Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 444: Mặc kệ
Vân Khởi Mặc Ly
31/05/2021
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương nhíu mày thì anh đưa tay vuốt vuốt cặp
lông mày cho cô: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện này không liên quan đến chúng ta. Cảnh Hạo Đông sẽ biết cách xử lý tốt, em không cần lo
lắng làm gì”.
Khi Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như vậy thì chỉ có thể thở dài lần nữa, cô yên lặng dựa vào sô pha, không nói một lời nào cả.
Mặc Tu Nhân liền dang tay ôm cô vào lòng: “Trong cái đầu nhỏ bé của em cứ suy nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì chứ. Xe đến chân núi ắt có đường ra. Đây không phải là những điều em. nên lo lắng. Điều mà em phải làm bây giờ là chuẩn bị tốt cho giải thi đấu quốc tế kia kìa”
Nghe vậy, đôi mắt của Bạch Cẩm Sương sáng rực lên: “Bây giờ em... có thể sao?”
Mặc Tu Nhân mỉm cười hôn cô một cái: “Đương nhiên, cục cưng của anh là giỏi nhất. Hãy tự tin lên. Công ty đã tạo đà cho em rồi. Em chỉ cần vẽ tốt bản thảo thiết kế và tích lũy thêm kinh nghiệm, vậy là đủ rồi.”
Bạch Cẩm Sương nói chuyện với Mặc Tu Nhân vài câu và tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Bệnh viện Vân Đức.
Cảnh Hạo Đông bước ra khỏi thang máy, vẻ mặt của anh ta u ám và toàn thân như được phủ một lớp băng giá.
Anh ta bước nhanh về phía phòng bệnh của Lâm Thanh Tuấn, có điều khi sắp tới cửa phòng bệnh thì tốc độ của anh ta lại chậm lại.
Hai tay của anh ta đang buông thõng liền nắm lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Cuối cùng, anh ta vẫn cương quyết bước tới cửa phòng bệnh.
Tuy nhiên, khi anh ta đến cửa phòng bệnh thì lập tức sững sờ.
Anh ta nhìn thấy Lâm Kim Thư ngồi ở bên giường bệnh, đang dịu dàng nói chuyện với Lâm Thanh Tuấn.
Rõ ràng vào ngày thường Lâm Kim Thư là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy lại rất quan tâm đến Lâm Thanh Tuấn và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cảnh Hạo Đông cảm thấy chua xót trong lòng.
Khi Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như vậy thì chỉ có thể thở dài lần nữa, cô yên lặng dựa vào sô pha, không nói một lời nào cả.
Mặc Tu Nhân liền dang tay ôm cô vào lòng: “Trong cái đầu nhỏ bé của em cứ suy nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì chứ. Xe đến chân núi ắt có đường ra. Đây không phải là những điều em. nên lo lắng. Điều mà em phải làm bây giờ là chuẩn bị tốt cho giải thi đấu quốc tế kia kìa”
Nghe vậy, đôi mắt của Bạch Cẩm Sương sáng rực lên: “Bây giờ em... có thể sao?”
Mặc Tu Nhân mỉm cười hôn cô một cái: “Đương nhiên, cục cưng của anh là giỏi nhất. Hãy tự tin lên. Công ty đã tạo đà cho em rồi. Em chỉ cần vẽ tốt bản thảo thiết kế và tích lũy thêm kinh nghiệm, vậy là đủ rồi.”
Bạch Cẩm Sương nói chuyện với Mặc Tu Nhân vài câu và tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Bệnh viện Vân Đức.
Cảnh Hạo Đông bước ra khỏi thang máy, vẻ mặt của anh ta u ám và toàn thân như được phủ một lớp băng giá.
Anh ta bước nhanh về phía phòng bệnh của Lâm Thanh Tuấn, có điều khi sắp tới cửa phòng bệnh thì tốc độ của anh ta lại chậm lại.
Hai tay của anh ta đang buông thõng liền nắm lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Cuối cùng, anh ta vẫn cương quyết bước tới cửa phòng bệnh.
Tuy nhiên, khi anh ta đến cửa phòng bệnh thì lập tức sững sờ.
Anh ta nhìn thấy Lâm Kim Thư ngồi ở bên giường bệnh, đang dịu dàng nói chuyện với Lâm Thanh Tuấn.
Rõ ràng vào ngày thường Lâm Kim Thư là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy lại rất quan tâm đến Lâm Thanh Tuấn và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cảnh Hạo Đông cảm thấy chua xót trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.