Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 446: Tan nát
Vân Khởi Mặc Ly
31/05/2021
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cầm Sương nghe vậy thì không hiểu sao cô thấy khó chịu vô cùng: “Chắc là ông Tống yêu vợ lắm. Em nhớ ngày hôm đó khi ông ấy thấy em giống vợ của ông ấy thì đã phản ứng dữ dội lắm”.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Chú Tống rất yêu dì Đỗ. Dì Đỗ đã đi nhiều năm như vậy nhưng chú ấy cũng không dự định kết hôn lần nữa”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cảm thấy có một nỗi u sầu không thể giải thích được, thật đáng tiếc khi một cặp đôi yêu nhau như vậy mà chỉ vì đứa con lại khiến cả gia đình tan nát. Thật sự quá đáng tiếc.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân hỏi: “Cẩm Sương, em có muốn đi tìm bố mẹ ruột của em không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cầm Sương sững sờ, bật cười: "Em không cần như vậy.”
Bạch Cẩm Sương mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ngày đó bọn họ đã bỏ rơi em trong trời tuyết, sợ rằng họ không muốn nhìn thấy em nữa. Vậy em cần gì phải tìm họ chứ? Xem họ còn có thể ghét em như thế nào nữa? Em không cần, cả đời này em chỉ cần tình thương của mẹ là đủ rồi. Dù mẹ đã qua đời nhưng tình thương mà mẹ dành cho em cũng đủ rồi”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lời nói của Bạch Cẩm Sương nghe có vẻ bình tĩnh lạ thường nhưng rõ ràng Mặc Tu Nhân có thể cảm thấy sau khi nhắc đến chủ đề này thì Bạch Cẩm Sương như quần lên mình có một lớp băng giá lạnh lẽo. Cô không cho phép người khác thăm dò chút tin tức nào ở bên trong cả.
Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng anh không biết là có thể nào để an ủi cô.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trở lại Bắc Uyển số một, dường như Bạch Cẩm Sương vẫn còn đang buồn lòng vì chuyện hồi nãy.
Mặc Tu Nhân tự xuống bếp nấu ăn, anh nấu một số món mà Bạch Cẩm Sương thích ăn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ăn cơm xong, Bạch Cẩm Sương mới phục hồi tinh thần hỏi: “Sao hôm nay anh lại muốn nấu ăn vậy?”
Mỗi ngày Mặc Tu Nhân phải giải quyết quá nhiều việc vì Hằng Vinh có các công ty con ở nhiều nơi trên cả nước. Mục tiêu của Mặc Tu Nhân là làm cho đồ trang sức của Hằng Vinh ngày càng lớn mạnh và trở thành công ty hàng đầu trong nước và thậm chí là nổi tiếng trên toàn thế giới.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bình thường khi trở về nhà, sau khi ăn xong anh sẽ tiếp tục làm việc. Trừ những ngày đặc biệt thì anh hiếm khi xuống bếp.
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời nói của cô thì chu môi và giọng nói có vẻ mập mờ: “Anh nấu ăn, em ăn cơm, anh ăn em”
Bạch Cầm Sương nghe vậy thì không hiểu sao cô thấy khó chịu vô cùng: “Chắc là ông Tống yêu vợ lắm. Em nhớ ngày hôm đó khi ông ấy thấy em giống vợ của ông ấy thì đã phản ứng dữ dội lắm”.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Chú Tống rất yêu dì Đỗ. Dì Đỗ đã đi nhiều năm như vậy nhưng chú ấy cũng không dự định kết hôn lần nữa”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cảm thấy có một nỗi u sầu không thể giải thích được, thật đáng tiếc khi một cặp đôi yêu nhau như vậy mà chỉ vì đứa con lại khiến cả gia đình tan nát. Thật sự quá đáng tiếc.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân hỏi: “Cẩm Sương, em có muốn đi tìm bố mẹ ruột của em không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cầm Sương sững sờ, bật cười: "Em không cần như vậy.”
Bạch Cẩm Sương mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ngày đó bọn họ đã bỏ rơi em trong trời tuyết, sợ rằng họ không muốn nhìn thấy em nữa. Vậy em cần gì phải tìm họ chứ? Xem họ còn có thể ghét em như thế nào nữa? Em không cần, cả đời này em chỉ cần tình thương của mẹ là đủ rồi. Dù mẹ đã qua đời nhưng tình thương mà mẹ dành cho em cũng đủ rồi”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lời nói của Bạch Cẩm Sương nghe có vẻ bình tĩnh lạ thường nhưng rõ ràng Mặc Tu Nhân có thể cảm thấy sau khi nhắc đến chủ đề này thì Bạch Cẩm Sương như quần lên mình có một lớp băng giá lạnh lẽo. Cô không cho phép người khác thăm dò chút tin tức nào ở bên trong cả.
Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng anh không biết là có thể nào để an ủi cô.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trở lại Bắc Uyển số một, dường như Bạch Cẩm Sương vẫn còn đang buồn lòng vì chuyện hồi nãy.
Mặc Tu Nhân tự xuống bếp nấu ăn, anh nấu một số món mà Bạch Cẩm Sương thích ăn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ăn cơm xong, Bạch Cẩm Sương mới phục hồi tinh thần hỏi: “Sao hôm nay anh lại muốn nấu ăn vậy?”
Mỗi ngày Mặc Tu Nhân phải giải quyết quá nhiều việc vì Hằng Vinh có các công ty con ở nhiều nơi trên cả nước. Mục tiêu của Mặc Tu Nhân là làm cho đồ trang sức của Hằng Vinh ngày càng lớn mạnh và trở thành công ty hàng đầu trong nước và thậm chí là nổi tiếng trên toàn thế giới.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bình thường khi trở về nhà, sau khi ăn xong anh sẽ tiếp tục làm việc. Trừ những ngày đặc biệt thì anh hiếm khi xuống bếp.
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời nói của cô thì chu môi và giọng nói có vẻ mập mờ: “Anh nấu ăn, em ăn cơm, anh ăn em”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.