Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 745: Kịp thời báo cáo
Vân Khởi Mặc Ly
25/07/2021
Triệu Văn Vương cũng có chút bất đắc dĩ: “Mới đầu, bọn họ cảm thấy chỉ là ngộ độc thực phẩm đơn giản mà thôi. Hơn nữa, hễ là bệnh nhân xuất hiện triệu chứng sốt, nôn mửa thì chỉ cần đưa đến bệnh việc sẽ khỏe lại rất nhanh, tình huống không phải quá nghiêm trọng, vì thế tới lúc ấy, khách sạn chỉ cần trả phí khám bệnh và phí bồi thường tinh thần là được. Nếu báo cáo lên trụ sở chính, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thành tích đánh giá hoạt động cuối năm của công ti, vì chuyện này nên họ mới không báo cáo kịp thời. Nhưng không ngờ, những vị khách đã xuất viện lại trực tiếp kiện khách sạn, lại thêm chuyện giám đốc khách sạn bỏ trốn, bọn họ hoàn toàn bó tay, chỉ có thể vội vàng báo cáo lên trên!”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh: “Một đám ngu xuẩn, xảy ra chuyện, không có bản lĩnh xử lý mà còn không kịp thời báo lên. Chờ chuyện này qua đi, thay máu toàn bộ các quản lý cấp cao của khách sạn bên Nha Trang. Tiếp đây, cậu lên danh sách những quản lý cấp cao phù hợp trước cho tôi, sau đó đi đặt vé máy bay ngay đi, chúng ta tới Nha Trang!”
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói muốn tự mình qua đó xử lý tình hình, rốt cục Triệu Văn Vương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ta gật đầu, vội vàng đi đặt vé máy bay.
Thành phố Tây Hải.
Mưa to và gió bão thổi cả đêm, nước biển va đập liên tục khiến cả thành phố Tây Hải rơi vào cảnh hoang tàn đổ nát, vô số đồ đạc bị đổ nghiêng đổ ngả.
Cơn bão qua đi, mưa lớn cũng dứt nhưng nước biển vẫn bao trùm cả thành phố Tây Hải. Đứng từ trên tầng nhìn xuống bên dưới là cả một biển nước mênh mông, chỉ khiến lòng người hoảng loạn.
Tề Bạch Mai đứng bên cửa sổ, nhìn đội tìm kiếm cứu nạn ở bên dưới, họ ngồi cano, không ngừng cứu những người ở bên ngoài tòa nhà.
Vân Thành Nam đứng dậy, một chân chống trên ghế sofa, một chân lại đứng bên cạnh Tế Bạch Mai, đưa tay xoa đầu cô ấy, nói nhỏ: “Đừng lo, chúng ta sẽ rời khỏi đây thôi!”
Tề Bạch Mai nghiêng đầu nhìn anh ta: “Em không lo lắng chuyện này, trong nhà chúng ta vẫn còn thừa đồ ăn, em bằng lòng trao cơ hội này cho những người đang giãy dụa bên lằn ranh sống chết, cần được cứu hộ chữa trị, chỉ là... Không biết bên phía công ti ra sao rồi!”
Tề Bạch Mai thật sự muốn chuyển dời công ty, cô ấy cũng biết sau khi trải qua chuyện lần này, việc chuyển dời công ty chắc chắn sẽ không gặp nhiều trở ngại nữa.
Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ, trải qua chuyện lần này, tổn thất mà công ty phải gánh chịu chắc chắn không nhỏ.
Từ xưa tới nay, phúc, họa đều song hành với nhau, cô ấy cũng hiểu đạo lý này chỉ là tâm trạng vẫn cảm thấy có chút phức tạp không nói thành lời.
Nghe thấy những lời Tề Bạch Mai nói, Vân Thành Nam có chút đau lòng, anh ta không nhịn được, đưa tay vuốt tóc Tề Bạch Mai: “Nếu thật sự không được thì không cần công ti nữa, anh nuôi em!”
Tề Bạch Mai nhìn anh ta: “Người nhà anh không đồng ý thì phải làm thế nào?”
Dự tính ban đầu của cô ấy khi thành lập và nắm giữ vốn công ty chẳng phải vì muốn người nhà họ Vân không xem thường cô ấy hay sao.
Nếu như người nhà họ Vẫn biết có phải nhờ Vân Thành Nam nuôi, sợ rằng họ sẽ chia rẽ bọn họ, hoặc thái độ của họ sẽ còn gay gắt hơn năm đó.
Vân Thành Nam bình tĩnh nhìn Tề Bạch Mai: “Nếu họ không đồng ý, anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với họ!”.
Tề Bạch Mai chớp mắt, quay đầu đi không nhìn Vân Thành Nam nữa. Cô ấy nhớ tới chuyện năm đó, mẹ của Vân Thành Nam đã lôi cái chết ra để ép bức anh ta, không chịu đồng ý trị bệnh, bắt Vân Thành Nam phải đính hôn, đột nhiên cô không biết mình nên nói gì mới được.
Rõ ràng Văn Thành Nam cũng nhìn ra Tề Bạch Mai đang nghĩ tới cái gì, anh ta đưa tay, cứng rắn xoay đầu Tề Bạch Mai lại, để mặt cô đối diện với mình rồi mở miệng nói: "Anh biết chuyện năm đó đã khiến em không còn tự tin. Dù chúng ta từng nói sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ nữa nhưng chúng ta đều biết, chúng ta không nói ra chuyện lúc trước, không có nghĩa chúng ta thật sự có thể bỏ qua. Bởi nó đã để lại ám ảnh trong lòng chúng ta, thời thời khắc khắc đều ở đó. Bạch Mai, anh không bắt em phải tin anh ngay lúc này nhưng anh hi vọng, em có thể nhìn những chuyện tiếp theo mà anh làm để thấy liệu anh có thể nói đi đôi với làm hay không. Năm đó, lúc Bạch Cẩm Sương biến mất, anh đã nghĩ rằng khó khăn lắm chúng ta mới có thể ở bên nhau, anh nhất định phải quan tâm, chăm sóc em chu đáo. Nhưng đến cuối cùng, anh lại khiến em thất vọng, chúng ta đã mất trắng sáu năm trời. Kể từ giờ phút này trở đi, cho dù anh không cần gì hết nhưng nhất định cũng sẽ giữ em thật chặt, em có thể tin tưởng anh thêm một chút được không?”
Hai mắt Tề Bạch Mai không khỏi rưng rưng, cô ấy không được tự nhiên, muốn quay đầu nhìn chỗ khác nhưng lại bị Vân Thành Nam giữ chặt đầu, không quay đi được.
Cô ấy dứt khoát nhắm mắt lại: “Ừm, em tin anh!”.
Mặc Tu Nhân hừ lạnh: “Một đám ngu xuẩn, xảy ra chuyện, không có bản lĩnh xử lý mà còn không kịp thời báo lên. Chờ chuyện này qua đi, thay máu toàn bộ các quản lý cấp cao của khách sạn bên Nha Trang. Tiếp đây, cậu lên danh sách những quản lý cấp cao phù hợp trước cho tôi, sau đó đi đặt vé máy bay ngay đi, chúng ta tới Nha Trang!”
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói muốn tự mình qua đó xử lý tình hình, rốt cục Triệu Văn Vương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ta gật đầu, vội vàng đi đặt vé máy bay.
Thành phố Tây Hải.
Mưa to và gió bão thổi cả đêm, nước biển va đập liên tục khiến cả thành phố Tây Hải rơi vào cảnh hoang tàn đổ nát, vô số đồ đạc bị đổ nghiêng đổ ngả.
Cơn bão qua đi, mưa lớn cũng dứt nhưng nước biển vẫn bao trùm cả thành phố Tây Hải. Đứng từ trên tầng nhìn xuống bên dưới là cả một biển nước mênh mông, chỉ khiến lòng người hoảng loạn.
Tề Bạch Mai đứng bên cửa sổ, nhìn đội tìm kiếm cứu nạn ở bên dưới, họ ngồi cano, không ngừng cứu những người ở bên ngoài tòa nhà.
Vân Thành Nam đứng dậy, một chân chống trên ghế sofa, một chân lại đứng bên cạnh Tế Bạch Mai, đưa tay xoa đầu cô ấy, nói nhỏ: “Đừng lo, chúng ta sẽ rời khỏi đây thôi!”
Tề Bạch Mai nghiêng đầu nhìn anh ta: “Em không lo lắng chuyện này, trong nhà chúng ta vẫn còn thừa đồ ăn, em bằng lòng trao cơ hội này cho những người đang giãy dụa bên lằn ranh sống chết, cần được cứu hộ chữa trị, chỉ là... Không biết bên phía công ti ra sao rồi!”
Tề Bạch Mai thật sự muốn chuyển dời công ty, cô ấy cũng biết sau khi trải qua chuyện lần này, việc chuyển dời công ty chắc chắn sẽ không gặp nhiều trở ngại nữa.
Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ, trải qua chuyện lần này, tổn thất mà công ty phải gánh chịu chắc chắn không nhỏ.
Từ xưa tới nay, phúc, họa đều song hành với nhau, cô ấy cũng hiểu đạo lý này chỉ là tâm trạng vẫn cảm thấy có chút phức tạp không nói thành lời.
Nghe thấy những lời Tề Bạch Mai nói, Vân Thành Nam có chút đau lòng, anh ta không nhịn được, đưa tay vuốt tóc Tề Bạch Mai: “Nếu thật sự không được thì không cần công ti nữa, anh nuôi em!”
Tề Bạch Mai nhìn anh ta: “Người nhà anh không đồng ý thì phải làm thế nào?”
Dự tính ban đầu của cô ấy khi thành lập và nắm giữ vốn công ty chẳng phải vì muốn người nhà họ Vân không xem thường cô ấy hay sao.
Nếu như người nhà họ Vẫn biết có phải nhờ Vân Thành Nam nuôi, sợ rằng họ sẽ chia rẽ bọn họ, hoặc thái độ của họ sẽ còn gay gắt hơn năm đó.
Vân Thành Nam bình tĩnh nhìn Tề Bạch Mai: “Nếu họ không đồng ý, anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với họ!”.
Tề Bạch Mai chớp mắt, quay đầu đi không nhìn Vân Thành Nam nữa. Cô ấy nhớ tới chuyện năm đó, mẹ của Vân Thành Nam đã lôi cái chết ra để ép bức anh ta, không chịu đồng ý trị bệnh, bắt Vân Thành Nam phải đính hôn, đột nhiên cô không biết mình nên nói gì mới được.
Rõ ràng Văn Thành Nam cũng nhìn ra Tề Bạch Mai đang nghĩ tới cái gì, anh ta đưa tay, cứng rắn xoay đầu Tề Bạch Mai lại, để mặt cô đối diện với mình rồi mở miệng nói: "Anh biết chuyện năm đó đã khiến em không còn tự tin. Dù chúng ta từng nói sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ nữa nhưng chúng ta đều biết, chúng ta không nói ra chuyện lúc trước, không có nghĩa chúng ta thật sự có thể bỏ qua. Bởi nó đã để lại ám ảnh trong lòng chúng ta, thời thời khắc khắc đều ở đó. Bạch Mai, anh không bắt em phải tin anh ngay lúc này nhưng anh hi vọng, em có thể nhìn những chuyện tiếp theo mà anh làm để thấy liệu anh có thể nói đi đôi với làm hay không. Năm đó, lúc Bạch Cẩm Sương biến mất, anh đã nghĩ rằng khó khăn lắm chúng ta mới có thể ở bên nhau, anh nhất định phải quan tâm, chăm sóc em chu đáo. Nhưng đến cuối cùng, anh lại khiến em thất vọng, chúng ta đã mất trắng sáu năm trời. Kể từ giờ phút này trở đi, cho dù anh không cần gì hết nhưng nhất định cũng sẽ giữ em thật chặt, em có thể tin tưởng anh thêm một chút được không?”
Hai mắt Tề Bạch Mai không khỏi rưng rưng, cô ấy không được tự nhiên, muốn quay đầu nhìn chỗ khác nhưng lại bị Vân Thành Nam giữ chặt đầu, không quay đi được.
Cô ấy dứt khoát nhắm mắt lại: “Ừm, em tin anh!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.