Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 601: Tất cả đều sợ hãi
Vân Khởi Mặc Ly
27/06/2021
Đàm Phi Vũ vẻ mặt đầy sự áy náy nhìn cô buồn bã: "Chuyện xảy ra hôm nay là em sai. Em cũng biết chị rất lo lắng cho Bông Vải. Tất cả đều là lỗi của em. Chị đừng mắng Bông Vải nữa. Nếu chị có giận thì cứ giận em đi. Có gì thì cứ mằng em là được rồi, mắng mỗi em thôi!"
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn cậu ta: "Em thấy là che chở cho thằng bé như này, thì có thể khiến nó học thêm được bài học à, như thế này là làm đúng rồi, đúng không hả?"
Đàm Phi Vũ vẻ mặt mất mát: "Vậy em phải làm sao để cho chị không tức giận nữa?"
Vẻ mặt của cậu ta cũng có chút tủi thân, dù sao cậu ta cũng thích Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương hung dữ như vậy, cho dù cậu ta làm sai rồi, thế nhưng cậu ta không cần giữ thể diện hay sao?
Nhưng mà, cậu ta biết lúc này Bạch Cẩm Sương đang tức giận, là do cô thực sự lo lắng cho Tần Minh Huyền, cho nên kìm lòng mình lại, không dám nói gì nữa.
Bạch Cẩm Sương không ngờ Đàm Phi Vũ lại hỏi như vậy, nhìn Đàm Phi Vũ, rõ ràng cậu ta đã 23 tuổi rồi, vẫn như một đứa trẻ, bị mình hung dữ mắng cho, trong lòng cô cũng áy náy vô cùng. Vì vậy mà lửa giận trong lòng cũng từ từ hạ xuống bớt, sự lo lắng và tủi thân cứ ùn ùn kéo đến đây trong lòng mình.
Cô lập tức khóc lên một tiếng, trực tiếp ngồi ở bên giường bệnh, ôm lấy Tần Minh Huyền: "Bông Vải ơi, nếu có chuyện gì xảy ra với con, thì chính là đang đòi mạng của mẹ đấy, con rốt cuộc có biết hay không... 11
Bạch Cẩm Sương đã khóc, Tần Minh Huyền và Đàm Phi Vũ trước đấy còn cùng Bạch Cẩm Sương giải thích rồi tranh cãi lập tức thấy sợ hãi.
Hai chú con bọn họ nhìn nhau chằm chằm không dám nói gì.
Qua một lúc lâu, Tần Minh Huyền mới nhỏ nhẹ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, kéo tay mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, là Bông Vải sai rồi. Bông Vải sẽ không bao giờ đến những nơi nguy hiểm nữa như thế nữa, mẹ đừng tức giận con nữa nhé?"
Bạch Cẩm Sương khóc nấc thêm một lúc nữa, cảm thấy sự lo lắng và bất an gần như biến mất.
Cô đã lâu không khóc rồi, nhưng sau khi khóc xong lại cảm thấy có chút xấu hổ, ở trước mặt của con trai mình và Đàm Phi Vũ, khiến cô khó chịu vô cùng.
Cô nhanh chóng cầm lấy hai tờ giấy, lau nước mắt, cứng rắn nói: "Tần Bông Vải, đừng nói nhảm nữa, người nào đang khóc chứ, mẹ lo lắng cho con, con đừng ngậm máu phun người nhé!"
Bạn học Tần Bông Vải trợn mắt há mồm: '
Mẹ ơi, con đúng là không thể nào lật mặt nhanh như mẹ được!
Sau khi bực bội nghĩ đến cái tên vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn rối như tơ vò: "Mẹ ơi, con tên là Tần Minh Huyền mà, mẹ cũng có thể gọi biệt danh của con là Bông Vải, nhưng Tần Bông Vải là cái gì thế a!"
Cảm xúc tiêu cực của Bạch Cẩm Sương đã trôi qua, nhất là khi cô nhìn thấy Tần Minh Huyền vẫn còn bình an vô sự, cô tức giận bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Tần Bông Vải là con, con chính là Tần Bông Vải, mẹ cứ nói như vậy đấy, con làm được gì nào? Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền lợi tuyệt đối về việc đặt tên cho con, còn có quyền hét nữa nhé!" Tần Minh Huyền bất bình nhíu mày: "...Chậc chậc, thôi mẹ xinh đẹp, nên là lời mẹ nói đều có lý!" Bạch Cẩm Sương khịt mũi bóp khuôn mặt của cậu bé: "Coi như con còn có mắt nhìn đấy!"
Tần Minh Huyền nghe lời này cũng có thể thấy Bạch Cẩm Sương đã trút hết cảm xúc xong rồi, thận trọng nói: "Thật ra, chuyện của ngày hôm nay đều là lỗi của con. Mẹ đừng trách chú Đàm nhé. Chú ấy đã tự trách mình đủ rồi!"
Cậu bé nói xong liền lén lút liếc nhìn Đàm Phi Vũ, người đã làm chuyện có lỗi cúi đầu xuống bên cạnh.
Bạch Cẩm Sương nghe vậy quay lưng về phía Đàm Phi Vũ, vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi đã khóc, nghiêm giọng nói: "Chú ấy tự trách mình là đúng, nếu không, thì không biết sau này sẽ dẫn con đi chơi ở tận ngõ ngách nào nữa, chú ấy là người thân của chúng ta, thì mẹ làm sao có thể cản chú ấy lại chứ? Nếu như con xảy ra chuyện gì, chú ấy có thể chịu trách nhiệm hay không?"
Đàm Phi Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời này, nhìn Bạch Cẩm Sương biết ơn.
Đương nhiên cậu ta biết Tần Minh Huyền nếu như có xảy ra chuyện, cậu ta sẽ không thể chịu nổi trách nhiệm và Bạch Cẩm Sương sẽ luôn hận cậu ta.
Vì cậu ta đã đồng ý đưa Tần Minh Huyền đi chơi và đảm bảo an toàn cho cậu bé, nên điều đó là tối thiểu phải đảm bảo, hôm nay cậu ta đã làm sai, cậu ta sẽ không phản bác lại những gì Bạch Cẩm Sương đã nói mình.
Chỉ có điều, nếu lời nói trước đây chỉ là dao mềm cũng đúng, nghe dường như không có sức ảnh hưởng, nhưng lại khiến cậu ta rất buồn phiền. Những lời nói của Bạch Cẩm Sương hoàn toàn nghe giống như một con dao sắc cửa vào lòng, thế nhưng cũng vô cùng mềm mại như bông, chẳng có gì ảnh hưởng lắm.
Cô tự trách bản thân không để ý tới Tần Minh Huyền, nhưng cô lại nói bọn họ là người thân, cậu ta đưa Tần Minh Huyền ra ngoài, cô cũng chưa từng đề phòng, điều này khiến lòng Đàm Phi Vũ vô cùng ấm áp.
Cậu ta nhìn theo bóng lưng của Bạch Cẩm Sương và nghiêm nghị hứa: "Chị Cẩm Sương, những chuyện như thế này trong tương lai sẽ không bao giờ xảy ra nữa!"
Bạch Cẩm Sương hừ lạnh, giọng nói vẫn có chút kiêu ngạo: "Tốt nhất là thế, nếu không, chị sẽ gói ghém quăng cậu trở về nước Z, để ba mẹ cậu tiếp tục giáo dục cậu!" "Em không muốn về nước đầu chị!” Đàm Phi Vũ còn không kịp đợi Bạch Cẩm Sương nói xong liền kích động thốt lên lời phản bác.
Làm thế nào cậu ta có thể quay lại nước Z chứ? Cậu ta mà trở lại đấy. Thì sẽ không thể nào biết tin tức từ Bạch Cẩm Sương nữa. Ai mà biết được liệu Mặc Tu Nhân có tìm thấy Bạch Cẩm Sương hay không, điều này sẽ kích thích cô nhớ lại quá khứ, giữa tình cảm của anh ta và Bạch Cẩm Sương, tranh thủ ngư ông đắc lợi nữa chứ?
Tóm lại, cậu ta sẽ không để cho Mặc Tu Nhân có một cơ hội như vậy!
Bạch Cẩm Sương nghe vậy quay đầu lại liếc cậu ta một cái, lạnh nhạt nói: "Còn phải nhìn biểu hiện của em như nào nữa!"
Đàm Phi Vũ lập tức chân chó nói: "Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt mà!"
Bạch Cẩm Sương: '
Lúc này, Tần Minh Huyền đột nhiên nói: "Mẹ ơi, mẹ không tức giận nữa phải không?"
Bạch Cẩm Sương khịt mũi nhìn cậu nhóc trên giường bệnh: "Nếu không làm mẹ lo lắng thì mẹ làm sao mà tức giận được!"
Tần Minh Huyền nhanh chóng hứa: "Con sẽ không bao giờ để cho mẹ tức giận nữa đâu ạ!"
Bạch Cẩm Sương cứng họng chẳng lẽ là bị Đàm Phi Vũ truyền nhiễm thành thế hệ thứ hai rồi!
Tần Minh Huyền thấy mẹ mình có vẻ không tin tưởng, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhân tiện, mẹ ơi, hôm nay có một chú lạ mặt đã cứu con. Chúng ta phải cảm ơn chú ấy đàng hoàng mẹ a!"
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc, cô không có nghe thấy Đàm Phi Vũ nói những lời này qua điện thoại.
Cô quay đầu nhìn Đàm Phi Vũ: "Có người cứu Bông Vai à?"
Đàm Phi Vũ nhất thời có chút cắn rứt lương tâm, không biết nên nói như thế nào: “Đúng là có người này, nhưng mà...anh ta và em căn bản cùng nhau chạy tới chỗ Bông Vải, chính là, xe của anh ta cách chỗ xảy ra chuyện gần hơn. Đưa bọn em qua đây mà thôi, bọn em đã cảm ơn anh ta rồi! "
Bạch Cẩm Sương nghe vậy, bất mãn nhìn cậu ta: "Em chỉ nói cảm ơn trên miệng thôi à?"
Đàm Phi Vũ cúi đầu, không dám để cho Bạch Cẩm Sương thấy mình có ý gì đó không đúng: "Đã rất trịnh trọng rồi, hơn nữa anh ta trông không giống loại người thiếu thốn đủ thứ, cũng không cần dùng vật chất của chúng ta để cảm ơn!"
Bạch Cẩm Sương cau mày: "Đây không phải là vấn đề vật chất hay không phải vật chất. Người ta thiếu thốn thứ gì đó là chuyện của người ta. Nhưng khi người ta đã có ý cứu Bông Vải thì chúng ta phải tặng quà đáp lễ. Đây là biểu hiện của lòng biết ơn và tấm lòng của chúng ta. Làm sao được mà em lại cẩu thả cho qua thế chứ?"
Đàm Phi Vũ mặt cau có như bình bị vỡ: "Dù sao lúc trước em cũng đã nói cảm ơn rồi, anh ta cũng nói không cần gì cả, hơn nữa, khi rời đi anh ta cũng không để lại thông tin liên lạc liền đi luôn, người đông như kiến, bây giờ em cũng không có cách nào tìm ra anh ta được!"
Đương nhiên, những lời nói này của Đàm Phi Vũ đều là vớ vẩn, cậu ta không cảm ơn Mặc Tu Nhân một chút nào, mà chỉ luôn đuổi khéo Mặc Tu Nhân đi thôi, cậu ta không dám nói điều này với Bạch Cẩm Sương, chỉ có thể nói rằng cậu ta không biết thông tin liên hệ của Mặc Tu Nhân. Giở trò vô lại một chút, đem chuyện này xử lí qua là được.
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn cậu ta: "Em thấy là che chở cho thằng bé như này, thì có thể khiến nó học thêm được bài học à, như thế này là làm đúng rồi, đúng không hả?"
Đàm Phi Vũ vẻ mặt mất mát: "Vậy em phải làm sao để cho chị không tức giận nữa?"
Vẻ mặt của cậu ta cũng có chút tủi thân, dù sao cậu ta cũng thích Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương hung dữ như vậy, cho dù cậu ta làm sai rồi, thế nhưng cậu ta không cần giữ thể diện hay sao?
Nhưng mà, cậu ta biết lúc này Bạch Cẩm Sương đang tức giận, là do cô thực sự lo lắng cho Tần Minh Huyền, cho nên kìm lòng mình lại, không dám nói gì nữa.
Bạch Cẩm Sương không ngờ Đàm Phi Vũ lại hỏi như vậy, nhìn Đàm Phi Vũ, rõ ràng cậu ta đã 23 tuổi rồi, vẫn như một đứa trẻ, bị mình hung dữ mắng cho, trong lòng cô cũng áy náy vô cùng. Vì vậy mà lửa giận trong lòng cũng từ từ hạ xuống bớt, sự lo lắng và tủi thân cứ ùn ùn kéo đến đây trong lòng mình.
Cô lập tức khóc lên một tiếng, trực tiếp ngồi ở bên giường bệnh, ôm lấy Tần Minh Huyền: "Bông Vải ơi, nếu có chuyện gì xảy ra với con, thì chính là đang đòi mạng của mẹ đấy, con rốt cuộc có biết hay không... 11
Bạch Cẩm Sương đã khóc, Tần Minh Huyền và Đàm Phi Vũ trước đấy còn cùng Bạch Cẩm Sương giải thích rồi tranh cãi lập tức thấy sợ hãi.
Hai chú con bọn họ nhìn nhau chằm chằm không dám nói gì.
Qua một lúc lâu, Tần Minh Huyền mới nhỏ nhẹ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, kéo tay mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, là Bông Vải sai rồi. Bông Vải sẽ không bao giờ đến những nơi nguy hiểm nữa như thế nữa, mẹ đừng tức giận con nữa nhé?"
Bạch Cẩm Sương khóc nấc thêm một lúc nữa, cảm thấy sự lo lắng và bất an gần như biến mất.
Cô đã lâu không khóc rồi, nhưng sau khi khóc xong lại cảm thấy có chút xấu hổ, ở trước mặt của con trai mình và Đàm Phi Vũ, khiến cô khó chịu vô cùng.
Cô nhanh chóng cầm lấy hai tờ giấy, lau nước mắt, cứng rắn nói: "Tần Bông Vải, đừng nói nhảm nữa, người nào đang khóc chứ, mẹ lo lắng cho con, con đừng ngậm máu phun người nhé!"
Bạn học Tần Bông Vải trợn mắt há mồm: '
Mẹ ơi, con đúng là không thể nào lật mặt nhanh như mẹ được!
Sau khi bực bội nghĩ đến cái tên vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn rối như tơ vò: "Mẹ ơi, con tên là Tần Minh Huyền mà, mẹ cũng có thể gọi biệt danh của con là Bông Vải, nhưng Tần Bông Vải là cái gì thế a!"
Cảm xúc tiêu cực của Bạch Cẩm Sương đã trôi qua, nhất là khi cô nhìn thấy Tần Minh Huyền vẫn còn bình an vô sự, cô tức giận bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Tần Bông Vải là con, con chính là Tần Bông Vải, mẹ cứ nói như vậy đấy, con làm được gì nào? Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền lợi tuyệt đối về việc đặt tên cho con, còn có quyền hét nữa nhé!" Tần Minh Huyền bất bình nhíu mày: "...Chậc chậc, thôi mẹ xinh đẹp, nên là lời mẹ nói đều có lý!" Bạch Cẩm Sương khịt mũi bóp khuôn mặt của cậu bé: "Coi như con còn có mắt nhìn đấy!"
Tần Minh Huyền nghe lời này cũng có thể thấy Bạch Cẩm Sương đã trút hết cảm xúc xong rồi, thận trọng nói: "Thật ra, chuyện của ngày hôm nay đều là lỗi của con. Mẹ đừng trách chú Đàm nhé. Chú ấy đã tự trách mình đủ rồi!"
Cậu bé nói xong liền lén lút liếc nhìn Đàm Phi Vũ, người đã làm chuyện có lỗi cúi đầu xuống bên cạnh.
Bạch Cẩm Sương nghe vậy quay lưng về phía Đàm Phi Vũ, vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi đã khóc, nghiêm giọng nói: "Chú ấy tự trách mình là đúng, nếu không, thì không biết sau này sẽ dẫn con đi chơi ở tận ngõ ngách nào nữa, chú ấy là người thân của chúng ta, thì mẹ làm sao có thể cản chú ấy lại chứ? Nếu như con xảy ra chuyện gì, chú ấy có thể chịu trách nhiệm hay không?"
Đàm Phi Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời này, nhìn Bạch Cẩm Sương biết ơn.
Đương nhiên cậu ta biết Tần Minh Huyền nếu như có xảy ra chuyện, cậu ta sẽ không thể chịu nổi trách nhiệm và Bạch Cẩm Sương sẽ luôn hận cậu ta.
Vì cậu ta đã đồng ý đưa Tần Minh Huyền đi chơi và đảm bảo an toàn cho cậu bé, nên điều đó là tối thiểu phải đảm bảo, hôm nay cậu ta đã làm sai, cậu ta sẽ không phản bác lại những gì Bạch Cẩm Sương đã nói mình.
Chỉ có điều, nếu lời nói trước đây chỉ là dao mềm cũng đúng, nghe dường như không có sức ảnh hưởng, nhưng lại khiến cậu ta rất buồn phiền. Những lời nói của Bạch Cẩm Sương hoàn toàn nghe giống như một con dao sắc cửa vào lòng, thế nhưng cũng vô cùng mềm mại như bông, chẳng có gì ảnh hưởng lắm.
Cô tự trách bản thân không để ý tới Tần Minh Huyền, nhưng cô lại nói bọn họ là người thân, cậu ta đưa Tần Minh Huyền ra ngoài, cô cũng chưa từng đề phòng, điều này khiến lòng Đàm Phi Vũ vô cùng ấm áp.
Cậu ta nhìn theo bóng lưng của Bạch Cẩm Sương và nghiêm nghị hứa: "Chị Cẩm Sương, những chuyện như thế này trong tương lai sẽ không bao giờ xảy ra nữa!"
Bạch Cẩm Sương hừ lạnh, giọng nói vẫn có chút kiêu ngạo: "Tốt nhất là thế, nếu không, chị sẽ gói ghém quăng cậu trở về nước Z, để ba mẹ cậu tiếp tục giáo dục cậu!" "Em không muốn về nước đầu chị!” Đàm Phi Vũ còn không kịp đợi Bạch Cẩm Sương nói xong liền kích động thốt lên lời phản bác.
Làm thế nào cậu ta có thể quay lại nước Z chứ? Cậu ta mà trở lại đấy. Thì sẽ không thể nào biết tin tức từ Bạch Cẩm Sương nữa. Ai mà biết được liệu Mặc Tu Nhân có tìm thấy Bạch Cẩm Sương hay không, điều này sẽ kích thích cô nhớ lại quá khứ, giữa tình cảm của anh ta và Bạch Cẩm Sương, tranh thủ ngư ông đắc lợi nữa chứ?
Tóm lại, cậu ta sẽ không để cho Mặc Tu Nhân có một cơ hội như vậy!
Bạch Cẩm Sương nghe vậy quay đầu lại liếc cậu ta một cái, lạnh nhạt nói: "Còn phải nhìn biểu hiện của em như nào nữa!"
Đàm Phi Vũ lập tức chân chó nói: "Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt mà!"
Bạch Cẩm Sương: '
Lúc này, Tần Minh Huyền đột nhiên nói: "Mẹ ơi, mẹ không tức giận nữa phải không?"
Bạch Cẩm Sương khịt mũi nhìn cậu nhóc trên giường bệnh: "Nếu không làm mẹ lo lắng thì mẹ làm sao mà tức giận được!"
Tần Minh Huyền nhanh chóng hứa: "Con sẽ không bao giờ để cho mẹ tức giận nữa đâu ạ!"
Bạch Cẩm Sương cứng họng chẳng lẽ là bị Đàm Phi Vũ truyền nhiễm thành thế hệ thứ hai rồi!
Tần Minh Huyền thấy mẹ mình có vẻ không tin tưởng, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhân tiện, mẹ ơi, hôm nay có một chú lạ mặt đã cứu con. Chúng ta phải cảm ơn chú ấy đàng hoàng mẹ a!"
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc, cô không có nghe thấy Đàm Phi Vũ nói những lời này qua điện thoại.
Cô quay đầu nhìn Đàm Phi Vũ: "Có người cứu Bông Vai à?"
Đàm Phi Vũ nhất thời có chút cắn rứt lương tâm, không biết nên nói như thế nào: “Đúng là có người này, nhưng mà...anh ta và em căn bản cùng nhau chạy tới chỗ Bông Vải, chính là, xe của anh ta cách chỗ xảy ra chuyện gần hơn. Đưa bọn em qua đây mà thôi, bọn em đã cảm ơn anh ta rồi! "
Bạch Cẩm Sương nghe vậy, bất mãn nhìn cậu ta: "Em chỉ nói cảm ơn trên miệng thôi à?"
Đàm Phi Vũ cúi đầu, không dám để cho Bạch Cẩm Sương thấy mình có ý gì đó không đúng: "Đã rất trịnh trọng rồi, hơn nữa anh ta trông không giống loại người thiếu thốn đủ thứ, cũng không cần dùng vật chất của chúng ta để cảm ơn!"
Bạch Cẩm Sương cau mày: "Đây không phải là vấn đề vật chất hay không phải vật chất. Người ta thiếu thốn thứ gì đó là chuyện của người ta. Nhưng khi người ta đã có ý cứu Bông Vải thì chúng ta phải tặng quà đáp lễ. Đây là biểu hiện của lòng biết ơn và tấm lòng của chúng ta. Làm sao được mà em lại cẩu thả cho qua thế chứ?"
Đàm Phi Vũ mặt cau có như bình bị vỡ: "Dù sao lúc trước em cũng đã nói cảm ơn rồi, anh ta cũng nói không cần gì cả, hơn nữa, khi rời đi anh ta cũng không để lại thông tin liên lạc liền đi luôn, người đông như kiến, bây giờ em cũng không có cách nào tìm ra anh ta được!"
Đương nhiên, những lời nói này của Đàm Phi Vũ đều là vớ vẩn, cậu ta không cảm ơn Mặc Tu Nhân một chút nào, mà chỉ luôn đuổi khéo Mặc Tu Nhân đi thôi, cậu ta không dám nói điều này với Bạch Cẩm Sương, chỉ có thể nói rằng cậu ta không biết thông tin liên hệ của Mặc Tu Nhân. Giở trò vô lại một chút, đem chuyện này xử lí qua là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.