Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 1087: Cá chết lưới rách
Vân Khởi Mặc Ly
23/10/2021
**********
Chương 1092: Cá chết lưới rách
Mặc Ngôn lập tức đưa túi trong tay qua: “Anh nhìn xem!”
Đám người bọn họ trước giờ đều có hơi nhạy cảm, một đồ vật hay một sự kiện gì cũng có thể khiến bọn họ liên tưởng đến vô số loại khả năng rồi loại suy đoán từng cái một.
Mặc Ngôn biết Sở Hạnh Từ đến là để bàn chuyện với Thẩm Đinh Nhiên, lại không ngờ anh ta lại đem theo thứ này, cái này khiến cho anh ta không khỏi không nghĩ nhiều.
Mặc Tu Nhân mở khoá kéo, trước hết nhìn thấy dụng cụ cắt tóc và quần áo nam, lại lục lọi tiếp thì nhìn thấy dây tơ lụa dùng để trói người, nhìn ra được là chuẩn bị rất có tâm, sợ khiến người bị thương.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy mấy thứ này, con ngươi cũng trầm xuống.
Anh mở miệng nói: “Cậu đi trông Sở Hạnh Từ đi, anh ta tỉnh lại rồi thì gọi tôi”
Mặc Ngôn gật gật đầu, ân cần giúp Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đóng cửa lại.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn đồ trong túi: "Sở Hạnh Từ... Anh ta chuẩn bị mấy thứ này làm gì chứ?”
Mặc Tu Nhân cúi xuống liếc nhìn kích cỡ của quần áo nam, là cỡ một trăm bảy mươi nhỏ nhất.
Đột nhiên anh cười lạnh một tiếng: “Cẩm Sương, có lẽ Thẩm Đinh Nhiên làm như vậy cũng là một loại giải thoát đối với bản thân cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Sao anh lại nói như vậy?"
Mặc Tu Nhân nghe ra được Bạch Cẩm Sương có hơi mất hứng, anh cũng không giận mà chỉ nói: “Em còn nhớ lời anh nói hôm qua không?” “Lời gì chứ?” Trong đầu Bạch Cẩm Sương có hơi loạn, cô vẫn chưa liên hệ được với mấy chuyện này, chỉ cảm thấy... thái độ của Mặc Ngôn với Mặc Tu Nhân khi nhìn thấy mấy thứ đồ này có hơi kỳ lạ.
Bạch Cẩm Sương cũng không hiểu, có đôi khi, mạch não của biến thái với biến thái là giống nhau, bọn họ thấu hiểu tư tưởng lẫn nhau nhất.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói không nhanh không chậm: “Anh nói, Sở Hạnh Từ có thể đã nhốt
Thẩm Đinh Nhiên lại, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh thôi, lại không ngờ.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này thì không biết đã nghĩ đến cái gì mà lại cúi đầu nhìn mấy thứ trong túi, cẩn thận lật ra, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi: “Ý của anh là lúc Sở Hạnh Từ đến tìm Thẩm Đinh Nhiên hôm nay là đã làm tốt chuẩn bị để nhốt cô ấy lại?"
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Nếu như em không tin anh thì cứ đợi đến khi Sở Hạnh Từ tỉnh lại cũng có thể đi hỏi anh ta, anh nghĩ anh ta chắc hắn đã định ra hai kế hoạch, nếu như thái độ của Thẩm Định Nhiên không quá kiến quyết thì anh ta định sẽ từ từ khiến Thẩm Định Nhiên mềm lòng, còn nếu Thẩm Đinh Nhiên quá mức kiên quyết quyết liệt với anh ta thì sợ là anh ta sẽ nhốt Thẩm Đinh Nhiên lại, nếu anh đoán không sai, bộ quần áo nam cỡ nhỏ nhất này là chuẩn bị cho Thẩm Đinh Nhiên, còn dụng cụ cắt tóc này cũng là để Thẩm Đinh Nhiên giả làm đàn ông mà dẫn đi, như vậy sẽ khiến người khác khó mà nghi ngờ anh ta, thậm chí anh ta còn không nỡ làm Thẩm Đinh Nhiên bị thương mà chuẩn bị thêm dây tơ lụa mềm mại,... thậm chí còn có khăn tay ether, anh đưa lên gần có thể ngửi được mùi này!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền để khăn tay xuống dưới chót.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương đã trở nên khó coi vô cùng: “Anh ta điên rồi hả? Anh ta đã báo thù xong rồi, bố mẹ của Thẩm Đinh Nhiên cũng đã chết rồi, anh ta còn muốn cái gì nữa?”
Con ngươi Mặc Tu Nhân loé lên: “Chẳng phải trước đây anh đã nói với em rồi sao? Anh ta hối hận rồi, anh ta báo thù xong mới muộn màng phát hiện mình không thể buông bỏ Thẩm Đinh Nhiên được, loại người giống anh ta trước giờ cái gì không có được thì nhất định muốn có, dùng trăm phương ngàn kế cũng phải có cho bằng được, em hiểu ý anh chứ?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương phức tạp: “Cho nên không tiếc nhốt Thẩm Đinh Nhiên lại ư?"
Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương không có cách nào đồng ý cách làm này của Sở Hạnh Từ trong chuyện này.
Chỉ có điều, Mặc Tu Nhân lại có thể hiểu được, nhưng anh cũng không ngu xuẩn đến mức nói cho Bạch Cẩm Sương nghe để Bạch Cẩm Sương hiểu được những chuyện này.
Anh vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Cho nên trước đây anh mới nói cách làm của Thẩm Đinh Nhiên nói không chừng cùng là một loại giải thoát, cô ấy bây giờ không có người nhà, không có chỗ dựa, em cũng không thể giúp cô ấy cả đời, mà Sở Hạnh Từ lại không từ thủ đoạn muốn có được cô ấy... Hơn nữa, bây giờ còn chưa tìm được Thẩm Đinh Nhiên, sống chết chưa rõ, chưa chắc cô ấy không có vận may để sống tiếp, hơn nữa, thái độ của Thẩm Đinh Nhiên kiên quyết như vậy chắc chắn có thể khiến cho Sở Hạnh Từ sợ hãi, anh nghĩ sau này anh ta cũng không dám đến làm loạn nữa đâu!”
Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, mặc dù trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng không có cách nào chấp nhận được, thế nhưng cô dùng lý trí để phân tích thì cũng có thể hiểu được.
Nếu như Sở Hạnh Từ thật sự nổi điên mà nhốt Thẩm Đinh Nhiên lại, sợ là Thẩm Đinh Nhiên sẽ thật sự sống không bằng chết, đến lúc ấy, dựa theo tính cách của cô ấy, nhìn thì có vẻ mềm yếu, nhưng từ trong xương cốt lại mạnh mẽ đến lợi hại, đến cuối cùng nhất định vẫn là cá chết lưới rách, hai bên cùng thiệt hại.
Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt lại, gật gật đầu: “Em biết rồi, anh không cần nói với em nữa, em sẽ giữ sức khỏe, em cũng không có cái gì nghĩ không ra cả, chỉ là đau lòng cho Thẩm Đinh Nhiên mà thôi, bằng không thì trưa nay em đã không chạy vội đến đây, mọi chuyện đã đến nước này... tìm Thẩm Đinh Nhiên trước đi, lỡ như cô ấy may mắn sống sót, em sẽ nghĩ cách đưa cô ấy rời đi!”
Con ngươi của Mặc Tu Nhân khẽ loé lên, cũng không phản bác lại lời của Bạch Cẩm Sương, anh vươn tay nắm chặt lấy tay của Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Được rồi, nếu như em muốn thì anh sẽ giúp em!”
Mặc Tu Nhân vừa dứt lời, Triệu Văn Vương đứng bên ngoài gọi anh: “Tổng giám đốc Mặc, tổng giám đốc Sở tỉnh rồi!”
Mặc Tu Nhân vươn tay vuốt ve mái tóc của Bạch Cẩm Sương: “Ngoan ngoãn ở trong xe đợi anh, anh đến xem Sở Hạnh Từ một lát!”
Bạch Cẩm Sương buông con ngươi, gật gật đầu: “Anh đi đi!”
Chuyện lúc trưa nay quá khiến người ta trở tay không kịp, bây giờ trong lòng cô hỗn loạn đến lợi hại.
Mặc Tu Nhân xuống xe đi thẳng đến bên cạnh xe Sở
Hạnh Từ. Anh nhìn thấy Mặc Ngôn trói Sở Hạnh Từ lại, Sở Hạnh
Từ ngồi dựa vào ghế sau, hai mắt đỏ rực trừng Mặc Ngôn cứ như muốn ăn sạch anh ta vậy.
Mặc Tu Nhân đi qua, mở miệng nói: “Cởi trói cho tổng giám đốc Sở!”
Mặc Ngôn có hơi do dự, Mặc Tu Nhân nhướng mi liếc anh ta một cái: “Cậu sợ cái gì, sợ ba người chúng ta đánh không lại Sở Hạnh Từ được à?”
Mặc Ngôn: “.”
Anh ta đây không phải là đang sợ Sở Hạnh Từ phát điên sao!
Chỉ có điều, anh ta cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Mặc Tu Nhân, nhanh chóng cởi trói cho Sở Hạnh Từ.
Mặc Tu Nhân không biểu cảm nhìn Sở Hạnh Từ, không nhanh không chậm nói: “Sở Hạnh Từ, bây giờ tôi để đàn em tôi thả anh ra, anh cũng có thể qua vách núi bên kia nhảy xuống tìm Thẩm Đinh Nhiên, chỉ có điều... có câu này tôi phải nói trước với anh, Thẩm Đinh Nhiên có thể đã rơi xuống nước dưới vách núi, đó là một đoạn đường thuỷ của sông lớn ở Thành phố Trà Giang, nói một cách chính xác thì Thẩm Đinh Nhiên bây giờ chưa rõ sống chết, nhưng còn anh nhảy xuống từ trên này thì chưa chắc sẽ may mắn như vậy, nếu anh muốn té chết thì tôi sẽ nghĩ cách giúp Thẩm Đinh Nhiên kế thừa tập đoàn Sở Tinh của anh, đến lúc đó thứ anh muốn vẫn còn chưa đạt được mà anh đã ngoẻo rồi, anh thật sự cam tâm sao?”
Tay của Sở Hạnh Từ đã được cởi trói, chỉ có điều, lời của Mặc Tu Nhân rõ ràng đã được anh ta nghe lọt rồi. Anh ta nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân với đôi mắt đỏ bừng: “Cô ấy... thật sự có thể sống sót sao?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân điềm nhiên lắc đầu: “Điều này tôi cũng không biết, dù sao thì tôi cũng không phải thần tiên, chỉ có điều... lời tôi nói đều là suy đoán hợp lý nhất, đương nhiên, nếu như Thẩm Đinh Nhiên thật sự... xảy ra chuyện rồi, nếu như anh muốn chết thì không ai ngăn cản anh cả, nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở anh, tập đoàn Sở Tinh vừa mới thành lập, tình huống nội bộ thế nào anh rõ hơn so với ai hết, nếu như anh chết rồi thì công ty không còn liên hệ gì với anh nữa, ài, đúng rồi, trước khi anh chết, tốt nhất là tự tay giết chết em trai Lục Thành Ngôn của anh đi, bằng không thì... anh chết rồi thì không còn ai trả tiền thuốc men cho anh ta nữa!”
Sắc mặt Sở Hạnh Từ vô cùng khó coi, anh ta u ám trừng nhìn Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân!”
Chương 1092: Cá chết lưới rách
Mặc Ngôn lập tức đưa túi trong tay qua: “Anh nhìn xem!”
Đám người bọn họ trước giờ đều có hơi nhạy cảm, một đồ vật hay một sự kiện gì cũng có thể khiến bọn họ liên tưởng đến vô số loại khả năng rồi loại suy đoán từng cái một.
Mặc Ngôn biết Sở Hạnh Từ đến là để bàn chuyện với Thẩm Đinh Nhiên, lại không ngờ anh ta lại đem theo thứ này, cái này khiến cho anh ta không khỏi không nghĩ nhiều.
Mặc Tu Nhân mở khoá kéo, trước hết nhìn thấy dụng cụ cắt tóc và quần áo nam, lại lục lọi tiếp thì nhìn thấy dây tơ lụa dùng để trói người, nhìn ra được là chuẩn bị rất có tâm, sợ khiến người bị thương.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy mấy thứ này, con ngươi cũng trầm xuống.
Anh mở miệng nói: “Cậu đi trông Sở Hạnh Từ đi, anh ta tỉnh lại rồi thì gọi tôi”
Mặc Ngôn gật gật đầu, ân cần giúp Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đóng cửa lại.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn đồ trong túi: "Sở Hạnh Từ... Anh ta chuẩn bị mấy thứ này làm gì chứ?”
Mặc Tu Nhân cúi xuống liếc nhìn kích cỡ của quần áo nam, là cỡ một trăm bảy mươi nhỏ nhất.
Đột nhiên anh cười lạnh một tiếng: “Cẩm Sương, có lẽ Thẩm Đinh Nhiên làm như vậy cũng là một loại giải thoát đối với bản thân cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Sao anh lại nói như vậy?"
Mặc Tu Nhân nghe ra được Bạch Cẩm Sương có hơi mất hứng, anh cũng không giận mà chỉ nói: “Em còn nhớ lời anh nói hôm qua không?” “Lời gì chứ?” Trong đầu Bạch Cẩm Sương có hơi loạn, cô vẫn chưa liên hệ được với mấy chuyện này, chỉ cảm thấy... thái độ của Mặc Ngôn với Mặc Tu Nhân khi nhìn thấy mấy thứ đồ này có hơi kỳ lạ.
Bạch Cẩm Sương cũng không hiểu, có đôi khi, mạch não của biến thái với biến thái là giống nhau, bọn họ thấu hiểu tư tưởng lẫn nhau nhất.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói không nhanh không chậm: “Anh nói, Sở Hạnh Từ có thể đã nhốt
Thẩm Đinh Nhiên lại, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh thôi, lại không ngờ.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này thì không biết đã nghĩ đến cái gì mà lại cúi đầu nhìn mấy thứ trong túi, cẩn thận lật ra, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi: “Ý của anh là lúc Sở Hạnh Từ đến tìm Thẩm Đinh Nhiên hôm nay là đã làm tốt chuẩn bị để nhốt cô ấy lại?"
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Nếu như em không tin anh thì cứ đợi đến khi Sở Hạnh Từ tỉnh lại cũng có thể đi hỏi anh ta, anh nghĩ anh ta chắc hắn đã định ra hai kế hoạch, nếu như thái độ của Thẩm Định Nhiên không quá kiến quyết thì anh ta định sẽ từ từ khiến Thẩm Định Nhiên mềm lòng, còn nếu Thẩm Đinh Nhiên quá mức kiên quyết quyết liệt với anh ta thì sợ là anh ta sẽ nhốt Thẩm Đinh Nhiên lại, nếu anh đoán không sai, bộ quần áo nam cỡ nhỏ nhất này là chuẩn bị cho Thẩm Đinh Nhiên, còn dụng cụ cắt tóc này cũng là để Thẩm Đinh Nhiên giả làm đàn ông mà dẫn đi, như vậy sẽ khiến người khác khó mà nghi ngờ anh ta, thậm chí anh ta còn không nỡ làm Thẩm Đinh Nhiên bị thương mà chuẩn bị thêm dây tơ lụa mềm mại,... thậm chí còn có khăn tay ether, anh đưa lên gần có thể ngửi được mùi này!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền để khăn tay xuống dưới chót.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương đã trở nên khó coi vô cùng: “Anh ta điên rồi hả? Anh ta đã báo thù xong rồi, bố mẹ của Thẩm Đinh Nhiên cũng đã chết rồi, anh ta còn muốn cái gì nữa?”
Con ngươi Mặc Tu Nhân loé lên: “Chẳng phải trước đây anh đã nói với em rồi sao? Anh ta hối hận rồi, anh ta báo thù xong mới muộn màng phát hiện mình không thể buông bỏ Thẩm Đinh Nhiên được, loại người giống anh ta trước giờ cái gì không có được thì nhất định muốn có, dùng trăm phương ngàn kế cũng phải có cho bằng được, em hiểu ý anh chứ?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương phức tạp: “Cho nên không tiếc nhốt Thẩm Đinh Nhiên lại ư?"
Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương không có cách nào đồng ý cách làm này của Sở Hạnh Từ trong chuyện này.
Chỉ có điều, Mặc Tu Nhân lại có thể hiểu được, nhưng anh cũng không ngu xuẩn đến mức nói cho Bạch Cẩm Sương nghe để Bạch Cẩm Sương hiểu được những chuyện này.
Anh vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Cho nên trước đây anh mới nói cách làm của Thẩm Đinh Nhiên nói không chừng cùng là một loại giải thoát, cô ấy bây giờ không có người nhà, không có chỗ dựa, em cũng không thể giúp cô ấy cả đời, mà Sở Hạnh Từ lại không từ thủ đoạn muốn có được cô ấy... Hơn nữa, bây giờ còn chưa tìm được Thẩm Đinh Nhiên, sống chết chưa rõ, chưa chắc cô ấy không có vận may để sống tiếp, hơn nữa, thái độ của Thẩm Đinh Nhiên kiên quyết như vậy chắc chắn có thể khiến cho Sở Hạnh Từ sợ hãi, anh nghĩ sau này anh ta cũng không dám đến làm loạn nữa đâu!”
Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, mặc dù trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng không có cách nào chấp nhận được, thế nhưng cô dùng lý trí để phân tích thì cũng có thể hiểu được.
Nếu như Sở Hạnh Từ thật sự nổi điên mà nhốt Thẩm Đinh Nhiên lại, sợ là Thẩm Đinh Nhiên sẽ thật sự sống không bằng chết, đến lúc ấy, dựa theo tính cách của cô ấy, nhìn thì có vẻ mềm yếu, nhưng từ trong xương cốt lại mạnh mẽ đến lợi hại, đến cuối cùng nhất định vẫn là cá chết lưới rách, hai bên cùng thiệt hại.
Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt lại, gật gật đầu: “Em biết rồi, anh không cần nói với em nữa, em sẽ giữ sức khỏe, em cũng không có cái gì nghĩ không ra cả, chỉ là đau lòng cho Thẩm Đinh Nhiên mà thôi, bằng không thì trưa nay em đã không chạy vội đến đây, mọi chuyện đã đến nước này... tìm Thẩm Đinh Nhiên trước đi, lỡ như cô ấy may mắn sống sót, em sẽ nghĩ cách đưa cô ấy rời đi!”
Con ngươi của Mặc Tu Nhân khẽ loé lên, cũng không phản bác lại lời của Bạch Cẩm Sương, anh vươn tay nắm chặt lấy tay của Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Được rồi, nếu như em muốn thì anh sẽ giúp em!”
Mặc Tu Nhân vừa dứt lời, Triệu Văn Vương đứng bên ngoài gọi anh: “Tổng giám đốc Mặc, tổng giám đốc Sở tỉnh rồi!”
Mặc Tu Nhân vươn tay vuốt ve mái tóc của Bạch Cẩm Sương: “Ngoan ngoãn ở trong xe đợi anh, anh đến xem Sở Hạnh Từ một lát!”
Bạch Cẩm Sương buông con ngươi, gật gật đầu: “Anh đi đi!”
Chuyện lúc trưa nay quá khiến người ta trở tay không kịp, bây giờ trong lòng cô hỗn loạn đến lợi hại.
Mặc Tu Nhân xuống xe đi thẳng đến bên cạnh xe Sở
Hạnh Từ. Anh nhìn thấy Mặc Ngôn trói Sở Hạnh Từ lại, Sở Hạnh
Từ ngồi dựa vào ghế sau, hai mắt đỏ rực trừng Mặc Ngôn cứ như muốn ăn sạch anh ta vậy.
Mặc Tu Nhân đi qua, mở miệng nói: “Cởi trói cho tổng giám đốc Sở!”
Mặc Ngôn có hơi do dự, Mặc Tu Nhân nhướng mi liếc anh ta một cái: “Cậu sợ cái gì, sợ ba người chúng ta đánh không lại Sở Hạnh Từ được à?”
Mặc Ngôn: “.”
Anh ta đây không phải là đang sợ Sở Hạnh Từ phát điên sao!
Chỉ có điều, anh ta cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Mặc Tu Nhân, nhanh chóng cởi trói cho Sở Hạnh Từ.
Mặc Tu Nhân không biểu cảm nhìn Sở Hạnh Từ, không nhanh không chậm nói: “Sở Hạnh Từ, bây giờ tôi để đàn em tôi thả anh ra, anh cũng có thể qua vách núi bên kia nhảy xuống tìm Thẩm Đinh Nhiên, chỉ có điều... có câu này tôi phải nói trước với anh, Thẩm Đinh Nhiên có thể đã rơi xuống nước dưới vách núi, đó là một đoạn đường thuỷ của sông lớn ở Thành phố Trà Giang, nói một cách chính xác thì Thẩm Đinh Nhiên bây giờ chưa rõ sống chết, nhưng còn anh nhảy xuống từ trên này thì chưa chắc sẽ may mắn như vậy, nếu anh muốn té chết thì tôi sẽ nghĩ cách giúp Thẩm Đinh Nhiên kế thừa tập đoàn Sở Tinh của anh, đến lúc đó thứ anh muốn vẫn còn chưa đạt được mà anh đã ngoẻo rồi, anh thật sự cam tâm sao?”
Tay của Sở Hạnh Từ đã được cởi trói, chỉ có điều, lời của Mặc Tu Nhân rõ ràng đã được anh ta nghe lọt rồi. Anh ta nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân với đôi mắt đỏ bừng: “Cô ấy... thật sự có thể sống sót sao?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân điềm nhiên lắc đầu: “Điều này tôi cũng không biết, dù sao thì tôi cũng không phải thần tiên, chỉ có điều... lời tôi nói đều là suy đoán hợp lý nhất, đương nhiên, nếu như Thẩm Đinh Nhiên thật sự... xảy ra chuyện rồi, nếu như anh muốn chết thì không ai ngăn cản anh cả, nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở anh, tập đoàn Sở Tinh vừa mới thành lập, tình huống nội bộ thế nào anh rõ hơn so với ai hết, nếu như anh chết rồi thì công ty không còn liên hệ gì với anh nữa, ài, đúng rồi, trước khi anh chết, tốt nhất là tự tay giết chết em trai Lục Thành Ngôn của anh đi, bằng không thì... anh chết rồi thì không còn ai trả tiền thuốc men cho anh ta nữa!”
Sắc mặt Sở Hạnh Từ vô cùng khó coi, anh ta u ám trừng nhìn Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.