Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 1049: Công tác cứu trợ
Vân Khởi Mặc Ly
14/10/2021
**********
Chương 1054: Công tác cứu trợ
Đương nhiên, Sở Hạnh Từ đã nhìn ra chỗ này bị nổ tung rồi, nhưng mà... cho dù là đoán được một chút, anh ta cũng chưa dám chắc!
Chỉ cần nghĩ đến Lục Thành Ngôn có thể sẽ xảy ra chuyện thì trái tim của anh ta càng đau đớn, trước đây tuy anh ta luôn nghiêm khắc với Lục Thành Ngôn, vẫn luôn truyền cho anh ta tư tưởng trả thù, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Thành Ngôn sẽ xảy ra chuyện!
Ngay cả lần này, Mặc Tu Nhân giữ lại chút thể diện cho anh ta, chỉ nói rằng anh ta bị tù chung thân, với câu trả lời này, anh ta đã rất hài lòng!
Nhưng mà, không ngờ... anh ta lại có dự cảm không tốt,lúc sau vội vàng chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng như này.
Mặc dù vậy, anh ta trong lòng vẫn mang theo kỳ vọng, hy vọng rằng tất cả những điều này khác với những gì anh ta nghĩ!
Môi anh ta mấp máy, cuối cùng anh ta không nhịn được hỏi Cảnh Hạo Đông: "Tôi có thể thấy tình hình bên trên, nhưng... còn Thành Ngôn và tổng giám đốc Mặc đâu?"
Cảnh Hạo Đông một câu cũng không muốn nói nhảm với Sở Hạnh Từ, mà lạnh lùng nói: "Tất cả đều bị chôn ở phía dưới,anh đã vừa lòng chưa?"
Sở Hạnh Từ: "...
Anh ta mím môi và không nói thêm nữa, bởi vì anh ta có thể thấy rằng Cảnh Hạo Đông không chào đón mình!
Cũng phải,dù sao tất cả chuyện này cũng do Sở Hạnh Từ bắt Tần Minh Xuân và Vân Yến đi,làm hại nhóm người Mặc Tu Nhân.Mối hận này Cảnh Hạo Đông vừa nhìn đã nhỏ.
Lúc trước Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng ở đây sẽ có một vụ nổ cho nên chỉ có nhân lực cứu viện, ngoài ra tất cả các thiết bị dò tìm sự sống và các công cụ có thể đào bởi đều không có. Anh ta chỉ có thể một bên cử người đi lấy đồ một bên chờ cảnh sát đến giải cứu.
Khoảng cách giữa anh ta và Sở Hạnh Từ đứng cách nhau rất xa, Cảnh Hạo Đông vẫn ghét bỏ và bài xích anh ta, cứ như thể Sở Hạnh Từ là nguồn lây bệnh truyền nhiễm vậy.
Cảnh Hạo Đông trong lòng lo lắng, cầu mong cảnh sát và nhân viên y tế nhanh chóng đến kết quả cảnh sát và nhân viên y tế còn chưa đến thì Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đã vội vàng chạy tới.
Bạch Cẩm Sương mắt vẫn đỏ hoe, hiển nhiên cô ấy đã biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy hai người này, liền vội vàng chạy tới: "Hai người sao lại ở đây?"
Sắc mặt của Lâm Kim Thư nhợt nhạt: " Cẩm Sương lo lắng cho Mặc Tu Nhân, mặc dù em đã nói với cô ấy về tình hình của Mặc Tu Nhân, nhưng cô ấy vẫn lo lắng và muốn tự mình đến đây xem tình hình!"
Ban đầu, Lâm Kim Thư muốn Mặc Tu Nhân nói chuyện với Bạch Cẩm Sương qua tai nghe điện thoại, kết quả khi cô ấy gọi cho Mặc Tu Nhân như thế nào thì đầu dây bên ka cũng không có phản ứng lại.
Lâm Kim Thư lo lắng và chỉ có thể đồng ý với Bạch Cẩm Sương đi cùng cô ấy tới đây.
Bạch Cẩm Sương thần sắc lo lắng nhìn Cảnh Hạo Đông: "Anh còn có thể liên lạc với Mặc Tu Nhân được không? Em muốn nói chuyện với anh ấy!"
Cảnh Hạo Đông giật mình: "Kim Thư hẳn là có thể liên lạc với Tu Nhân!"
Lâm Kim Thư bất lực nhắm mắt lại: "Phía dưới đã xảy ra chút chuyện. Mặc Tu Nhân tâm tình không tốt có lẽ đã tháo tai nghe ra. Chắc là... bản thân anh ấy không sao, nhưng Cẩm Sương lại không yên lòng vẫn lo lắng không yên!"
Bạch Cẩm Sương nghe vậy liền đưa tay nắm lấy tay Lâm Kim Thư: " Kim Thư,tớ tin cậu, chỉ là... hôm nay tớ thật sự rất hốt hoảng!"
Biểu cảm của Lâm Kim Thư thay đổi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bây giờ tâm trạng cô ấy có chút sởn gai ốc, cô ấy biết rằng Sở Tuấn Thịnh đã xảy ra chuyện và tình hình của Vân Yến có thể không được tốt, nhưng cô ấy sợ Bạch Cẩm Sương sẽ bị kích động, nên hiện tại chưa dám nói gì.
Bạch Cẩm Sương hoảng hốt cũng đúng, suy cho cùng căn cứ vào mấy lời mà Lâm Kim Thư nghe được qua tại nghe, cô có linh cảm... Tình hình lần này của Vân Yến và Sở Tuấn Thịnh không được tốt.
Cô nghĩ, nên đợi Mặc Tu Nhân được cứu rồi nói tiếp, đến lúc đó, cho dù Bạch Cẩm Sương biết về tình hình của Vân Yến thì ít nhất, Mặc Tu Nhân vẫn có thể an ủi cô ấy.Cảnh Hạo Đông đã kết hôn với Lâm Kim Thư được vài năm, anh ấy thực sự hiểu cô ấy quá rõ, ngay khi nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, anh ấy biết rằng trong lòng cô ấy chắc chắn có chuyện.
Tuy nhiên, trong tình huống này, anh cũng không hỏi nhiều. Rất nhanh, nhân viên y tế và cảnh sát đã đến, và cảnh sát ngay lập tức bắt đầu công việc tìm kiếm và cứu nạn. Bạch Cẩm Sương và Sở Hạnh Từ rất lo lắng, hai người đứng bên ngoài vạch an toàn, nhìn về phía bên kia. Cảnh Hạo Đông đỡ lấy Lâm Kim Thư đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Kim Thư, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Trước đó Lâm Kim Thư có nói qua điện thoại rằng vì để cứ Vân Yến nên Sở Tuấn Thịnh đã bị thương ở chân, và Mặc Tu Nhân đã yêu cầu bọn họ gọi cảnh sát càng sớm càng tốt, đồng thời bố trí nhân viên y tế đến giải cứu mọi người. Cảnh Hạo Đông lúc đó không nghĩ nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Kim Thư trực giác cho thấy có chuyện chẳng lành. Lâm Kim Thư mím môi, cảm thấy có chút thương tiếc: "Sở Tuấn Thịnh… tình hình rất tệ, cụ thể như nào em không dám nói...Dù sao, em cũng có thể nghe ra được dự cảm anh ấy không tốt, tình trạng tất cả đều rất xấu!"
Cảnh Hạo Đông nghe thấy điều này, sắc mặt của anh ấy tối sầm lại.
Mặc dù lúc trước đây anh ta vì Mặc Tu Nhân mà bất hòa với Sở Tuấn Thịnh, thường xuyên quát tháo đối đầu với Sở Tuấn Thịnh!
Tuy nhiên, sau khi Mặc Tu Nhânvà Sở Tuấn Thịnh giải quyết hiểu lầm, mặc dù ở khắp mọi nơi anh ta đều nhằm vào Sở Tuấn Thịnh, nhưng sau một thời gian dài, anh ta thực sự coi Sở Tuấn Thịnh như một người bạn.
Đừng nhìn ngày thường bọn họ đối đầu gay gắt như thế nào, nhưng anh ta dám nói quan hệ giữa anh ta và Sở Tuấn Thịnh tốt hơn gấp vạn lần những người xung quanh nịnh nọt để trở thành bạn bè!
Cảnh Hạo Đông nắm chặt tay thành quả đấm, hung hãng trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Hạnh Từ ở đằng kia: “Nếu Sở Tuấn Thịnh thực sự xảy ra chuyện, anh sẽ trả lại nhà họ Lục gấp bội!"
Lâm Kim Thư biết rằng Cảnh Hạo Đông không thể hiện ra, nhưng thực sự trong lòng anh ấy đang rất tức giận.
Cô ấy đưa tay nắm lấy tay Cảnh Hạo Đông, nhỏ giọng nói: "Đừng kích động. Sắp xếp cứu người ra trước rồi mới xem tình hình. Cho dù anh muốn giúp Sở Tuấn Thịnh trả thù cũng phải xem suy nghĩ của Sở Tuấn Thịnh thế nào chứ!" Lâm Kim Thư biết rất rõ nếu ai đó bị thương nghiêm trọng, có thể sẽ để lại thương tật, tính cách nhất định sẽ thay đổi, nhạy cảm và hay nghi ngờ, tự hủy hoại bản thân là điều thường thấy.
Lâm Kim Thư sợ nhất việc Cảnh Hạo Đông một lòng vì bạn mà thực hiện,Sở Tuấn Thịnh lại nghĩ nhiều có thể sẽ tự cảm thấy bản thân trở thành kẻ vô dụng,đến việc báo thù cũng phải nhờ bạn.
Cảnh Hạo Đông liếc mắt nhìn Lâm Kim Thư, ánh mắt lóe lên, cũng không nói ra suy nghĩ của bản thân, chỉ nói: "Anh biết tồi, anh đi thúc giục bọn họ mau chóng nắm bắt thời gian!"
Lâm Kim Thư gật đầu, nhìn Cảnh Hạo Đông đi về phía giải cứu.
Trong căn phòng an toàn dưới lòng đất, Vân Yến ngơ ngác mở mắt ra khi nghe thấy tiếng máy móc ầm ầm ở trên đầu.
Cô ấy cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân Và Tần Minh Xuân, lập tức nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước khi ngất đi. Cô ấy không kịp xem tình hình ở cửa, trực tiếp ra khỏi giường nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Cô cố chấp kéo cánh tay Mặc Tu Nhân, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên: "Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh đâu? Sao anh không để tôi cứu anh ấy?"
Mặc Tu Nhân bất lực nhìn Vân Yến, cũng không còn cách nào tức giận, anh ta thật sự có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Vân Yến.
Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng nhất có thể: "Sở Tuấn Thịnh đã được tôi cứu. Tôi chỉ thấy cô quá xúc động, dễ xảy ra chuyện. Sau khi tôi làm cô ngất, tôi lập tức mở cửa cứu người!”
Vân Yến giật mình, lập tức có phản ứng: "Anh ấy thì sao? Anh ấy thế nào? Sức khỏe của anh ấy vẫn tốt chứ? Có phải đã bị thương không?"
Vân Yến không dám nghĩ tới khả năng Sở Tuấn Thịnh có thể bị vụ nổ làm bị thương!
Mặc Tu Nhân mím môi nói: "Chúng ta thật may mắn. Xung quanh ngôi nhà đã an toàn vì thuốc nổ không được chôn ở đây. Những nơi khác đều đã phát nổ. Ở đây có nhiều phiến đá và đá lớn! Sở Tuấn Thịnh không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh, Đừng lo lắng, tôi đã thông báo cho Lâm Kim Thư,công việc cứu hộ cũng đã bắt đầu, hãy kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta sẽ sớm có thể lên được!"
Nghe những gì Mặc Tu Nhân nói, Vân Yến nhìn về phía ngưỡng cửa, thực sự phiến đá ấy đã chặn lại, Sở Tuấn Thịnh ở phía dưới có thể được phiến đá bảo vệ, lúc này có ấy mới tin những lời Mặc Tư Nhân nối thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cô vẫn không nhịn được hỏi: "Sở Tuấn
Thịnh thật sự không sao chứ?"
Chương 1054: Công tác cứu trợ
Đương nhiên, Sở Hạnh Từ đã nhìn ra chỗ này bị nổ tung rồi, nhưng mà... cho dù là đoán được một chút, anh ta cũng chưa dám chắc!
Chỉ cần nghĩ đến Lục Thành Ngôn có thể sẽ xảy ra chuyện thì trái tim của anh ta càng đau đớn, trước đây tuy anh ta luôn nghiêm khắc với Lục Thành Ngôn, vẫn luôn truyền cho anh ta tư tưởng trả thù, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Thành Ngôn sẽ xảy ra chuyện!
Ngay cả lần này, Mặc Tu Nhân giữ lại chút thể diện cho anh ta, chỉ nói rằng anh ta bị tù chung thân, với câu trả lời này, anh ta đã rất hài lòng!
Nhưng mà, không ngờ... anh ta lại có dự cảm không tốt,lúc sau vội vàng chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng như này.
Mặc dù vậy, anh ta trong lòng vẫn mang theo kỳ vọng, hy vọng rằng tất cả những điều này khác với những gì anh ta nghĩ!
Môi anh ta mấp máy, cuối cùng anh ta không nhịn được hỏi Cảnh Hạo Đông: "Tôi có thể thấy tình hình bên trên, nhưng... còn Thành Ngôn và tổng giám đốc Mặc đâu?"
Cảnh Hạo Đông một câu cũng không muốn nói nhảm với Sở Hạnh Từ, mà lạnh lùng nói: "Tất cả đều bị chôn ở phía dưới,anh đã vừa lòng chưa?"
Sở Hạnh Từ: "...
Anh ta mím môi và không nói thêm nữa, bởi vì anh ta có thể thấy rằng Cảnh Hạo Đông không chào đón mình!
Cũng phải,dù sao tất cả chuyện này cũng do Sở Hạnh Từ bắt Tần Minh Xuân và Vân Yến đi,làm hại nhóm người Mặc Tu Nhân.Mối hận này Cảnh Hạo Đông vừa nhìn đã nhỏ.
Lúc trước Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng ở đây sẽ có một vụ nổ cho nên chỉ có nhân lực cứu viện, ngoài ra tất cả các thiết bị dò tìm sự sống và các công cụ có thể đào bởi đều không có. Anh ta chỉ có thể một bên cử người đi lấy đồ một bên chờ cảnh sát đến giải cứu.
Khoảng cách giữa anh ta và Sở Hạnh Từ đứng cách nhau rất xa, Cảnh Hạo Đông vẫn ghét bỏ và bài xích anh ta, cứ như thể Sở Hạnh Từ là nguồn lây bệnh truyền nhiễm vậy.
Cảnh Hạo Đông trong lòng lo lắng, cầu mong cảnh sát và nhân viên y tế nhanh chóng đến kết quả cảnh sát và nhân viên y tế còn chưa đến thì Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đã vội vàng chạy tới.
Bạch Cẩm Sương mắt vẫn đỏ hoe, hiển nhiên cô ấy đã biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy hai người này, liền vội vàng chạy tới: "Hai người sao lại ở đây?"
Sắc mặt của Lâm Kim Thư nhợt nhạt: " Cẩm Sương lo lắng cho Mặc Tu Nhân, mặc dù em đã nói với cô ấy về tình hình của Mặc Tu Nhân, nhưng cô ấy vẫn lo lắng và muốn tự mình đến đây xem tình hình!"
Ban đầu, Lâm Kim Thư muốn Mặc Tu Nhân nói chuyện với Bạch Cẩm Sương qua tai nghe điện thoại, kết quả khi cô ấy gọi cho Mặc Tu Nhân như thế nào thì đầu dây bên ka cũng không có phản ứng lại.
Lâm Kim Thư lo lắng và chỉ có thể đồng ý với Bạch Cẩm Sương đi cùng cô ấy tới đây.
Bạch Cẩm Sương thần sắc lo lắng nhìn Cảnh Hạo Đông: "Anh còn có thể liên lạc với Mặc Tu Nhân được không? Em muốn nói chuyện với anh ấy!"
Cảnh Hạo Đông giật mình: "Kim Thư hẳn là có thể liên lạc với Tu Nhân!"
Lâm Kim Thư bất lực nhắm mắt lại: "Phía dưới đã xảy ra chút chuyện. Mặc Tu Nhân tâm tình không tốt có lẽ đã tháo tai nghe ra. Chắc là... bản thân anh ấy không sao, nhưng Cẩm Sương lại không yên lòng vẫn lo lắng không yên!"
Bạch Cẩm Sương nghe vậy liền đưa tay nắm lấy tay Lâm Kim Thư: " Kim Thư,tớ tin cậu, chỉ là... hôm nay tớ thật sự rất hốt hoảng!"
Biểu cảm của Lâm Kim Thư thay đổi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Bây giờ tâm trạng cô ấy có chút sởn gai ốc, cô ấy biết rằng Sở Tuấn Thịnh đã xảy ra chuyện và tình hình của Vân Yến có thể không được tốt, nhưng cô ấy sợ Bạch Cẩm Sương sẽ bị kích động, nên hiện tại chưa dám nói gì.
Bạch Cẩm Sương hoảng hốt cũng đúng, suy cho cùng căn cứ vào mấy lời mà Lâm Kim Thư nghe được qua tại nghe, cô có linh cảm... Tình hình lần này của Vân Yến và Sở Tuấn Thịnh không được tốt.
Cô nghĩ, nên đợi Mặc Tu Nhân được cứu rồi nói tiếp, đến lúc đó, cho dù Bạch Cẩm Sương biết về tình hình của Vân Yến thì ít nhất, Mặc Tu Nhân vẫn có thể an ủi cô ấy.Cảnh Hạo Đông đã kết hôn với Lâm Kim Thư được vài năm, anh ấy thực sự hiểu cô ấy quá rõ, ngay khi nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, anh ấy biết rằng trong lòng cô ấy chắc chắn có chuyện.
Tuy nhiên, trong tình huống này, anh cũng không hỏi nhiều. Rất nhanh, nhân viên y tế và cảnh sát đã đến, và cảnh sát ngay lập tức bắt đầu công việc tìm kiếm và cứu nạn. Bạch Cẩm Sương và Sở Hạnh Từ rất lo lắng, hai người đứng bên ngoài vạch an toàn, nhìn về phía bên kia. Cảnh Hạo Đông đỡ lấy Lâm Kim Thư đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Kim Thư, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Trước đó Lâm Kim Thư có nói qua điện thoại rằng vì để cứ Vân Yến nên Sở Tuấn Thịnh đã bị thương ở chân, và Mặc Tu Nhân đã yêu cầu bọn họ gọi cảnh sát càng sớm càng tốt, đồng thời bố trí nhân viên y tế đến giải cứu mọi người. Cảnh Hạo Đông lúc đó không nghĩ nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Kim Thư trực giác cho thấy có chuyện chẳng lành. Lâm Kim Thư mím môi, cảm thấy có chút thương tiếc: "Sở Tuấn Thịnh… tình hình rất tệ, cụ thể như nào em không dám nói...Dù sao, em cũng có thể nghe ra được dự cảm anh ấy không tốt, tình trạng tất cả đều rất xấu!"
Cảnh Hạo Đông nghe thấy điều này, sắc mặt của anh ấy tối sầm lại.
Mặc dù lúc trước đây anh ta vì Mặc Tu Nhân mà bất hòa với Sở Tuấn Thịnh, thường xuyên quát tháo đối đầu với Sở Tuấn Thịnh!
Tuy nhiên, sau khi Mặc Tu Nhânvà Sở Tuấn Thịnh giải quyết hiểu lầm, mặc dù ở khắp mọi nơi anh ta đều nhằm vào Sở Tuấn Thịnh, nhưng sau một thời gian dài, anh ta thực sự coi Sở Tuấn Thịnh như một người bạn.
Đừng nhìn ngày thường bọn họ đối đầu gay gắt như thế nào, nhưng anh ta dám nói quan hệ giữa anh ta và Sở Tuấn Thịnh tốt hơn gấp vạn lần những người xung quanh nịnh nọt để trở thành bạn bè!
Cảnh Hạo Đông nắm chặt tay thành quả đấm, hung hãng trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Hạnh Từ ở đằng kia: “Nếu Sở Tuấn Thịnh thực sự xảy ra chuyện, anh sẽ trả lại nhà họ Lục gấp bội!"
Lâm Kim Thư biết rằng Cảnh Hạo Đông không thể hiện ra, nhưng thực sự trong lòng anh ấy đang rất tức giận.
Cô ấy đưa tay nắm lấy tay Cảnh Hạo Đông, nhỏ giọng nói: "Đừng kích động. Sắp xếp cứu người ra trước rồi mới xem tình hình. Cho dù anh muốn giúp Sở Tuấn Thịnh trả thù cũng phải xem suy nghĩ của Sở Tuấn Thịnh thế nào chứ!" Lâm Kim Thư biết rất rõ nếu ai đó bị thương nghiêm trọng, có thể sẽ để lại thương tật, tính cách nhất định sẽ thay đổi, nhạy cảm và hay nghi ngờ, tự hủy hoại bản thân là điều thường thấy.
Lâm Kim Thư sợ nhất việc Cảnh Hạo Đông một lòng vì bạn mà thực hiện,Sở Tuấn Thịnh lại nghĩ nhiều có thể sẽ tự cảm thấy bản thân trở thành kẻ vô dụng,đến việc báo thù cũng phải nhờ bạn.
Cảnh Hạo Đông liếc mắt nhìn Lâm Kim Thư, ánh mắt lóe lên, cũng không nói ra suy nghĩ của bản thân, chỉ nói: "Anh biết tồi, anh đi thúc giục bọn họ mau chóng nắm bắt thời gian!"
Lâm Kim Thư gật đầu, nhìn Cảnh Hạo Đông đi về phía giải cứu.
Trong căn phòng an toàn dưới lòng đất, Vân Yến ngơ ngác mở mắt ra khi nghe thấy tiếng máy móc ầm ầm ở trên đầu.
Cô ấy cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân Và Tần Minh Xuân, lập tức nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước khi ngất đi. Cô ấy không kịp xem tình hình ở cửa, trực tiếp ra khỏi giường nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Cô cố chấp kéo cánh tay Mặc Tu Nhân, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên: "Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh đâu? Sao anh không để tôi cứu anh ấy?"
Mặc Tu Nhân bất lực nhìn Vân Yến, cũng không còn cách nào tức giận, anh ta thật sự có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Vân Yến.
Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng nhất có thể: "Sở Tuấn Thịnh đã được tôi cứu. Tôi chỉ thấy cô quá xúc động, dễ xảy ra chuyện. Sau khi tôi làm cô ngất, tôi lập tức mở cửa cứu người!”
Vân Yến giật mình, lập tức có phản ứng: "Anh ấy thì sao? Anh ấy thế nào? Sức khỏe của anh ấy vẫn tốt chứ? Có phải đã bị thương không?"
Vân Yến không dám nghĩ tới khả năng Sở Tuấn Thịnh có thể bị vụ nổ làm bị thương!
Mặc Tu Nhân mím môi nói: "Chúng ta thật may mắn. Xung quanh ngôi nhà đã an toàn vì thuốc nổ không được chôn ở đây. Những nơi khác đều đã phát nổ. Ở đây có nhiều phiến đá và đá lớn! Sở Tuấn Thịnh không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh, Đừng lo lắng, tôi đã thông báo cho Lâm Kim Thư,công việc cứu hộ cũng đã bắt đầu, hãy kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta sẽ sớm có thể lên được!"
Nghe những gì Mặc Tu Nhân nói, Vân Yến nhìn về phía ngưỡng cửa, thực sự phiến đá ấy đã chặn lại, Sở Tuấn Thịnh ở phía dưới có thể được phiến đá bảo vệ, lúc này có ấy mới tin những lời Mặc Tư Nhân nối thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cô vẫn không nhịn được hỏi: "Sở Tuấn
Thịnh thật sự không sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.