Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 537: Mẹ con liền tim
Vân Khởi Mặc Ly
19/06/2021
**********
Chương 540: Mẹ con liền tim
Đôi mắt Đỗ Yến Oanh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, nói khẽ: “Có thể là do mẹ con liền tim, cho nên tôi cũng không biết phải nói loại cảm giác này cho ông biết như thế nào, giống như tôi chỉ cần nhìn con bé một cái thì sẽ lập tức biết con bé là kiểu người như thế nào!”
Thật ra Đàm Phi Tuấn cũng không nghi ngờ gì lời của bà ta, chỉ là hỏi: “Nếu như Đàm Phi Vũ hỏi không được thì phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, vẻ mặt có chút sa sút: “Đến lúc đó rồi nói sau!”
Lúc này, ở cửa đại sảnh tiệc tối đã có mấy người bước vào.
Chờ đến khi thấy rõ mấy người kia, vẻ mặt của Đỗ Yến Oanh trong nháy mắt lạnh xuống. Đàm Phi Tuấn nhận thấy sắc mặt của bà ta đột nhiên biến hóa, nương theo ánh mắt bà ta nhìn qua, vừa nhìn sang thì đôi mắt ông ta cũng lạnh xuống.
Người vừa bước vào không phải ai khác, đúng là chồng của Đỗ Yến Oanh, Tổng Đình Nguyên.
Ông ta còn dẫn theo Tổng Thúy Kiều và Đỗ Thanh Vy ở đằng sau, nhìn không giống như là cùng nhau tới.
Nhưng sự thật ra sao thì ai mà biết được?
Đàm Phi Tuấn mím môi: “Chúng ta có cần tránh một chút hay không?
Đỗ Yến Oanh lạnh lùng nghiêm mặt: “Vì sao phải tránh cơ chứ, thật ra tôi cũng muốn nhìn một chút, Tống Đình Nguyên và con gái” của ông ta quan hệ tốt đẹp đến cỡ nào?”
Đàm Phi Tuấn nghe những lời mà bà ta nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Bà đây chỉ muốn gây khó dễ cho bản thân mình mà thôi, thế nhưng ông ta cũng không hề biết cô gái bên cạnh ông ta chính là kẻ giả mạo!”
Đỗ Yến Oanh mím chặt môi, không lên tiếng.
Đàm Phi Tuấn cũng không tiện nói thêm cái gì, có điều khi ông ta nhìn tới Đỗ Thanh Vy, trong lòng vẫn cứ buồn bực luống cuống.
Đỗ Yến Oanh đột nhiên mở miệng: “Ông nói xem, Đỗ Thanh Vy về nước có phải là vì Tống Đình Nguyên hay không?”
Đàm Phi Tuấn bất đắc dĩ nhìn bà ta: “Mặc kệ bà ta có phải là vì Tổng Đình Nguyên hay không, tôi thấy Tống Đình Nguyên cũng không có ý tứ gì với bà ta cả. Bà cũng đừng tự phân cao thấp với bản thân mình nữa, đã nhiều năm như vậy, bây giờ cũng đã tìm được Cẩm Sương, nếu không thì... cứ coi như một nhà ba người các người nhận lại nhau là được rồi!”
Ông ta chỉ biết, trong lòng Đỗ Yến Oanh có oán hận vô tận, cho nên bà ta mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Ông ta là thật tình hy vọng bà ta có thể tốt lên, giống như ánh nắng tươi sáng năm đó, nhẹ nhàng tháo gỡ khúc mắc trong lòng.
Đàm Phi Tuấn cứ tưởng Đỗ Yến Oanh sẽ từ chối đề nghị của ông ta, kết quả bà ta lại nói một câu: “Để xem tình huống đã!”
Đàm Phi Tuấn khẽ giật mình, hơi ngạc nhiên nhìn bà ta, đây là... Ông ta đột nhiên hiểu ra, Đỗ Yến Oanh đã tìm được Bạch Cẩm Sương rồi, oán hận trong lòng cũng đã tiêu tan không ít, bà ta chính là muốn cho Bạch Cẩm Sương một gia đình toàn vẹn.
Dưới tầng, Tống Đình Nguyên dẫn theo Tổng Thúy Kiều, đi về phía Bạch Cẩm Sương và Sun, vẻ mặt thản nhiên của Đỗ Yến Oanh trong nháy mắt bắt đầu căng thẳng.
Đàm Phi Tuấn mấp máy môi, cũng không nói gì.
Dưới tầng.
Tổng Đình Nguyên cười, nói chuyện với Sun: “Sun, hoan nghênh ông về nước!”
Sun nhìn Tổng Đình Nguyên, cũng nở nụ cười: “Nhiều năm không gặp, ông vẫn anh tuấn như ngày xưa vậy!”
Tống Đình Nguyên một mục tiêu sái: “Ai, đều già cả rồi, đúng rồi, đây là con gái của tôi, Tống Thúy Kiều”
Sun là một người chính trực, ông ta cũng nói thẳng: “Nhìn có vẻ hơn đứa cháu gái kia của ông mấy phần đấy! Nhưng mà không biết con bé kế thừa được mấy phần thiên phú của ông đây!”
Tổng Đình Nguyên hơi xấu hổ, những chuyện mà Tống Chỉ Nam làm ra đã lan truyền khắp ngành trang sức và đá quý rồi.
Chẳng qua khi nhắc tới Tống Thúy Kiều, ông ta vẫn là có chuyện để nói: “Thúy Kiều ở trên phương diện thiết kế trang sức cũng không có thiên phú gì, có điều chỉ cần con bé có thể khỏe mạnh an khang là tôi đã rất vui rồi!”
Sun cười nói: “Quả nhiên là tấm lòng của một người cha hiền!”
Quan hệ giữa Sun và Tống Đình Nguyên không tệ, hai người tuổi tác tương đương, nhưng mà thiên phú của Tổng Đình Nguyên cao hơn ông ta, giành được quán quân trong giải thi đấu trang sức và đá quý thế giới trước ông ta mấy năm, ông ta chỉ có thể xếp ở đằng sau. Chẳng qua về sau khi Tổng Đình Nguyên trở thành nhà thiết kế trang sức ở trong nước lại chưa từng tái xuất để phát triển hơn.
Tổng Đình Nguyên và Tống Thúy Kiều ngồi xuống, ông ta nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, mở miệng nói: “Vừa rồi lúc tôi tiến vào, nghe người ta nói Bạch Cẩm Sương chính là Black đúng không?”
Sun nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, cười khẽ: “Ông còn nán lại trong nước mà ngay cả cái này cũng nhìn không ra, tôi từng nhìn thấy thiết kế trong quá khứ của cô ấy, mặc dù lần này đã thay đổi phong cách thiết kế, nhưng mà bút tích và một chút thói quen nhỏ trên thiết kế hẳn là vẫn có thể nhìn ra được!”
Tổng Đình Nguyên gật nhẹ đầu: “Đúng là có thể nhìn ra được, chỉ có điều, trước đó tôi cũng không dám tin tưởng mà thôi!”
Dứt lời, ông ta nhìn sang Bạch Cẩm Sương: “Cô Bạch, cô thật vĩ đại, về sau ngành thiết kế trang sức trong nước phải dựa vào cô đến dẫn đường rồi!”
Cô hơi ngượng ngùng: “Sao ngài lại nói như vậy, ngài và ngài Sun mới là người dẫn đường của ngành trang sức và đá quý trong nước cơ mà!”
Tổng Đình Nguyên thấy cô khiêm tốn như vậy, nhịn không được cười cười.
Thật ra, trong lòng ông ta vẫn hơi tiếc nuối, nếu như Tống Thúy Kiều có thể kế thừa được thiên phú thiết kế của ông ta thì tốt rồi!
Lúc này, Mặc Tu Nhân đột nhiên đi lại đây: “Cầm Sương, anh dẫn em đi nơi khác dạo chơi nhé!”
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh không thể nào được miêu tả là tốt.
Đôi mắt Tổng Đình Nguyên sáng rực: “Là chồng của cô ấy!”
Sun hơi giật mình: “Nghe nói Black mới hai mươi tuổi, sớm như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”
Tổng Đình Nguyên cười khẽ: “Đúng vậy, đúng là quá sớm!”.
Sun cảm giác lúc Tổng Đình Nguyên nhắc tới Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cả người cứ là lạ, ông ta đột nhiên có chút tò mò: “Đình Nguyên, không lẽ ông và chồng của Black có quan hệ gì với nhau à?”
Nghe nói thế, Tống Đình Nguyên có chút xấu hổ: “Cái này...”
Sun hơi bái quái: “Chúng ta đều là bạn già cả mà, có gì thì cứ nói, ông cứ nói thẳng đi!”
Tổng Đình Nguyên bất đắc dĩ thở dài: “Trước đây, Thúy Kiều bị Chí Nam xúi giục đi đối phó với Bạch Cẩm Sương, sau đó bị chồng cô ấy là Mặc Tu Nhân điều tra ra!”
Sun sửng sốt, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trách được không được vừa rồi vẻ mặt chồng của Black không thể nào dễ nhìn được!
Ông ta gật nhẹ đầu: “Thì ra là như vậy!”
Tay của Đàm Phi Vũ theo bản năng cao vào sô pha, đây quả nhiên là tin tức động trời mà!
Đứa con gái giả này của Tổng Đình Nguyên lại bị người ta xúi giục đi đối phó với Bạch Cẩm Sương, là đối phó ra sao nhỉ?
Cậu ta lập tức đứng dậy, cậu ta phải nói chuyện này cho dì Đỗ biết mới được!
Bất kể ra sao cũng không thể để cho Bạch Cẩm Sương chịu thiệt vô ích được đúng không?
Chỉ là cậu ta đột nhiên đứng dậy như thế, Đàm Phi Tuấn và Sun gần như đồng thời nhìn sang.
Cậu ta lập tức hơi có vẻ xấu hổ: “Chuyện là... tôi có chút nhịn không nổi nữa rồi, tôi phải đi WC trước đây!”
Tống Đình Nguyên ơi là Tống Đình Nguyên, tôi thật sự rất mong chờ, sau này khi mà ông biết được đứa con gái ruột bảo bối của ông đã bị món hàng dỏm này lần lượt ức hiếp thì ông sẽ có biểu cảm hối tiếc không kịp ra sao đây?
Ông đã không cho tôi sống tốt, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng có ai sống yên ổn!
Chương 540: Mẹ con liền tim
Đôi mắt Đỗ Yến Oanh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, nói khẽ: “Có thể là do mẹ con liền tim, cho nên tôi cũng không biết phải nói loại cảm giác này cho ông biết như thế nào, giống như tôi chỉ cần nhìn con bé một cái thì sẽ lập tức biết con bé là kiểu người như thế nào!”
Thật ra Đàm Phi Tuấn cũng không nghi ngờ gì lời của bà ta, chỉ là hỏi: “Nếu như Đàm Phi Vũ hỏi không được thì phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, vẻ mặt có chút sa sút: “Đến lúc đó rồi nói sau!”
Lúc này, ở cửa đại sảnh tiệc tối đã có mấy người bước vào.
Chờ đến khi thấy rõ mấy người kia, vẻ mặt của Đỗ Yến Oanh trong nháy mắt lạnh xuống. Đàm Phi Tuấn nhận thấy sắc mặt của bà ta đột nhiên biến hóa, nương theo ánh mắt bà ta nhìn qua, vừa nhìn sang thì đôi mắt ông ta cũng lạnh xuống.
Người vừa bước vào không phải ai khác, đúng là chồng của Đỗ Yến Oanh, Tổng Đình Nguyên.
Ông ta còn dẫn theo Tổng Thúy Kiều và Đỗ Thanh Vy ở đằng sau, nhìn không giống như là cùng nhau tới.
Nhưng sự thật ra sao thì ai mà biết được?
Đàm Phi Tuấn mím môi: “Chúng ta có cần tránh một chút hay không?
Đỗ Yến Oanh lạnh lùng nghiêm mặt: “Vì sao phải tránh cơ chứ, thật ra tôi cũng muốn nhìn một chút, Tống Đình Nguyên và con gái” của ông ta quan hệ tốt đẹp đến cỡ nào?”
Đàm Phi Tuấn nghe những lời mà bà ta nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Bà đây chỉ muốn gây khó dễ cho bản thân mình mà thôi, thế nhưng ông ta cũng không hề biết cô gái bên cạnh ông ta chính là kẻ giả mạo!”
Đỗ Yến Oanh mím chặt môi, không lên tiếng.
Đàm Phi Tuấn cũng không tiện nói thêm cái gì, có điều khi ông ta nhìn tới Đỗ Thanh Vy, trong lòng vẫn cứ buồn bực luống cuống.
Đỗ Yến Oanh đột nhiên mở miệng: “Ông nói xem, Đỗ Thanh Vy về nước có phải là vì Tống Đình Nguyên hay không?”
Đàm Phi Tuấn bất đắc dĩ nhìn bà ta: “Mặc kệ bà ta có phải là vì Tổng Đình Nguyên hay không, tôi thấy Tống Đình Nguyên cũng không có ý tứ gì với bà ta cả. Bà cũng đừng tự phân cao thấp với bản thân mình nữa, đã nhiều năm như vậy, bây giờ cũng đã tìm được Cẩm Sương, nếu không thì... cứ coi như một nhà ba người các người nhận lại nhau là được rồi!”
Ông ta chỉ biết, trong lòng Đỗ Yến Oanh có oán hận vô tận, cho nên bà ta mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Ông ta là thật tình hy vọng bà ta có thể tốt lên, giống như ánh nắng tươi sáng năm đó, nhẹ nhàng tháo gỡ khúc mắc trong lòng.
Đàm Phi Tuấn cứ tưởng Đỗ Yến Oanh sẽ từ chối đề nghị của ông ta, kết quả bà ta lại nói một câu: “Để xem tình huống đã!”
Đàm Phi Tuấn khẽ giật mình, hơi ngạc nhiên nhìn bà ta, đây là... Ông ta đột nhiên hiểu ra, Đỗ Yến Oanh đã tìm được Bạch Cẩm Sương rồi, oán hận trong lòng cũng đã tiêu tan không ít, bà ta chính là muốn cho Bạch Cẩm Sương một gia đình toàn vẹn.
Dưới tầng, Tống Đình Nguyên dẫn theo Tổng Thúy Kiều, đi về phía Bạch Cẩm Sương và Sun, vẻ mặt thản nhiên của Đỗ Yến Oanh trong nháy mắt bắt đầu căng thẳng.
Đàm Phi Tuấn mấp máy môi, cũng không nói gì.
Dưới tầng.
Tổng Đình Nguyên cười, nói chuyện với Sun: “Sun, hoan nghênh ông về nước!”
Sun nhìn Tổng Đình Nguyên, cũng nở nụ cười: “Nhiều năm không gặp, ông vẫn anh tuấn như ngày xưa vậy!”
Tống Đình Nguyên một mục tiêu sái: “Ai, đều già cả rồi, đúng rồi, đây là con gái của tôi, Tống Thúy Kiều”
Sun là một người chính trực, ông ta cũng nói thẳng: “Nhìn có vẻ hơn đứa cháu gái kia của ông mấy phần đấy! Nhưng mà không biết con bé kế thừa được mấy phần thiên phú của ông đây!”
Tổng Đình Nguyên hơi xấu hổ, những chuyện mà Tống Chỉ Nam làm ra đã lan truyền khắp ngành trang sức và đá quý rồi.
Chẳng qua khi nhắc tới Tống Thúy Kiều, ông ta vẫn là có chuyện để nói: “Thúy Kiều ở trên phương diện thiết kế trang sức cũng không có thiên phú gì, có điều chỉ cần con bé có thể khỏe mạnh an khang là tôi đã rất vui rồi!”
Sun cười nói: “Quả nhiên là tấm lòng của một người cha hiền!”
Quan hệ giữa Sun và Tống Đình Nguyên không tệ, hai người tuổi tác tương đương, nhưng mà thiên phú của Tổng Đình Nguyên cao hơn ông ta, giành được quán quân trong giải thi đấu trang sức và đá quý thế giới trước ông ta mấy năm, ông ta chỉ có thể xếp ở đằng sau. Chẳng qua về sau khi Tổng Đình Nguyên trở thành nhà thiết kế trang sức ở trong nước lại chưa từng tái xuất để phát triển hơn.
Tổng Đình Nguyên và Tống Thúy Kiều ngồi xuống, ông ta nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, mở miệng nói: “Vừa rồi lúc tôi tiến vào, nghe người ta nói Bạch Cẩm Sương chính là Black đúng không?”
Sun nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, cười khẽ: “Ông còn nán lại trong nước mà ngay cả cái này cũng nhìn không ra, tôi từng nhìn thấy thiết kế trong quá khứ của cô ấy, mặc dù lần này đã thay đổi phong cách thiết kế, nhưng mà bút tích và một chút thói quen nhỏ trên thiết kế hẳn là vẫn có thể nhìn ra được!”
Tổng Đình Nguyên gật nhẹ đầu: “Đúng là có thể nhìn ra được, chỉ có điều, trước đó tôi cũng không dám tin tưởng mà thôi!”
Dứt lời, ông ta nhìn sang Bạch Cẩm Sương: “Cô Bạch, cô thật vĩ đại, về sau ngành thiết kế trang sức trong nước phải dựa vào cô đến dẫn đường rồi!”
Cô hơi ngượng ngùng: “Sao ngài lại nói như vậy, ngài và ngài Sun mới là người dẫn đường của ngành trang sức và đá quý trong nước cơ mà!”
Tổng Đình Nguyên thấy cô khiêm tốn như vậy, nhịn không được cười cười.
Thật ra, trong lòng ông ta vẫn hơi tiếc nuối, nếu như Tống Thúy Kiều có thể kế thừa được thiên phú thiết kế của ông ta thì tốt rồi!
Lúc này, Mặc Tu Nhân đột nhiên đi lại đây: “Cầm Sương, anh dẫn em đi nơi khác dạo chơi nhé!”
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh không thể nào được miêu tả là tốt.
Đôi mắt Tổng Đình Nguyên sáng rực: “Là chồng của cô ấy!”
Sun hơi giật mình: “Nghe nói Black mới hai mươi tuổi, sớm như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”
Tổng Đình Nguyên cười khẽ: “Đúng vậy, đúng là quá sớm!”.
Sun cảm giác lúc Tổng Đình Nguyên nhắc tới Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cả người cứ là lạ, ông ta đột nhiên có chút tò mò: “Đình Nguyên, không lẽ ông và chồng của Black có quan hệ gì với nhau à?”
Nghe nói thế, Tống Đình Nguyên có chút xấu hổ: “Cái này...”
Sun hơi bái quái: “Chúng ta đều là bạn già cả mà, có gì thì cứ nói, ông cứ nói thẳng đi!”
Tổng Đình Nguyên bất đắc dĩ thở dài: “Trước đây, Thúy Kiều bị Chí Nam xúi giục đi đối phó với Bạch Cẩm Sương, sau đó bị chồng cô ấy là Mặc Tu Nhân điều tra ra!”
Sun sửng sốt, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trách được không được vừa rồi vẻ mặt chồng của Black không thể nào dễ nhìn được!
Ông ta gật nhẹ đầu: “Thì ra là như vậy!”
Tay của Đàm Phi Vũ theo bản năng cao vào sô pha, đây quả nhiên là tin tức động trời mà!
Đứa con gái giả này của Tổng Đình Nguyên lại bị người ta xúi giục đi đối phó với Bạch Cẩm Sương, là đối phó ra sao nhỉ?
Cậu ta lập tức đứng dậy, cậu ta phải nói chuyện này cho dì Đỗ biết mới được!
Bất kể ra sao cũng không thể để cho Bạch Cẩm Sương chịu thiệt vô ích được đúng không?
Chỉ là cậu ta đột nhiên đứng dậy như thế, Đàm Phi Tuấn và Sun gần như đồng thời nhìn sang.
Cậu ta lập tức hơi có vẻ xấu hổ: “Chuyện là... tôi có chút nhịn không nổi nữa rồi, tôi phải đi WC trước đây!”
Tống Đình Nguyên ơi là Tống Đình Nguyên, tôi thật sự rất mong chờ, sau này khi mà ông biết được đứa con gái ruột bảo bối của ông đã bị món hàng dỏm này lần lượt ức hiếp thì ông sẽ có biểu cảm hối tiếc không kịp ra sao đây?
Ông đã không cho tôi sống tốt, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng có ai sống yên ổn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.