Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 463: Mặt mày hớn hở
Vân Khởi Mặc Ly
03/06/2021
Ngay khi Ngụy Tuyết Hoa định nói chuyện đã bị Quý Thanh Bình ngăn lại.
Quý Thanh Bình nhìn Tống Ngọc Tiên: "Bọn em cũng không có mục đích gì cả, chỉ muốn tìm một nơi để trò chuyện nghiêm túc với chị thôi! Dù sao thì bọn em cũng coi như là đối xử rất tốt với chị, vốn dĩ đã định tối hôm qua nếu chị còn không giúp chị tư được, bọn em sẽ đến buổi tiệc tối của nhà họ Tống, mẹ đã nói chuyện xong với người của nhà bếp để được giúp đỡ, giây phút cuối cùng, mẹ vẫn là không đành lòng để chị xuống dốc không phanh, vì vậy mới hủy bỏ kế hoạch đến buổi tiệc gây náo loạn!”
Tổng Ngọc Tiên cười lạnh lùng: “Nếu nói như thế, tôi còn phải cảm ơn mẹ con mấy người hay sao?”
Quý Thanh Bình mỉm cười: "Điều đó thì không cần thiết, bọn em cũng biết, bảo chị cứu chị tự quả thật có chút khó khăn, không sai, tối nay bọn em nghĩ đến một chút chuyện khác nên muốn trò chuyện cụ thể cùng chị!”.
Tống Ngọc Tiên kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, mím môi: "Được, đúng lúc tôi cũng đang muốn nói chuyện với mấy người đây, cũng không cần tìm nơi nào đâu, tôi có một căn biệt thự thường dùng để tổ chức tiệc tùng, chúng ta cứ đến đó đi”.
Nghe được những lời này, Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa mặt mày hớn hở.
Họ lên xe của Tống Ngọc Tiên và trù tính trong bụng, sau này phải làm thế nào để giành được lợi ích nhiều nhất từ chỗ của Tống Ngọc Tiên.
Tổng Ngọc Tiên lái xe, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy được vẻ u ám và tàn độc trên khuôn mặt cô ta.
Khi Tống Chỉ Nam dùng cơm xong với người bạn ngoại quốc Ngải Thụy, đang định lái xe chở Ngải Thụy về khách sạn thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc ô tô chạy vụt qua với tốc độ rất nhanh.
Cô ta giật mình, đây không phải là xe của Tổng Ngọc Tiên sao?
Chỉ có điều, nơi ở của nhà họ Tống và Tống Ngọc Tiên đều không nằm ở hướng này!
Tống Chí Nam ngớ ra, chợt nghĩ đến một nơi, chẳng lẽ Tống Ngọc Tiên đã đến căn biệt thự mà nhà họ Tống thường hay dùng để tổ chức tiệc tùng.
Căn biệt thự đó, tiểu bối trong gia đình đều có chìa khóa.
Con người của Tổng Chỉ Nam lóe lên tia sáng, dự tính đưa Ngải Thụy về khách sạn trước.
Tống Ngọc Tiên đưa Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa đến biệt thự, mở cửa, trực tiếp đi vào phòng bếp: "Hai người muốn uống gì?".
Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa chưa bao giờ đến một nơi như thế này trước đây, hai
người họ đều có chút thận trọng.
Quý Thanh Bình giả vờ như là một kẻ từng trải sự đời, mím môi nói: "Đây không phải là nơi mà nhà họ Tổng thường tổ chức tiệc sao, còn có cả... cà phê chồn phải không? Nghe nói cà phê đó rất đắt”
Ngụy Tuyết Hoa cũng nhanh nhảu nói: "Vậy thì mẹ cũng uống cà phê chồn!"
Khóe miệng của Tống Ngọc Tiên nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai: "Có chứ, tôi sẽ đi pha cà phê cho hai người, sau khi pha xong, chúng ta hãy trò chuyện thoải mái với nhau!"
Hôm nay thái độ của Tống Ngọc Tiên tốt một cách đáng ngạc nhiên, hai người Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình ngay từ đầu không thấy dễ chịu nhưng sau đó dần trở nên thoải mái hơn.
Quý Thanh Bình nói nhỏ với Ngụy Tuyết Hoa: "Sau này chúng ta sẽ bảo chị ấy cho chúng ta một căn biệt thự giống như thế này, rồi lại đào thêm một ít tiền trong tay chị ấy, còn về chuyện của chị tư, nếu thật sự không muốn thì thôi vậy, hôm qua chúng ta không đi phá buổi tiệc của nhà họ Tống, trong lòng chị ấy bây giờ chắc chắn là rất cảm kích chúng ta đó”
Ngụy Tuyết Hoa gật đầu: "Chị ba của con cũng coi như còn có lương tâm!"
Quý Thanh Bình lên tiếng chế nhạo: "Sau này mẹ đừng nói lung tung nữa, xem con nè!"
Ngụy Tuyết Hoa gật đầu tỏ vẻ nghe lời.
Ở phía bên kia, Tống Ngọc Tiên quay lưng về phía họ, đứng trước máy pha cà phê để pha cà phê.
Cô ta rất bình tĩnh lấy ra một chai nhỏ màu trắng, trộn trực tiếp hơn mười viên thuốc ngủ với hạt cà phê và nghiền nát chúng.
Chẳng bao lâu, cà phê đã pha xong. Tuy nhiên, Ngụy Tuyết Hoa thấy Tống Ngọc Tiên tự mình cầm một cốc nước lọc.
Bà ta cau mày: "Ngọc Tiên, con không uống cà phê à?"
Một tia khinh bỉ hiện lên trong mắt Tống Ngọc Tiên: "Tôi không uống, uống phát ngán rồi"
Ngụy Tuyết Hoa không khỏi thở dài: "Năm đó mẹ đưa con vào cô nhi viện, xem ra là đặt đúng chỗ rồi, sống ở nhà họ Tống, bây giờ uống mấy thứ đắt tiền thế này đến phát chán luôn!"
Vừa rồi Quý Thanh Bình đã lên mạng tìm kiếm giá cà phê chồn cho bà ta, thật sự là đắt đến mức khiến người ta tắt lưỡi, người bình thường không thể uống nổi.
Ngụy Tuyết Hoa không nhìn thấy, sau khi nghe xong lời của bà ta, một tia tàn độc lóe lên trong ánh mắt của Tống Ngọc Tiên, xương ngón tay trắng nõn đang cầm lấy ly nước.
Sau khi Tổng Chỉ Nam tiễn Ngải Thụy xong đã gọi một cuộc điện thoại cho Tống Ngọc Tiên.
Cô ta vốn dĩ là có việc muốn tìm Tống Ngọc Tiên, dù hôm nay đã nhìn thấy, cô ta dứt khoát sẽ cùng làm.
Cô ta gọi điện thoại cho Tống Ngọc Tiên, kết quả, bị bên kia cúp máy, gọi thêm một cuộc nữa, Tổng Ngọc Tiên đã khóa máy rồi.
Đôi mắt của Tổng Chí Nam trầm xuống, cô ta định đến căn biệt thự mà nhà họ Tổng thường mở tiệc để tìm Tổng Ngọc Tiên
Thấy Tổng Ngọc Tiên cúp điện thoại, Ngụy Tuyết Hoa không nhịn được liền mở miệng nói: "Con cúp điện thoại làm gì vậy? Không sao đâu, không cần coi mẹ và Thanh Bình như người ngoài, con nhận điện thoại là được rồi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau cũng được”
Tống Ngọc Tiên ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: "Không sao đâu, cũng không phải là người quan trọng gì."
Cô ta nhìn hai người đang nhâm nhi cà phê, cười nói: "Có chuyện gì, bây giờ hai người nói đi."
Vừa nói cô ta vừa dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ tỏ ra vô cùng thoải mái.
Ngụy Tuyết Hoa không ngờ rằng, bản thân mình chẳng ra làm sao, nhưng trong bốn cô con gái, có hai cô lại trổ mã xinh đẹp và có khí chất như thế này!
Hay!
Bà ta vừa cười vừa nhìn về phía Tổng Ngọc Tiên: "Ngọc Tiên, mẹ không biết nói chuyện, để em trai nói với con".
Tổng Ngọc Tiên cong môi không nói gì.
Quý Thanh Bình nói: "Chị ba à, tối hôm qua bọn em không có đến nhà họ Tống, chị cũng nên biết rằng, bọn em là vì muốn tốt cho chị!"
Tống Ngọc Tiên gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi! Dù gì tôi cũng không phải loại người không biết phân biệt tốt xấu"
Quý Thanh Bình uống một hớp cà phê, không nhịn được nhíu mày: "Cà phê này sao lại khó uống thế!"
Tống Ngọc Tiên cười tủm tỉm: "Giới nhà giàu đều thích loại này đó, mới uống thì thấy khó uống, uống quen rồi cũng có thể thưởng thức vị của nó, món này không hề rẻ, đừng lãng phí."
Ngụy Tuyết Hoa gật đầu: "Đúng đúng đúng, nghe lời của chị ba chắc chắn không sai đâu!" Quý Thanh Bình gật đầu, đành bấm bụng uống thêm vài hớp nữa.
Ngụy Tuyết Hoa thấy nhiệt độ của cà phê nguội đi, bà ta nhắm mắt uống từng ngụm lớn tới khi uống cạn.
Quý Thanh Bình uống hai hớp cà phê rồi nói tiếp: "Đúng rồi, em vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ, vì tốt cho chị, đúng không?"
Tống Ngọc Tiên gật đầu.
Quý Thanh Bình bĩu môi: "Trước đây em và mẹ quả thật có hơi quá đáng, nhưng suy cho cùng tất cả đều là vì muốn tốt cho chị, chị nghĩ xem, chị rốt cuộc chỉ là con gái nuôi nhà họ Tống, lỡ như có một ngày người khác không thừa nhận thân phận của chị nữa, chị sẽ không còn gì hết.”
Tổng Ngọc Tiên cũng không vội vàng, chậm rãi mở miệng nói: "Vậy thì tôi nên làm sao đây?"
Quý Thanh Bình ho nhẹ một tiếng: "Thế này, chị xem nhé, mẹ con em đều là những người thân nhất của chị, đúng chứ?"
Tổng Ngọc Tiên mỉm cười và gật đầu.
Quý Thanh Bình cảm thấy hôm nay nhất định sẽ nhận được những lợi ích to lớn từ Tổng Ngọc Tiên, anh ta cười nói: "Em đã bàn bạc với mẹ rồi, bây giờ cũng không muốn là khó chị, thể này, chị cho bọn em một căn biệt thự, cùng một kiểu quy cách giống như căn biệt thự này, đã là rất tuyệt rồi”
Sau khi Quý Thanh Bình nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tiên, không dám bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nhỏ nhất nào trên khuôn mặt của cô ta.
Tống Ngọc Tiên mỉm cười: "Ở đây có gì chứ? Kiểu biệt thự này trước đây không dùng tới, căn biệt thự này là các tiểu bối của nhà họ Tống dùng chung. Người lớn trong nhà không thích chúng tôi dẫn bạn bè đến nhà chơi nên đặc biệt mua căn biệt thự này để chúng tôi ở bên ngoài tụ tập cùng bạn bè sẽ đến đây, chỉ có điều, con cái của những gia đình giàu có cũng sẽ không thường đến. Mọi người cũng không thèm để mắt đến mấy căn biệt thự có quy mô cỡ này.
Quý Thanh Bình nghe xong thì trong lòng háo hức: "Thật à, nhà họ Tống đó giàu thật đấy, nhưng mà, nói đi cũng phải lại, nhà họ Tống giàu có cũng không phải của chị, nhưng mà mẹ và em thì lại khác, chỉ cần bọn em có, sau này khi chị rời khỏi nhà họ Tống, tất cả những thứ của bọn em cũng sẽ là của chị, vậy nên.” . Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TrumTruye n. net ]
Quý Thanh Bình mím môi: "Hãy nhân lúc người nhà họ Tống vẫn chưa biết thân phận của chị, chị hãy đưa cho em và mẹ một ít tiền, bọn em sẽ để dành giúp chị nhé”
Tổng Ngọc Tiên mỉm cười: "Được rồi, tôi chỉ là không biết, hai người muốn bao nhiêu tiền, còn nữa, bên phía Quý Nhiên, tôi còn có thể làm được chút gì đó, bây giờ muốn đưa cô ấy ra sẽ khá là khó khăn đấy”
Tống Ngọc Tiên nói, vẻ mặt còn có chút đau khổ.
Quý Thanh Bình nhìn Tống Ngọc Tiên: "Bọn em cũng không có mục đích gì cả, chỉ muốn tìm một nơi để trò chuyện nghiêm túc với chị thôi! Dù sao thì bọn em cũng coi như là đối xử rất tốt với chị, vốn dĩ đã định tối hôm qua nếu chị còn không giúp chị tư được, bọn em sẽ đến buổi tiệc tối của nhà họ Tống, mẹ đã nói chuyện xong với người của nhà bếp để được giúp đỡ, giây phút cuối cùng, mẹ vẫn là không đành lòng để chị xuống dốc không phanh, vì vậy mới hủy bỏ kế hoạch đến buổi tiệc gây náo loạn!”
Tổng Ngọc Tiên cười lạnh lùng: “Nếu nói như thế, tôi còn phải cảm ơn mẹ con mấy người hay sao?”
Quý Thanh Bình mỉm cười: "Điều đó thì không cần thiết, bọn em cũng biết, bảo chị cứu chị tự quả thật có chút khó khăn, không sai, tối nay bọn em nghĩ đến một chút chuyện khác nên muốn trò chuyện cụ thể cùng chị!”.
Tống Ngọc Tiên kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, mím môi: "Được, đúng lúc tôi cũng đang muốn nói chuyện với mấy người đây, cũng không cần tìm nơi nào đâu, tôi có một căn biệt thự thường dùng để tổ chức tiệc tùng, chúng ta cứ đến đó đi”.
Nghe được những lời này, Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa mặt mày hớn hở.
Họ lên xe của Tống Ngọc Tiên và trù tính trong bụng, sau này phải làm thế nào để giành được lợi ích nhiều nhất từ chỗ của Tống Ngọc Tiên.
Tổng Ngọc Tiên lái xe, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy được vẻ u ám và tàn độc trên khuôn mặt cô ta.
Khi Tống Chỉ Nam dùng cơm xong với người bạn ngoại quốc Ngải Thụy, đang định lái xe chở Ngải Thụy về khách sạn thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc ô tô chạy vụt qua với tốc độ rất nhanh.
Cô ta giật mình, đây không phải là xe của Tổng Ngọc Tiên sao?
Chỉ có điều, nơi ở của nhà họ Tống và Tống Ngọc Tiên đều không nằm ở hướng này!
Tống Chí Nam ngớ ra, chợt nghĩ đến một nơi, chẳng lẽ Tống Ngọc Tiên đã đến căn biệt thự mà nhà họ Tống thường hay dùng để tổ chức tiệc tùng.
Căn biệt thự đó, tiểu bối trong gia đình đều có chìa khóa.
Con người của Tổng Chỉ Nam lóe lên tia sáng, dự tính đưa Ngải Thụy về khách sạn trước.
Tống Ngọc Tiên đưa Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa đến biệt thự, mở cửa, trực tiếp đi vào phòng bếp: "Hai người muốn uống gì?".
Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa chưa bao giờ đến một nơi như thế này trước đây, hai
người họ đều có chút thận trọng.
Quý Thanh Bình giả vờ như là một kẻ từng trải sự đời, mím môi nói: "Đây không phải là nơi mà nhà họ Tổng thường tổ chức tiệc sao, còn có cả... cà phê chồn phải không? Nghe nói cà phê đó rất đắt”
Ngụy Tuyết Hoa cũng nhanh nhảu nói: "Vậy thì mẹ cũng uống cà phê chồn!"
Khóe miệng của Tống Ngọc Tiên nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai: "Có chứ, tôi sẽ đi pha cà phê cho hai người, sau khi pha xong, chúng ta hãy trò chuyện thoải mái với nhau!"
Hôm nay thái độ của Tống Ngọc Tiên tốt một cách đáng ngạc nhiên, hai người Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình ngay từ đầu không thấy dễ chịu nhưng sau đó dần trở nên thoải mái hơn.
Quý Thanh Bình nói nhỏ với Ngụy Tuyết Hoa: "Sau này chúng ta sẽ bảo chị ấy cho chúng ta một căn biệt thự giống như thế này, rồi lại đào thêm một ít tiền trong tay chị ấy, còn về chuyện của chị tư, nếu thật sự không muốn thì thôi vậy, hôm qua chúng ta không đi phá buổi tiệc của nhà họ Tống, trong lòng chị ấy bây giờ chắc chắn là rất cảm kích chúng ta đó”
Ngụy Tuyết Hoa gật đầu: "Chị ba của con cũng coi như còn có lương tâm!"
Quý Thanh Bình lên tiếng chế nhạo: "Sau này mẹ đừng nói lung tung nữa, xem con nè!"
Ngụy Tuyết Hoa gật đầu tỏ vẻ nghe lời.
Ở phía bên kia, Tống Ngọc Tiên quay lưng về phía họ, đứng trước máy pha cà phê để pha cà phê.
Cô ta rất bình tĩnh lấy ra một chai nhỏ màu trắng, trộn trực tiếp hơn mười viên thuốc ngủ với hạt cà phê và nghiền nát chúng.
Chẳng bao lâu, cà phê đã pha xong. Tuy nhiên, Ngụy Tuyết Hoa thấy Tống Ngọc Tiên tự mình cầm một cốc nước lọc.
Bà ta cau mày: "Ngọc Tiên, con không uống cà phê à?"
Một tia khinh bỉ hiện lên trong mắt Tống Ngọc Tiên: "Tôi không uống, uống phát ngán rồi"
Ngụy Tuyết Hoa không khỏi thở dài: "Năm đó mẹ đưa con vào cô nhi viện, xem ra là đặt đúng chỗ rồi, sống ở nhà họ Tống, bây giờ uống mấy thứ đắt tiền thế này đến phát chán luôn!"
Vừa rồi Quý Thanh Bình đã lên mạng tìm kiếm giá cà phê chồn cho bà ta, thật sự là đắt đến mức khiến người ta tắt lưỡi, người bình thường không thể uống nổi.
Ngụy Tuyết Hoa không nhìn thấy, sau khi nghe xong lời của bà ta, một tia tàn độc lóe lên trong ánh mắt của Tống Ngọc Tiên, xương ngón tay trắng nõn đang cầm lấy ly nước.
Sau khi Tổng Chỉ Nam tiễn Ngải Thụy xong đã gọi một cuộc điện thoại cho Tống Ngọc Tiên.
Cô ta vốn dĩ là có việc muốn tìm Tống Ngọc Tiên, dù hôm nay đã nhìn thấy, cô ta dứt khoát sẽ cùng làm.
Cô ta gọi điện thoại cho Tống Ngọc Tiên, kết quả, bị bên kia cúp máy, gọi thêm một cuộc nữa, Tổng Ngọc Tiên đã khóa máy rồi.
Đôi mắt của Tổng Chí Nam trầm xuống, cô ta định đến căn biệt thự mà nhà họ Tổng thường mở tiệc để tìm Tổng Ngọc Tiên
Thấy Tổng Ngọc Tiên cúp điện thoại, Ngụy Tuyết Hoa không nhịn được liền mở miệng nói: "Con cúp điện thoại làm gì vậy? Không sao đâu, không cần coi mẹ và Thanh Bình như người ngoài, con nhận điện thoại là được rồi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau cũng được”
Tống Ngọc Tiên ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: "Không sao đâu, cũng không phải là người quan trọng gì."
Cô ta nhìn hai người đang nhâm nhi cà phê, cười nói: "Có chuyện gì, bây giờ hai người nói đi."
Vừa nói cô ta vừa dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ tỏ ra vô cùng thoải mái.
Ngụy Tuyết Hoa không ngờ rằng, bản thân mình chẳng ra làm sao, nhưng trong bốn cô con gái, có hai cô lại trổ mã xinh đẹp và có khí chất như thế này!
Hay!
Bà ta vừa cười vừa nhìn về phía Tổng Ngọc Tiên: "Ngọc Tiên, mẹ không biết nói chuyện, để em trai nói với con".
Tổng Ngọc Tiên cong môi không nói gì.
Quý Thanh Bình nói: "Chị ba à, tối hôm qua bọn em không có đến nhà họ Tống, chị cũng nên biết rằng, bọn em là vì muốn tốt cho chị!"
Tống Ngọc Tiên gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi! Dù gì tôi cũng không phải loại người không biết phân biệt tốt xấu"
Quý Thanh Bình uống một hớp cà phê, không nhịn được nhíu mày: "Cà phê này sao lại khó uống thế!"
Tống Ngọc Tiên cười tủm tỉm: "Giới nhà giàu đều thích loại này đó, mới uống thì thấy khó uống, uống quen rồi cũng có thể thưởng thức vị của nó, món này không hề rẻ, đừng lãng phí."
Ngụy Tuyết Hoa gật đầu: "Đúng đúng đúng, nghe lời của chị ba chắc chắn không sai đâu!" Quý Thanh Bình gật đầu, đành bấm bụng uống thêm vài hớp nữa.
Ngụy Tuyết Hoa thấy nhiệt độ của cà phê nguội đi, bà ta nhắm mắt uống từng ngụm lớn tới khi uống cạn.
Quý Thanh Bình uống hai hớp cà phê rồi nói tiếp: "Đúng rồi, em vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ, vì tốt cho chị, đúng không?"
Tống Ngọc Tiên gật đầu.
Quý Thanh Bình bĩu môi: "Trước đây em và mẹ quả thật có hơi quá đáng, nhưng suy cho cùng tất cả đều là vì muốn tốt cho chị, chị nghĩ xem, chị rốt cuộc chỉ là con gái nuôi nhà họ Tống, lỡ như có một ngày người khác không thừa nhận thân phận của chị nữa, chị sẽ không còn gì hết.”
Tổng Ngọc Tiên cũng không vội vàng, chậm rãi mở miệng nói: "Vậy thì tôi nên làm sao đây?"
Quý Thanh Bình ho nhẹ một tiếng: "Thế này, chị xem nhé, mẹ con em đều là những người thân nhất của chị, đúng chứ?"
Tổng Ngọc Tiên mỉm cười và gật đầu.
Quý Thanh Bình cảm thấy hôm nay nhất định sẽ nhận được những lợi ích to lớn từ Tổng Ngọc Tiên, anh ta cười nói: "Em đã bàn bạc với mẹ rồi, bây giờ cũng không muốn là khó chị, thể này, chị cho bọn em một căn biệt thự, cùng một kiểu quy cách giống như căn biệt thự này, đã là rất tuyệt rồi”
Sau khi Quý Thanh Bình nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tiên, không dám bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nhỏ nhất nào trên khuôn mặt của cô ta.
Tống Ngọc Tiên mỉm cười: "Ở đây có gì chứ? Kiểu biệt thự này trước đây không dùng tới, căn biệt thự này là các tiểu bối của nhà họ Tống dùng chung. Người lớn trong nhà không thích chúng tôi dẫn bạn bè đến nhà chơi nên đặc biệt mua căn biệt thự này để chúng tôi ở bên ngoài tụ tập cùng bạn bè sẽ đến đây, chỉ có điều, con cái của những gia đình giàu có cũng sẽ không thường đến. Mọi người cũng không thèm để mắt đến mấy căn biệt thự có quy mô cỡ này.
Quý Thanh Bình nghe xong thì trong lòng háo hức: "Thật à, nhà họ Tống đó giàu thật đấy, nhưng mà, nói đi cũng phải lại, nhà họ Tống giàu có cũng không phải của chị, nhưng mà mẹ và em thì lại khác, chỉ cần bọn em có, sau này khi chị rời khỏi nhà họ Tống, tất cả những thứ của bọn em cũng sẽ là của chị, vậy nên.” . Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TrumTruye n. net ]
Quý Thanh Bình mím môi: "Hãy nhân lúc người nhà họ Tống vẫn chưa biết thân phận của chị, chị hãy đưa cho em và mẹ một ít tiền, bọn em sẽ để dành giúp chị nhé”
Tổng Ngọc Tiên mỉm cười: "Được rồi, tôi chỉ là không biết, hai người muốn bao nhiêu tiền, còn nữa, bên phía Quý Nhiên, tôi còn có thể làm được chút gì đó, bây giờ muốn đưa cô ấy ra sẽ khá là khó khăn đấy”
Tống Ngọc Tiên nói, vẻ mặt còn có chút đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.