Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 658: Giám định nét chữ
Vân Khởi Mặc Ly
06/07/2021
Annie ngày người rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi! Tần Minh Lệ chắc chắn biết chủ nhân của bản thiết kế này, chúng ta cứ đợi cô ta lừa dối tiếp là có thể.
Bạch Cầm Sương cong mỗi gật đầu: “Cô hiểu ý của tôi là được rồi!” Một lúc sau Tần Minh Lệ đã đến. Cô ta nhìn có chút căng thẳng: Tổng giám đốc Bạch,
Annie nói chị tìm em a?"
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta rồi nói: “Đúng thế, chuyện tôi muốn hỏi cô!” chút
Tần Minh Lệ lên liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, cười gượng gạo: “Chị muốn hỏi việc gì ạ?”
Bạch Cầm Sương ra hiệu cho Annie, Annie trực tiếp lấy mấy bản thảo thiết kế ra đưa cho Tần Minh Lệ, vào thẳng vấn đề: “Đây điều là tác phẩm của cô?”
Sắc mặt Tần Minh Lệ ngay lập tức thay đổi, cô ta cắn răng gật đầu: “Đúng vậy, đây đương nhiên là tác phẩm của em rồi, không phải ở đó có chữ ký của em sao a!”
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Tần Minh Lê: “Có chữ ký nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đó là cô vẽ!”
Tần Minh Lễ như con chuột bị giảm phải đuôi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói căng thẳng: “Tổng giám đốc Bạch, chị nói thể là có ý gì?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn cô ta: "Cô không cần quá kích động, tôi cũng không có ý gì. Chỉ đơn giản là tôi thấy bản thảo thiết kế này của cô và bản thảo cô đến ứng tuyển không phải cùng một người vẽ!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ khá khó coi: “Tổng giám đốc Bạch, chị không thể nói linh tinh nếu như không có bằng chứng được. Nếu như những bản thảo này có thể được sản xuất, có người kiện em vi phạm bản quyền, em nhất định sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Thế nhưng bây giờ, hai người lại tự ý gắn cho em cái mác ăn cắp, em không thể chấp nhận được!”
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng Tần Minh Lệ lại đanh đã đến như vậy.
Cô mỉm cười: “Nếu nói như vậy, đây thật sự là bản thiết kế của cô?”
Tần Minh Lệ ngẩng cao đầu: “Đương nhiên rồi, đây là bản thiết kế khi em tràn đầy cảm hứng sáng tác vẽ nên!”
Bạch Cẩm Sương quay qua nhìn Annie, Annie ngay lập tức hiểu ý: “Cô Tần, nếu cô đã cố chấp như vậy thì bản thiết kế này là của cô rồi, vậy thì chúng tôi cũng không tranh cãi với cô nữa. Thế nhưng, có một việc tôi nhất định phải nói với cô, tôi và Tổng giám đốc Bạch nghĩ rằng bản thiết kế này quá khác biệt so với nét vẽ của cô “Thế nhưng, bản thiết kế này rất xuất sắc, chúng tôi không nỡ để nó bị chôn vùi, chúng tôi muốn sản xuất nó thành sản phẩm trang sức. Tuy nhiên trước khi sản xuất, chúng tôi nhất định phải mời chuyên gia đến để giám định nét vẽ. Nếu như sau khi giám định đây không phải là cô vẽ vậy thì đến lúc đó, chúng tôi không chỉ đuổi việc cô mà còn báo cảnh sát, hơn nữa còn đưa cô ra tòa buộc tội ăn cắp tác phẩm của người khác và đã lừa gạt công ty chúng tôi! Đến lúc đó, tôi sợ rằng cô không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Nghe đến đây, sắc mặt Tần Minh Lệ thay đổi rõ rệt, cô ta gồng mình lên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Các người dựa vào đâu mà kiện tôi chứ? Các người cũng không phải tác giả ban đầu của bản thiết kế này, nếu như người ta không kiện tôi thì các người dựa vào đâu mà làm thế chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta đầy ẩn ý: “Nghe ý cô nói thì bản thảo thiết kế này thật sự không phải là do cô vẽ sao?”
Tần Minh Lệ hoảng sợ: “Tôi không có nói như thế, ý của tôi là, giả dụ...giả dụ thôi cô có hiểu không?”
Annie gương mặt vô cảm nói: “Cho dù cô có đang giả dụ hay không thì tôi nói cho cô biết, chỉ cần bản phác thảo thiết kế này được sản xuất, phòng làm việc chúng tôi sẽ đầu tư rất nhiều vào nó, đến lúc đó người ta giám định rằng đây không phải nét vẽ của cô thì cho dù có là bản gốc cũng không làm gì được, nó sẽ gây tổn hại đến uy tín của phòng làm việc chúng tôi. Đến lúc đó, sẽ phải gánh khoản đầu tư vốn ban đầu và mất uy tín. Cho dù lời cô nói là thật hay là giả thì tốt nhất cô nên cân nhắc lại vấn đề này, xem bản thân có đủ khả năng chịu trách nhiệm không!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ trở nên tái nhợt.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương tiếp nối lời của Annie, chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, nếu bây giờ cô nói sự thật, chúng tôi vẫn có thể tha cho cô một con đường sống trước khi chịu tổn thất về mặt kinh tế và mất đi uy tín công ty!"
Annie và Bạch Cẩm Sương kẻ xướng người hoạ nói: “Đúng rồi đấy Tần Minh Lệ à, cô không nên huỷ hoại bản thân mình vì một bản thảo thiết kế. Nó không đáng đầu. Hôm nay tổng giám đốc Bạch gọi cô qua đây, thấy cô còn trẻ tuổi nên muốn trao cho cô một cơ hội mới sửa đổi bản thân!”
Nghe được những lời này, tâm trí của Tần Minh Lệ có chút không kiên định. Cô ta mấp máy môi, lén lút nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Tôi, tôi sẽ nói sự thật, các cô thực sự sẽ tha cho tôi chứ?”
Bạch Cẩm Sương cong môi nói: “Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải là kẻ cướp, cô biết nhận sai, sửa đổi cái sai thế là được rồi. Đối với tôi, những người thành thật nhận lỗi tôi luôn cho họ một cơ hội khác sửa đổi!”
Nghe được lời của Bạch Cẩm Sương, Tần Minh Lệ cắn môi nói: “Được, vậy tôi sẽ nói sự thật cho các cô biết!” Bạch Cẩm Sương mỉm cười nhẹ nhàng với vẻ mặt lắng nghe đầy tôn trọng.
Tần Minh Lệ hít sâu một hơi rồi nói: “Tổng giám đốc Bạch có thể không biết, gia đình chúng tôi sinh ra ở nông thôn, ở một nơi rất hẻo lánh và nghèo khó. Có thể cô sẽ không tưởng tượng đi trên đường núi khó đi như thế nào, chúng tôi muốn xuống núi ra ngoài cũng rất khó. Trong làng chỉ có hai đến ba nhà có điện thoại, điện thoại thì đương nhiên là không ai có rồi. Tôi cũng không dễ dàng gì mới đỗ được đại học, cố gắng mới đạt được cơ hội này, để đến thành phố lớn để làm việc chăm chỉ. Cập nh*ật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Bạch Cẩm Sương khẽ cau mày: “Trên đời này có hàng chục triệu người nghèo không có cái mà ăn, trong lòng tôi biết rõ, nhưng đây không phải là lý do để cô tới tuyển dụng với bản thiết kế của người khác, mau nói trọng điểm đi!”
Tần Minh Lệ cắn môi: “Bản thảo thiết kế này là do người em họ chưa từng đi học của tôi vẽ. Lúc trước tôi về nhà đã nhìn thấy bản thảo thiết kế này. Cậu ta còn chưa ký tên cho nên tôi mới... tôi thấy nó không tệ lắm nên đã mang nó đi!”
Bạch Cẩm Sương lúc này mới hiểu, chẳng trách Trần Minh Lệ thề rằng cho dù cô ta dùng bản thiết kế này thì cũng không ai có thể kiện được cô ta, hoá ra là do em họ cô ta vẽ, có vẻ chuyện này có thể giải quyết trong nội bộ được!”
Bạch Cẩm Sương hai mắt loé lên: “Em họ của cô tốt nghiệp trường đại học gì?”
Khi Tần Minh Lệ nghe thấy lời này, vẻ mặt cô ta có chút tức giận, giọng điệu trở nên kích động: “Đại học gì? Cậu ta làm sao đỗ đại học được, cậu ta là một tên ngốc. Tôi không biết làm sao cậu ta có thể vẽ ra được bản thảo thiết kế như thế này, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi!”
Bạch Cẩm Sương cau mày, nét chữ của bản thảo thiết kế rất thuần thục, cô nhìn nó, nhưng không thấy đây là sự trùng hợp nào cả!
Chỉ có điều, hình như Tần Minh Lệ có rất nhiều oán hận với em họ của mình!
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn mời em họ của cô làm việc ở văn phòng chúng tôi, cô thấy thế nào?”
Đôi mắt Tần Minh Lệ đột nhiên mở to: “Tổng giám đốc Bạch, cô... sao cô lại có suy nghĩ này? Tôi không phải nói với cô rồi sao? Em họ của tôi là một kẻ ngốc, não cậu ta có vấn đề, sáu năm trước cậu ta bị ngã từ trên núi xuống và hôn mê được năm năm rồi. Một năm trước cậu ta mới tỉnh lại, hiện tại mặc dù nhìn cậu ta có vẻ bình thường một chút, nhưng, không có ai coi cậu ta là bình thường cả. Hơn nữa, cậu có còn không có bằng cấp gì, sao cô lại mời cậu ta vào đây làm việc được chứ?"
Bạch Cẩm Sương cau mày khi nghe điều này: "Tôi biết rồi, cô có thể đi ra ngoài!”
Tần Minh Lệ do dự một chút, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, cô muốn sa thải tôi sao?”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương vừa nói cô muốn mời người em họ Tần Minh Xuân ngốc nghếch ấy về Trang sức đá quý Tư Huyền làm việc, nhưng, bọn họ không chỉ cách xa mà điều kiện đường xá cũng kém, Tần Minh Lệ hoàn toàn không nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ đến gặp Tần Minh Xuân.
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Tần Minh Lê: “Hiện tại, tôi không sa thải cô vội. Cô cứ làm việc một tháng trước đi, nếu năng lực không đạt tiêu chuẩn, tôi đành phải đuổi việc cô thôi!”
Bạch Cầm Sương cong mỗi gật đầu: “Cô hiểu ý của tôi là được rồi!” Một lúc sau Tần Minh Lệ đã đến. Cô ta nhìn có chút căng thẳng: Tổng giám đốc Bạch,
Annie nói chị tìm em a?"
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta rồi nói: “Đúng thế, chuyện tôi muốn hỏi cô!” chút
Tần Minh Lệ lên liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, cười gượng gạo: “Chị muốn hỏi việc gì ạ?”
Bạch Cầm Sương ra hiệu cho Annie, Annie trực tiếp lấy mấy bản thảo thiết kế ra đưa cho Tần Minh Lệ, vào thẳng vấn đề: “Đây điều là tác phẩm của cô?”
Sắc mặt Tần Minh Lệ ngay lập tức thay đổi, cô ta cắn răng gật đầu: “Đúng vậy, đây đương nhiên là tác phẩm của em rồi, không phải ở đó có chữ ký của em sao a!”
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Tần Minh Lê: “Có chữ ký nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đó là cô vẽ!”
Tần Minh Lễ như con chuột bị giảm phải đuôi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói căng thẳng: “Tổng giám đốc Bạch, chị nói thể là có ý gì?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn cô ta: "Cô không cần quá kích động, tôi cũng không có ý gì. Chỉ đơn giản là tôi thấy bản thảo thiết kế này của cô và bản thảo cô đến ứng tuyển không phải cùng một người vẽ!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ khá khó coi: “Tổng giám đốc Bạch, chị không thể nói linh tinh nếu như không có bằng chứng được. Nếu như những bản thảo này có thể được sản xuất, có người kiện em vi phạm bản quyền, em nhất định sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Thế nhưng bây giờ, hai người lại tự ý gắn cho em cái mác ăn cắp, em không thể chấp nhận được!”
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng Tần Minh Lệ lại đanh đã đến như vậy.
Cô mỉm cười: “Nếu nói như vậy, đây thật sự là bản thiết kế của cô?”
Tần Minh Lệ ngẩng cao đầu: “Đương nhiên rồi, đây là bản thiết kế khi em tràn đầy cảm hứng sáng tác vẽ nên!”
Bạch Cẩm Sương quay qua nhìn Annie, Annie ngay lập tức hiểu ý: “Cô Tần, nếu cô đã cố chấp như vậy thì bản thiết kế này là của cô rồi, vậy thì chúng tôi cũng không tranh cãi với cô nữa. Thế nhưng, có một việc tôi nhất định phải nói với cô, tôi và Tổng giám đốc Bạch nghĩ rằng bản thiết kế này quá khác biệt so với nét vẽ của cô “Thế nhưng, bản thiết kế này rất xuất sắc, chúng tôi không nỡ để nó bị chôn vùi, chúng tôi muốn sản xuất nó thành sản phẩm trang sức. Tuy nhiên trước khi sản xuất, chúng tôi nhất định phải mời chuyên gia đến để giám định nét vẽ. Nếu như sau khi giám định đây không phải là cô vẽ vậy thì đến lúc đó, chúng tôi không chỉ đuổi việc cô mà còn báo cảnh sát, hơn nữa còn đưa cô ra tòa buộc tội ăn cắp tác phẩm của người khác và đã lừa gạt công ty chúng tôi! Đến lúc đó, tôi sợ rằng cô không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Nghe đến đây, sắc mặt Tần Minh Lệ thay đổi rõ rệt, cô ta gồng mình lên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Các người dựa vào đâu mà kiện tôi chứ? Các người cũng không phải tác giả ban đầu của bản thiết kế này, nếu như người ta không kiện tôi thì các người dựa vào đâu mà làm thế chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta đầy ẩn ý: “Nghe ý cô nói thì bản thảo thiết kế này thật sự không phải là do cô vẽ sao?”
Tần Minh Lệ hoảng sợ: “Tôi không có nói như thế, ý của tôi là, giả dụ...giả dụ thôi cô có hiểu không?”
Annie gương mặt vô cảm nói: “Cho dù cô có đang giả dụ hay không thì tôi nói cho cô biết, chỉ cần bản phác thảo thiết kế này được sản xuất, phòng làm việc chúng tôi sẽ đầu tư rất nhiều vào nó, đến lúc đó người ta giám định rằng đây không phải nét vẽ của cô thì cho dù có là bản gốc cũng không làm gì được, nó sẽ gây tổn hại đến uy tín của phòng làm việc chúng tôi. Đến lúc đó, sẽ phải gánh khoản đầu tư vốn ban đầu và mất uy tín. Cho dù lời cô nói là thật hay là giả thì tốt nhất cô nên cân nhắc lại vấn đề này, xem bản thân có đủ khả năng chịu trách nhiệm không!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ trở nên tái nhợt.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương tiếp nối lời của Annie, chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, nếu bây giờ cô nói sự thật, chúng tôi vẫn có thể tha cho cô một con đường sống trước khi chịu tổn thất về mặt kinh tế và mất đi uy tín công ty!"
Annie và Bạch Cẩm Sương kẻ xướng người hoạ nói: “Đúng rồi đấy Tần Minh Lệ à, cô không nên huỷ hoại bản thân mình vì một bản thảo thiết kế. Nó không đáng đầu. Hôm nay tổng giám đốc Bạch gọi cô qua đây, thấy cô còn trẻ tuổi nên muốn trao cho cô một cơ hội mới sửa đổi bản thân!”
Nghe được những lời này, tâm trí của Tần Minh Lệ có chút không kiên định. Cô ta mấp máy môi, lén lút nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Tôi, tôi sẽ nói sự thật, các cô thực sự sẽ tha cho tôi chứ?”
Bạch Cẩm Sương cong môi nói: “Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải là kẻ cướp, cô biết nhận sai, sửa đổi cái sai thế là được rồi. Đối với tôi, những người thành thật nhận lỗi tôi luôn cho họ một cơ hội khác sửa đổi!”
Nghe được lời của Bạch Cẩm Sương, Tần Minh Lệ cắn môi nói: “Được, vậy tôi sẽ nói sự thật cho các cô biết!” Bạch Cẩm Sương mỉm cười nhẹ nhàng với vẻ mặt lắng nghe đầy tôn trọng.
Tần Minh Lệ hít sâu một hơi rồi nói: “Tổng giám đốc Bạch có thể không biết, gia đình chúng tôi sinh ra ở nông thôn, ở một nơi rất hẻo lánh và nghèo khó. Có thể cô sẽ không tưởng tượng đi trên đường núi khó đi như thế nào, chúng tôi muốn xuống núi ra ngoài cũng rất khó. Trong làng chỉ có hai đến ba nhà có điện thoại, điện thoại thì đương nhiên là không ai có rồi. Tôi cũng không dễ dàng gì mới đỗ được đại học, cố gắng mới đạt được cơ hội này, để đến thành phố lớn để làm việc chăm chỉ. Cập nh*ật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Bạch Cẩm Sương khẽ cau mày: “Trên đời này có hàng chục triệu người nghèo không có cái mà ăn, trong lòng tôi biết rõ, nhưng đây không phải là lý do để cô tới tuyển dụng với bản thiết kế của người khác, mau nói trọng điểm đi!”
Tần Minh Lệ cắn môi: “Bản thảo thiết kế này là do người em họ chưa từng đi học của tôi vẽ. Lúc trước tôi về nhà đã nhìn thấy bản thảo thiết kế này. Cậu ta còn chưa ký tên cho nên tôi mới... tôi thấy nó không tệ lắm nên đã mang nó đi!”
Bạch Cẩm Sương lúc này mới hiểu, chẳng trách Trần Minh Lệ thề rằng cho dù cô ta dùng bản thiết kế này thì cũng không ai có thể kiện được cô ta, hoá ra là do em họ cô ta vẽ, có vẻ chuyện này có thể giải quyết trong nội bộ được!”
Bạch Cẩm Sương hai mắt loé lên: “Em họ của cô tốt nghiệp trường đại học gì?”
Khi Tần Minh Lệ nghe thấy lời này, vẻ mặt cô ta có chút tức giận, giọng điệu trở nên kích động: “Đại học gì? Cậu ta làm sao đỗ đại học được, cậu ta là một tên ngốc. Tôi không biết làm sao cậu ta có thể vẽ ra được bản thảo thiết kế như thế này, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi!”
Bạch Cẩm Sương cau mày, nét chữ của bản thảo thiết kế rất thuần thục, cô nhìn nó, nhưng không thấy đây là sự trùng hợp nào cả!
Chỉ có điều, hình như Tần Minh Lệ có rất nhiều oán hận với em họ của mình!
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn mời em họ của cô làm việc ở văn phòng chúng tôi, cô thấy thế nào?”
Đôi mắt Tần Minh Lệ đột nhiên mở to: “Tổng giám đốc Bạch, cô... sao cô lại có suy nghĩ này? Tôi không phải nói với cô rồi sao? Em họ của tôi là một kẻ ngốc, não cậu ta có vấn đề, sáu năm trước cậu ta bị ngã từ trên núi xuống và hôn mê được năm năm rồi. Một năm trước cậu ta mới tỉnh lại, hiện tại mặc dù nhìn cậu ta có vẻ bình thường một chút, nhưng, không có ai coi cậu ta là bình thường cả. Hơn nữa, cậu có còn không có bằng cấp gì, sao cô lại mời cậu ta vào đây làm việc được chứ?"
Bạch Cẩm Sương cau mày khi nghe điều này: "Tôi biết rồi, cô có thể đi ra ngoài!”
Tần Minh Lệ do dự một chút, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, cô muốn sa thải tôi sao?”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương vừa nói cô muốn mời người em họ Tần Minh Xuân ngốc nghếch ấy về Trang sức đá quý Tư Huyền làm việc, nhưng, bọn họ không chỉ cách xa mà điều kiện đường xá cũng kém, Tần Minh Lệ hoàn toàn không nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ đến gặp Tần Minh Xuân.
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Tần Minh Lê: “Hiện tại, tôi không sa thải cô vội. Cô cứ làm việc một tháng trước đi, nếu năng lực không đạt tiêu chuẩn, tôi đành phải đuổi việc cô thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.