Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 432: Anh là người nhà
Vân Khởi Mặc Ly
31/05/2021
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu nhìn anh: "Mặc Tu Nhân, anh thật sự muốn làm
quen với bọn họ sao? Em thấy anh hẳn là chán quá rồi, sao anh không đến
chơi với Cảnh Hạo Đông ấy, anh không quen bọn họ, đến đó cũng chỉ ngồi
ngây một chỗ, rất chán đó!"
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Bạch Cẩm Sương, anh là người nhà của em đấy, hay là anh chưa đủ tốt ư? Anh không dám để cho em dẫn người khác đi đâu!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà bật cười, đôi mắt cong cong nhìn anh: "Mặc Tu Nhân, sao anh lại buồn cười như vậy? CEO của trang sức Hằng Vinh, cậu hai của nhà họ Tân, người thừa kế của nhà họ Mặc, số phụ nữ muốn gả cho anh, nếu họ nắm tay nhau thì có thể vòng quanh Minh Thành này ba vòng đấy, ai dám nói anh không được!"
Mặc Tu Nhân cong môi: "Bé cưng, không ngờ em lại hiểu anh như vậy đấy!" Anh cười, nhéo lên khuôn mặt mềm mại của Bạch Cẩm Sương: "Nói đi, có phải em đã bí mật tìm người để điều tra anh đúng không!"
Bạch Cẩm Sương mím môi khẽ cười, không nhịn được vươn tay đánh anh: "Đừng có làm vẻ, em đã nghe vô số người nói về lai lịch của anh từ lúc em còn chưa biết anh là cậu hai nhà họ Tân kìa!"
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân hiện lên ý cười: "Ồ, thật sao? Nếu anh đã giỏi như vậy, sao em không dẫn anh đi theo, sợ bị người ta cướp mất đúng không?”
Bạch Cẩm Sương chớp mất, dáng vẻ như chợt nhận ra điều gì: "Ô, anh mà không nói thì em cũng quên mất. Trông anh huênh hoang như vậy. Nhỡ bị bắt cóc thì phải làm sao?" .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Mặc Tu Nhân trâm thấp: "Nếu anh không tới, thì em cũng chỉ có một mình, cho nên hay là để anh đi cùng em?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, không trêu đùa nữa mà nghiêm nghị nói: "Thật ra, em không phải là không muốn dẫn anh đi, em chỉ sợ anh chán thôi mà? Nếu anh muốn ngồi nghe một đám con gái nói chuyện phiếm thì đi thôi, vừa hay, em sẽ mang anh đến đó khoe khoang với mọi người!"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt chợt lóe lên, dường như đã nhận ra điều gì: "Bé cưng, em không để cho anh đi cùng là bởi vì lý do khác!"
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: 'Lý do gì?"
Mặc Tu Nhân nhướng mày, đánh trúng tim đen của cô: "Bởi vì Lâm Kim Thư không mang theo người nhà, cho nên em cũng không muốn!"
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Bạch Cẩm Sương, anh là người nhà của em đấy, hay là anh chưa đủ tốt ư? Anh không dám để cho em dẫn người khác đi đâu!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà bật cười, đôi mắt cong cong nhìn anh: "Mặc Tu Nhân, sao anh lại buồn cười như vậy? CEO của trang sức Hằng Vinh, cậu hai của nhà họ Tân, người thừa kế của nhà họ Mặc, số phụ nữ muốn gả cho anh, nếu họ nắm tay nhau thì có thể vòng quanh Minh Thành này ba vòng đấy, ai dám nói anh không được!"
Mặc Tu Nhân cong môi: "Bé cưng, không ngờ em lại hiểu anh như vậy đấy!" Anh cười, nhéo lên khuôn mặt mềm mại của Bạch Cẩm Sương: "Nói đi, có phải em đã bí mật tìm người để điều tra anh đúng không!"
Bạch Cẩm Sương mím môi khẽ cười, không nhịn được vươn tay đánh anh: "Đừng có làm vẻ, em đã nghe vô số người nói về lai lịch của anh từ lúc em còn chưa biết anh là cậu hai nhà họ Tân kìa!"
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân hiện lên ý cười: "Ồ, thật sao? Nếu anh đã giỏi như vậy, sao em không dẫn anh đi theo, sợ bị người ta cướp mất đúng không?”
Bạch Cẩm Sương chớp mất, dáng vẻ như chợt nhận ra điều gì: "Ô, anh mà không nói thì em cũng quên mất. Trông anh huênh hoang như vậy. Nhỡ bị bắt cóc thì phải làm sao?" .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Mặc Tu Nhân trâm thấp: "Nếu anh không tới, thì em cũng chỉ có một mình, cho nên hay là để anh đi cùng em?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, không trêu đùa nữa mà nghiêm nghị nói: "Thật ra, em không phải là không muốn dẫn anh đi, em chỉ sợ anh chán thôi mà? Nếu anh muốn ngồi nghe một đám con gái nói chuyện phiếm thì đi thôi, vừa hay, em sẽ mang anh đến đó khoe khoang với mọi người!"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt chợt lóe lên, dường như đã nhận ra điều gì: "Bé cưng, em không để cho anh đi cùng là bởi vì lý do khác!"
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: 'Lý do gì?"
Mặc Tu Nhân nhướng mày, đánh trúng tim đen của cô: "Bởi vì Lâm Kim Thư không mang theo người nhà, cho nên em cũng không muốn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.