Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 120: Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn
Vân Khởi Mặc Ly
17/05/2021
Ai biết được, phản ứng của Mặc Tu Nhân còn nhanh hơn cả vệ sĩ, anh tránh được kéo cắt hoa, trực tiếp đá một cước trúng ngực Tề Nguyên.
Kéo trong tay Tê Nguyên bay ra, cả người bị đạp bay vào bụi cây, gai của hoa hồng cứa vào dao khiến khắp người anh ta toàn vết thương.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng đứng ở bên cạnh bụi hoa: "Tề Nguyên, anh đã nghĩ kỹ chưa? Là nói... hay vẫn không nói!" Tê Nguyên sợ tới mức cả người run rẩy. Ánh mặät Mặc Tu Nhân rơi vào cây kéo bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Triệu Văn Vương, cậu hói đi, mỗi một lần hỏi thì cắt một ngón tay! Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn!" Triệu Văn Vương gật đầu, cúi người cầm lấy chiếc kéo.
Đồng tử của Ião Nguyên đột nhiên co rút lại, hiện tại anh ta thực sự sợ hãi, thực lực người đàn ông này mạnh hơn anh ta tưởng rất nhiều.
Giọng nói của anh ta tuy rằng run rẩy, nhưng tốc độ lại Vỏ cùng vội vàng, sợ hãi: "Là Lý Thanh! Lý Thanh kêu tỏi động tay động chân vào đồ uống, chính cỏ ta uống ly rượu có vấn đề, như vậy sẽ khiến người khác không nghi ngờ cô tai" Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên một tia âm trầm: "Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?" Tẽ Nguyên năm trong bụi hoa hồng, đau đớn đến chết đi sống lại.
Anh ta không còn dám... nói dối người đàn ông trước mặt nữa, thành thật nói: "Cô ta định hãm hại một người phụ nữ tên là Bạch Cẩm Sương. Cô ta đã sắp xếp một người đàn ông, chờ sau khi Bạch Cẩm Sương uống phải rượu đã bị bỏ thuốc, sẽ để người đàn ông kia cưỡng hiếp cô ấy.
Hơn nữa cô ta còn bố trí người quay video, muốn người phụ nữ đó mất hết danh dựt" Những lời này đều do Tê Nguyên nghe lén được khi Lý Thanh nói chuyện với người khác.
Anh ta chỉ mong bản thân có thể nói được nhiều hơn một chút để người đàn ông đứng trước mặt này xuống tay nhẹ một chút.
Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Ồ... vậy, người mà cô ta thực sự muốn hãm hại là Bạch Cẩm Sương, mà nhiều người bị hại như vậy chẳng qua là để đánh lừa dư luận, phải không?" Tê Nguyên liên tục gật đầu gật đầu, bị chặt mất một ngón tay, trong lòng đau nhói, nhưng trong đầu anh ta lại vô cùng rõ ràng: "Đúng, đúng vậy, người phụ nữ kia chính là đồ điên" Mặc Tu Nhân nhướng mày, quay đầu dặn dò Triệu Văn Vương: "Chụp ảnh anh ta, rồi gửi cả ngón tay kia để làm quà tặng cho Lý Thanh!" Triệu Văn Vương cung kính gật đầu: "Vâng, tổng giám đốc Mặc! Vậy còn người này.. "
Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, nhìn thoáng qua biệt thự phía sau: "Đưa tới tầng hầm của Tử Uyến, đừng để anh ta chết, đợi giải quyết chuyện này xong sẽ xử lý anh ta sau" Triệu Văn Vương gật đầu, nhanh chóng ra lệnh cho người chụp ảnh.
Mặc Tu Nhân suy nghĩ một chút, sau đó dặn dò: "Ngày mai mời Bạch Cẩm Sương đến gặp tôi!" Triệu Văn Vương có chút kinh ngạc, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Bạch sao? Chỉ là chuyện của Mặc Tu Nhân, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, cung kính gật đầu đồng ý.
Mặc Tu Nhân trực tiếp rời khỏi Tử Uyển và đi thẳng đến biệt thự số một Hương Uyển.
Ban đầu, Mặc Tu Nhân nghe được cuộc nói chuyện giữa Vân Thành Nam và Bạch Cẩm Sương, biết được nhà họ Cận đang chọn lựa giữa nhà họ Bạch và nhà họ Lý. Bạch Cao Minh muốn Bạch Linh Lan vào được nhà họ Cận nên đã đe dọa Bạch Cẩm Sương.
Anh vẫn chưa biết phải xử lý chuyện này như thế nào! Xem ra nhà họ Lý và nhà họ Bạch đều không phải thứ tốt lành gì! Một khi đã như vậy, anh cũng không cần phải cố ky bất cứ điều gì! Bệnh viện Việt Đức. Lâm Thanh Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi Bạch Cấm Sương: "Khi nào thì viện trưởng Vân mới trở về, thời gian cũng không còn sớm nữa!" Bạch Cẩm Sương mím môi: "Chờ thêm chút nữa đi, chắc là nhanh thôi!" Bạch Cẩm Sương biết chuyện Vân Thành Nam đến gặp Lý Thanh, có lẽ anh ta sẽ hỏi về cuộc hôn nhân của Lý Thanh với Cận Thân Huy, rồi quay lại nói với mình. Đột nhiên Lâm Thanh Tuấn nói: "Nghe nói một tháng sau, Tân Vô Đoan tổ chức một cuộc tụ họp của các cựu sinh viên Đại học Trà Giang.
Đến lúc đó em có tham gia không?” Bạch Cẩm Sương giật mình, lắc đầu nguầy nguậy: "Không đi!" Lâm Kim Thư nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút hốt hoảng, cô ấy biết Bạch Cẩm Sương đang nói dõi. Cô ấy hỏi Lâm Thanh Tuấn: "Đàn anh, không phải Tân Vô Đoan còn chưa trở về sao? Vậy tổ chức cuộc họp mặt cựu sinh viên như nào?” Lâm Thanh Tuấn cười: "Hồi còn học đại học, anh ấy rất có tâm ảnh hưởng.
Lần này trở về Trà Giang, anh ấy cũng không có ý định rời đi nữa, cùng mọi người gặp mặt nói chuyện cũng là chuyện bình thường.
Nghe nói địa điểm gặp mặt lần này là khách sạn Ngũ Nhất của nhà họ Cận, hơn nữa, từ trước nay lời kêu gọi của anh ấy luôn rất được hưởng ứng, chắc chắn sẽ có nhiều người đến tham dựt Bạch Cẩm Sương cười có chút miễn cưỡng: "Thật sao?" Cô vẫn nhớ cái tên khách sạn Ngũ Nhất của nhà họ Cận là từ đâu mà có. Mọi người đều nghĩ rằng khách sạn Ngũ Nhất được lấy từ ngày mùng một tháng năm, nhưng chỉ có Bạch Cẩm Sương mới biết. Tên của Tần Vô Đoan và hai ký tự năm, một, đều được lấy từ hai câu thơ "Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây, mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ" Bạch Cẩm Sương nghe Tần Vô Đoan nói rằng mẹ anh ấy rất thích bài thơ này, vì vậy tên khách sạn và tên của anh ấy đều được lấy từ đây.
Thấy Bạch Cẩm Sương tâm tình không tốt, Lâm Kim Thư đổi chủ đề: "Đàn anh, hai năm qua anh có liên lạc với bạn bè đại học không?” Lâm Thanh Tuấn cười: "Trước kia có nút thắt trong lòng nên không muốn liên lạc với những người bạn cũ.
Sau khi gặp lại em và Cẩm Sương, anh đã liên lạc với bạn cùng phòng ở trường đại học. Chuyện Tân Vô Đoan định tổ chức cuộc tụ tập của cựu sinh viên, anh cũng là nghe được từ anh ta” Lâm Kim Thư không ngờ tới, cố ý chuyển đề tài đi được một lúc rồi lại quay trở vê đề tài cũ.
Cô ấy cười có chút mất tự nhiên: "Thật không?" Lâm Thanh Tuấn gật đầu, sau đó hỏi cô: 'Nếu Cẩm Sương không đi, em có đi không?” Lâm Kim Thư giật giật khóe miệng: "Cấm Sương vẫn chưa quyết định mà, vừa rồi cô ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đến lúc đó rồi tính! Đàn anh, anh có đi không?" Bạch Cấm Sương nghe Lâm Kim Thư nói vậy, nhìn cô ấy một cái, nhưng cũng không phản bác lại. Thật ra, Lâm Kim Thư có đi hay không cũng không quan trọng, dù sao hiện tại cô ấy đã tìm được Lâm Thanh Tuấn, những chuyện khác cũng không quan trọng, nếu Lâm Thanh Tuấn đi, cô ấy cũng sẽ đi.
Lâm Thanh Tuấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kim Thư, nói: "Anh cũng rất lâu rồi chưa gặp lại bạn đại học, vậy đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định sau nhé!" Bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái, nhưng may mắn thay, Vân Thành Nam đã xử lý vấn đề xong đến đây. Cả Vân Thành Nam và Lâm Thanh Tuấn đều đề nghị đưa Bạch Cẩm Sương trở lại.
Bạch Cấm Sương từ chối: "Lâm Kim Thư đưa em về được rồi!" Vân Thành Nam gật đầu, cũng không có ý tránh né Lâm Thanh Tuấn cùng Lâm Kim Thư, nói với Bạch Cẩm Sương: "Còn có, Lý Thanh chỉ là..."
Kéo trong tay Tê Nguyên bay ra, cả người bị đạp bay vào bụi cây, gai của hoa hồng cứa vào dao khiến khắp người anh ta toàn vết thương.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng đứng ở bên cạnh bụi hoa: "Tề Nguyên, anh đã nghĩ kỹ chưa? Là nói... hay vẫn không nói!" Tê Nguyên sợ tới mức cả người run rẩy. Ánh mặät Mặc Tu Nhân rơi vào cây kéo bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Triệu Văn Vương, cậu hói đi, mỗi một lần hỏi thì cắt một ngón tay! Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn!" Triệu Văn Vương gật đầu, cúi người cầm lấy chiếc kéo.
Đồng tử của Ião Nguyên đột nhiên co rút lại, hiện tại anh ta thực sự sợ hãi, thực lực người đàn ông này mạnh hơn anh ta tưởng rất nhiều.
Giọng nói của anh ta tuy rằng run rẩy, nhưng tốc độ lại Vỏ cùng vội vàng, sợ hãi: "Là Lý Thanh! Lý Thanh kêu tỏi động tay động chân vào đồ uống, chính cỏ ta uống ly rượu có vấn đề, như vậy sẽ khiến người khác không nghi ngờ cô tai" Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên một tia âm trầm: "Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?" Tẽ Nguyên năm trong bụi hoa hồng, đau đớn đến chết đi sống lại.
Anh ta không còn dám... nói dối người đàn ông trước mặt nữa, thành thật nói: "Cô ta định hãm hại một người phụ nữ tên là Bạch Cẩm Sương. Cô ta đã sắp xếp một người đàn ông, chờ sau khi Bạch Cẩm Sương uống phải rượu đã bị bỏ thuốc, sẽ để người đàn ông kia cưỡng hiếp cô ấy.
Hơn nữa cô ta còn bố trí người quay video, muốn người phụ nữ đó mất hết danh dựt" Những lời này đều do Tê Nguyên nghe lén được khi Lý Thanh nói chuyện với người khác.
Anh ta chỉ mong bản thân có thể nói được nhiều hơn một chút để người đàn ông đứng trước mặt này xuống tay nhẹ một chút.
Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Ồ... vậy, người mà cô ta thực sự muốn hãm hại là Bạch Cẩm Sương, mà nhiều người bị hại như vậy chẳng qua là để đánh lừa dư luận, phải không?" Tê Nguyên liên tục gật đầu gật đầu, bị chặt mất một ngón tay, trong lòng đau nhói, nhưng trong đầu anh ta lại vô cùng rõ ràng: "Đúng, đúng vậy, người phụ nữ kia chính là đồ điên" Mặc Tu Nhân nhướng mày, quay đầu dặn dò Triệu Văn Vương: "Chụp ảnh anh ta, rồi gửi cả ngón tay kia để làm quà tặng cho Lý Thanh!" Triệu Văn Vương cung kính gật đầu: "Vâng, tổng giám đốc Mặc! Vậy còn người này.. "
Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, nhìn thoáng qua biệt thự phía sau: "Đưa tới tầng hầm của Tử Uyến, đừng để anh ta chết, đợi giải quyết chuyện này xong sẽ xử lý anh ta sau" Triệu Văn Vương gật đầu, nhanh chóng ra lệnh cho người chụp ảnh.
Mặc Tu Nhân suy nghĩ một chút, sau đó dặn dò: "Ngày mai mời Bạch Cẩm Sương đến gặp tôi!" Triệu Văn Vương có chút kinh ngạc, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Bạch sao? Chỉ là chuyện của Mặc Tu Nhân, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, cung kính gật đầu đồng ý.
Mặc Tu Nhân trực tiếp rời khỏi Tử Uyển và đi thẳng đến biệt thự số một Hương Uyển.
Ban đầu, Mặc Tu Nhân nghe được cuộc nói chuyện giữa Vân Thành Nam và Bạch Cẩm Sương, biết được nhà họ Cận đang chọn lựa giữa nhà họ Bạch và nhà họ Lý. Bạch Cao Minh muốn Bạch Linh Lan vào được nhà họ Cận nên đã đe dọa Bạch Cẩm Sương.
Anh vẫn chưa biết phải xử lý chuyện này như thế nào! Xem ra nhà họ Lý và nhà họ Bạch đều không phải thứ tốt lành gì! Một khi đã như vậy, anh cũng không cần phải cố ky bất cứ điều gì! Bệnh viện Việt Đức. Lâm Thanh Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi Bạch Cấm Sương: "Khi nào thì viện trưởng Vân mới trở về, thời gian cũng không còn sớm nữa!" Bạch Cẩm Sương mím môi: "Chờ thêm chút nữa đi, chắc là nhanh thôi!" Bạch Cẩm Sương biết chuyện Vân Thành Nam đến gặp Lý Thanh, có lẽ anh ta sẽ hỏi về cuộc hôn nhân của Lý Thanh với Cận Thân Huy, rồi quay lại nói với mình. Đột nhiên Lâm Thanh Tuấn nói: "Nghe nói một tháng sau, Tân Vô Đoan tổ chức một cuộc tụ họp của các cựu sinh viên Đại học Trà Giang.
Đến lúc đó em có tham gia không?” Bạch Cẩm Sương giật mình, lắc đầu nguầy nguậy: "Không đi!" Lâm Kim Thư nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút hốt hoảng, cô ấy biết Bạch Cẩm Sương đang nói dõi. Cô ấy hỏi Lâm Thanh Tuấn: "Đàn anh, không phải Tân Vô Đoan còn chưa trở về sao? Vậy tổ chức cuộc họp mặt cựu sinh viên như nào?” Lâm Thanh Tuấn cười: "Hồi còn học đại học, anh ấy rất có tâm ảnh hưởng.
Lần này trở về Trà Giang, anh ấy cũng không có ý định rời đi nữa, cùng mọi người gặp mặt nói chuyện cũng là chuyện bình thường.
Nghe nói địa điểm gặp mặt lần này là khách sạn Ngũ Nhất của nhà họ Cận, hơn nữa, từ trước nay lời kêu gọi của anh ấy luôn rất được hưởng ứng, chắc chắn sẽ có nhiều người đến tham dựt Bạch Cẩm Sương cười có chút miễn cưỡng: "Thật sao?" Cô vẫn nhớ cái tên khách sạn Ngũ Nhất của nhà họ Cận là từ đâu mà có. Mọi người đều nghĩ rằng khách sạn Ngũ Nhất được lấy từ ngày mùng một tháng năm, nhưng chỉ có Bạch Cẩm Sương mới biết. Tên của Tần Vô Đoan và hai ký tự năm, một, đều được lấy từ hai câu thơ "Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây, mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ" Bạch Cẩm Sương nghe Tần Vô Đoan nói rằng mẹ anh ấy rất thích bài thơ này, vì vậy tên khách sạn và tên của anh ấy đều được lấy từ đây.
Thấy Bạch Cẩm Sương tâm tình không tốt, Lâm Kim Thư đổi chủ đề: "Đàn anh, hai năm qua anh có liên lạc với bạn bè đại học không?” Lâm Thanh Tuấn cười: "Trước kia có nút thắt trong lòng nên không muốn liên lạc với những người bạn cũ.
Sau khi gặp lại em và Cẩm Sương, anh đã liên lạc với bạn cùng phòng ở trường đại học. Chuyện Tân Vô Đoan định tổ chức cuộc tụ tập của cựu sinh viên, anh cũng là nghe được từ anh ta” Lâm Kim Thư không ngờ tới, cố ý chuyển đề tài đi được một lúc rồi lại quay trở vê đề tài cũ.
Cô ấy cười có chút mất tự nhiên: "Thật không?" Lâm Thanh Tuấn gật đầu, sau đó hỏi cô: 'Nếu Cẩm Sương không đi, em có đi không?” Lâm Kim Thư giật giật khóe miệng: "Cấm Sương vẫn chưa quyết định mà, vừa rồi cô ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đến lúc đó rồi tính! Đàn anh, anh có đi không?" Bạch Cấm Sương nghe Lâm Kim Thư nói vậy, nhìn cô ấy một cái, nhưng cũng không phản bác lại. Thật ra, Lâm Kim Thư có đi hay không cũng không quan trọng, dù sao hiện tại cô ấy đã tìm được Lâm Thanh Tuấn, những chuyện khác cũng không quan trọng, nếu Lâm Thanh Tuấn đi, cô ấy cũng sẽ đi.
Lâm Thanh Tuấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kim Thư, nói: "Anh cũng rất lâu rồi chưa gặp lại bạn đại học, vậy đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định sau nhé!" Bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái, nhưng may mắn thay, Vân Thành Nam đã xử lý vấn đề xong đến đây. Cả Vân Thành Nam và Lâm Thanh Tuấn đều đề nghị đưa Bạch Cẩm Sương trở lại.
Bạch Cấm Sương từ chối: "Lâm Kim Thư đưa em về được rồi!" Vân Thành Nam gật đầu, cũng không có ý tránh né Lâm Thanh Tuấn cùng Lâm Kim Thư, nói với Bạch Cẩm Sương: "Còn có, Lý Thanh chỉ là..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.