Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 764: Cho tôi mượn những lời tốt lành của anh
Vân Khởi Mặc Ly
01/08/2021
Vân Thành Nam nhìn vẻ mặt nặng nề của Mặc Tu Nhân, nhanh nhảu nói: “Ý tôi là...nếu cô ấy có thể chịu đựng được đau đớn lần này để khôi phục trí nhớ, rất có thể sau khi tỉnh lại lần nữa cô ấy có thể sẽ khôi phục trí nhớ hoàn toàn!”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta, giống như đang tự ngược đãi bản thân: “Nếu như không thể chịu nổi thì sao?”
Vân Thành Nam có chút bất lực: “Tổng giám đốc Mặc, anh nên nghĩ cho tốt mọi chuyện!”
Giọng Mặc Tu Nhân trở nên vô cùng ức chế: “Tôi mong mỏi sức khỏe và hạnh phúc của cô ấy hơn bất kì ai hết, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu bất cứ tổn hại nào!”
Vân Thành Nam khe khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Mặc, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng mà......Cẩm Sương vẫn còn một đứa con nữa, vì thế cho dù cô ấy đau đớn thế nào, cô ấy cũng sẽ không quên được chuyện này, tôi cũng không phải chỉ muốn an ủi anh thôi, nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ có thể vượt qua được rào cản này!”.
Mặc Tu Nhân rũ mắt xuống, khẽ nhúc nhích ngón tay: “Mong rằng mọi chuyện đều tốt như anh nghĩ!”
Lúc này, vẻ mặt của Triệu Văn Cường cũng thay đổi: “Tổng giám đốc Mặc.... vết thương của anh lại rách ra rồi!”
Vẻ mặt của ba người còn lại thay đổi, Tề Bạch Mai khe khẽ nhíu mày: “Tổng giám đốc Mặc bị thương rồi?”
Mặc Tu Nhân vẻ mặt không chút cảm xúc: “Không có gì nghiêm trọng!” Triệu Văn Cường rất lo lắng: “Sao có thể không sao được chứ? Anh suýt nữa đã...”
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Triệu Văn Cường!”
Triệu Văn Cường nhất thời cũng không nói lời nào nữa, Mặc Tu Nhân bình tĩnh đứng ở trước cửa phòng bệnh: “Tôi ở đây, chờ cô ấy tỉnh lại!”.
Nhìn Mặc Tu Nhân như vậy, Vân Thành Nam không khỏi nghĩ đến chuyện giữa mình và Tề Bạch Mai, cất lời nói: “Tổng giám đốc Mặc đừng ép bản thân mình, cứ để y tá băng bó cho anh trước đã!”.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân lạnh lùng và cứng rắn: “Không cần!”
Vân Thành Nam: "...."
Anh lắc đầu, cuối cùng cũng không thuyết phục được Mặc Tu Nhân cứng đầu.
Mặc Tu Nhân nói với Triệu Văn Cường bên cạnh: “Đi tìm tên trộm đã đánh Cẩm Sương. Bằng bất cứ giá nào, phải tìm ra hắn ta cho tôi hãy để hắn sẽ phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
Triệu Văn Cường biết Mặc Tu Nhân nhất định muốn lột da của người đó, anh ta gật đầu, lập tức phái người đi điều tra.
Thời gian từng phút từng giờ trôi qua, Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam định đợi đến khi Bạch Cẩm Sương tỉnh lại.
Kết quả là Trần Ngọc Mai đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Bà nhìn thấy Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai đi cùng nhau, vẻ mặt trở nên khó coi, còn rất tức giận, bà ta không còn quan tâm đến những người khác đang có mặt ở đó nữa: “Tôi nghe người ta nói, buổi sáng thấy anh đến cục dân chính?”
Vẻ mặt dịu dàng của Vân Thành Nam bỗng chốc trở nên ảm đạm: “Lại làm sao vậy? Đây là khu vực phòng bệnh, xin bà đừng quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân!”
Nhưng mà, Trần Ngọc Mai hoàn toàn không nghe được lời nói vừa rồi của anh ta, tức giận nói: “Thành Nam, anh thực sự muốn kết hôn với Tề Bạch Mai, anh đã quên mẹ anh đã nói với anh cái gì sao? Anh một câu cũng không nghe vào tai đúng không?”
Vân Thành Nam tức giận cười rồi đáp lại: “Chúng tôi kết hôn, tại sao lại phải nghe lời bà? Ngày đó tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, mời bà hãy rời khỏi đây ngay bây giờ!”.
Vẻ mặt khó nhìn của Trần Ngọc Mai lại thay đổi: “Thành Nam, một lời anh cũng không chịu nghe tôi đúng không. Cái này là anh xác định không thừa kế bệnh viện Việt Đức đúng không?”
Vân Thành Nam thực sự không thể ngờ rằng mẹ mình bây giờ đã trở thành một người... khiến anh càng ngày càng không thể chịu đựng nổi.
Anh trầm giọng nói: “Bệnh viện Việt Đức này, nếu ai yêu thích thì người đấy thừa kế!”
Rốt cuộc, anh liền cùng Tề Bạch Mai rời khỏi nơi đó: “Bạch Mai, chúng ta đi!”
Một mặt, trong hoàn cảnh hiện tại, bản thân anh cảm thấy rất xấu hổ và cho rằng những mặt xấu xa trong gia đình của anh ta không nên phơi bày ra chốn đông người như thế này nhưng bây giờ mẹ anh hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi.
Mặt khác, Bạch Cẩm Sương vẫn chưa tỉnh lại, Vân Thành Nam cũng không muốn quấy rầy Bạch Cẩm Sương.
Tề Bạch Mai rõ ràng cũng đã đoán được suy nghĩ của Vân Thành Nam, cô ấy đẩy Vân Thành Nam ra trên mặt không có biểu cảm gì cùng nhau rời đi.
Trần Ngọc Mai vẻ mặt không muốn, trực tiếp chạy tới: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Tề Bạch Mai bước chân cũng không dừng lại.
Người ta chỉ thấy bọn họ biến mất trên hành lang của khu vực phòng bệnh.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Lâm Kim Thư: “Cô cũng trở về đi, nếu Cẩm Sương tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho cô!”
Lâm Kim Thư cố chấp lắc đầu: “Không được, là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi phải đợi cô ấy tỉnh lại!”
Mặc dù Mặc Tu Nhân cũng tự trách mình không vội vàng quay ngược lại thời gian, nhưng
anh cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Lâm Kim Thư, có một số tai nạn con người cũng không thể khống chế được.
Anh nghiêm túc nói: "Cô cứ trở về đi, tôi muốn một mình tôi đợi cô ấy tỉnh lại!”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta, giống như đang tự ngược đãi bản thân: “Nếu như không thể chịu nổi thì sao?”
Vân Thành Nam có chút bất lực: “Tổng giám đốc Mặc, anh nên nghĩ cho tốt mọi chuyện!”
Giọng Mặc Tu Nhân trở nên vô cùng ức chế: “Tôi mong mỏi sức khỏe và hạnh phúc của cô ấy hơn bất kì ai hết, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu bất cứ tổn hại nào!”
Vân Thành Nam khe khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Mặc, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng mà......Cẩm Sương vẫn còn một đứa con nữa, vì thế cho dù cô ấy đau đớn thế nào, cô ấy cũng sẽ không quên được chuyện này, tôi cũng không phải chỉ muốn an ủi anh thôi, nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ có thể vượt qua được rào cản này!”.
Mặc Tu Nhân rũ mắt xuống, khẽ nhúc nhích ngón tay: “Mong rằng mọi chuyện đều tốt như anh nghĩ!”
Lúc này, vẻ mặt của Triệu Văn Cường cũng thay đổi: “Tổng giám đốc Mặc.... vết thương của anh lại rách ra rồi!”
Vẻ mặt của ba người còn lại thay đổi, Tề Bạch Mai khe khẽ nhíu mày: “Tổng giám đốc Mặc bị thương rồi?”
Mặc Tu Nhân vẻ mặt không chút cảm xúc: “Không có gì nghiêm trọng!” Triệu Văn Cường rất lo lắng: “Sao có thể không sao được chứ? Anh suýt nữa đã...”
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Triệu Văn Cường!”
Triệu Văn Cường nhất thời cũng không nói lời nào nữa, Mặc Tu Nhân bình tĩnh đứng ở trước cửa phòng bệnh: “Tôi ở đây, chờ cô ấy tỉnh lại!”.
Nhìn Mặc Tu Nhân như vậy, Vân Thành Nam không khỏi nghĩ đến chuyện giữa mình và Tề Bạch Mai, cất lời nói: “Tổng giám đốc Mặc đừng ép bản thân mình, cứ để y tá băng bó cho anh trước đã!”.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân lạnh lùng và cứng rắn: “Không cần!”
Vân Thành Nam: "...."
Anh lắc đầu, cuối cùng cũng không thuyết phục được Mặc Tu Nhân cứng đầu.
Mặc Tu Nhân nói với Triệu Văn Cường bên cạnh: “Đi tìm tên trộm đã đánh Cẩm Sương. Bằng bất cứ giá nào, phải tìm ra hắn ta cho tôi hãy để hắn sẽ phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
Triệu Văn Cường biết Mặc Tu Nhân nhất định muốn lột da của người đó, anh ta gật đầu, lập tức phái người đi điều tra.
Thời gian từng phút từng giờ trôi qua, Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam định đợi đến khi Bạch Cẩm Sương tỉnh lại.
Kết quả là Trần Ngọc Mai đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Bà nhìn thấy Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai đi cùng nhau, vẻ mặt trở nên khó coi, còn rất tức giận, bà ta không còn quan tâm đến những người khác đang có mặt ở đó nữa: “Tôi nghe người ta nói, buổi sáng thấy anh đến cục dân chính?”
Vẻ mặt dịu dàng của Vân Thành Nam bỗng chốc trở nên ảm đạm: “Lại làm sao vậy? Đây là khu vực phòng bệnh, xin bà đừng quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân!”
Nhưng mà, Trần Ngọc Mai hoàn toàn không nghe được lời nói vừa rồi của anh ta, tức giận nói: “Thành Nam, anh thực sự muốn kết hôn với Tề Bạch Mai, anh đã quên mẹ anh đã nói với anh cái gì sao? Anh một câu cũng không nghe vào tai đúng không?”
Vân Thành Nam tức giận cười rồi đáp lại: “Chúng tôi kết hôn, tại sao lại phải nghe lời bà? Ngày đó tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, mời bà hãy rời khỏi đây ngay bây giờ!”.
Vẻ mặt khó nhìn của Trần Ngọc Mai lại thay đổi: “Thành Nam, một lời anh cũng không chịu nghe tôi đúng không. Cái này là anh xác định không thừa kế bệnh viện Việt Đức đúng không?”
Vân Thành Nam thực sự không thể ngờ rằng mẹ mình bây giờ đã trở thành một người... khiến anh càng ngày càng không thể chịu đựng nổi.
Anh trầm giọng nói: “Bệnh viện Việt Đức này, nếu ai yêu thích thì người đấy thừa kế!”
Rốt cuộc, anh liền cùng Tề Bạch Mai rời khỏi nơi đó: “Bạch Mai, chúng ta đi!”
Một mặt, trong hoàn cảnh hiện tại, bản thân anh cảm thấy rất xấu hổ và cho rằng những mặt xấu xa trong gia đình của anh ta không nên phơi bày ra chốn đông người như thế này nhưng bây giờ mẹ anh hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi.
Mặt khác, Bạch Cẩm Sương vẫn chưa tỉnh lại, Vân Thành Nam cũng không muốn quấy rầy Bạch Cẩm Sương.
Tề Bạch Mai rõ ràng cũng đã đoán được suy nghĩ của Vân Thành Nam, cô ấy đẩy Vân Thành Nam ra trên mặt không có biểu cảm gì cùng nhau rời đi.
Trần Ngọc Mai vẻ mặt không muốn, trực tiếp chạy tới: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Tề Bạch Mai bước chân cũng không dừng lại.
Người ta chỉ thấy bọn họ biến mất trên hành lang của khu vực phòng bệnh.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Lâm Kim Thư: “Cô cũng trở về đi, nếu Cẩm Sương tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho cô!”
Lâm Kim Thư cố chấp lắc đầu: “Không được, là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi phải đợi cô ấy tỉnh lại!”
Mặc dù Mặc Tu Nhân cũng tự trách mình không vội vàng quay ngược lại thời gian, nhưng
anh cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Lâm Kim Thư, có một số tai nạn con người cũng không thể khống chế được.
Anh nghiêm túc nói: "Cô cứ trở về đi, tôi muốn một mình tôi đợi cô ấy tỉnh lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.