Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 324: Đập nồi dìm thuyền
Vân Khởi Mặc Ly
27/05/2021
Tim Bạch Cẩm Sương hơi nảy lên, đây là... bữa ăn dưới ánh nến sao! Tối nay Mặc Tu Nhân thật sự là khiển có kinh ngạc không thôi. Cô đi đến trước bàn ăn, ánh mắt đã bị bữa tối thu hút.
Bữa tối rất đơn giản, có gan ngỗng Pháp, bò bít tết, đùi dê, đều trông rất tươi ngon, là cách làm kiểu Pháp.
Bạch Cẩm Sương nhìn bề ngoài thì thấy không tệ: “Trông có vẻ rất ngon!”.
Mặc Tu Nhân hơi đắc ý: “Là tôi làm đấy”.
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Hôm nay anh tự mình xuống bếp?”
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này, không biết nghĩ tới gì, giọng điệu hơi không được tự nhiên: “Không chỉ lần này!”. Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhớ đến, lúc trước khi cô và Mặc Tu Nhân cãi nhau không vui, cô đến Đình Qua ăn món Tây với Tần Vô Đoan, thì hình như Mặc Tu Nhân đã từng một lần tự mình xuống bếp làm đồ ăn.
Nhưng sau khi cô về nhà, đồ ăn đã nguội cả rồi. Bạch Cẩm Sương cười gượng một tiếng, không nói gì.
Mặc Tu Nhân cũng không tiếp tục phá không khí, anh đã chuẩn bị rượu đó từ trước, rót cho Bạch Cẩm Sương một ly: “Thử xem, mùi vị của rượu này không tệ!”
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày, cầm lên ngửi thử, mùi thơm rất nồng, ngửi thì thấy có lẽ là khá lâu năm rồi.
Cô lắc lắc rượu trong ly, nâng lên nhấp hai ngụm, mùi vị quả thật là không tệ.
Cô cười cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Đúng là rượu ngon, ăn cơm thôi, tôi đói rồi!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là anh vẫn không dấu vết mà mở miệng, giọng điệu có hơi chua: “Không phải tối nay em đi ăn đồ ăn Hồ Đông với Sở Tuấn Thịnh à? Chưa ăn no sao?”.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu này, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh biết tôi đi ăn với Sở Tuấn Thịnh à?”.
Cô nhớ cô chỉ nói trong điện thoại là đi với một người bạn mà thôi.
Mặc Tu Nhân hơi không được tự nhiên: “Nghe thấy đồng nghiệp trong công ty bàn tán mới biết!”
Tay Bạch Cẩm Sương đang cắt bít tết hơi ngưng lại, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, hèn gì lúc đó Mặc Tu Nhân lại tức giận như vậy, chắc là anh cảm thấy cô đang gạt anh.
Bạch Cẩm Sương hơi bất lực, cô chỉ là không muốn khiến anh tức giận thôi.
Không nghĩ tới lại càng khiến anh tức giận hơn.
Bạch Cẩm Sương nâng mắt lên nhìn Mặc Tu Nhân: “Đúng là đi ăn với anh ấy, anh ấy có việc muốn nói với tôi, chỉ là tôi ăn có hai miếng thì đi rồi”
Mặc Tu Nhân giả vờ không để ý: “Vậy sao? Sao không ăn xong rồi mới trở về?”.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, ánh mắt nặng nề: “Mặc Tu Nhân, rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?”.
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, em đừng tức giận. Ăn cơm trước đi, ăn no rồi nói sau”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương hơi buồn bực, cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Anh thật sự là thuận miệng hỏi, hay là chỉ là giả vờ thuận miệng hỏi, thực ra trong lòng lại tò mò muốn chết!”
Mặc Tu Nhân cười đến hơi không được tự nhiên: “Đương nhiên là chỉ thuận miệng hỏi thôi”
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân không chớp mắt: “Mặc Tu Nhân. Anh có biết con người anh đặc biệt thích khẩu thị tâm phi hay không!”.
Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân hơi cứng lại, im lặng một lúc, anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương, mở miệng nói: “Đó cũng chỉ là đối với người và việc mà tôi để tâm”.
Trong ánh nến mờ ảo, gương mặt của Mặc Tu Nhân trông đặc biệt mê người.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên mở miệng: “Đúng là tôi chưa ăn no đã trở về, bởi vì Sở Tuấn Thịnh tỏ tình với tôi, tôi đã từ chối anh ấy, xem như là... ra về trong không vui”.
Thực ra Bạch Cẩm Sương nói cũng không sai, tỏ tình là chuyện của lần trước, nhưng hôm nay cô cảm thấy Sở Tuấn Thịnh vẫn còn ý đồ này, dùng việc khác gạt cô đi ăn cơm.
Cuối cùng, cô chỉ là từ chối Sở Tuấn Thịnh một cách trực tiếp và rõ ràng hơn mà thôi.
Bạch Cẩm Sương nói sự thật, gương mặt anh tuấn của Mặc Tu Nhân trong phút chốc liền đen lại.
Gân xanh trên trán anh âmìnảy lên: “Anh ta tỏ tình với em?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, ăn một miếng bít tết, giống như không hề nhìn thấy Mặc Tu Nhân tức giận: “Đúng vậy, nhưng tôi từ chối rồi.”
Mặc Tu Nhân nắm muỗng nĩa trong tay đến kêu lách cách, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, xem ra là thật sự là bị chọc đến tức giận rồi.
Bạch Cẩm Sương thờ ơ nhìn anh một cái: “Ăn cơm đi, tôi cũng đâu phải ở bên anh ấy, anh có cần phải làm như bị đội mũ xanh vậy không?”
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân hơi đỏ lên: “Cho dù là tỏ tình tôi cũng không cho phép”. Bạch Cẩm Sương bỏ muỗng nĩa trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nhân: “Ồ, vậy sao? Tại sao?”
Thực ra cô đã thoáng cảm nhận được, Mặc Tu Nhân đối với cô không thờ ơ như một cặp vợ chồng giả.
Cô tặng anh một bó hoa, anh lộ rõ sự vui vẻ hơn ngày thường. Cô cùng anh ăn cơm, anh tự mình xuống bếp.
Việc này không hề giống một Mặc Tu Nhân lạnh lùng tự phụ chút nào.
Vì vậy, những lời cô nói hôm nay có chút cố ý, cô thừa nhận cô đang cố tình kích thích Mặc Tu Nhân.
Nhưng cô cũng muốn nhìn thấy Mặc Tu Nhân thẳng thắn với cô. Hoặc có lẽ trong lòng cô cũng hy vọng, việc yêu thầm bị giấu kín này sẽ được xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Mặc Tu Nhân nhìn ánh mắt tĩnh lặng của Bạch Cẩm Sương, trong lòng đột nhiên có quyết tâm muốn đập nồi dìm thuyền.
Trước đó, anh định sau khi ăn cơm xong mới bày tỏ với Bạch Cẩm Sương.
Nhưng bây giờ, một giây anh cũng không muốn đợi nữa.
Anh nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương, ánh mắt sâu đến khiến người khác hoảng loạn: “Bạch Cẩm Sương, em có biết tại sao hôm nay tôi tức giận, tại sao tôi cúp điện thoại của em, lại còn tắt máy không?” Bạch Cẩm Sương mím chặt môi: “Tại sao?”
Ngực Mặc Tu Nhân hơi phập phồng, nghiêm túc mở miệng: “Bởi vì tôi ghen!”
Mặc Tu Nhân không trốn tránh, lần đầu tiên không khẩu thị tâm phi, thật lòng đối mặt với phần tình cảm này.
Bạch Cẩm Sương ngây người. Cô đúng là muốn kích thích Mặc Tu Nhân, muốn anh lộ ra chút cảm xúc thật.
Nhưng cô thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại sẽ nói như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt của Mặc Tu Nhân hơi tối lại: “Tôi biết em đi ăn với Sở Tuấn Thịnh, trong lòng tôi rất tức giận, nhưng nhiều hơn cả là sự ghen tị, bởi vì tối nay tôi cũng chuẩn bị, định qua lễ cùng em, nhưng em lại đi cùng anh ta”
Bạch Cẩm Sương hơi ngẩn người: “Tôi không biết anh muốn cùng em qua lễ!”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ thì em biết rồi đấy!”
Bạch Cẩm Sương hơi ngây ngốc gật đầu.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng này của cô, thật ra đã không còn tức giận được gì nữa.
Anh cong môi, ánh mắt sâu thẳm như những vì sao trên bầu trời bao la, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Anh nói: “Bạch Cẩm Sương, có biết tại sao hôm nay tôi muốn cùng em qua lễ không?”
Tay Bạch Cẩm Sương thoáng chốc nắm nhặt lại.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập căng thẳng của mình: “Tại sao?”.
“Bởi vì tôi thích em!” Giọng của Mặc Tu Nhân rất nhẹ, mang theo chút tình cảm dịu dàng không rõ ràng.
Bạch Cẩm Sương lập tức nhìn Mặc Tu Nhân, bởi vì quá kinh ngạc, quá vui mừng, quá khó tin khiến cô cũng không biết miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Lúc trước cô suy đoán, Mặc Tu Nhân đối với cô không phải là không hề động lòng.
Nhưng so với việc nghe anh tự mình tỏ tình thì hoàn toàn không giống.
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương chỉ nhìn thẳng mình mà không nói gì, ánh mắt của Mặc Tu Nhân càng trở nên dịu dàng hơn.
Anh ngồi dậy, rõ ràng là cảm thấy được cơ thể của Bạch Cẩm Sương trong phút chốc căng ra.
Mặc Tu Nhân không lùi lại mà đi đến bên cạnh cô, nắm lấy một tay của cô, đặt lên ngực của mình: “Bạch Cẩm Sương, em nghe xem, bây giờ nó đang đập rất nhanh, đó là bởi vì em! Rốt cuộc là em đang giả ngốc hay là ngốc thật vậy? Lâu vậy rồi mà em không nhìn ra tình cảm của tôi đối với em chút nào sao?”
Bữa tối rất đơn giản, có gan ngỗng Pháp, bò bít tết, đùi dê, đều trông rất tươi ngon, là cách làm kiểu Pháp.
Bạch Cẩm Sương nhìn bề ngoài thì thấy không tệ: “Trông có vẻ rất ngon!”.
Mặc Tu Nhân hơi đắc ý: “Là tôi làm đấy”.
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Hôm nay anh tự mình xuống bếp?”
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này, không biết nghĩ tới gì, giọng điệu hơi không được tự nhiên: “Không chỉ lần này!”. Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhớ đến, lúc trước khi cô và Mặc Tu Nhân cãi nhau không vui, cô đến Đình Qua ăn món Tây với Tần Vô Đoan, thì hình như Mặc Tu Nhân đã từng một lần tự mình xuống bếp làm đồ ăn.
Nhưng sau khi cô về nhà, đồ ăn đã nguội cả rồi. Bạch Cẩm Sương cười gượng một tiếng, không nói gì.
Mặc Tu Nhân cũng không tiếp tục phá không khí, anh đã chuẩn bị rượu đó từ trước, rót cho Bạch Cẩm Sương một ly: “Thử xem, mùi vị của rượu này không tệ!”
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày, cầm lên ngửi thử, mùi thơm rất nồng, ngửi thì thấy có lẽ là khá lâu năm rồi.
Cô lắc lắc rượu trong ly, nâng lên nhấp hai ngụm, mùi vị quả thật là không tệ.
Cô cười cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Đúng là rượu ngon, ăn cơm thôi, tôi đói rồi!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là anh vẫn không dấu vết mà mở miệng, giọng điệu có hơi chua: “Không phải tối nay em đi ăn đồ ăn Hồ Đông với Sở Tuấn Thịnh à? Chưa ăn no sao?”.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu này, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh biết tôi đi ăn với Sở Tuấn Thịnh à?”.
Cô nhớ cô chỉ nói trong điện thoại là đi với một người bạn mà thôi.
Mặc Tu Nhân hơi không được tự nhiên: “Nghe thấy đồng nghiệp trong công ty bàn tán mới biết!”
Tay Bạch Cẩm Sương đang cắt bít tết hơi ngưng lại, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, hèn gì lúc đó Mặc Tu Nhân lại tức giận như vậy, chắc là anh cảm thấy cô đang gạt anh.
Bạch Cẩm Sương hơi bất lực, cô chỉ là không muốn khiến anh tức giận thôi.
Không nghĩ tới lại càng khiến anh tức giận hơn.
Bạch Cẩm Sương nâng mắt lên nhìn Mặc Tu Nhân: “Đúng là đi ăn với anh ấy, anh ấy có việc muốn nói với tôi, chỉ là tôi ăn có hai miếng thì đi rồi”
Mặc Tu Nhân giả vờ không để ý: “Vậy sao? Sao không ăn xong rồi mới trở về?”.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, ánh mắt nặng nề: “Mặc Tu Nhân, rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?”.
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, em đừng tức giận. Ăn cơm trước đi, ăn no rồi nói sau”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương hơi buồn bực, cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Anh thật sự là thuận miệng hỏi, hay là chỉ là giả vờ thuận miệng hỏi, thực ra trong lòng lại tò mò muốn chết!”
Mặc Tu Nhân cười đến hơi không được tự nhiên: “Đương nhiên là chỉ thuận miệng hỏi thôi”
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân không chớp mắt: “Mặc Tu Nhân. Anh có biết con người anh đặc biệt thích khẩu thị tâm phi hay không!”.
Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân hơi cứng lại, im lặng một lúc, anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương, mở miệng nói: “Đó cũng chỉ là đối với người và việc mà tôi để tâm”.
Trong ánh nến mờ ảo, gương mặt của Mặc Tu Nhân trông đặc biệt mê người.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên mở miệng: “Đúng là tôi chưa ăn no đã trở về, bởi vì Sở Tuấn Thịnh tỏ tình với tôi, tôi đã từ chối anh ấy, xem như là... ra về trong không vui”.
Thực ra Bạch Cẩm Sương nói cũng không sai, tỏ tình là chuyện của lần trước, nhưng hôm nay cô cảm thấy Sở Tuấn Thịnh vẫn còn ý đồ này, dùng việc khác gạt cô đi ăn cơm.
Cuối cùng, cô chỉ là từ chối Sở Tuấn Thịnh một cách trực tiếp và rõ ràng hơn mà thôi.
Bạch Cẩm Sương nói sự thật, gương mặt anh tuấn của Mặc Tu Nhân trong phút chốc liền đen lại.
Gân xanh trên trán anh âmìnảy lên: “Anh ta tỏ tình với em?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, ăn một miếng bít tết, giống như không hề nhìn thấy Mặc Tu Nhân tức giận: “Đúng vậy, nhưng tôi từ chối rồi.”
Mặc Tu Nhân nắm muỗng nĩa trong tay đến kêu lách cách, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, xem ra là thật sự là bị chọc đến tức giận rồi.
Bạch Cẩm Sương thờ ơ nhìn anh một cái: “Ăn cơm đi, tôi cũng đâu phải ở bên anh ấy, anh có cần phải làm như bị đội mũ xanh vậy không?”
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân hơi đỏ lên: “Cho dù là tỏ tình tôi cũng không cho phép”. Bạch Cẩm Sương bỏ muỗng nĩa trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nhân: “Ồ, vậy sao? Tại sao?”
Thực ra cô đã thoáng cảm nhận được, Mặc Tu Nhân đối với cô không thờ ơ như một cặp vợ chồng giả.
Cô tặng anh một bó hoa, anh lộ rõ sự vui vẻ hơn ngày thường. Cô cùng anh ăn cơm, anh tự mình xuống bếp.
Việc này không hề giống một Mặc Tu Nhân lạnh lùng tự phụ chút nào.
Vì vậy, những lời cô nói hôm nay có chút cố ý, cô thừa nhận cô đang cố tình kích thích Mặc Tu Nhân.
Nhưng cô cũng muốn nhìn thấy Mặc Tu Nhân thẳng thắn với cô. Hoặc có lẽ trong lòng cô cũng hy vọng, việc yêu thầm bị giấu kín này sẽ được xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Mặc Tu Nhân nhìn ánh mắt tĩnh lặng của Bạch Cẩm Sương, trong lòng đột nhiên có quyết tâm muốn đập nồi dìm thuyền.
Trước đó, anh định sau khi ăn cơm xong mới bày tỏ với Bạch Cẩm Sương.
Nhưng bây giờ, một giây anh cũng không muốn đợi nữa.
Anh nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương, ánh mắt sâu đến khiến người khác hoảng loạn: “Bạch Cẩm Sương, em có biết tại sao hôm nay tôi tức giận, tại sao tôi cúp điện thoại của em, lại còn tắt máy không?” Bạch Cẩm Sương mím chặt môi: “Tại sao?”
Ngực Mặc Tu Nhân hơi phập phồng, nghiêm túc mở miệng: “Bởi vì tôi ghen!”
Mặc Tu Nhân không trốn tránh, lần đầu tiên không khẩu thị tâm phi, thật lòng đối mặt với phần tình cảm này.
Bạch Cẩm Sương ngây người. Cô đúng là muốn kích thích Mặc Tu Nhân, muốn anh lộ ra chút cảm xúc thật.
Nhưng cô thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại sẽ nói như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt của Mặc Tu Nhân hơi tối lại: “Tôi biết em đi ăn với Sở Tuấn Thịnh, trong lòng tôi rất tức giận, nhưng nhiều hơn cả là sự ghen tị, bởi vì tối nay tôi cũng chuẩn bị, định qua lễ cùng em, nhưng em lại đi cùng anh ta”
Bạch Cẩm Sương hơi ngẩn người: “Tôi không biết anh muốn cùng em qua lễ!”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ thì em biết rồi đấy!”
Bạch Cẩm Sương hơi ngây ngốc gật đầu.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng này của cô, thật ra đã không còn tức giận được gì nữa.
Anh cong môi, ánh mắt sâu thẳm như những vì sao trên bầu trời bao la, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Anh nói: “Bạch Cẩm Sương, có biết tại sao hôm nay tôi muốn cùng em qua lễ không?”
Tay Bạch Cẩm Sương thoáng chốc nắm nhặt lại.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập căng thẳng của mình: “Tại sao?”.
“Bởi vì tôi thích em!” Giọng của Mặc Tu Nhân rất nhẹ, mang theo chút tình cảm dịu dàng không rõ ràng.
Bạch Cẩm Sương lập tức nhìn Mặc Tu Nhân, bởi vì quá kinh ngạc, quá vui mừng, quá khó tin khiến cô cũng không biết miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Lúc trước cô suy đoán, Mặc Tu Nhân đối với cô không phải là không hề động lòng.
Nhưng so với việc nghe anh tự mình tỏ tình thì hoàn toàn không giống.
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương chỉ nhìn thẳng mình mà không nói gì, ánh mắt của Mặc Tu Nhân càng trở nên dịu dàng hơn.
Anh ngồi dậy, rõ ràng là cảm thấy được cơ thể của Bạch Cẩm Sương trong phút chốc căng ra.
Mặc Tu Nhân không lùi lại mà đi đến bên cạnh cô, nắm lấy một tay của cô, đặt lên ngực của mình: “Bạch Cẩm Sương, em nghe xem, bây giờ nó đang đập rất nhanh, đó là bởi vì em! Rốt cuộc là em đang giả ngốc hay là ngốc thật vậy? Lâu vậy rồi mà em không nhìn ra tình cảm của tôi đối với em chút nào sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.