Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 39: Bị ép uống rượu
Vân Khởi Mặc Ly
17/05/2021
Bị ép uống rượu Chóp mũi Bạch Cẩm Sương xon xót, lập tức che trên mũi, ngẩng đầu nhìn người đi tới.
Người đàn ông trước mắt có mái tóc màu vang đỏ, mái tóc dưới ánh đèn tỏa ra màu đỏ thẫm áp bức, trên khuôn mặt điển trai khôi ngô là biểu cảm phách lối không bó buộc.
Tai trái anh ta đeo một cái khuyên tai kim cương màu tím, hào quang lấp lóa, Bạch Cẩm Sương liếc qua đã thấy ngay.
Cô lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đi nhâm phòng”
Bạch Cẩm Sương nói xong thì quay gót toan đi.
Thế nhưng lại bị đối phương nắm cánh tay kéo lại: “Ai cho cô đi”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi biến đổi, thế này là gặp phải kẻ ngang ngạnh không lý lẽ rồi? Cô cố găng dùng thái độ ôn hòa: “Vậy anh muốn thế nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt một lượt.
Đối phương nhìn sơ đã trông rõ mặt cô.
Anh ta đột nhiên giơ tay, bắt lấy căm Bạch Cẩm Sương: “Ngẩng đầu lên”
Bạch Cẩm Sương cứng người, trong lòng đã không vui: “Xin anh buông ta ra!”
Đối phương nheo mắt tăm tia Bạch Cẩm Sương một lượt, đột nhiên bật cười thích thú: “Nếu đã tới vậy vào chơi một lát đi”
Vừa nói anh ta vừa định kéo Bạch Cẩm Sương đang giãy giụa vào bên trong phòng.
Phía bên kia.
Lâm Kim Thư đẩy một cánh cửa xa hoa lại khiêm tốn ra, nhìn một cái đã trông rõ hai người đàn ông trong phòng.
Sắc mặt cô ấy hơi thay đổi, nhanh nhẹn gật đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi đi nhâm phòng”
Có thể thấy rõ dáng vẻ cô gái ngoài cửa dè dặt như con thỏ trăng bé nhỏ, trên người có sự lạnh nhạt rõ ràng không thuộc về nơi như thế này.
Cảnh Hạo Đông thoáng cau mày, bật đứng dậy: “Để tôi nhìn xem mắt người này bị sao vậy, làm sao có thể đi nhầm?”
Lâm Kim Thư hơi bối rối, vội vã định đóng cửa rời đi.
Nhưng đã bị Cảnh Hạo Đông sải bước đuổi ngay theo, nắm cánh tay cô ấy kéo lại.
Trong hoảng loạn, Lâm Kim Thư lại đột ngột nhìn thấy cũng ở một phòng gần đó, Bạch Cẩm Sương cũng bị người ta lôi kéo vào trong phòng.
Nét mặt Lâm Kim Thư lập tức trở nên hoảng loạn, mặc kệ mình còn đang bị Cảnh Hạo Đông nắm kéo đã mở miệng la lên: “Cẩm Sương”
Cô ấy mới la xong, Bạch Cẩm Sương đã hoàn toàn bị kéo vào trong phòng.
Sắc mặt Lâm Kim Thư trở nên khó coi cùng cực.
Bạch Cẩm Sương tới đây là để tìm người giúp cô ấy, nếu Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện, về sau cô ấy cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Bạch Cẩm Sương nữa.
Lâm Kim Thư liền vùng giãy muốn lao về bên kia.
- -----------------
Người đàn ông trước mắt có mái tóc màu vang đỏ, mái tóc dưới ánh đèn tỏa ra màu đỏ thẫm áp bức, trên khuôn mặt điển trai khôi ngô là biểu cảm phách lối không bó buộc.
Tai trái anh ta đeo một cái khuyên tai kim cương màu tím, hào quang lấp lóa, Bạch Cẩm Sương liếc qua đã thấy ngay.
Cô lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đi nhâm phòng”
Bạch Cẩm Sương nói xong thì quay gót toan đi.
Thế nhưng lại bị đối phương nắm cánh tay kéo lại: “Ai cho cô đi”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi biến đổi, thế này là gặp phải kẻ ngang ngạnh không lý lẽ rồi? Cô cố găng dùng thái độ ôn hòa: “Vậy anh muốn thế nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt một lượt.
Đối phương nhìn sơ đã trông rõ mặt cô.
Anh ta đột nhiên giơ tay, bắt lấy căm Bạch Cẩm Sương: “Ngẩng đầu lên”
Bạch Cẩm Sương cứng người, trong lòng đã không vui: “Xin anh buông ta ra!”
Đối phương nheo mắt tăm tia Bạch Cẩm Sương một lượt, đột nhiên bật cười thích thú: “Nếu đã tới vậy vào chơi một lát đi”
Vừa nói anh ta vừa định kéo Bạch Cẩm Sương đang giãy giụa vào bên trong phòng.
Phía bên kia.
Lâm Kim Thư đẩy một cánh cửa xa hoa lại khiêm tốn ra, nhìn một cái đã trông rõ hai người đàn ông trong phòng.
Sắc mặt cô ấy hơi thay đổi, nhanh nhẹn gật đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi đi nhâm phòng”
Có thể thấy rõ dáng vẻ cô gái ngoài cửa dè dặt như con thỏ trăng bé nhỏ, trên người có sự lạnh nhạt rõ ràng không thuộc về nơi như thế này.
Cảnh Hạo Đông thoáng cau mày, bật đứng dậy: “Để tôi nhìn xem mắt người này bị sao vậy, làm sao có thể đi nhầm?”
Lâm Kim Thư hơi bối rối, vội vã định đóng cửa rời đi.
Nhưng đã bị Cảnh Hạo Đông sải bước đuổi ngay theo, nắm cánh tay cô ấy kéo lại.
Trong hoảng loạn, Lâm Kim Thư lại đột ngột nhìn thấy cũng ở một phòng gần đó, Bạch Cẩm Sương cũng bị người ta lôi kéo vào trong phòng.
Nét mặt Lâm Kim Thư lập tức trở nên hoảng loạn, mặc kệ mình còn đang bị Cảnh Hạo Đông nắm kéo đã mở miệng la lên: “Cẩm Sương”
Cô ấy mới la xong, Bạch Cẩm Sương đã hoàn toàn bị kéo vào trong phòng.
Sắc mặt Lâm Kim Thư trở nên khó coi cùng cực.
Bạch Cẩm Sương tới đây là để tìm người giúp cô ấy, nếu Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện, về sau cô ấy cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Bạch Cẩm Sương nữa.
Lâm Kim Thư liền vùng giãy muốn lao về bên kia.
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.