Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 593: Phá cửa mà vào
Vân Khởi Mặc Ly
25/06/2021
Một giờ sau Mặc Tố Nhiên lập tức xuất hiện ở Hương Uyển số một.
Bà ấy lạnh lùng nghiêm mặt, bảo quản gia đi lấy chìa khóa tới, kết quả lại phát hiện rõ ràng không thể mở cửa ra.
Trong lòng Mặc Tố Nhiên lập tức nóng nảy, bà ấy hỏi quản gia: “Đã bao nhiêu ngày Tu Nhân không đi ra ngoài rồi?”
Quản gia ăn ngay nói thật: “Trong khoảng thời gian này, cậu chủ một mực đi tìm cô chủ, nhưng từ đầu đến cuối lại không có tin tức. Mấy ngày trước cậu chủ điều tra ra được có thể quãng thời gian trước cô chủ đã ngồi trên một chuyến bay nào đó, bay tới một quốc gia nào đó ở nước ngoài. Chỉ là đợi đến khi ngài ấy đi kiểm tra, lại không tra ra được cái gì cả! Cô chủ mù mịt không có tin tức, khiến cho cậu chủ chịu đả kích rất lớn!”
Mặc Tố Nhiên nghe được những lời này, trái tim như bị lực lượng mạnh mẽ chì xuống.
Bà ấy ở cửa đề cao giọng nói: “Tu Nhân, con lại đây mở cửa cho mẹ đi!”
Bên trong cơ bản là không có người lên tiếng, Mặc Tố Nhiên sốt ruột đến nỗi bực bội, cuối cùng bà ấy bảo quản gia lấy máy cắt kim loại đến đây, trực tiếp giữ cửa khoét một cái lỗ hổng lớn, phá cửa mà vào.
Khi Mặc Tố Nhiên bước vào phòng, lúc bà ấy nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, cái mũi lập tức chua sót, ánh mắt một lần nữa đỏ lên.
Quản gia mở rèm cửa ra, trong phòng khắp nơi toàn bộ đều là chai rượu và tàn thuốc, Mặc Tu Nhân nằm ở trên giường, chăn gắt gao bọc kín che phủ cơ thể của anh.
Mặc Tố Nhiên giật chăn ra, phát hiện anh vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi đầy những nếp nhăn.
Quản gia nói: “Thực tế đây là bộ quần áo lần đó cậu chủ đi tìm cô chủ, từ nước ngoài trở về đã mặc!”
Nước mắt Mặc Tố Nhiên trong nháy mắt tí tách rơi xuống, bà ấy nhanh chóng đưa tay ra lau: “Đợi tôi đưa nó đi ra ngoài, ông tới hỗ trợ dọn dẹp phòng một chút!”
Quản gia khẽ gật đầu.
Mặc Tu Nhân nằm ở trên giường, hai mắt mở to, không rên một tiếng, giống như không có nhìn thấy quản gia và Mặc Tố Nhiên.
Con người Mặc Tố Nhiên ửng đỏ, quan sát nhìn anh: “Tu Nhân, đứng dậy đi tắm rửa một chút, thay bộ quần áo khác đi. Mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Mặc Tu Nhân dường như không nghe thấy lời nói của bà ấy, chẳng nói câu nào.
Mặc Tố Nhiên vừa buồn vừa tức: “Tu Nhân, con định chọc tức mẹ đấy à?
Lúc trước mẹ đã nói rồi, mẹ không thể để mất thêm một đứa con nữa. Chẳng lẽ con đã quên lời mẹ nói rồi sao? Không có anh trai con, lòng của mẹ giống như bị đánh nát ra rồi xây dựng lại. Nếu như con không còn nữa, chẳng lẽ con muốn mẹ đi tìm chết đúng không?”
Quản gia biết điều lui ra ngoài, cho hai mẹ con bọn họ một chút không gian.
Mặc Tu Nhân nghe thấy Mặc Tổ Nhiên phát điên, chật vật gào thét đến khàn cả giọng, lúc này con người mới hơi chuyển động một chút, nhìn về phía Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ!”
Nước mắt Mặc Tố Nhiên bỗng chốc ào ào rơi xuống: “Tu Nhân, con nghe mẹ nói, đứng dậy đi, có được không?”
Mặc Tu Nhân nhìn Mặc Tổ Nhiên, âm thanh khàn khàn: “Mẹ, con sẽ đứng dậy, mẹ để cho con chậm một chút!”
Mặc Tố Nhiên chặn ngang lau nước mắt, cố nén tiếng khóc gật đầu. Mặc Tu Nhân đã nằm quá lâu, thoạt nhìn cả người đều mang theo một tầng màu trắng không khỏe mạnh. Anh miễn cưỡng tựa vào đầu giường ngồi xuống, nhìn về phía Mặc Tố Nhiên: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con không muốn để cho mẹ lo lắng. Con chỉ là... con chỉ là hơi buồn, muốn tự mình nằm suy nghĩ một chút!”
Mặc Tố Nhiên nghe anh nói thế, ngoại trừ khổ sở ra cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bà ấy có nên oán trách Bạch Cẩm Sương hay không đây? Hẳn là nên đi!
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương là con gái của Đỗ Yến Oanh, lại là bảo bối trong lòng của con trai bà ấy, bọn họ gần như đều bị tra tấn đến phát điên lên rôi!
Lúc này, Mặc Tu Nhân đột nhiên nói tiếp: “Mẹ, lần này có lẽ con thật sự sắp sửa mất đi cô ấy rồi!”
Nghe vậy, Mặc Tổ Nhiên hết sức khó chịu, bà ấy ngồi ở cạnh giường, lần đầu tiên sau nhiều năm, kéo Mặc Tu Nhân lại, ôm lấy anh.
Từ khi Mặc Tu Nhân trưởng thành đến nay, bà chưa bao giờ nhìn thấy con trai bà mỏng manh yếu đuối đến như vậy, giống như người bị trút ra toàn bộ sức lực, chỉ còn lại một cái xác bên ngoài, vừa chạm vào là thủng mất.
Cằm của anh chống ở trên vai Mặc Tố Nhiên, dường như anh đang tự hỏi bản thân, hoặc là đang hỏi Mặc Tố Nhiên: “Tại sao Cẩm Sương lại biến mất? Có phải là do cô ấy không yêu con hay không? Hay là bởi vì có cái bí mật gì khó nói, nếu như có nói nỗi niềm khó nói thì tại sao cô ấy lại không nói cho con biết vậy?”
Anh nói tới đây, đột nhiên lùi về phía sau một chút.
Mặc Tố Nhiên buông anh ra, đau lòng nhìn đứa con trai nhỏ của bà ấy.
Vẻ mặt anh kinh ngạc: “Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc cô ấy nghĩ như thế nào? Con yêu cô ấy như vậy... sao cô ấy lại có thể bỏ đi không cần con chứ?”
Mặc Tố Nhiên cũng không biết câu trả lời, bà ấy chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, âm thanh kèm theo tiếng khóc nức nở: “Tu Nhân, con còn có bố mẹ, con phấn chấn lên đi, có được không?”
Anh chậm rãi nhìn thoáng qua Mặc Tố Nhiên: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ phấn chấn lên, con sẽ giúp anh trai... gánh vác trách nhiệm vực dậy nhà họ Tần, chăm sóc cho mẹ và bố!”
Giọng nói của anh nhấp nhô, nghe như có cái gì đó dâng lên vỡ vụn: “Con sẽ không... đi tìm cô ấy nữa!”
Nghe vậy, Mặc Tố Nhiên trực tiếp khóc không thành tiếng.
Cùng thời gian, tại nước Z.
Ở thành phố Trà Giang đang là mùa đông, nơi này lại là khí hậu nhiệt đới, giờ phút này vẫn còn đang là ngày hè nắng chói chang.
Bạch Cẩm Sương nằm trên thảm nền tatami, cau mày nhìn bụng dưới từ từ lồi lên, trong lòng có chút không yên. Trong khoảng thời gian này cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra, bụng càng ngày càng lớn, giống như đang béo lên, hoặc là giống như mắc phải bệnh nặng gì đấy.
Đúng lúc này, trong bụng giống như có thứ đồ vật gì đó, bất thình lình giật giật.
Hai mắt Bạch Cẩm Sương đờ ra, cả người cũng cương cứng lại.
Giây tiếp theo, cô trực tiếp đỏ mắt đứng dậy, nhanh chóng chạy đi tìm Đỗ Yến Oanh.
Đỗ Yến Oanh đang tưới hoa ở bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đỏ mắt lao tới, có chút lo lắng: “Cẩm Sương, con chạy chậm một chút!”
Kết quả, đợi Bạch Cẩm Sương đến gần rồi, bà ta mới nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của cô.
Sắc mặt Đỗ Yến Oanh hơi thay đổi: “Cẩm Sương, con sao vậy?”
Phản ứng đầu tiên của bà ta chính là có thể Bạch Cẩm Sương đã nhớ lại những chuyện trước đây, cho nên mới bị kích động như vậy.
Kết quả ở giây tiếp theo, những lời của Bạch Cẩm Sương lại khiến cho bà ta vừa tức vừa buồn cười.
Chỉ thấy con người của cô đỏ ửng, khổ sở mở miệng: “Mẹ ơi, hình như con bị bệnh nặng gì đó, sắp chết rồi!”
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Cái con nhỏ ngốc này, con nói hươu nói vượn gì đấy!”
Cô chỉ vào bụng của bản thân, sốt ruột giải thích: “Những gì con nói chính là sự thật, vừa rồi cái bụng của con giật giật, giống như có cái gì đó đang phát triển bên trong, chắc chắn là bị bệnh rồi!”
Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh cứng đờ, bà ta bất đắc dĩ nhìn cô, khẽ thở dài: “Đừng nói bậy, không phải là bị bệnh, con đang mang thai!”
Cái này làm cho cô như phát mộng: “Hả? Con đang mang thai? Ngay cả chồng con còn chưa có, làm sao có thể mang thai được chứ?”
Điều này còn làm cho cô sốc hơn cả việc mặt trời mọc từ phía Tây nữa, lẽ nào cô lại có thể sinh sản vô tính hay sao?
Bà ấy lạnh lùng nghiêm mặt, bảo quản gia đi lấy chìa khóa tới, kết quả lại phát hiện rõ ràng không thể mở cửa ra.
Trong lòng Mặc Tố Nhiên lập tức nóng nảy, bà ấy hỏi quản gia: “Đã bao nhiêu ngày Tu Nhân không đi ra ngoài rồi?”
Quản gia ăn ngay nói thật: “Trong khoảng thời gian này, cậu chủ một mực đi tìm cô chủ, nhưng từ đầu đến cuối lại không có tin tức. Mấy ngày trước cậu chủ điều tra ra được có thể quãng thời gian trước cô chủ đã ngồi trên một chuyến bay nào đó, bay tới một quốc gia nào đó ở nước ngoài. Chỉ là đợi đến khi ngài ấy đi kiểm tra, lại không tra ra được cái gì cả! Cô chủ mù mịt không có tin tức, khiến cho cậu chủ chịu đả kích rất lớn!”
Mặc Tố Nhiên nghe được những lời này, trái tim như bị lực lượng mạnh mẽ chì xuống.
Bà ấy ở cửa đề cao giọng nói: “Tu Nhân, con lại đây mở cửa cho mẹ đi!”
Bên trong cơ bản là không có người lên tiếng, Mặc Tố Nhiên sốt ruột đến nỗi bực bội, cuối cùng bà ấy bảo quản gia lấy máy cắt kim loại đến đây, trực tiếp giữ cửa khoét một cái lỗ hổng lớn, phá cửa mà vào.
Khi Mặc Tố Nhiên bước vào phòng, lúc bà ấy nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, cái mũi lập tức chua sót, ánh mắt một lần nữa đỏ lên.
Quản gia mở rèm cửa ra, trong phòng khắp nơi toàn bộ đều là chai rượu và tàn thuốc, Mặc Tu Nhân nằm ở trên giường, chăn gắt gao bọc kín che phủ cơ thể của anh.
Mặc Tố Nhiên giật chăn ra, phát hiện anh vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi đầy những nếp nhăn.
Quản gia nói: “Thực tế đây là bộ quần áo lần đó cậu chủ đi tìm cô chủ, từ nước ngoài trở về đã mặc!”
Nước mắt Mặc Tố Nhiên trong nháy mắt tí tách rơi xuống, bà ấy nhanh chóng đưa tay ra lau: “Đợi tôi đưa nó đi ra ngoài, ông tới hỗ trợ dọn dẹp phòng một chút!”
Quản gia khẽ gật đầu.
Mặc Tu Nhân nằm ở trên giường, hai mắt mở to, không rên một tiếng, giống như không có nhìn thấy quản gia và Mặc Tố Nhiên.
Con người Mặc Tố Nhiên ửng đỏ, quan sát nhìn anh: “Tu Nhân, đứng dậy đi tắm rửa một chút, thay bộ quần áo khác đi. Mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Mặc Tu Nhân dường như không nghe thấy lời nói của bà ấy, chẳng nói câu nào.
Mặc Tố Nhiên vừa buồn vừa tức: “Tu Nhân, con định chọc tức mẹ đấy à?
Lúc trước mẹ đã nói rồi, mẹ không thể để mất thêm một đứa con nữa. Chẳng lẽ con đã quên lời mẹ nói rồi sao? Không có anh trai con, lòng của mẹ giống như bị đánh nát ra rồi xây dựng lại. Nếu như con không còn nữa, chẳng lẽ con muốn mẹ đi tìm chết đúng không?”
Quản gia biết điều lui ra ngoài, cho hai mẹ con bọn họ một chút không gian.
Mặc Tu Nhân nghe thấy Mặc Tổ Nhiên phát điên, chật vật gào thét đến khàn cả giọng, lúc này con người mới hơi chuyển động một chút, nhìn về phía Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ!”
Nước mắt Mặc Tố Nhiên bỗng chốc ào ào rơi xuống: “Tu Nhân, con nghe mẹ nói, đứng dậy đi, có được không?”
Mặc Tu Nhân nhìn Mặc Tổ Nhiên, âm thanh khàn khàn: “Mẹ, con sẽ đứng dậy, mẹ để cho con chậm một chút!”
Mặc Tố Nhiên chặn ngang lau nước mắt, cố nén tiếng khóc gật đầu. Mặc Tu Nhân đã nằm quá lâu, thoạt nhìn cả người đều mang theo một tầng màu trắng không khỏe mạnh. Anh miễn cưỡng tựa vào đầu giường ngồi xuống, nhìn về phía Mặc Tố Nhiên: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con không muốn để cho mẹ lo lắng. Con chỉ là... con chỉ là hơi buồn, muốn tự mình nằm suy nghĩ một chút!”
Mặc Tố Nhiên nghe anh nói thế, ngoại trừ khổ sở ra cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bà ấy có nên oán trách Bạch Cẩm Sương hay không đây? Hẳn là nên đi!
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương là con gái của Đỗ Yến Oanh, lại là bảo bối trong lòng của con trai bà ấy, bọn họ gần như đều bị tra tấn đến phát điên lên rôi!
Lúc này, Mặc Tu Nhân đột nhiên nói tiếp: “Mẹ, lần này có lẽ con thật sự sắp sửa mất đi cô ấy rồi!”
Nghe vậy, Mặc Tổ Nhiên hết sức khó chịu, bà ấy ngồi ở cạnh giường, lần đầu tiên sau nhiều năm, kéo Mặc Tu Nhân lại, ôm lấy anh.
Từ khi Mặc Tu Nhân trưởng thành đến nay, bà chưa bao giờ nhìn thấy con trai bà mỏng manh yếu đuối đến như vậy, giống như người bị trút ra toàn bộ sức lực, chỉ còn lại một cái xác bên ngoài, vừa chạm vào là thủng mất.
Cằm của anh chống ở trên vai Mặc Tố Nhiên, dường như anh đang tự hỏi bản thân, hoặc là đang hỏi Mặc Tố Nhiên: “Tại sao Cẩm Sương lại biến mất? Có phải là do cô ấy không yêu con hay không? Hay là bởi vì có cái bí mật gì khó nói, nếu như có nói nỗi niềm khó nói thì tại sao cô ấy lại không nói cho con biết vậy?”
Anh nói tới đây, đột nhiên lùi về phía sau một chút.
Mặc Tố Nhiên buông anh ra, đau lòng nhìn đứa con trai nhỏ của bà ấy.
Vẻ mặt anh kinh ngạc: “Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc cô ấy nghĩ như thế nào? Con yêu cô ấy như vậy... sao cô ấy lại có thể bỏ đi không cần con chứ?”
Mặc Tố Nhiên cũng không biết câu trả lời, bà ấy chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, âm thanh kèm theo tiếng khóc nức nở: “Tu Nhân, con còn có bố mẹ, con phấn chấn lên đi, có được không?”
Anh chậm rãi nhìn thoáng qua Mặc Tố Nhiên: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ phấn chấn lên, con sẽ giúp anh trai... gánh vác trách nhiệm vực dậy nhà họ Tần, chăm sóc cho mẹ và bố!”
Giọng nói của anh nhấp nhô, nghe như có cái gì đó dâng lên vỡ vụn: “Con sẽ không... đi tìm cô ấy nữa!”
Nghe vậy, Mặc Tố Nhiên trực tiếp khóc không thành tiếng.
Cùng thời gian, tại nước Z.
Ở thành phố Trà Giang đang là mùa đông, nơi này lại là khí hậu nhiệt đới, giờ phút này vẫn còn đang là ngày hè nắng chói chang.
Bạch Cẩm Sương nằm trên thảm nền tatami, cau mày nhìn bụng dưới từ từ lồi lên, trong lòng có chút không yên. Trong khoảng thời gian này cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra, bụng càng ngày càng lớn, giống như đang béo lên, hoặc là giống như mắc phải bệnh nặng gì đấy.
Đúng lúc này, trong bụng giống như có thứ đồ vật gì đó, bất thình lình giật giật.
Hai mắt Bạch Cẩm Sương đờ ra, cả người cũng cương cứng lại.
Giây tiếp theo, cô trực tiếp đỏ mắt đứng dậy, nhanh chóng chạy đi tìm Đỗ Yến Oanh.
Đỗ Yến Oanh đang tưới hoa ở bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đỏ mắt lao tới, có chút lo lắng: “Cẩm Sương, con chạy chậm một chút!”
Kết quả, đợi Bạch Cẩm Sương đến gần rồi, bà ta mới nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của cô.
Sắc mặt Đỗ Yến Oanh hơi thay đổi: “Cẩm Sương, con sao vậy?”
Phản ứng đầu tiên của bà ta chính là có thể Bạch Cẩm Sương đã nhớ lại những chuyện trước đây, cho nên mới bị kích động như vậy.
Kết quả ở giây tiếp theo, những lời của Bạch Cẩm Sương lại khiến cho bà ta vừa tức vừa buồn cười.
Chỉ thấy con người của cô đỏ ửng, khổ sở mở miệng: “Mẹ ơi, hình như con bị bệnh nặng gì đó, sắp chết rồi!”
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Cái con nhỏ ngốc này, con nói hươu nói vượn gì đấy!”
Cô chỉ vào bụng của bản thân, sốt ruột giải thích: “Những gì con nói chính là sự thật, vừa rồi cái bụng của con giật giật, giống như có cái gì đó đang phát triển bên trong, chắc chắn là bị bệnh rồi!”
Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh cứng đờ, bà ta bất đắc dĩ nhìn cô, khẽ thở dài: “Đừng nói bậy, không phải là bị bệnh, con đang mang thai!”
Cái này làm cho cô như phát mộng: “Hả? Con đang mang thai? Ngay cả chồng con còn chưa có, làm sao có thể mang thai được chứ?”
Điều này còn làm cho cô sốc hơn cả việc mặt trời mọc từ phía Tây nữa, lẽ nào cô lại có thể sinh sản vô tính hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.