Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 42: Nhân cơ hội tặng quà
Vân Khởi Mặc Ly
17/05/2021
Nhân cơ hội tặng quà Lâm Kim Thư ngấn người, lúc sau cô ấy mới chợt hiểu được lời nói của Bạch Cẩm Sương, cô ấy nở một nụ cười bi thương, muốn cười cũng không cười được, trông có vẻ hơi kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Bạch Cẩm Sương đưa tay ra mà ôm lấy Lâm Kim Thư, cô chỉ có thể yên lặng, an ủi cô ấy một chút, tiếp thêm dũng khí cho cô ấy.
Sau đó Bạch Cẩm Sương quay về căn biệt thự số một ở Bắc Uyển.
Cô tắm rửa xong rồi thì thay quần áo ngủ, khi đó cô nghe thấy có tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Cô nhớ đền chuyện đã xảy ra ở trong quán rượu tối nay, lại nhìn qua cái hộp đựng ở trên giường, lúc này cô mím môi, cầm hộp lên và đi ra tới bên ngoài.
Mặc Tu Nhân vừa mới treo áo khoác lên xong, thì đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bước tới, trên tay cô đang cầm một cái hộp nhỏ màu xanh đen.
Anh nhíu mày lại một cái: “Cô vẫn chưa ngủ?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, sau đó cô đưa cái hộp đựng khuy măng sét cho anh: “Cái này tặng anh, cảm ơn anh vì tối hôm qua đã cứu tôi”
Khi Mặc Tu Nhân vừa nhìn thấy cái hộp quà này, thì lập tức có một câu nói vang lên bên tai anh, có phải cậu thích người phụ nữ ấy rôi không! Trong nháy mắt, sắc mặt của anh hơi đen lại, giọng điệu cũng có chút không vui: “Tôi nói này, là một người đàn ông thì cũng sẽ cứu cô, huống hồ gì cô với tôi đã đăng ký kết hôn rồi!”
Bạch Cẩm Sương vẫn đưa món quà ra, cô không hề có ý định rút lại.
Cô mở miệng nói: “Cái này khác, cho dù anh có đăng ký kết hôn với tôi rồi đi nữa, cũng không nhất thiết phải cứu tôi, tôi thích ân oán rõ ràng, không muốn thiếu nợ người khác!”
Con ngươi của Mặc Tu Nhân lóe lên, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, người phụ nữ này, không lẽ là có ý đồ khác nên mới nhân cơ hội tặng quà! Dù sao thì khuy măng sét cũng được xem như là đô vật mang tính cá nhân, nếu anh cài cái khuy măng sét mà cô đã tặng, nói thế nào đi nữa cũng khiến người ta có cảm giác không rõ ràng, hơn nữa nếu như vậy thì sẽ dễ làm cô nảy sinh kỳ vọng khác.
Nghĩ đến trước đây, bản thân anh chỉ tùy tiện trêu chọc cô một chút, cô sẽ lập tức mở miệng kêu mình là chồng.
Theo như tình trạng hiện tại của bọn họ trên sổ hộ khẩu mà nói thì không sao, nhưng nếu bàn về tình cảm thì đây lại là việc hệ trọng.
Mặc Tu Nhân không hề muốn vướng vào chuyện nảy sinh tình cảm với Bạch Cẩm Sương.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt tuấn tú của anh tối sâm lại: “Bạch Cẩm Sương, cô không cần phải tặng tôi khuy măng sét, tôi cũng không có thiểu mấy cái này, chỉ cần cô không có cái ý nghĩ không nên có, tôi sẽ không bạc đãi cô! Nhưng mà đối với loại phụ nữ bám dai dẳng thì tôi sẽ không tỏ ra khách sáo đâu!”
Khuôn mặt của Bạch Cấm Sương khẽ biến sắc, nhất thời trong lòng cô dấy lên lửa giận.
Xem như cô đã nhìn ra, Mặc Tu Nhân chính là
- -----------------
Bạch Cẩm Sương đưa tay ra mà ôm lấy Lâm Kim Thư, cô chỉ có thể yên lặng, an ủi cô ấy một chút, tiếp thêm dũng khí cho cô ấy.
Sau đó Bạch Cẩm Sương quay về căn biệt thự số một ở Bắc Uyển.
Cô tắm rửa xong rồi thì thay quần áo ngủ, khi đó cô nghe thấy có tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Cô nhớ đền chuyện đã xảy ra ở trong quán rượu tối nay, lại nhìn qua cái hộp đựng ở trên giường, lúc này cô mím môi, cầm hộp lên và đi ra tới bên ngoài.
Mặc Tu Nhân vừa mới treo áo khoác lên xong, thì đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bước tới, trên tay cô đang cầm một cái hộp nhỏ màu xanh đen.
Anh nhíu mày lại một cái: “Cô vẫn chưa ngủ?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, sau đó cô đưa cái hộp đựng khuy măng sét cho anh: “Cái này tặng anh, cảm ơn anh vì tối hôm qua đã cứu tôi”
Khi Mặc Tu Nhân vừa nhìn thấy cái hộp quà này, thì lập tức có một câu nói vang lên bên tai anh, có phải cậu thích người phụ nữ ấy rôi không! Trong nháy mắt, sắc mặt của anh hơi đen lại, giọng điệu cũng có chút không vui: “Tôi nói này, là một người đàn ông thì cũng sẽ cứu cô, huống hồ gì cô với tôi đã đăng ký kết hôn rồi!”
Bạch Cẩm Sương vẫn đưa món quà ra, cô không hề có ý định rút lại.
Cô mở miệng nói: “Cái này khác, cho dù anh có đăng ký kết hôn với tôi rồi đi nữa, cũng không nhất thiết phải cứu tôi, tôi thích ân oán rõ ràng, không muốn thiếu nợ người khác!”
Con ngươi của Mặc Tu Nhân lóe lên, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, người phụ nữ này, không lẽ là có ý đồ khác nên mới nhân cơ hội tặng quà! Dù sao thì khuy măng sét cũng được xem như là đô vật mang tính cá nhân, nếu anh cài cái khuy măng sét mà cô đã tặng, nói thế nào đi nữa cũng khiến người ta có cảm giác không rõ ràng, hơn nữa nếu như vậy thì sẽ dễ làm cô nảy sinh kỳ vọng khác.
Nghĩ đến trước đây, bản thân anh chỉ tùy tiện trêu chọc cô một chút, cô sẽ lập tức mở miệng kêu mình là chồng.
Theo như tình trạng hiện tại của bọn họ trên sổ hộ khẩu mà nói thì không sao, nhưng nếu bàn về tình cảm thì đây lại là việc hệ trọng.
Mặc Tu Nhân không hề muốn vướng vào chuyện nảy sinh tình cảm với Bạch Cẩm Sương.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt tuấn tú của anh tối sâm lại: “Bạch Cẩm Sương, cô không cần phải tặng tôi khuy măng sét, tôi cũng không có thiểu mấy cái này, chỉ cần cô không có cái ý nghĩ không nên có, tôi sẽ không bạc đãi cô! Nhưng mà đối với loại phụ nữ bám dai dẳng thì tôi sẽ không tỏ ra khách sáo đâu!”
Khuôn mặt của Bạch Cấm Sương khẽ biến sắc, nhất thời trong lòng cô dấy lên lửa giận.
Xem như cô đã nhìn ra, Mặc Tu Nhân chính là
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.