Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 670: Cuối cùng cũng rời đi
Vân Khởi Mặc Ly
08/07/2021
Tần Minh Xuân nói: "Cô Bạch còn phải làm việc, không thể ở đây mãi được!"
Tần Quốc Cường liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương nói: "Ngày mai thứ hai, tội phải đi làm!"
Tần Quốc Cường có chút mất hứng: "Nhưng mà...mẹ con còn chưa về!"
Tần Minh Xuân im lặng hai giây: "Bố có thể nói cho mẹ biết, con sẽ gặp lại mẹ trong tương lai!"
Sau khi Tần Minh Xuân nói xong, Tần Quốc Cường chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.
Bạch Cẩm Sương rời đi cùng với Tần Minh Xuân và Tần Manh Manh.
Tần Quốc Cường cùng trưởng thôn đứng ở cửa nhà họ Tần, Tần Quốc Cường vẻ mặt có chút buồn bực: "Xuân Xuân rất có tiền đồi!"
Thôn trưởng gật đầu: "Đúng vậy!"
Tần Quốc Cường lại nói: "Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an không thoải mái!"
Trưởng thôn an ủi: "Mấy năm nay Xuân Xuân nhà anh không có rời Thôn Đại Tần Quốc Cường thở dài, gật đầu, không biết tại sao, nhìn bóng lưng của Tần Minh Xuân, trong lòng có một tia hoảng sợ khó tả, giống như con trai đang rời xa anh ta, càng ngày càng xa.
Hơn nữa, sự xa cách này không phải về khoảng cách.
Bạch Cẩm Sương và Annie đưa Tần Minh Xuân và Tần Manh Manh đi trong ba tiếng, trời đã tối.
Tuy nhiên, vận may của họ cũng không quá tệ, cuối cùng cũng dừng được một chiếc xe ba gác trên đường, trả giá gấp đôi và được đưa về thị trấn.
Buổi tối, bốn người họ sống trong một khách sạn cũ kĩ, đặt hai phòng tiêu chuẩn.
Về phía Bạch Cẩm Sương, Annie rửa mặt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, cô vừa rồi trực tiếp trả cho Tần Minh Xuân 900 triệu, cô tin tưởng vào khả năng của cậu ta vậy sao?"
Mặc dù Annie cũng tin tưởng khả năng của Tần Minh Xuân, nhưng cô ấy chưa thấy loại ứng trước nhiều tiền như vậy.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Annie: "Nói thế nào nhỉ? Chúng ta đã cứu Tần Manh Manh bằng cách làm đó, và Tần Minh Xuân nhất định sẽ trung thành với xưởng vẽ của chúng ta trong tương lai!"
Annie gật đầu: "Công nhận!"
Bạch Cẩm Sương nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bức tường sơn bong tróc, vẻ mặt thất thần: "Thật ra... không phải chỉ vì chuyện này mà thôi, không biết tại sao, khi nhìn thấy Tần Minh Xuân đó...tôi đã có một cảm giác khó hiểu, có một sự gần gũi không thể tả được!” Annie sững sờ: "Ồ
Sau khi kinh ngạc, cô ấy lập tức phản ứng lại: "Có phải là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta cô đã thấy rất vừa mắt rồi đúng không?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không phải chỉ vì chuyện này, mà là... nói thế nào, đây là cảm giác, chỉ là không nói ra được, cô không hiểu đâu!”
Annie bất lực nhún vai: "OK, tôi thật sự không hiểu, may mà chúng ta tìm được một tài năng mới xuất hiện, cô thấy vui là được!
Bạch Cẩm Sương "ừm" một tiếng và không nói thêm nữa.
Bên cạnh, Tần Manh Manh nằm trên giường yếu ớt nói: "Anh, chúng ta đi đầu với hai chị em đó?"
Tần Minh Xuân nhìn chằm chằm ngọn đèn sợi đốt màu vàng mờ ảo: "Đi thành phố lớn!"
Tần Manh Manh từ nhỏ chưa từng rời khỏi Thôn Đại
Loan, có chút khao khát: "Thành phố lớn như thế nào?"
Ánh mắt Tần Minh Xuân lóe lên: "Các thành phố lớn...tức là có rất nhiều nhà cao tầng, ban đêm khắp nơi đều có đèn neon nhấp nháy, là nơi dễ đánh mất chính mình!"
Tần Manh Manh quay ngang, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt to tròn nhìn về phía Tần Minh Xuân: "Anh, làm sao anh biết, em nhớ rõ, anh cũng chưa từng rời khỏi thôn Đại Loan đúng không?"
Tần Minh Xuân có chút giật mình: "Anh xem chúng từ trong sách được rồi, đã muộn rồi, anh tắt đèn đây, em đi ngủ sớm đi!"
Tần Manh Manh ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cô ấy biết Tân Minh Xuân yêu cô ấy nhất, sẽ bảo vệ cô ấy, ở bên Tần Minh Xuân, cô ấy không còn rụt rè như ở nhà.
Cô ấy miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, sợ hãi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cô ấy mím môi nói: "Anh ơi, em không muốn ngủ,em không ngủ được!"
Tần Minh Xuân nghe thấy tiếng cô ấy, vẫn tắt đèn: "Đừng nói nữa, một lát nữa em sẽ ngủ được thôi!"
Tần Manh Manh trong bóng tối cô ấy cắn chặt môi, không nhịn được nên lại hỏi: "Anh, chúng ta cùng hai chị em kia ở thành phố lớn ở đâu?"
Ở trong mắt Tần Manh Manh, nhà của trưởng thôn cũng đủ to rồi.
Cô ấy cảm thấy rằng với một ngôi nhà gạch như nhà của trưởng thôn, sự nghiệp và những thứ khác trong cuộc sống của trưởng thôn chắc hẳn đang ở trong thời kì sung túc và vinh quang!
Tần Minh Xuân đương nhiên không biết suy nghĩ của Tần Manh Manh, anh nói: "Khi chúng ta đến thành phố Trà Giang, anh sẽ ứng trước tiền lương với cô Bạch và thuê một căn hộ nhỏ cho chúng ta. Đừng lo lắng, anh sẽ nuôi em!"
Tần Manh Manh nói: "Em tin anh trai em, nhưng...căn hộ là gì?"
Tần Minh Xuân có chút bất lực, Tần Manh Manh chưa từng đi học, rất tò mò về mọi thứ, đặc biệt là những thứ cô bé chưa từng nghe qua.
Ở trong cái thân nhỏ khép kín trên núi, chỉ có một vài thứ, còn chưa nghe thấy chứ đừng nói là nhìn thấy.
Cậu ta im lặng một lúc: "Đến thành phố Trà Giang rồi sẽ biết, em ngủ đi!"
Tần Manh Manh không nói nữa, một lúc sau, Tần Minh Xuân nghe thấy tiếng thở đều đều của cô ấy, cậu ta khẽ thở dài, dây thần kinh căng thẳng lúc này mới được thả lỏng ra một chút.
Cậu ta mở to mắt nhìn căn phòng tối, nghĩ rằng cuối cùng cậu ta cũng rời khỏi đây. Cập nhật chươ*ng mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Nói thật ra, trước đây cậu ta luôn muốn rời khỏi đây, bây giờ được rời đi thật sự rồi, thì tâm trạng lại vô cùng phức tạp.
Hôm nay nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cậu ta thực sự không thể tin được, không ngờ sau 6 năm, Bạch Cẩm Sương lại thực sự xuất hiện ở một ngôi làng miền núi xa xôi và nghèo nàn như vậy.
Phải, cậu ta biết Bạch Cẩm Sương, có lẽ sẽ không ai tin điều này, anh ấy là Tần Vô Đoan, người đã quen biết Bạch Cẩm Sương được 13 năm.
Bạch Cẩm Sương từ năm 13 đến 26 tuổi, anh ấy vẫn luôn biết cô, nhưng thật đáng tiếc...anh sợ rằng cô không quen biết anh nữa.
Tần Minh Xuân tự giễu cười, chưa kể Bạch Cẩm Sương không quen biết anh ấy, ngay cả đến bố mẹ cũng không tin rằng cái tên Tần Minh Xuân này lại chính là Tần Vô Đoan!
Lúc đầu, để cứu Bạch Cẩm Sương khỏi người của Viên Khánh Đông, anh ấy đã chiến đấu với Viên Khánh Đông, nhưng anh ấy không phải là đối thủ của Viên Khánh Đông, và cổ họng của anh ấy đã bị đối thủ cắt.
May mắn thay, trong lúc hấp hối, vào thời điểm đó, anh ấy đã giết chết Viên Khánh Đông chỉ bằng một nhát dao.
Anh ấy vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ chết, anh ấy còn cảm giác được rằng linh hồn đang bay ra khỏi thân thể mình, từ từ bay lên, sau đó trong lòng có cảm giác vô tri vô giác.
Khi tỉnh dậy khỏi thi thể của người tên Tần Minh Xuân này, anh ấy đã nghĩ rằng đây là nơi mà mọi người sẽ đến khi họ chết.
Tuy nhiên, khi anh ấy thực sự hiểu được cuộc sống của gia đình nhà họ Tần ở Thôn Đại Loan, anh ấy hoàn toàn tỉnh táo, anh ấy thực sự tái sinh trong cơ thể của người tên Tần Minh Xuân này bằng trí nhớ của mình.
Anh ấy biết mình vẫn ở thế giới ban đầu của mình, nơi này còn có Thành phố Trà Giang, và Thôn Đại Loan thuộc thành phố Nha Trang.
Năm anh ấy tỉnh lại, thân thể gầy như gỗ, nhìn không ra mười tám tuổi.
Anh ấy hôn mê năm năm, mất hơn nửa năm anh ấy mới có thể đứng dậy từ từ tập đi, đến bây giờ anh ấy vẫn không thể đi nhanh được.
Nhìn gia cảnh của nhà họ Tần nghèo khó, anh ấy nghĩ ra vô số cách liên lạc với người trong quá khứ, muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.
Tuy nhiên, thứ duy nhất anh ấy nhớ được là số điện thoại của trợ lý.
Sau khi đi được, anh ấy cuối cùng cũng tiết kiệm được một ít tiền tiêu vặt, đến nhà trưởng thôn, gọi trợ lý, nhưng bị người bên kia mắng mỏ, nói rằng anh ấy mất trí và muốn tránh xa.
Lúc đó anh ấy mới bị cảnh tỉnh, hoàn toàn tỉnh táo, anh ấy từ hôm nay là Tần Minh Xuân, không phải Tần Vô Đoan.
Tái sinh là một điều vô lý như vậy,nói ra thì ai mà tin được?
Tần Quốc Cường liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương nói: "Ngày mai thứ hai, tội phải đi làm!"
Tần Quốc Cường có chút mất hứng: "Nhưng mà...mẹ con còn chưa về!"
Tần Minh Xuân im lặng hai giây: "Bố có thể nói cho mẹ biết, con sẽ gặp lại mẹ trong tương lai!"
Sau khi Tần Minh Xuân nói xong, Tần Quốc Cường chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.
Bạch Cẩm Sương rời đi cùng với Tần Minh Xuân và Tần Manh Manh.
Tần Quốc Cường cùng trưởng thôn đứng ở cửa nhà họ Tần, Tần Quốc Cường vẻ mặt có chút buồn bực: "Xuân Xuân rất có tiền đồi!"
Thôn trưởng gật đầu: "Đúng vậy!"
Tần Quốc Cường lại nói: "Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an không thoải mái!"
Trưởng thôn an ủi: "Mấy năm nay Xuân Xuân nhà anh không có rời Thôn Đại Tần Quốc Cường thở dài, gật đầu, không biết tại sao, nhìn bóng lưng của Tần Minh Xuân, trong lòng có một tia hoảng sợ khó tả, giống như con trai đang rời xa anh ta, càng ngày càng xa.
Hơn nữa, sự xa cách này không phải về khoảng cách.
Bạch Cẩm Sương và Annie đưa Tần Minh Xuân và Tần Manh Manh đi trong ba tiếng, trời đã tối.
Tuy nhiên, vận may của họ cũng không quá tệ, cuối cùng cũng dừng được một chiếc xe ba gác trên đường, trả giá gấp đôi và được đưa về thị trấn.
Buổi tối, bốn người họ sống trong một khách sạn cũ kĩ, đặt hai phòng tiêu chuẩn.
Về phía Bạch Cẩm Sương, Annie rửa mặt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, cô vừa rồi trực tiếp trả cho Tần Minh Xuân 900 triệu, cô tin tưởng vào khả năng của cậu ta vậy sao?"
Mặc dù Annie cũng tin tưởng khả năng của Tần Minh Xuân, nhưng cô ấy chưa thấy loại ứng trước nhiều tiền như vậy.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Annie: "Nói thế nào nhỉ? Chúng ta đã cứu Tần Manh Manh bằng cách làm đó, và Tần Minh Xuân nhất định sẽ trung thành với xưởng vẽ của chúng ta trong tương lai!"
Annie gật đầu: "Công nhận!"
Bạch Cẩm Sương nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bức tường sơn bong tróc, vẻ mặt thất thần: "Thật ra... không phải chỉ vì chuyện này mà thôi, không biết tại sao, khi nhìn thấy Tần Minh Xuân đó...tôi đã có một cảm giác khó hiểu, có một sự gần gũi không thể tả được!” Annie sững sờ: "Ồ
Sau khi kinh ngạc, cô ấy lập tức phản ứng lại: "Có phải là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta cô đã thấy rất vừa mắt rồi đúng không?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không phải chỉ vì chuyện này, mà là... nói thế nào, đây là cảm giác, chỉ là không nói ra được, cô không hiểu đâu!”
Annie bất lực nhún vai: "OK, tôi thật sự không hiểu, may mà chúng ta tìm được một tài năng mới xuất hiện, cô thấy vui là được!
Bạch Cẩm Sương "ừm" một tiếng và không nói thêm nữa.
Bên cạnh, Tần Manh Manh nằm trên giường yếu ớt nói: "Anh, chúng ta đi đầu với hai chị em đó?"
Tần Minh Xuân nhìn chằm chằm ngọn đèn sợi đốt màu vàng mờ ảo: "Đi thành phố lớn!"
Tần Manh Manh từ nhỏ chưa từng rời khỏi Thôn Đại
Loan, có chút khao khát: "Thành phố lớn như thế nào?"
Ánh mắt Tần Minh Xuân lóe lên: "Các thành phố lớn...tức là có rất nhiều nhà cao tầng, ban đêm khắp nơi đều có đèn neon nhấp nháy, là nơi dễ đánh mất chính mình!"
Tần Manh Manh quay ngang, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt to tròn nhìn về phía Tần Minh Xuân: "Anh, làm sao anh biết, em nhớ rõ, anh cũng chưa từng rời khỏi thôn Đại Loan đúng không?"
Tần Minh Xuân có chút giật mình: "Anh xem chúng từ trong sách được rồi, đã muộn rồi, anh tắt đèn đây, em đi ngủ sớm đi!"
Tần Manh Manh ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cô ấy biết Tân Minh Xuân yêu cô ấy nhất, sẽ bảo vệ cô ấy, ở bên Tần Minh Xuân, cô ấy không còn rụt rè như ở nhà.
Cô ấy miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, sợ hãi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cô ấy mím môi nói: "Anh ơi, em không muốn ngủ,em không ngủ được!"
Tần Minh Xuân nghe thấy tiếng cô ấy, vẫn tắt đèn: "Đừng nói nữa, một lát nữa em sẽ ngủ được thôi!"
Tần Manh Manh trong bóng tối cô ấy cắn chặt môi, không nhịn được nên lại hỏi: "Anh, chúng ta cùng hai chị em kia ở thành phố lớn ở đâu?"
Ở trong mắt Tần Manh Manh, nhà của trưởng thôn cũng đủ to rồi.
Cô ấy cảm thấy rằng với một ngôi nhà gạch như nhà của trưởng thôn, sự nghiệp và những thứ khác trong cuộc sống của trưởng thôn chắc hẳn đang ở trong thời kì sung túc và vinh quang!
Tần Minh Xuân đương nhiên không biết suy nghĩ của Tần Manh Manh, anh nói: "Khi chúng ta đến thành phố Trà Giang, anh sẽ ứng trước tiền lương với cô Bạch và thuê một căn hộ nhỏ cho chúng ta. Đừng lo lắng, anh sẽ nuôi em!"
Tần Manh Manh nói: "Em tin anh trai em, nhưng...căn hộ là gì?"
Tần Minh Xuân có chút bất lực, Tần Manh Manh chưa từng đi học, rất tò mò về mọi thứ, đặc biệt là những thứ cô bé chưa từng nghe qua.
Ở trong cái thân nhỏ khép kín trên núi, chỉ có một vài thứ, còn chưa nghe thấy chứ đừng nói là nhìn thấy.
Cậu ta im lặng một lúc: "Đến thành phố Trà Giang rồi sẽ biết, em ngủ đi!"
Tần Manh Manh không nói nữa, một lúc sau, Tần Minh Xuân nghe thấy tiếng thở đều đều của cô ấy, cậu ta khẽ thở dài, dây thần kinh căng thẳng lúc này mới được thả lỏng ra một chút.
Cậu ta mở to mắt nhìn căn phòng tối, nghĩ rằng cuối cùng cậu ta cũng rời khỏi đây. Cập nhật chươ*ng mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Nói thật ra, trước đây cậu ta luôn muốn rời khỏi đây, bây giờ được rời đi thật sự rồi, thì tâm trạng lại vô cùng phức tạp.
Hôm nay nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cậu ta thực sự không thể tin được, không ngờ sau 6 năm, Bạch Cẩm Sương lại thực sự xuất hiện ở một ngôi làng miền núi xa xôi và nghèo nàn như vậy.
Phải, cậu ta biết Bạch Cẩm Sương, có lẽ sẽ không ai tin điều này, anh ấy là Tần Vô Đoan, người đã quen biết Bạch Cẩm Sương được 13 năm.
Bạch Cẩm Sương từ năm 13 đến 26 tuổi, anh ấy vẫn luôn biết cô, nhưng thật đáng tiếc...anh sợ rằng cô không quen biết anh nữa.
Tần Minh Xuân tự giễu cười, chưa kể Bạch Cẩm Sương không quen biết anh ấy, ngay cả đến bố mẹ cũng không tin rằng cái tên Tần Minh Xuân này lại chính là Tần Vô Đoan!
Lúc đầu, để cứu Bạch Cẩm Sương khỏi người của Viên Khánh Đông, anh ấy đã chiến đấu với Viên Khánh Đông, nhưng anh ấy không phải là đối thủ của Viên Khánh Đông, và cổ họng của anh ấy đã bị đối thủ cắt.
May mắn thay, trong lúc hấp hối, vào thời điểm đó, anh ấy đã giết chết Viên Khánh Đông chỉ bằng một nhát dao.
Anh ấy vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ chết, anh ấy còn cảm giác được rằng linh hồn đang bay ra khỏi thân thể mình, từ từ bay lên, sau đó trong lòng có cảm giác vô tri vô giác.
Khi tỉnh dậy khỏi thi thể của người tên Tần Minh Xuân này, anh ấy đã nghĩ rằng đây là nơi mà mọi người sẽ đến khi họ chết.
Tuy nhiên, khi anh ấy thực sự hiểu được cuộc sống của gia đình nhà họ Tần ở Thôn Đại Loan, anh ấy hoàn toàn tỉnh táo, anh ấy thực sự tái sinh trong cơ thể của người tên Tần Minh Xuân này bằng trí nhớ của mình.
Anh ấy biết mình vẫn ở thế giới ban đầu của mình, nơi này còn có Thành phố Trà Giang, và Thôn Đại Loan thuộc thành phố Nha Trang.
Năm anh ấy tỉnh lại, thân thể gầy như gỗ, nhìn không ra mười tám tuổi.
Anh ấy hôn mê năm năm, mất hơn nửa năm anh ấy mới có thể đứng dậy từ từ tập đi, đến bây giờ anh ấy vẫn không thể đi nhanh được.
Nhìn gia cảnh của nhà họ Tần nghèo khó, anh ấy nghĩ ra vô số cách liên lạc với người trong quá khứ, muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.
Tuy nhiên, thứ duy nhất anh ấy nhớ được là số điện thoại của trợ lý.
Sau khi đi được, anh ấy cuối cùng cũng tiết kiệm được một ít tiền tiêu vặt, đến nhà trưởng thôn, gọi trợ lý, nhưng bị người bên kia mắng mỏ, nói rằng anh ấy mất trí và muốn tránh xa.
Lúc đó anh ấy mới bị cảnh tỉnh, hoàn toàn tỉnh táo, anh ấy từ hôm nay là Tần Minh Xuân, không phải Tần Vô Đoan.
Tái sinh là một điều vô lý như vậy,nói ra thì ai mà tin được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.