Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 485: Không ly hôn
Vân Khởi Mặc Ly
07/06/2021
**********
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Mặc Tu Nhân vẫn không có phản ứng, trong lòng có chút sốt ruột: "Đây cũng là những lời mà tôi muốn nói với cậu. Ở nơi này có nhiều ánh mắt như vậy. Cho dù mình phải xử lý vài người có mặt ở đây nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để làm chuyện này!".
Cho dù Mặc Tu Nhân đã nói như thế với anh nhưng anh vẫn tức giận đến mức muốn giết người kia ngay tại đó.
Mặc Tù Nhân vùng dậy, đưa chân đá văng đối thủ và hất tung hai cái bàn cũ kĩ văng lên.
Mặc Tu Nhân nhìn người quản lý quán bar đang vội vã chạy tới, hô to với vẻ mặt đáng sợ: "Quăng bọn người này ra ngoài ngay cho tôi. Sau này đừng để tôi gặp lại loại cặn bã này!"
Ngay khi Mặc Tu Nhân vừa dứt lời, quản lý quán bar vội vàng yêu cầu bảo vệ khiêng người đi ra ngoài.
Người đàn ông bị đánh nặng nhất miệng vẫn không ngừng chửi bới: "Tao nhất định sẽ báo cảnh sát, mày dựa vào cái gì hả?"
Một người đàn ông khác bên cạnh bị bảo vệ quăng ra ngoài, tay vẫn đang bịt lấy chỗ vết thương trên trán, hạ giọng nói: "Mày tốt nhất đừng nói nữa, anh ta chính là Mặc Tu Nhân đấy!"
Người đàn ông luôn miệng chửi rủa dường như bị nghẹn lại, phút chốc cả người bỗng nhiên cứng đờ, hiện tại anh ta chỉ cảm thấy cả sống lưng đang dần ớn lạnh cả người.
Cảnh Hạo Đông kéo Mặc Tu Nhân quay về chỗ ngồi.
Mặc Tu Nhân dựa vào ghế sô-pha, nhắm mắt lại, thở ra một cách nặng nề, chán chường.
Cảnh Hạo Đông trông thấy tay của anh bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương liền lấy cồn sát trùng vết thương cho anh.
Vừa xử lý miệng vết thương, anh ta vừa nói: "Hôm nay tôi thấy trên mạng đăng tin hai người chia tay, sao đến giờ vẫn không chịu hé răng ra thế?"
Mặc Tu Nhân mở mắt ra quay nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi biết hé răng chuyện gì bây giờ?"
Cảnh Hạo Đông nhướng mày: "Đương nhiên là phơi bày giấy đăng ký kết hôn ra, nói cho bọn người ngu ngốc đó biết, chia tay vớ vẩn gì chứ, hai người vẫn là vợ chồng, chỉ cần chưa ly hôn thì sẽ mãi là một, hơn nữa, cậu không lên tiếng giải thích, Bạch Cẩm Sương chắc hẳn nghĩ rằng cậu đã nghe lời mẹ cậu và cũng đồng ý chuyện này. Nói không chừng cô ấy đang muốn tha thứ cho cậu, nhưng khi thấy cậu không có bất kì phản ứng nào, cô ấy lập tức không nghĩ đến chuyện tha thứ nữa!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt nhất thời sáng lên: "Thật không?"
Cảnh Hạo Đông có chút áy náy: "Tất nhiên là thật rồi! Tôi cảm thấy cậu nên thử một lần đi!"
Mặc Tu Nhân: ".."
Anh thật sự là cái gì cũng có thể làm được khi đang trong tranh thái bất lực như thế này, Cảnh Hạo Đông tự mình theo đuổi Lâm Kim Thư, trên người đã đầy những vết thương rồi thế mà vẫn còn chưa thành công, liệu có tin được cách này của anh ta không!
Mặc dù Mặc Tu Nhân không nói ra, nhưng Cảnh Hạo Đông hiểu anh đến nỗi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán được anh đang nghĩ cái gì trong đầu.
Anh ta không thể không biện hộ cho mình: "Tôi và Lâm Kim Thư ở trong hoàn cảnh khác với cậu và Bạch Cẩm Sương. Thế lực gia đình của các cậu mạnh như thế nào chứ, cậu phải yêu thương chiều chuộng cô ấy càng không ngừng cho cô ấy thấy sự thật lòng của cậu, không giống như tôi luôn thể hiện sự chân thành với Lâm Kim Thư, nếu không sao cô ấy lại tin tưởng tôi đến thế! Người mà khi nói chuyện của người khác, tất nhiên chuyện của họ phải luôn được rõ ràng minh bạch, những cách trước đây tôi bày ra cho cậu, hẳn bây giờ cũng phát huy tác dụng được rồi ha!".
Lúc này tâm trạng của Mặc Tu Nhân đã khá lên một chút, anh đang chăm chú nghe những lời khuyên của người thân chí cốt và mong chờ có thể nhìn thấy được một chút động thái nhỏ của Bạch Cầm Sương.
Nhưng sau khi nghe thấy những lời nói của Cảnh Hạo Đông, mắt anh chợt lóe lên, đột nhiên mở đến một trang và cầm màn hình điện thoại đối diện với Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông: ".."
Anh trợn mắt không nói nên lời: "Nếu cậu không làm, có lẽ vì cậu sẽ đi theo người khác, rồi cậu sẽ không khóc vì hối hận đầu ha!"
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc: "Thật sự có ích sao?"
Cảnh Hạo Đông hắng giọng: "Tôi đọc tiểu thuyết trên mạng đều viết thế này. “Khi có mâu thuẫn, tôi sẽ không ngần ngại cho mọi người biết rằng tôi yêu cô ấy và cho cô ấy đủ cảm giác an toàn””
Mặc Tu Nhân cau mày nhìn Cảnh Hạo Đông, anh cảm thấy Cảnh Hạo Đông thật sự không đáng tin cậy chút nào!
Ngày hôm sau, Mặc Tu Nhân bán tín bán nghi, nghe theo lời khuyên không đáng tin cậy của Cảnh Hạo Đông, đăng một dòng trình thái lên mạng, ngoài ra cũng đăng một dòng trong giới bạn bè.
Đăng lên mạng xã hội với hình ảnh một tờ giấy đăng ký kết hôn và một cái khác bằng phông chữ văn học, đời này tôi đây không kết hôn!
Cùng với dòng chữ: Không hề ly hôn, cấm bịa đặt, tất cả những ai tung tin đồn, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Trong giới bạn bè chỉ có một câu: Vợ ơi, anh đang đợi em về nhà! Cùng thời gian, tại Ôn Nguyệt Các. Trông thấy Bạch Cẩm Sương đang có tâm trạng không tốt, Lâm Kim Thư liền kéo cô ra ngoài để thư giãn. Họ chọn dùng bữa trưa tại Ôn Nguyệt Các.
Kết quả là, ngay khi bước vào sảnh tầng một, họ đã đụng phải Tống Thúy Kiều và Lam Hiểu Yên cũng đang đi tới!
Ngoài ra còn có An Thiệu Huy, bạn trai của Lam Hiểu Yên. Mỗi lần xuất hiện, anh ta có vẻ không thích nói chuyện nhiều và nói rất khẽ.
Chẳng qua dù cho Lam Hiểu Yên có làm gì chăng nữa, anh ta dường như cũng chưa bao giờ ngăn cản.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư không định để ý đến những người này, chỉ có điều, dường như có người vẫn không chịu buông tha cho bọn họ!
Lam Hiểu Yên kéo Tống Thúy Kiều, tươi cười bước về phía trước, chặn đường của Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư với ánh mắt đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Bạch Cẩm Sương tỏ thái độ thờ ơ, coi bọn họ như không khí, Lâm Kim Thu nhíu mày: "Các người có chuyện gì sao?" Lam Hiểu Yên nở nụ cười: "Đương nhiên là có chuyện rồi, nếu không bọn tôi chặn các cô để làm gì chứ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng của Lâm Kim Thư lộ vẻ rất không vui: “Có chuyện gì thì nói đi, còn không thì tránh ra!"
Lam Hiểu Yên nhìn cô, khịt mũi rồi cười tủm tỉm nhìn sang Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, tôi nghe nói... Mặc Tu Nhân và cậu đã chia tay rồi!"
Bạch Cẩm Sương mím môi, cuối cùng cũng có phản ứng: "Cậu vui lắm sao?"
Nụ cười nơi khóe miệng của Lam Hiểu Yên xuất hiện ngày một rõ hơn: "Cậu đang nói gì thế? Lúc trước, tôi nghe thấy cậu nói chuyện với tổng giám đốc Mặc với giọng điệu thân mật lắm. Tôi còn tưởng hai người thật sự đã kết hôn rồi. Nhưng thật không ngờ cậu lại lừa đám bạn học chúng tôi đây. Thật là buồn quá đi mà!"
Bạch Cầm Sương có chút nóng nảy, hô: "Tránh ra!"
Lam Hiểu Yên thật không ngờ Bạch Cầm Sương cùng Mặc Tu Nhân đã chia tay, mà lại vẫn còn có thể kiêu ngạo được như vậy.
Cô ta nghe bạn bè của mình nói rằng tin tức trên mạng là do mẹ của Mặc Tu Nhân sắp đặt làm ra mọi chuyện.
Mọi người trong nhà đều không muốn chấp nhận Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương còn ảo tưởng muốn bước chân vào một gia đình giàu có!
Khi cô ta nghĩ tới chuyện Bạch Cẩm Sương trước đây đã nói dối mọi người chuyện cô và Mặc Tu Nhân đã kết hôn, trước mặt bạn cùng lớp cổ làm ra vẻ ý thể hiếp người, trong lòng liền cảm thấy có chút bực bội dâng trào.
Cô ta nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương với khuôn mặt lạnh lùng: "Bạch Cẩm Sương, cậu kiêu ngạo cái gì chứ? Ai mà không biết chuyện cậu chia tay với tổng giám đốc Mặc, cậu nghĩ trưng ra bộ mặt nghiêm nghị đó thì có thể dọa được tôi sao?"
Lam Hiểu Yên cười mỉa mai: "Không còn Mặc Tu Nhân nữa thì cậu nghĩ cậu là gì chứ, cậu hiện tại còn không xứng được xách giày cho tôi. Cậu nghĩ cậu vẫn còn có thể kiêu ngạo giống như trước được sao!"
Bạch Cẩm Sương đưa mắt liếc nhìn Lam Hiểu Yên: "Cậu nói đủ chưa?"
Lam Hiểu Yên trong lòng càng cảm thấy khó chịu, tựa như có thể chết vì tức giận ngay lúc này, thái độ kiêu ngạo của Bạch Cẩm Sương từ đầu ra? Bây giờ cô ấy đã không còn liên quan gì đến Mặc Tu Nhân nữa, sao còn đóng kịch như thế trước mặt cô ta!
Nhịp thở ngày càng tăng, giọng điệu tràn đầy ác ý: "Tôi nói chưa đủ, cậu là cái thá gì chứ, cậu còn có thể làm gì tôi được nữa, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi nhất định không buông tha cho cậu đâu, cậu còn không màu tự nhìn lại mình đi, còn giả vờ đóng kịch trước mặt tôi, được thôi, nếu như hôm nay cậu có thể đưa cho tôi cách liên lạc được với anh Mặc, thói quen sinh hoạt hằng ngày của anh ấy, tôi có thể suy nghĩ lại, buông tha cho cậu hôm nay!"
Ngay khi lời của Lam Hiểu Yên được nói ra, sắc mặt của bốn người còn lại đều thay đổi.
An Thiệu Huy, người vốn đã kín tiếng, nay lại nhìn bạn gái mình với ánh mắt ngờ vực, khó mà tin được đây chính là bạn gái mình.
Tổng Thúy Kiều không khỏi nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy bây giờ Lam Hiểu Yên thật sự quá kiêu ngạo.
Lâm Kim Thư càng lạnh lùng hơn, Lam Hiểu Yên ý là muốn theo đuối Mặc Tu Nhân sao? Cô ấy sợ rằng mình đang nằm mơ!
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Mặc Tu Nhân vẫn không có phản ứng, trong lòng có chút sốt ruột: "Đây cũng là những lời mà tôi muốn nói với cậu. Ở nơi này có nhiều ánh mắt như vậy. Cho dù mình phải xử lý vài người có mặt ở đây nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để làm chuyện này!".
Cho dù Mặc Tu Nhân đã nói như thế với anh nhưng anh vẫn tức giận đến mức muốn giết người kia ngay tại đó.
Mặc Tù Nhân vùng dậy, đưa chân đá văng đối thủ và hất tung hai cái bàn cũ kĩ văng lên.
Mặc Tu Nhân nhìn người quản lý quán bar đang vội vã chạy tới, hô to với vẻ mặt đáng sợ: "Quăng bọn người này ra ngoài ngay cho tôi. Sau này đừng để tôi gặp lại loại cặn bã này!"
Ngay khi Mặc Tu Nhân vừa dứt lời, quản lý quán bar vội vàng yêu cầu bảo vệ khiêng người đi ra ngoài.
Người đàn ông bị đánh nặng nhất miệng vẫn không ngừng chửi bới: "Tao nhất định sẽ báo cảnh sát, mày dựa vào cái gì hả?"
Một người đàn ông khác bên cạnh bị bảo vệ quăng ra ngoài, tay vẫn đang bịt lấy chỗ vết thương trên trán, hạ giọng nói: "Mày tốt nhất đừng nói nữa, anh ta chính là Mặc Tu Nhân đấy!"
Người đàn ông luôn miệng chửi rủa dường như bị nghẹn lại, phút chốc cả người bỗng nhiên cứng đờ, hiện tại anh ta chỉ cảm thấy cả sống lưng đang dần ớn lạnh cả người.
Cảnh Hạo Đông kéo Mặc Tu Nhân quay về chỗ ngồi.
Mặc Tu Nhân dựa vào ghế sô-pha, nhắm mắt lại, thở ra một cách nặng nề, chán chường.
Cảnh Hạo Đông trông thấy tay của anh bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương liền lấy cồn sát trùng vết thương cho anh.
Vừa xử lý miệng vết thương, anh ta vừa nói: "Hôm nay tôi thấy trên mạng đăng tin hai người chia tay, sao đến giờ vẫn không chịu hé răng ra thế?"
Mặc Tu Nhân mở mắt ra quay nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi biết hé răng chuyện gì bây giờ?"
Cảnh Hạo Đông nhướng mày: "Đương nhiên là phơi bày giấy đăng ký kết hôn ra, nói cho bọn người ngu ngốc đó biết, chia tay vớ vẩn gì chứ, hai người vẫn là vợ chồng, chỉ cần chưa ly hôn thì sẽ mãi là một, hơn nữa, cậu không lên tiếng giải thích, Bạch Cẩm Sương chắc hẳn nghĩ rằng cậu đã nghe lời mẹ cậu và cũng đồng ý chuyện này. Nói không chừng cô ấy đang muốn tha thứ cho cậu, nhưng khi thấy cậu không có bất kì phản ứng nào, cô ấy lập tức không nghĩ đến chuyện tha thứ nữa!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt nhất thời sáng lên: "Thật không?"
Cảnh Hạo Đông có chút áy náy: "Tất nhiên là thật rồi! Tôi cảm thấy cậu nên thử một lần đi!"
Mặc Tu Nhân: ".."
Anh thật sự là cái gì cũng có thể làm được khi đang trong tranh thái bất lực như thế này, Cảnh Hạo Đông tự mình theo đuổi Lâm Kim Thư, trên người đã đầy những vết thương rồi thế mà vẫn còn chưa thành công, liệu có tin được cách này của anh ta không!
Mặc dù Mặc Tu Nhân không nói ra, nhưng Cảnh Hạo Đông hiểu anh đến nỗi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán được anh đang nghĩ cái gì trong đầu.
Anh ta không thể không biện hộ cho mình: "Tôi và Lâm Kim Thư ở trong hoàn cảnh khác với cậu và Bạch Cẩm Sương. Thế lực gia đình của các cậu mạnh như thế nào chứ, cậu phải yêu thương chiều chuộng cô ấy càng không ngừng cho cô ấy thấy sự thật lòng của cậu, không giống như tôi luôn thể hiện sự chân thành với Lâm Kim Thư, nếu không sao cô ấy lại tin tưởng tôi đến thế! Người mà khi nói chuyện của người khác, tất nhiên chuyện của họ phải luôn được rõ ràng minh bạch, những cách trước đây tôi bày ra cho cậu, hẳn bây giờ cũng phát huy tác dụng được rồi ha!".
Lúc này tâm trạng của Mặc Tu Nhân đã khá lên một chút, anh đang chăm chú nghe những lời khuyên của người thân chí cốt và mong chờ có thể nhìn thấy được một chút động thái nhỏ của Bạch Cầm Sương.
Nhưng sau khi nghe thấy những lời nói của Cảnh Hạo Đông, mắt anh chợt lóe lên, đột nhiên mở đến một trang và cầm màn hình điện thoại đối diện với Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông: ".."
Anh trợn mắt không nói nên lời: "Nếu cậu không làm, có lẽ vì cậu sẽ đi theo người khác, rồi cậu sẽ không khóc vì hối hận đầu ha!"
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc: "Thật sự có ích sao?"
Cảnh Hạo Đông hắng giọng: "Tôi đọc tiểu thuyết trên mạng đều viết thế này. “Khi có mâu thuẫn, tôi sẽ không ngần ngại cho mọi người biết rằng tôi yêu cô ấy và cho cô ấy đủ cảm giác an toàn””
Mặc Tu Nhân cau mày nhìn Cảnh Hạo Đông, anh cảm thấy Cảnh Hạo Đông thật sự không đáng tin cậy chút nào!
Ngày hôm sau, Mặc Tu Nhân bán tín bán nghi, nghe theo lời khuyên không đáng tin cậy của Cảnh Hạo Đông, đăng một dòng trình thái lên mạng, ngoài ra cũng đăng một dòng trong giới bạn bè.
Đăng lên mạng xã hội với hình ảnh một tờ giấy đăng ký kết hôn và một cái khác bằng phông chữ văn học, đời này tôi đây không kết hôn!
Cùng với dòng chữ: Không hề ly hôn, cấm bịa đặt, tất cả những ai tung tin đồn, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Trong giới bạn bè chỉ có một câu: Vợ ơi, anh đang đợi em về nhà! Cùng thời gian, tại Ôn Nguyệt Các. Trông thấy Bạch Cẩm Sương đang có tâm trạng không tốt, Lâm Kim Thư liền kéo cô ra ngoài để thư giãn. Họ chọn dùng bữa trưa tại Ôn Nguyệt Các.
Kết quả là, ngay khi bước vào sảnh tầng một, họ đã đụng phải Tống Thúy Kiều và Lam Hiểu Yên cũng đang đi tới!
Ngoài ra còn có An Thiệu Huy, bạn trai của Lam Hiểu Yên. Mỗi lần xuất hiện, anh ta có vẻ không thích nói chuyện nhiều và nói rất khẽ.
Chẳng qua dù cho Lam Hiểu Yên có làm gì chăng nữa, anh ta dường như cũng chưa bao giờ ngăn cản.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư không định để ý đến những người này, chỉ có điều, dường như có người vẫn không chịu buông tha cho bọn họ!
Lam Hiểu Yên kéo Tống Thúy Kiều, tươi cười bước về phía trước, chặn đường của Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư với ánh mắt đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Bạch Cẩm Sương tỏ thái độ thờ ơ, coi bọn họ như không khí, Lâm Kim Thu nhíu mày: "Các người có chuyện gì sao?" Lam Hiểu Yên nở nụ cười: "Đương nhiên là có chuyện rồi, nếu không bọn tôi chặn các cô để làm gì chứ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng của Lâm Kim Thư lộ vẻ rất không vui: “Có chuyện gì thì nói đi, còn không thì tránh ra!"
Lam Hiểu Yên nhìn cô, khịt mũi rồi cười tủm tỉm nhìn sang Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, tôi nghe nói... Mặc Tu Nhân và cậu đã chia tay rồi!"
Bạch Cẩm Sương mím môi, cuối cùng cũng có phản ứng: "Cậu vui lắm sao?"
Nụ cười nơi khóe miệng của Lam Hiểu Yên xuất hiện ngày một rõ hơn: "Cậu đang nói gì thế? Lúc trước, tôi nghe thấy cậu nói chuyện với tổng giám đốc Mặc với giọng điệu thân mật lắm. Tôi còn tưởng hai người thật sự đã kết hôn rồi. Nhưng thật không ngờ cậu lại lừa đám bạn học chúng tôi đây. Thật là buồn quá đi mà!"
Bạch Cầm Sương có chút nóng nảy, hô: "Tránh ra!"
Lam Hiểu Yên thật không ngờ Bạch Cầm Sương cùng Mặc Tu Nhân đã chia tay, mà lại vẫn còn có thể kiêu ngạo được như vậy.
Cô ta nghe bạn bè của mình nói rằng tin tức trên mạng là do mẹ của Mặc Tu Nhân sắp đặt làm ra mọi chuyện.
Mọi người trong nhà đều không muốn chấp nhận Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương còn ảo tưởng muốn bước chân vào một gia đình giàu có!
Khi cô ta nghĩ tới chuyện Bạch Cẩm Sương trước đây đã nói dối mọi người chuyện cô và Mặc Tu Nhân đã kết hôn, trước mặt bạn cùng lớp cổ làm ra vẻ ý thể hiếp người, trong lòng liền cảm thấy có chút bực bội dâng trào.
Cô ta nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương với khuôn mặt lạnh lùng: "Bạch Cẩm Sương, cậu kiêu ngạo cái gì chứ? Ai mà không biết chuyện cậu chia tay với tổng giám đốc Mặc, cậu nghĩ trưng ra bộ mặt nghiêm nghị đó thì có thể dọa được tôi sao?"
Lam Hiểu Yên cười mỉa mai: "Không còn Mặc Tu Nhân nữa thì cậu nghĩ cậu là gì chứ, cậu hiện tại còn không xứng được xách giày cho tôi. Cậu nghĩ cậu vẫn còn có thể kiêu ngạo giống như trước được sao!"
Bạch Cẩm Sương đưa mắt liếc nhìn Lam Hiểu Yên: "Cậu nói đủ chưa?"
Lam Hiểu Yên trong lòng càng cảm thấy khó chịu, tựa như có thể chết vì tức giận ngay lúc này, thái độ kiêu ngạo của Bạch Cẩm Sương từ đầu ra? Bây giờ cô ấy đã không còn liên quan gì đến Mặc Tu Nhân nữa, sao còn đóng kịch như thế trước mặt cô ta!
Nhịp thở ngày càng tăng, giọng điệu tràn đầy ác ý: "Tôi nói chưa đủ, cậu là cái thá gì chứ, cậu còn có thể làm gì tôi được nữa, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi nhất định không buông tha cho cậu đâu, cậu còn không màu tự nhìn lại mình đi, còn giả vờ đóng kịch trước mặt tôi, được thôi, nếu như hôm nay cậu có thể đưa cho tôi cách liên lạc được với anh Mặc, thói quen sinh hoạt hằng ngày của anh ấy, tôi có thể suy nghĩ lại, buông tha cho cậu hôm nay!"
Ngay khi lời của Lam Hiểu Yên được nói ra, sắc mặt của bốn người còn lại đều thay đổi.
An Thiệu Huy, người vốn đã kín tiếng, nay lại nhìn bạn gái mình với ánh mắt ngờ vực, khó mà tin được đây chính là bạn gái mình.
Tổng Thúy Kiều không khỏi nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy bây giờ Lam Hiểu Yên thật sự quá kiêu ngạo.
Lâm Kim Thư càng lạnh lùng hơn, Lam Hiểu Yên ý là muốn theo đuối Mặc Tu Nhân sao? Cô ấy sợ rằng mình đang nằm mơ!
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.