Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 872: Không đi không được
Vân Khởi Mặc Ly
31/08/2021
**********
Chương 877: Không đi không được
Tần Quốc Cường liền nhìn Liễu Tổ Liên, ở trong lòng cũng đã có dự tính: “Anh cả, em đã biết rồi, chuyện này em sẽ tự mình xử lý, không cần anh phải bận tâm! Mọi người cứ đi về trước đi!”
Kết quả nghe nói như thế thì Tần Quốc Phú cười cười nói: “Một nhà bọn anh sẽ không quay về, cũng muốn đi theo em đến tiệc tối nay, muốn mở mang tầm mắt, cũng là cho em chút thể diện, nếu không thì chẳng phải là để cho người ngoài xem nhà họ Tần ở thôn Đại Loan của chúng ta không có ai, còn tưởng là dễ bắt nạt chúng ta!”
Tần Quốc Phú nói những lời êm tại nhưng mà Tần Quốc Cường nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Tần Quốc Phú đòi tiền của người ta như vậy giống như là đang muốn gả con gái đi không bằng, thế nhưng mà bọn họ cũng đâu phải là gả con gái!
Hơn nữa, Quốc Phú bảo muốn đi giúp ôn ấy nhưng mà cái bộ dáng kia của Tần Quốc Phú rõ ràng là đang chờ mong đi tham gia tiệc tối nay của nhà người ta.
Tần Quốc Cường có chút khó xử, một bên thì không muốn vạch mặt với anh cả, mặt khác thì không muốn làm cho Tần Minh Xuân mất mặt, thực sự ông ấy rất lo lắng, lỡ như Tần Quốc Phú lại làm điều gì gây sự chú ý ở trong buổi tiệc.
Ông ấy mấp máy môi: “Anh cả, em thực sự cảm thấy là không cần đầu, nhà của bọn em cũng không cần phải như vậy, em chỉ muốn nhìn xem đối phương là người như thế nào thôi, hay là mọi người cứ trở về trước đi!” Nghe thấy như vậy, Tần Quốc Phú lạnh mặt xuống “Quốc Cường, cậu làm như vậy là có ý gì? Cậu đang muốn đuổi tôi đi sao? Hay là cậu cảm thấy tôi sẽ làm cho các người mất mặt?”
Vẻ mặt của Tần Quốc Cường vô cùng khó xử: "Em không có ý đó!”
Tần Quốc Phú vô cùng tức giận, mặt dày mà nói: “Nếu như cậu đã không có ý kia thì tối nay tôi không đi không được!”
Tần Quốc Cường khó xử cau mày, không nói gì.
Ban đêm, bên ngoài khu nhà tổ tiên của nhà họ Tần, rất nhiều những chiếc xe sang trọng đi đến, các thương nhân nổi tiếng đều tụ họp. Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ngồi ở xong xe, xe trực tiếp tiến thẳng vào bên trong biệt thự nhà họ Tần.
Kết quả là khi xe vừa lái thẳng vào chiếc cổng lớn có hoa văn chạm khắc thì đã nhìn thấy Tần Minh Xuân ăn mặc một thân lễ phục thả lỏng con người đứng ở một bên.
Mặc Tu Nhân đỗ xem sang một bên sau đó mở cửa xe xuống: “Anh.…
Anh vừa định gọi anh hai thì đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay đến đây thì đột ngột rẽ vào, ngữ khí cứng nhắc mà nói: “Tần Minh Xuân, anh đứng đây làm gì vậy?”
Tần Minh Xuân nhìn thoáng qua thấy đó là Mặc Tu Nhân thì liền đi đến bên cạnh xe hạ giọng nói: “Đang đợi người!
Con người của Mặc Tu Nhân lóe lên: “Ai vậy?”
Tần Minh Xuân nhìn thoáng qua các khách mở ở xung quanh thấp giọng nói: “Người nhà họ Tần ở thôn Đại Loan!” Mặc Tu Nhân hỏi: “Đêm nay bọn họ cũng muốn đến đây sao?”
Tần Minh Xuân nhạ gật đầu, kỳ thật là anh ấy cảm thấy hối hận khi để cho hai vợ chồng Tần Quốc Cường đến, vốn dĩ anh ấy cũng chỉ muốn hai vợ chồng của Tần Quốc Cường nhìn thấy mặt của bố mẹ mình, nhìn rõ bọn họ là người nào mà thôi.
Mà vợ chồng của Tần Quốc Cường lại là người trung thực, Tần Minh Xuân cũng nghĩ là sẽ không có gì xấu xảy ra.
Kết quả là đến lúc anh ấy phải người đi đón vợ chồng của Tần Quốc Cường thì mới biết được vợ chồng của Tần
Quốc Phú và Tần Minh Lệ cũng mặt dày mày dạn lên xe ngồi.
Mặc Tu Nhân nhìn sắc mặt của Tần Minh Xuân cũng không phải rất tốt, cho thấy rõ là vì việc này cho nên anh ấy mới có tâm tình như vậy.
Anh thấp giọng nói: “Kỳ thật... vốn dĩ nhà của chúng ta cũng sẽ mời bọn họ, dù sao thì bây giờ anh cũng là Tần Minh Xuân, chuyện này chúng ta làm cũng không cẩn thận, anh đừng phiền lòng!”
Tần Minh Xuân thở dài: “Không phải là vì chuyện này mà là một nhà ba người của Tần Minh Lệ cũng muốn đi theo đến đây!”
Nghe thấy như vậy, con ngươi của Bạch Cẩm Sương ngồi ở bên ghế phụ bên cạnh cũng lóe lên, thần sắc phức tap.
Đồng tử của Mặc Tu Nhân co rút lại, Tần Minh Lệ này chính là người mà Bạch Cẩm Sương đã từng nhắc qua, con người của anh chớp chớp: “Bọn họ rất khó đối phó sao?”
Tần Minh Xuân cười khổ một tiếng: “Y như là con ruồi vậy, đánh mãi cũng không chết mà cứ vây quanh kêu vo ve, mà mục đích của cả ba người nhà bọn họ rất rõ ràng, có lẽ là muốn bố mẹ của anh mở miệng đòi tiền!”
Mặc Tu Nhân cười nhạo một tiếng, người giống như vậy anh cũng đã thấy rất nhiều.
Anh nói: “Có muốn em giúp hay không, em giúp anh hù dọa bọn họ một chút?" Tần Minh Xuân cười lắc đầu nói: “Vậy cũng không cần, cứ để anh xem thử đã, xem đêm nay bọn họ có thể làm ra cái trò gì, nếu như bọn họ không biết phân biệt phải trái thì đừng trách anh tâm ngoan thủ lạt, vốn dĩ anh cũng không muốn vì những chuyện này mà ra tay hung ác rồi!”
Mặc Tu Nhân nhẹ gật đầu: “Em hiểu rồi! Chờ đến lúc bọn họ đến thì anh cũng đi vào bên trong sớm một chút, đêm nay nhân vật chính là anh, em cùng với Cẩm Sương đi vào trước!”
Tần Minh Xuân nhẹ gật đầu.
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương lái xe đi đến khu vực đỗ xe ở trong biệt thự.
Đại bộ phận xe khách ở đâu đều đỗ ở bên ngoài, sau khi đi qua chiếc cổng sắt lớn thì đều sẽ đỗ xe ở nơi đỗ xe mà được chuẩn bị riêng cho khách mời.
Đương nhiên là ngoại trừ người nhà họ Trần Mặc Tu Nhân dừng xe lại, sau đó cùng với Bạch Cẩm Sương đi vào đại sảnh, nhà họ Tần có đại sảnh riêng chuyên tổ chức các bữa tiệc tối, Mặc Tu Nhân đi tìm bố mẹ của mình trước, Bạch Cẩm Sương nghe nói là hôm nay Tần Minh Huyền và Tần Manh Manh ở cùng với nhau, hai người họ đang ở trong đại sảnh cho nên cô cũng đi tìm bọn họ trước.
Người ở trong đại sảnh tổ chức tiệc tối cũng không ít, Bạch Cẩm Sương đi tìm một vòng cũng không có tìm được người, cuối cùng hỏi người làm một câu thì mới biết được bọn họ sớm đến sân cỏ ở bên kia.
Tiệc tối được cử hành ở trong đại sảnh, nhưng mà khách mời của hôm nay rất nhiều cho, nhà họ Tần sợ không gian quá nhỏ nên còn làm thêm tiệc ở bên ngoài sân cỏ, khi mọi người muốn ăn cái gì thì đi ra bên ngoài ăn.
Bạch Cẩm Sương ở bên ngoài tìm khắp một vòng, vất vả lắm mới nhìn thấy Tần Minh Huyền và Tần Manh Manh, thời điểm cô đang muốn đi qua thì bỗng nhiên có người ngăn cản.
Con người của Bạch Cẩm Sương lóe lên, vẻ mặt không tin được: “Anh Đỗ, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Người đàn ông ở trước mặt cô là Đỗ Nghĩa, Bạch Cẩm Sương có thể nhận ra anh ta, lúc trước khi đi học ở đại học Trà Giang cũng đã từng mời cô ăn cơm và còn cùng nhau bàn về về bài giảng, hôm nay Đỗ Nghĩa cũng tham gia tiệc tối.
Chỉ có điều mọi người giới thiệu anh ấy với tư cách là anh Đỗ, lấy danh nghĩa của đại học Trà Giang để xử lý công việc, còn thân phận cụ thể thì Bạch Cẩm Sương cũng không biết.
Đỗ Nghĩa cười cười, nụ cười lỗ mãng làm cho Bách Cẩm sương cảm thấy chán ghét: “Không có việc gì thì không thể tìm đến cô Bạch sao?” Ngày đó ở trên bữa tiệc anh ta vừa nhìn thấy Bạch
Cẩm Sương đã thích, hận không thể đem người... Chỉ tiếc là anh ấy còn chưa có động thủ thì Bạch cẩm Sương đã đi ra bên ngoài nhận điện thoại, sau đó thì ngay lập tức rời đi rồi cuối cùng vẫn là để cho cô trợ lý Annie đi đến xin lỗi mọi người.
Lần này có cơ hội nhìn thấy Bạch Cẩm Sương ở tiệc tối của nhà họ Tần, Đỗ Nghĩa cảm thấy rất vui sướng.
Chỉ có điều vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương lại vô cùng lạnh lùng với anh ta: “Anh Đỗ không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Bạch Cẩm Sương nói xong thì đi sang phía bên trái, kết quả là Đỗ Nghĩ cũng hướng ra bên đó chặn đường của cô lại: “Đừng vội vàng như vậy, tôi còn chưa hết, ngày đó ở trong bữa tiệc cô Bạch có chuyện gì mà đã phải vội vàng đi khỏi, tôi còn chưa tự giới thiện với cô Bạch đâu!”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt nhìn anh ta: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải như vậy!”
Đỗ Nghĩa cong miệng cười cười: “Tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng, tôi là Đỗ Nghĩa, là một trong những người xử lý công việc của đại học Trà Giang, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, mới về nước không lâu, chỉ có điều... nếu như mà tôi biết ở trong nước có người đẹp như là cô Bạch đây thì nhất định sẽ về nước sớm một chút, gần đây tôi đang định tự chủ gây dựng sự nghiệp, không biết cô Bạch đây có
Bạch Cẩm Sương không đợi anh ấy nói hết thì đã trực tiếp trả lời một câu: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng thứ!”
Nhìn thấy biểu lộ lạnh lùng của Bạch Cẩm Sương, làn da trắng nõn nà mà còn mặc một bộ lễ phục màu trắng thì thực sự giống như thành nữ phát ra tinh quang, khiến cho người ta cảm thấy say mê.
Anh ta cảm thấy vô cùng yêu thích bề ngoài như thế này, bề ngoài nhìn lãnh đạm, chắc chắn kiểu phụ nữ này ở trên giường sẽ càng có tư vị hơn
Chương 877: Không đi không được
Tần Quốc Cường liền nhìn Liễu Tổ Liên, ở trong lòng cũng đã có dự tính: “Anh cả, em đã biết rồi, chuyện này em sẽ tự mình xử lý, không cần anh phải bận tâm! Mọi người cứ đi về trước đi!”
Kết quả nghe nói như thế thì Tần Quốc Phú cười cười nói: “Một nhà bọn anh sẽ không quay về, cũng muốn đi theo em đến tiệc tối nay, muốn mở mang tầm mắt, cũng là cho em chút thể diện, nếu không thì chẳng phải là để cho người ngoài xem nhà họ Tần ở thôn Đại Loan của chúng ta không có ai, còn tưởng là dễ bắt nạt chúng ta!”
Tần Quốc Phú nói những lời êm tại nhưng mà Tần Quốc Cường nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Tần Quốc Phú đòi tiền của người ta như vậy giống như là đang muốn gả con gái đi không bằng, thế nhưng mà bọn họ cũng đâu phải là gả con gái!
Hơn nữa, Quốc Phú bảo muốn đi giúp ôn ấy nhưng mà cái bộ dáng kia của Tần Quốc Phú rõ ràng là đang chờ mong đi tham gia tiệc tối nay của nhà người ta.
Tần Quốc Cường có chút khó xử, một bên thì không muốn vạch mặt với anh cả, mặt khác thì không muốn làm cho Tần Minh Xuân mất mặt, thực sự ông ấy rất lo lắng, lỡ như Tần Quốc Phú lại làm điều gì gây sự chú ý ở trong buổi tiệc.
Ông ấy mấp máy môi: “Anh cả, em thực sự cảm thấy là không cần đầu, nhà của bọn em cũng không cần phải như vậy, em chỉ muốn nhìn xem đối phương là người như thế nào thôi, hay là mọi người cứ trở về trước đi!” Nghe thấy như vậy, Tần Quốc Phú lạnh mặt xuống “Quốc Cường, cậu làm như vậy là có ý gì? Cậu đang muốn đuổi tôi đi sao? Hay là cậu cảm thấy tôi sẽ làm cho các người mất mặt?”
Vẻ mặt của Tần Quốc Cường vô cùng khó xử: "Em không có ý đó!”
Tần Quốc Phú vô cùng tức giận, mặt dày mà nói: “Nếu như cậu đã không có ý kia thì tối nay tôi không đi không được!”
Tần Quốc Cường khó xử cau mày, không nói gì.
Ban đêm, bên ngoài khu nhà tổ tiên của nhà họ Tần, rất nhiều những chiếc xe sang trọng đi đến, các thương nhân nổi tiếng đều tụ họp. Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ngồi ở xong xe, xe trực tiếp tiến thẳng vào bên trong biệt thự nhà họ Tần.
Kết quả là khi xe vừa lái thẳng vào chiếc cổng lớn có hoa văn chạm khắc thì đã nhìn thấy Tần Minh Xuân ăn mặc một thân lễ phục thả lỏng con người đứng ở một bên.
Mặc Tu Nhân đỗ xem sang một bên sau đó mở cửa xe xuống: “Anh.…
Anh vừa định gọi anh hai thì đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay đến đây thì đột ngột rẽ vào, ngữ khí cứng nhắc mà nói: “Tần Minh Xuân, anh đứng đây làm gì vậy?”
Tần Minh Xuân nhìn thoáng qua thấy đó là Mặc Tu Nhân thì liền đi đến bên cạnh xe hạ giọng nói: “Đang đợi người!
Con người của Mặc Tu Nhân lóe lên: “Ai vậy?”
Tần Minh Xuân nhìn thoáng qua các khách mở ở xung quanh thấp giọng nói: “Người nhà họ Tần ở thôn Đại Loan!” Mặc Tu Nhân hỏi: “Đêm nay bọn họ cũng muốn đến đây sao?”
Tần Minh Xuân nhạ gật đầu, kỳ thật là anh ấy cảm thấy hối hận khi để cho hai vợ chồng Tần Quốc Cường đến, vốn dĩ anh ấy cũng chỉ muốn hai vợ chồng của Tần Quốc Cường nhìn thấy mặt của bố mẹ mình, nhìn rõ bọn họ là người nào mà thôi.
Mà vợ chồng của Tần Quốc Cường lại là người trung thực, Tần Minh Xuân cũng nghĩ là sẽ không có gì xấu xảy ra.
Kết quả là đến lúc anh ấy phải người đi đón vợ chồng của Tần Quốc Cường thì mới biết được vợ chồng của Tần
Quốc Phú và Tần Minh Lệ cũng mặt dày mày dạn lên xe ngồi.
Mặc Tu Nhân nhìn sắc mặt của Tần Minh Xuân cũng không phải rất tốt, cho thấy rõ là vì việc này cho nên anh ấy mới có tâm tình như vậy.
Anh thấp giọng nói: “Kỳ thật... vốn dĩ nhà của chúng ta cũng sẽ mời bọn họ, dù sao thì bây giờ anh cũng là Tần Minh Xuân, chuyện này chúng ta làm cũng không cẩn thận, anh đừng phiền lòng!”
Tần Minh Xuân thở dài: “Không phải là vì chuyện này mà là một nhà ba người của Tần Minh Lệ cũng muốn đi theo đến đây!”
Nghe thấy như vậy, con ngươi của Bạch Cẩm Sương ngồi ở bên ghế phụ bên cạnh cũng lóe lên, thần sắc phức tap.
Đồng tử của Mặc Tu Nhân co rút lại, Tần Minh Lệ này chính là người mà Bạch Cẩm Sương đã từng nhắc qua, con người của anh chớp chớp: “Bọn họ rất khó đối phó sao?”
Tần Minh Xuân cười khổ một tiếng: “Y như là con ruồi vậy, đánh mãi cũng không chết mà cứ vây quanh kêu vo ve, mà mục đích của cả ba người nhà bọn họ rất rõ ràng, có lẽ là muốn bố mẹ của anh mở miệng đòi tiền!”
Mặc Tu Nhân cười nhạo một tiếng, người giống như vậy anh cũng đã thấy rất nhiều.
Anh nói: “Có muốn em giúp hay không, em giúp anh hù dọa bọn họ một chút?" Tần Minh Xuân cười lắc đầu nói: “Vậy cũng không cần, cứ để anh xem thử đã, xem đêm nay bọn họ có thể làm ra cái trò gì, nếu như bọn họ không biết phân biệt phải trái thì đừng trách anh tâm ngoan thủ lạt, vốn dĩ anh cũng không muốn vì những chuyện này mà ra tay hung ác rồi!”
Mặc Tu Nhân nhẹ gật đầu: “Em hiểu rồi! Chờ đến lúc bọn họ đến thì anh cũng đi vào bên trong sớm một chút, đêm nay nhân vật chính là anh, em cùng với Cẩm Sương đi vào trước!”
Tần Minh Xuân nhẹ gật đầu.
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương lái xe đi đến khu vực đỗ xe ở trong biệt thự.
Đại bộ phận xe khách ở đâu đều đỗ ở bên ngoài, sau khi đi qua chiếc cổng sắt lớn thì đều sẽ đỗ xe ở nơi đỗ xe mà được chuẩn bị riêng cho khách mời.
Đương nhiên là ngoại trừ người nhà họ Trần Mặc Tu Nhân dừng xe lại, sau đó cùng với Bạch Cẩm Sương đi vào đại sảnh, nhà họ Tần có đại sảnh riêng chuyên tổ chức các bữa tiệc tối, Mặc Tu Nhân đi tìm bố mẹ của mình trước, Bạch Cẩm Sương nghe nói là hôm nay Tần Minh Huyền và Tần Manh Manh ở cùng với nhau, hai người họ đang ở trong đại sảnh cho nên cô cũng đi tìm bọn họ trước.
Người ở trong đại sảnh tổ chức tiệc tối cũng không ít, Bạch Cẩm Sương đi tìm một vòng cũng không có tìm được người, cuối cùng hỏi người làm một câu thì mới biết được bọn họ sớm đến sân cỏ ở bên kia.
Tiệc tối được cử hành ở trong đại sảnh, nhưng mà khách mời của hôm nay rất nhiều cho, nhà họ Tần sợ không gian quá nhỏ nên còn làm thêm tiệc ở bên ngoài sân cỏ, khi mọi người muốn ăn cái gì thì đi ra bên ngoài ăn.
Bạch Cẩm Sương ở bên ngoài tìm khắp một vòng, vất vả lắm mới nhìn thấy Tần Minh Huyền và Tần Manh Manh, thời điểm cô đang muốn đi qua thì bỗng nhiên có người ngăn cản.
Con người của Bạch Cẩm Sương lóe lên, vẻ mặt không tin được: “Anh Đỗ, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Người đàn ông ở trước mặt cô là Đỗ Nghĩa, Bạch Cẩm Sương có thể nhận ra anh ta, lúc trước khi đi học ở đại học Trà Giang cũng đã từng mời cô ăn cơm và còn cùng nhau bàn về về bài giảng, hôm nay Đỗ Nghĩa cũng tham gia tiệc tối.
Chỉ có điều mọi người giới thiệu anh ấy với tư cách là anh Đỗ, lấy danh nghĩa của đại học Trà Giang để xử lý công việc, còn thân phận cụ thể thì Bạch Cẩm Sương cũng không biết.
Đỗ Nghĩa cười cười, nụ cười lỗ mãng làm cho Bách Cẩm sương cảm thấy chán ghét: “Không có việc gì thì không thể tìm đến cô Bạch sao?” Ngày đó ở trên bữa tiệc anh ta vừa nhìn thấy Bạch
Cẩm Sương đã thích, hận không thể đem người... Chỉ tiếc là anh ấy còn chưa có động thủ thì Bạch cẩm Sương đã đi ra bên ngoài nhận điện thoại, sau đó thì ngay lập tức rời đi rồi cuối cùng vẫn là để cho cô trợ lý Annie đi đến xin lỗi mọi người.
Lần này có cơ hội nhìn thấy Bạch Cẩm Sương ở tiệc tối của nhà họ Tần, Đỗ Nghĩa cảm thấy rất vui sướng.
Chỉ có điều vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương lại vô cùng lạnh lùng với anh ta: “Anh Đỗ không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Bạch Cẩm Sương nói xong thì đi sang phía bên trái, kết quả là Đỗ Nghĩ cũng hướng ra bên đó chặn đường của cô lại: “Đừng vội vàng như vậy, tôi còn chưa hết, ngày đó ở trong bữa tiệc cô Bạch có chuyện gì mà đã phải vội vàng đi khỏi, tôi còn chưa tự giới thiện với cô Bạch đâu!”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt nhìn anh ta: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải như vậy!”
Đỗ Nghĩa cong miệng cười cười: “Tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng, tôi là Đỗ Nghĩa, là một trong những người xử lý công việc của đại học Trà Giang, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, mới về nước không lâu, chỉ có điều... nếu như mà tôi biết ở trong nước có người đẹp như là cô Bạch đây thì nhất định sẽ về nước sớm một chút, gần đây tôi đang định tự chủ gây dựng sự nghiệp, không biết cô Bạch đây có
Bạch Cẩm Sương không đợi anh ấy nói hết thì đã trực tiếp trả lời một câu: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng thứ!”
Nhìn thấy biểu lộ lạnh lùng của Bạch Cẩm Sương, làn da trắng nõn nà mà còn mặc một bộ lễ phục màu trắng thì thực sự giống như thành nữ phát ra tinh quang, khiến cho người ta cảm thấy say mê.
Anh ta cảm thấy vô cùng yêu thích bề ngoài như thế này, bề ngoài nhìn lãnh đạm, chắc chắn kiểu phụ nữ này ở trên giường sẽ càng có tư vị hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.