Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 718: Không có chuyện gì thì bới lông tìm vết
Vân Khởi Mặc Ly
17/07/2021
**********
Chương 722: Không có chuyện gì thì bới lông tìm vết
Thầy giáo Bối nhìn Lưu Ngọc Hoa, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, từ đầu tới cuối không nói tiếng nào.
Lưu Ngọc Hoa đương nhiên biết rằng chuyện này thật sự do con trai cô ta khơi mào trước, nhưng bảo cô ta cứ thể nhận thua thì cô ta vẫn không làm được.
Cô ta hừ lạnh, trực tiếp dẫn con trai rời đi.
Thầy giáo Bối trợn trắng mắt, anh chưa từng gặp một vị phụ huynh nào vô lý tới mức này!
Nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói lúc trước Lưu Bảo Khánh suýt chút nữa đã hại chết Tân Minh Huyền, là người thì cũng nên cảm thấy áy náy chứ, vậy mà cái cô Lựu Ngọc Hoa này thì hay rồi, lại còn thẹn quá hóa giận cơ.
Quả nhiên, người vô sỉ thì không có giới hạn!
Dù sao anh ấy cũng không muốn quan tâm nữa, chờ tới khi hiệu trưởng quay lại, cứ giao chuyện này cho hiệu trưởng xử lý là được. Dù sao thì anh ấy không hề muốn trao đổi với Lưu Ngọc Hoa.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi trường mầm non.
Bạch Cẩm Sương không hề để Lưu Ngọc Hoa trong lòng, đối phương là người không phân rõ phải trái, cô cũng không hề sợ hãi.
Lúc này, cô còn có tâm trạng nói đùa: “Lâm Kim Thư, đây có được coi là lần đầu tiên Bông Vải và Đa Đa song kiếm hợp bích không nhỉ!”
Lâm Kim Thư nhếch môi cười: “Đúng vậy, nam nữ song kiếm hợp bích!”
Bạch Cẩm Sương cười cười rồi chợt cúi đầu hỏi Tần Minh Huyền: “Bông Vải, dù lần này mẹ cảm thấy đối phương có lỗi, nhưng sau này con cũng không thể đánh nhau, con phải suy xét tới tình hình sức khỏe của bản thân, biết chưa?”
Nghe mẹ nói như vậy, tinh thần Tần Minh Huyền có chút sa sút, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sau này con sẽ không bao giờ... rèn luyện thân thể kiểu như vậy nữa!”
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cậu nhóc nhà mình: “Hả? Rèn luyện thân thể?”
Tân Minh Huyền ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh, sáng ngời, nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: “Đúng thế, hôm qua sau khi đánh nhau với chú Mặc, không phải mẹ nói với con là chỉ cần hai bên có chừng mực, không bị thương, vậy thì tùy tiện chơi đùa một chút cũng giống như rèn luyện thân thể à?”
Bạch Cẩm Sương: "..”
Không ngờ cô lại không cách nào nói lại cậu bé.
Lâm Kim Thư liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Vậy là... Hôm qua cậu đánh nhau với tổng giám đốc Mặc à?”
Bạch Cẩm Sương có chút lúng túng: “Anh ta... Anh ta không có việc gì làm thì bới lông tìm vết, tớ... Đó không phải là vì tớ không nhịn nổi sao?”
Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời thì đã nghe thấy giọng nói non nớt, vừa ngây thơ lại đầy tò mò của Cảnh Đa Đa: “Dạ Bạch, đánh nhau thật sự có thể rèn luyện thân thể sao? Vậy sau này con có thể dẫn Bông Vải đi rèn luyện thân thể nhiều hơn. Như vậy lúc bạn ấy vận động mạnh cũng sẽ không đến nỗi không thở được!”
Tâm trạng Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp: “Tốt hơn là đừng làm vậy!”
Lâm Kim Thư sợ Cảnh Đa Đa làm loạn, không nhịn được nhắc nhở cô bé: “Đa Đa, những lời mà dì Bạch nói với Bông Vải chỉ là nói đùa với bạn ấy thôi, còn không thể dẫn bạn ấy đi đánh nhau nữa, sức khỏe bạn ấy không tốt!”
Nghe mẹ nói như vậy, Cảnh Đa Đa rất đau lòng, cô bé quay sang nhìn Tần Minh Huyền đang cụp mắt xuống: “Vâng, con biết rồi ạ!”
Bạch Cẩm Sương dẫn theo hai đứa bé và Lâm Kim Thư, bốn người vừa ra tới cổng trường mầm non thì gặp Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo vừa tất tả chạy tới.
Nhìn thấy Mặc Tổ Nhiên, Bạch Cẩm Sương gần như ngăn Tần Minh Huyền ở sau lưng mình theo bản năng, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Mặc Tổ Nhiên: “Dì Mặc, dì muốn làm gì?”
Mặc Tổ Nhiên nghiêng đầu nhìn Tần Minh Huyền ở sau lưng Bạch Cẩm Sương: “Ta... Ta tới xem đứa bé!”.
Nhất thời, vẻ mặt Bạch Cẩm Sương tràn đầy thái độ thù địch: “Dì tới xem thằng bé làm gì, con trai tôi không có quan hệ gì với dì cả!”
Vẻ mặt Mặc Tố Nhiên vô cùng khổ sở, bà ấy không biết giải thích thế nào với Bạch Cẩm Sương.
Vừa rồi, bà ấy thật sự vô cùng lo lắng, bà vốn định cùng Tần Hạo lén chờ ở cổng trường mầm non, chờ tới giờ tan học để ngắm Tần Minh Huyền một lát.
Kết quả... Những đứa trẻ khác đều đã được phụ huynh đón về mà cháu cưng nhà họ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mặc dù Mặc Tố Nhiên đã gặp Tần Minh Huyền một lần, nhưng nghĩ tới chuyện sắp được nhìn thấy cháu trai, tâm trạng của bà vẫn rất căng thẳng và kích động.
Chờ mãi mà không thấy cháu trai đâu, bà gấp như phải bỏng. Vì thế, Tần Hạo lập tức tìm người hỏi thăm. Có một đứa bé vừa được người nhà đón nói với họ rằng Tần Minh Huyền đánh nhau với người ta nên đã bị Thầy giáo Bối gọi lên phòng làm việc.
Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo cũng không thèm để tâm tới việc bị Bạch Cẩm Sương nhìn thấy, hai người dự định vào trong trường mầm non để xem thế nào, vì thế nên mới gặp phải Bạch Cẩm Sương.
Lâm Kim Thư nhìn hành động của hai vợ chồng Tần Hạo thì trong lòng cũng đoán ra hai người họ đã biết thân phận của Tần Minh Huyền rồi.
Hai mắt Lâm Kim Thư khẽ lóe lên, cô ấy không hề lên tiếng.
Chương 722: Không có chuyện gì thì bới lông tìm vết
Thầy giáo Bối nhìn Lưu Ngọc Hoa, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, từ đầu tới cuối không nói tiếng nào.
Lưu Ngọc Hoa đương nhiên biết rằng chuyện này thật sự do con trai cô ta khơi mào trước, nhưng bảo cô ta cứ thể nhận thua thì cô ta vẫn không làm được.
Cô ta hừ lạnh, trực tiếp dẫn con trai rời đi.
Thầy giáo Bối trợn trắng mắt, anh chưa từng gặp một vị phụ huynh nào vô lý tới mức này!
Nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói lúc trước Lưu Bảo Khánh suýt chút nữa đã hại chết Tân Minh Huyền, là người thì cũng nên cảm thấy áy náy chứ, vậy mà cái cô Lựu Ngọc Hoa này thì hay rồi, lại còn thẹn quá hóa giận cơ.
Quả nhiên, người vô sỉ thì không có giới hạn!
Dù sao anh ấy cũng không muốn quan tâm nữa, chờ tới khi hiệu trưởng quay lại, cứ giao chuyện này cho hiệu trưởng xử lý là được. Dù sao thì anh ấy không hề muốn trao đổi với Lưu Ngọc Hoa.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi trường mầm non.
Bạch Cẩm Sương không hề để Lưu Ngọc Hoa trong lòng, đối phương là người không phân rõ phải trái, cô cũng không hề sợ hãi.
Lúc này, cô còn có tâm trạng nói đùa: “Lâm Kim Thư, đây có được coi là lần đầu tiên Bông Vải và Đa Đa song kiếm hợp bích không nhỉ!”
Lâm Kim Thư nhếch môi cười: “Đúng vậy, nam nữ song kiếm hợp bích!”
Bạch Cẩm Sương cười cười rồi chợt cúi đầu hỏi Tần Minh Huyền: “Bông Vải, dù lần này mẹ cảm thấy đối phương có lỗi, nhưng sau này con cũng không thể đánh nhau, con phải suy xét tới tình hình sức khỏe của bản thân, biết chưa?”
Nghe mẹ nói như vậy, tinh thần Tần Minh Huyền có chút sa sút, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sau này con sẽ không bao giờ... rèn luyện thân thể kiểu như vậy nữa!”
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cậu nhóc nhà mình: “Hả? Rèn luyện thân thể?”
Tân Minh Huyền ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh, sáng ngời, nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: “Đúng thế, hôm qua sau khi đánh nhau với chú Mặc, không phải mẹ nói với con là chỉ cần hai bên có chừng mực, không bị thương, vậy thì tùy tiện chơi đùa một chút cũng giống như rèn luyện thân thể à?”
Bạch Cẩm Sương: "..”
Không ngờ cô lại không cách nào nói lại cậu bé.
Lâm Kim Thư liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Vậy là... Hôm qua cậu đánh nhau với tổng giám đốc Mặc à?”
Bạch Cẩm Sương có chút lúng túng: “Anh ta... Anh ta không có việc gì làm thì bới lông tìm vết, tớ... Đó không phải là vì tớ không nhịn nổi sao?”
Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời thì đã nghe thấy giọng nói non nớt, vừa ngây thơ lại đầy tò mò của Cảnh Đa Đa: “Dạ Bạch, đánh nhau thật sự có thể rèn luyện thân thể sao? Vậy sau này con có thể dẫn Bông Vải đi rèn luyện thân thể nhiều hơn. Như vậy lúc bạn ấy vận động mạnh cũng sẽ không đến nỗi không thở được!”
Tâm trạng Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp: “Tốt hơn là đừng làm vậy!”
Lâm Kim Thư sợ Cảnh Đa Đa làm loạn, không nhịn được nhắc nhở cô bé: “Đa Đa, những lời mà dì Bạch nói với Bông Vải chỉ là nói đùa với bạn ấy thôi, còn không thể dẫn bạn ấy đi đánh nhau nữa, sức khỏe bạn ấy không tốt!”
Nghe mẹ nói như vậy, Cảnh Đa Đa rất đau lòng, cô bé quay sang nhìn Tần Minh Huyền đang cụp mắt xuống: “Vâng, con biết rồi ạ!”
Bạch Cẩm Sương dẫn theo hai đứa bé và Lâm Kim Thư, bốn người vừa ra tới cổng trường mầm non thì gặp Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo vừa tất tả chạy tới.
Nhìn thấy Mặc Tổ Nhiên, Bạch Cẩm Sương gần như ngăn Tần Minh Huyền ở sau lưng mình theo bản năng, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Mặc Tổ Nhiên: “Dì Mặc, dì muốn làm gì?”
Mặc Tổ Nhiên nghiêng đầu nhìn Tần Minh Huyền ở sau lưng Bạch Cẩm Sương: “Ta... Ta tới xem đứa bé!”.
Nhất thời, vẻ mặt Bạch Cẩm Sương tràn đầy thái độ thù địch: “Dì tới xem thằng bé làm gì, con trai tôi không có quan hệ gì với dì cả!”
Vẻ mặt Mặc Tố Nhiên vô cùng khổ sở, bà ấy không biết giải thích thế nào với Bạch Cẩm Sương.
Vừa rồi, bà ấy thật sự vô cùng lo lắng, bà vốn định cùng Tần Hạo lén chờ ở cổng trường mầm non, chờ tới giờ tan học để ngắm Tần Minh Huyền một lát.
Kết quả... Những đứa trẻ khác đều đã được phụ huynh đón về mà cháu cưng nhà họ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mặc dù Mặc Tố Nhiên đã gặp Tần Minh Huyền một lần, nhưng nghĩ tới chuyện sắp được nhìn thấy cháu trai, tâm trạng của bà vẫn rất căng thẳng và kích động.
Chờ mãi mà không thấy cháu trai đâu, bà gấp như phải bỏng. Vì thế, Tần Hạo lập tức tìm người hỏi thăm. Có một đứa bé vừa được người nhà đón nói với họ rằng Tần Minh Huyền đánh nhau với người ta nên đã bị Thầy giáo Bối gọi lên phòng làm việc.
Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo cũng không thèm để tâm tới việc bị Bạch Cẩm Sương nhìn thấy, hai người dự định vào trong trường mầm non để xem thế nào, vì thế nên mới gặp phải Bạch Cẩm Sương.
Lâm Kim Thư nhìn hành động của hai vợ chồng Tần Hạo thì trong lòng cũng đoán ra hai người họ đã biết thân phận của Tần Minh Huyền rồi.
Hai mắt Lâm Kim Thư khẽ lóe lên, cô ấy không hề lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.