Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 350: Không Vừa Mắt
Vân Khởi Mặc Ly
27/05/2021
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt không nói thêm lời nào, cô rõ ràng có thể cảm giác được, Mặc Tu Nhân vòng tay ở trên eo cô, hơi ấm trên tay anh giống như có thể xuyên thấu qua lớp quần áo, lan tỏa vào da thịt cô.
Mặc Tu Nhân đột nhiên buông bàn tay đang ẩn Bạch Cẩm Sương, anh cúi đầu dựa trán mình vào trán của cô, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ “Bảo bối, lúc nhìn thấy em ở phòng bệnh, anh đã
muốn ôm em vào lòng! Tuy rằng bây giờ em vẫn đang ở trước mặt anh, nhưng anh vẫn nhớ em đến phát điên!”.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, giơ tay che miệng Mặc Tu Nhân: “Anh đừng nói nữa, chúng ta đang bên ngoài!”.
Mặc Tu Nhân cười rồi kéo tay Bạch Cẩm Sương ra, dùng một tay nắm chặt cánh tay không an phận của Bạch Cẩm Sương, một tay còn lại anh ôm lấy gáy cô, cúi xuống hôn cô một cái.
Bạch Cẩm Sương bị anh hôn bất ngờ, cơ thể cô gần như mềm nhũn, cô cũng không còn lạnh. nhạt với Mặc Tu Nhân nữa. . truyện xuyên nhanh
Mặc Tu Nhân càng lúc càng mạnh bạo hơn, giống như để bù đắp tất cả nỗi nhớ nhung của anh.
Hai người hôn nhau, Mặc Tu Nhân ngồi ở trên ghế, anh kéo Bạch Cẩm Sương ngồi vào lòng anh.
Hai người nhiệt tình thân mật với nhau, thậm chí không nghe thấy tiếng mở cửa. Lâm Kim Thư thật sự rất biết ý, tới lúc này còn chưa quay lại. Nhưng cuối cùng nhân viên phục vụ lại không biết ý, đẩy cửa đi vào, cô ấy đứng ngơ ra ở cửa! Cô vừa mở cửa ra, thấy hai người hôn nhau không rời..
Cô phục vụ cũng không nói gì, bưng một đĩa đồ ăn vào, biểu cảm kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tụ Nhân hôn nhau, thật là một biểu cảm ngu ngốc.
Bạch Cẩm Sương nhìn về phía cửa, cô mở to mắt, nhìn thấy người phục vụ đang mở cửa vào. Bạch Cẩm Sương vô cùng hoảng hốt. Lúc này cả người cô cứng đờ lại, cô lập tức đưa tay đẩy Mặc Tu Nhân ra, hoảng loạn đứng lên.
Sau đó, cô nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình, đỏ mặt, cúi đầu, cô hận không thể kiếm được một cái lỗ mà chui xuống.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy phải ứng này của cô, lúc này anh mới quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ.
Mặc Tu Nhân tối sầm mặt lại, cô phục vụ này còn đổ ra đó làm gì vậy.! Anh nói bằng một giọng điệu đe dọa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang đồ ăn lên?”.
Nhân viên phục vụ run rẩy bê đồ ăn đặt trên bàn, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, giống như đang chạy trốn!"
Phục vụ sinh vừa đi, Bạch Cẩm Sương cười phá lên.
Cô vẫn đang xấu hổ, nhưng thấy tình hình giữa Mặc Tu Nhân và cô nhân viên phục vụ đó, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô nói: “Mặc Tu Nhân, anh đang giận cá chém thớt sao!”
Mặc Tu Nhân nhìn sang Bạch Cẩm Sương, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ai bảo cô ta đột nhiên vào phòng mà không gõ cửa, lại còn không biết nó ra ngoài hành lang!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, cô lắc đầu: “Sao anh không tự nói mình, đang ở ngoài mà dám làm chuyện này!”
Mặc Tụ Nhân trừng mắt nhìn cô: “Còn không phải do anh quá nhớ em sao?” Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Không tới nỗi như anh nói!”.
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Nhưng đâu chỉ có mình anh, nếu em không nhớ anh, sao có thể để anh làm như vậy!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy Mặc Tu Nhân đang đưa tay qua định vuốt ve cổ.
Cô liền hét lớn: “Mặc Tu Nhân, anh đừng nói lung tung, mau kêu Lâm Kim Thư quay lại đây ăn cơm đi!”
Mặc Tu Nhận biết, Bạch Cẩm Sương ngại ngùng, hơn nữa là bọn họ mời Lâm Kim Thư tới ăn cơm, anh cũng biết nên cư xử đúng mực.
Bạch Cẩm Sương nhắn tin cho Lâm Kim Thư, không đầy một giây sau, Lâm Kim Thư đã trở lại. Lúc ăn cơm, Mặc Tu Nhân cũng rất biết cư xử. Ăn cơm xong, Mặc Tu Nhân còn phải đi tới công ty.
Cho nên, sau khi ăn xong, anh đưa Bạch Cẩm Sương về biệt thự số một Hương Uyển, anh nhờ Lâm Kim Thư ở lại chăm sóc cô, rồi mới yên tâm tới công ty.
Mặc Tu Nhân chuẩn bị đi, lúc này Bạch Cẩm Sương mới nhớ tới, cô còn chưa kịp than thở với Mặc Tu Nhân!
Mặc Tu Nhân vừa ra tới cửa, Bạch Cẩm Sương kéo tay Mặc Tụ Nhân, nhìn Mặc Tu Nhân một cách oan ức: “Anh biết không, trong công ty mọi người đều khinh thường em, sáng nay bộ phận nhân sự của công ty mới báo cho em là họ tạm thời cách chức em, nói là chờ anh trở về, họ sẽ đuổi việc em!”
Mặc Tu Nhân lần đầu tiên thấy Bạch Cẩm Sương ở trước mặt anh xin giúp đỡ.
Trong lòng anh cũng vô cùng vui vẻ, anh quay lại rồi nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh đi lấy lại công lý cho em, xem ai dám đuổi việc em!”
Mặc Tu Nhân nói vừa nói xong, Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng tới mức mặt đỏ như trái cà, quả thật là cực kỳ đáng yêu.
Mặc Tu Nhân không nhịn được, anh đưa tay nhéo hai má cô: “Ở nhà ngoan, anh sẽ mau chóng trở về!”.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt gật đầu.
Mặc Tu Nhân vừa đi, Bạch Cẩm Sương cảm thấy có chút buồn bã mất mát, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Sau khi Mặc Tu Nhân xuống máy bay, anh bận rộn giống như một con quay, trừ thời gian họ thân mật trước bữa cơm, anh hầu như không có thời gian nói chuyện với cô.
Nhưng mà Bạch Cẩm Sương cũng có thể hiểu được, hai ngày nay là tình huống đặc biệt, Mặc Tu Nhân bận rộn như vậy, cũng là vì chống lưng cho cô, đòi lại sự trong sạch cho cô, trái tim của cô vô cùng ấm áp.
Thật ra khi Mặc Tu Nhân trở lại thành phố Trà Giang, Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy anh, trong lòng cô liền cảm thấy an toàn.
Giống như là dù có bất kỳ chuyện gì, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần có Mặc Tụ Nhân, cô cũng không còn sợ bất kỳ thứ gì nữa.
Mặc Tu Nhân vừa đi, Lâm Kim Thư nhìn cô gái đứng ở cửa, cô thuận miệng trêu chọc Bạch Cẩm Sương một câu: “Người phụ nữ đứng chờ chồng hóa thành hòn vọng phu!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, quay đầu lại nhìn cô: “Cậu đừng nói bậy!”.
Lâm Kim Thư cũng không cười đùa nữa, giọng nói trong trẻo nhưng sau kawngs, cô nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, nói một câu thật lòng: “Thật ra, Mặc Tu Nhân... cũng rất tốt!”.
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, đây là lần đầu tiên ở Lâm Kim Thư trước mặt cô nói như thế, làm cô cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Kim Thư sẽ khen Mặc Tu Nhân, bây giờ người khác khen Mặc Tu Nhân thì cũng giống như khen cô vậy.
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Anh ấy đối xử tốt với cậu như vậy, thật sự rất an tâm!”
Bạch Cẩm Sương cười đùa với Lâm Kim Thư: “Cậu nói chuyện giống như một bà mẹ sắp gả con gái đi xa vậy!”
Lâm Kim Thư cũng nhướng mày lên, đáp lại cô: “Không phải là mẹ nhưng tớ cũng không kém mẹ cậu là mấy!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, nghe được cô ấy nói như vậy, cô cảm thấy rất vui, không có ý định phản bác lại.
Trang sức đá quý Hoàng Thụy, Mặc Tụ Nhân vừa đến công ty, Triệu Khiêm lại gọi điện thoại tới.
Anh nói: “Mặc tổng, bắt được Lý Khải rồi, con của anh ta bây giờ còn đang nằm viện, chắc là anh ta biết sau khi xảy ra chuyện của Bạch tiểu thư sẽ có người tới gây phiền toái cho anh ta, cho nên anh ta chạy về quê trốn, may mắn là anh đã đưa cho tôi thông tin chính xác, lúc tôi cho người tới bắt, anh ta không kịp phản kháng!”.
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, giọng nói điềm đạm: “Còn cô gái kia thì sao?”
Triệu Khiêm im lặng một giây, sau đó mở miệng nói: “Tiêu Cẩn Như còn chưa tìm được, Địa chỉ anh đưa tôi không tìm được, cô ta không có ở đó! Tôi vẫn đang điều tra!”
Mặc Tu Nhân đột nhiên buông bàn tay đang ẩn Bạch Cẩm Sương, anh cúi đầu dựa trán mình vào trán của cô, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ “Bảo bối, lúc nhìn thấy em ở phòng bệnh, anh đã
muốn ôm em vào lòng! Tuy rằng bây giờ em vẫn đang ở trước mặt anh, nhưng anh vẫn nhớ em đến phát điên!”.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, giơ tay che miệng Mặc Tu Nhân: “Anh đừng nói nữa, chúng ta đang bên ngoài!”.
Mặc Tu Nhân cười rồi kéo tay Bạch Cẩm Sương ra, dùng một tay nắm chặt cánh tay không an phận của Bạch Cẩm Sương, một tay còn lại anh ôm lấy gáy cô, cúi xuống hôn cô một cái.
Bạch Cẩm Sương bị anh hôn bất ngờ, cơ thể cô gần như mềm nhũn, cô cũng không còn lạnh. nhạt với Mặc Tu Nhân nữa. . truyện xuyên nhanh
Mặc Tu Nhân càng lúc càng mạnh bạo hơn, giống như để bù đắp tất cả nỗi nhớ nhung của anh.
Hai người hôn nhau, Mặc Tu Nhân ngồi ở trên ghế, anh kéo Bạch Cẩm Sương ngồi vào lòng anh.
Hai người nhiệt tình thân mật với nhau, thậm chí không nghe thấy tiếng mở cửa. Lâm Kim Thư thật sự rất biết ý, tới lúc này còn chưa quay lại. Nhưng cuối cùng nhân viên phục vụ lại không biết ý, đẩy cửa đi vào, cô ấy đứng ngơ ra ở cửa! Cô vừa mở cửa ra, thấy hai người hôn nhau không rời..
Cô phục vụ cũng không nói gì, bưng một đĩa đồ ăn vào, biểu cảm kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tụ Nhân hôn nhau, thật là một biểu cảm ngu ngốc.
Bạch Cẩm Sương nhìn về phía cửa, cô mở to mắt, nhìn thấy người phục vụ đang mở cửa vào. Bạch Cẩm Sương vô cùng hoảng hốt. Lúc này cả người cô cứng đờ lại, cô lập tức đưa tay đẩy Mặc Tu Nhân ra, hoảng loạn đứng lên.
Sau đó, cô nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình, đỏ mặt, cúi đầu, cô hận không thể kiếm được một cái lỗ mà chui xuống.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy phải ứng này của cô, lúc này anh mới quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ.
Mặc Tu Nhân tối sầm mặt lại, cô phục vụ này còn đổ ra đó làm gì vậy.! Anh nói bằng một giọng điệu đe dọa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang đồ ăn lên?”.
Nhân viên phục vụ run rẩy bê đồ ăn đặt trên bàn, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, giống như đang chạy trốn!"
Phục vụ sinh vừa đi, Bạch Cẩm Sương cười phá lên.
Cô vẫn đang xấu hổ, nhưng thấy tình hình giữa Mặc Tu Nhân và cô nhân viên phục vụ đó, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô nói: “Mặc Tu Nhân, anh đang giận cá chém thớt sao!”
Mặc Tu Nhân nhìn sang Bạch Cẩm Sương, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ai bảo cô ta đột nhiên vào phòng mà không gõ cửa, lại còn không biết nó ra ngoài hành lang!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, cô lắc đầu: “Sao anh không tự nói mình, đang ở ngoài mà dám làm chuyện này!”
Mặc Tụ Nhân trừng mắt nhìn cô: “Còn không phải do anh quá nhớ em sao?” Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Không tới nỗi như anh nói!”.
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Nhưng đâu chỉ có mình anh, nếu em không nhớ anh, sao có thể để anh làm như vậy!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy Mặc Tu Nhân đang đưa tay qua định vuốt ve cổ.
Cô liền hét lớn: “Mặc Tu Nhân, anh đừng nói lung tung, mau kêu Lâm Kim Thư quay lại đây ăn cơm đi!”
Mặc Tu Nhận biết, Bạch Cẩm Sương ngại ngùng, hơn nữa là bọn họ mời Lâm Kim Thư tới ăn cơm, anh cũng biết nên cư xử đúng mực.
Bạch Cẩm Sương nhắn tin cho Lâm Kim Thư, không đầy một giây sau, Lâm Kim Thư đã trở lại. Lúc ăn cơm, Mặc Tu Nhân cũng rất biết cư xử. Ăn cơm xong, Mặc Tu Nhân còn phải đi tới công ty.
Cho nên, sau khi ăn xong, anh đưa Bạch Cẩm Sương về biệt thự số một Hương Uyển, anh nhờ Lâm Kim Thư ở lại chăm sóc cô, rồi mới yên tâm tới công ty.
Mặc Tu Nhân chuẩn bị đi, lúc này Bạch Cẩm Sương mới nhớ tới, cô còn chưa kịp than thở với Mặc Tu Nhân!
Mặc Tu Nhân vừa ra tới cửa, Bạch Cẩm Sương kéo tay Mặc Tụ Nhân, nhìn Mặc Tu Nhân một cách oan ức: “Anh biết không, trong công ty mọi người đều khinh thường em, sáng nay bộ phận nhân sự của công ty mới báo cho em là họ tạm thời cách chức em, nói là chờ anh trở về, họ sẽ đuổi việc em!”
Mặc Tu Nhân lần đầu tiên thấy Bạch Cẩm Sương ở trước mặt anh xin giúp đỡ.
Trong lòng anh cũng vô cùng vui vẻ, anh quay lại rồi nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh đi lấy lại công lý cho em, xem ai dám đuổi việc em!”
Mặc Tu Nhân nói vừa nói xong, Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng tới mức mặt đỏ như trái cà, quả thật là cực kỳ đáng yêu.
Mặc Tu Nhân không nhịn được, anh đưa tay nhéo hai má cô: “Ở nhà ngoan, anh sẽ mau chóng trở về!”.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt gật đầu.
Mặc Tu Nhân vừa đi, Bạch Cẩm Sương cảm thấy có chút buồn bã mất mát, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Sau khi Mặc Tu Nhân xuống máy bay, anh bận rộn giống như một con quay, trừ thời gian họ thân mật trước bữa cơm, anh hầu như không có thời gian nói chuyện với cô.
Nhưng mà Bạch Cẩm Sương cũng có thể hiểu được, hai ngày nay là tình huống đặc biệt, Mặc Tu Nhân bận rộn như vậy, cũng là vì chống lưng cho cô, đòi lại sự trong sạch cho cô, trái tim của cô vô cùng ấm áp.
Thật ra khi Mặc Tu Nhân trở lại thành phố Trà Giang, Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy anh, trong lòng cô liền cảm thấy an toàn.
Giống như là dù có bất kỳ chuyện gì, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần có Mặc Tụ Nhân, cô cũng không còn sợ bất kỳ thứ gì nữa.
Mặc Tu Nhân vừa đi, Lâm Kim Thư nhìn cô gái đứng ở cửa, cô thuận miệng trêu chọc Bạch Cẩm Sương một câu: “Người phụ nữ đứng chờ chồng hóa thành hòn vọng phu!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, quay đầu lại nhìn cô: “Cậu đừng nói bậy!”.
Lâm Kim Thư cũng không cười đùa nữa, giọng nói trong trẻo nhưng sau kawngs, cô nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, nói một câu thật lòng: “Thật ra, Mặc Tu Nhân... cũng rất tốt!”.
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, đây là lần đầu tiên ở Lâm Kim Thư trước mặt cô nói như thế, làm cô cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Kim Thư sẽ khen Mặc Tu Nhân, bây giờ người khác khen Mặc Tu Nhân thì cũng giống như khen cô vậy.
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Anh ấy đối xử tốt với cậu như vậy, thật sự rất an tâm!”
Bạch Cẩm Sương cười đùa với Lâm Kim Thư: “Cậu nói chuyện giống như một bà mẹ sắp gả con gái đi xa vậy!”
Lâm Kim Thư cũng nhướng mày lên, đáp lại cô: “Không phải là mẹ nhưng tớ cũng không kém mẹ cậu là mấy!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, nghe được cô ấy nói như vậy, cô cảm thấy rất vui, không có ý định phản bác lại.
Trang sức đá quý Hoàng Thụy, Mặc Tụ Nhân vừa đến công ty, Triệu Khiêm lại gọi điện thoại tới.
Anh nói: “Mặc tổng, bắt được Lý Khải rồi, con của anh ta bây giờ còn đang nằm viện, chắc là anh ta biết sau khi xảy ra chuyện của Bạch tiểu thư sẽ có người tới gây phiền toái cho anh ta, cho nên anh ta chạy về quê trốn, may mắn là anh đã đưa cho tôi thông tin chính xác, lúc tôi cho người tới bắt, anh ta không kịp phản kháng!”.
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, giọng nói điềm đạm: “Còn cô gái kia thì sao?”
Triệu Khiêm im lặng một giây, sau đó mở miệng nói: “Tiêu Cẩn Như còn chưa tìm được, Địa chỉ anh đưa tôi không tìm được, cô ta không có ở đó! Tôi vẫn đang điều tra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.