Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 223: Thủ đoạn tàn nhẫn
Vân Khởi Mặc Ly
25/05/2021
Quý Nhiên sợ tới mức đến hồn cũng không còn mà trực tiếp mềm nhũn trong lòng Mặc Tu Nhân. Sắc mặt lúc này của Mặc Tu Nhân trông rất khó coi mà nhíu mày.
Mặc dù thủ đoạn của anh rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng anh cũng không thể cứ đứng trơ mắt ra nhìn một người đang sống sờ sờ ở trước mặt mình bị xe đụng. Chiếc xe đâm vào cột đá trước cửa Nhà hàng Minh Toàn. Phân đầu sẽ bị đụng vào đã lõm xuống, trán của người lại xe đang gục xuống vô lăng, đầu người này đang chảy ra rất nhiều máu.
Mặc Tu Nhân buông ra Quý Nhiên: "Tự mình đứng lên.”
Cả cơ thể của Quý Nhiên như nhũn ra. Cô ta lảo đảo một chút rồi vội vàng bám vào bức tường ở bên cạnh.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Triệu Vân Vương: "Tôi đang xảy ra chút chuyện ở Nhà hàng Minh Toàn, cậu mau đi điều tra một chút để xem là ngoài ý muốn hay là có người cố ý làm.”
Giọng nói lúc này của Triệu Vân Vương trở nên vô cùng nghiêm túc: "Được rồi, tôi sẽ lập tức đi điều tra"
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, liếc nhìn Quý Nhiên càn đang đứng bên cạnh một cái: "Quý Nhiên, tôi cảnh cáo cô thêm một lần nữa. Nếu cô không muốn bị giết thì về sau tránh xa tôi ra một chút.”
Đôi môi của Quý Nhiên khẽ run lên, mãi sau cô ta mới nói ra một câu: "Em đã biết. Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh Mặc đã giúp đỡ”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân cũng không thèm nhìn cô ta nữa. Tất cả mọi người xung quay thì cho rằng chuyện vừa xảy ra chỉ là một sự ngoài ý muốn.
Lúc xe của Mặc Tu Nhân tới đón, anh lập tức lên xe rồi rời đi như vậy. Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, Bạch Cẩm Sương đang ngồi ở trên ghế sô pha, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn mờ được đặt ở dưới đất. Tiểu Bạch đang yên lặng mà nằm cạnh cô, giống như nó biết tâm trạng của bà chủ không tốt cho nên hôm nay nó mới phá lệ mà ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Mặc Tu Nhân đổi giày, cởi chiếc áo khoác trên người ra rồi đưa tay giật giật cái cà vạt. Anh đưa mắt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: "Em ngồi trong phòng khách làm gì vậy?" Anh mỉm cười rồi đi tới và ngồi xuống. Anh vẫn còn đang chìm đắm trong sự thay đổi về tình yêu dù là rất nhỏ mình và Bạch Cẩm Sương, cho ên anh không hề nhận ra sự kỳ lạ của Bạch Cấm Sương.
Tuy nhiên, khi anh vừa ngồi xuống, Bạch Cẩm Sương lập tức cau mày nhìn anh: “Anh uống rượu sao?"
Mặc Tu Nhân uống rượu cho nên giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn: "Anh có uống một chút, nhưng anh không có uống say.”
Đôi lông mày của Bạch Cẩm Sương lại càng nhíu chặt hơn: "Anh còn hút thuốc lá sao?"
Mặc Tu Nhân cười: "Ừm, anh hút không nhiều!" Anh nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương đang quan tâm mình, cho nên tâm trạng lúc này của anh tự nhiên tốt hơn bình thường.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Cô đang nghĩ đến người này, một bên thì có quan hệ mập mờ không rõ với Quý Nhiên, còn một bên lại đi lừa gạt cô Sắc mặt của cô vô cùng phức tạp: "Không phải là anh đã cai thuốc rồi sao?" Thật ra, Mặc Tu Nhân cũng không cân phải lừa dối cô.
Bởi vì dù sao, cô cũng không có tư cách để quản anh, không phải sao?” Mặc Tu Nhân lại không biết trong lòng Bạch Cấm Sương đang có những suy nghĩ này. Anh khẽ cười và nói: "Anh đột nhiên cảm thấy việc cai thuốc này rất vô nghĩa. Anh đã tìm thấy một việc làm có ý nghĩa hơn việc cai thuốc này rồi.” Trong lòng, Bạch Cẩm Sương thầm cười lạnh một tiếng.
Chuyện có ý nghĩa hơn sao? Chân anh cũng lúc đạp lên hai chiếc thuyền mà không sợ bị lật thuyền sao? Lúc này, Mặc Tu Nhân mới ý thức được hôm nay Bạch Cẩm Sương có chút là lạ. Anh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương mà nhíu mày một chút: "Bạch Cẩm Sương, em sao vậy?” Bạch Cẩm Sương cười lạnh: "Tôi không sao cả. Tôi chỉ là cảm thấy có chút tò mò, có phải đàn ông các anh đều rất thích phản bội hay không?” Rõ ràng anh đã nói mình và Quy Nhiên không có gì, nhưng anh lại vụng trộm đi hẹn hò với cô ta.
Chuyện này thật là... Khiến cho cô phải mở to con mắt mà nhìn. Bạch Cẩm Sương không biết vì sao mà mình lại để ý chuyện này đến như vậy. Đôi lông mày của Mặc Tu Nhân càng chặt hơn: “Em đang nói cái gì vậy? Cái gì mà phản bội? Em mau nói rõ ràng đi.” Vốn dĩ Bạch Cấm Sương đang vô cùng tức giận. Cô chính là người tận mắt nhìn thấy cho nên cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ cô còn phải ra dáng một oán phụ rồi nói ra trước mặt Mặc Tu Nhân hay sao? Anh vậy mà còn hỏi là có chuyện gì sao? Như vậy thì quá xấu hổ, quá hèn mọn rồi. Vì vậy, cô không muốn như thế chút nào. Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân một cái với sắc mặt vô cùng lạnh lùng: “Anh cứ coi như tôi vừa nói nhảm đi” Cô nói xong lập tức đứng dậy muốn rời đi. Lúc này, Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng mơ hồ. Nhưng, anh cũng không có để Bạch Cẩm Sương cứ như vậy mà rời đi.
Hôm nay, quan hệ của anh và Bạch Cẩm Sương vừa mới tốt lên một chút. Nếu bây giờ anh để mâu thuẫn xảy ra thì chẳng khác nào hai người rơi vào chiến tranh lạnh cả.
Anh vung tay lên rồi bắt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương: "Không được, em nhất định phải nói cho rõ ràng." Bạch Cẩm Sương nổi giận, hốc mắt có chút đỏ lên. Cô dùng sức muốn hất tay của Mặc Tu Nhân ra.
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới, Bạch Cấm Sương lại như vậy.
Sắc mặt của anh chợt thay đổi.
Anh kéo tay Bạch Cấm Sương lại rồi trực tiếp đè cô xuống chiếc ghế sô pha một cách vừa mạnh mẽ vừa có chút bất đắc dĩ: "Rốt cuộc thì em đang tức giận về chuyện gì thế?” Bạch Cẩm Sương lạnh lùng đến mức làm cho người ta ngạt thở: "Tôi không muốn nói chuyện với anh.
Mặc Tu Nhân cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này, anh chợt nghĩ đến câu nói của Cảnh Hạo Đông. Anh ta có nói, giữa nam nữ, không có mâu thuẫn nào mà một nụ hôn không giải quyết được.
Nếu như hôn một cái vẫn chưa giải quyết được vậy thì lập tức hôn hai cái. Đương nhiên, Cảnh Hạo Đông cũng đã nói, một nụ hôn có thể đối thành một... hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến đây thì lập tức hôn xuống môi cô. Bạch Cấm Sương thực sự là không thể nghĩ tới, Mặc Tu Nhân cứ như thế mà hôn cô. Đúng lúc này, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhàn còn vương trên người Mặc Tu Nhân. Đây cũng là mùi nước hoa mà cô ngửi thấy trên người Quý Nhiên lúc cô vào nhà vệ sinh.
Trong nháy mắt, Bạch Cẩm Sương chợt cảm thấy buồn nôn. Cô bỗng nhiên dùng sức, đẩy Mặc Tu Nhân ra khỏi người mình.
Mặc Tu Nhân không có phòng bị, cho nên thiếu kém chút nữa cả người anh ngã từ trên ghế sô pha xuống. Bạch Cẩm Sương giận dữ nhìn chằm chằm anh rồi hung hăng đưa tay lên chà xát môi của mình.
Hốc mắt cô đỏ ửng, giọng nói vừa ủy khuất vừa tức giận: "Đừng có hôn tôi, thật ghê tởm.”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức thay đổi. Chỉ trong nháy mắt, mặt anh đã trở nên u ám: “Anh ghê tởm?”
Sắc mặt lúc này của Bạch Cẩm Sương vẫn là một vẻ lạnh lùng như cũ, cô chế giễu nói: "Chẳng lẽ không ghê tởm sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân lập tức biến thành một màu xám như tro: "Bạch Cẩm Sương, em mau nói rõ cho anh biết, đến cuối cùng thì em cảm thấy anh ghê tởm ở chỗ nào?”
Trong lòng Bạch Cấm Sương vừa cảm thấy tức lại vừa thấy chua xót, cho nên cô đã nói những lời không hê dễ nghe: “Tôi cảm thấy ghê tởm một người, còn cần phải có lý do hay sao?”
Chỉ cần nghĩ đến việc Mặc Tu Nhân ở bên ngoài chung đụng với những nữ nhân khác, sau đó trở về lại đụng vào cô là cô lập tức cảm thấy ghê tởm đến mức toàn thân đều không cảm thấy thoải mái.
Mặc Tu Nhân khiếp sợ nhìn Bạch Cấm Sương. Anh thật không thể nghĩ tới cô vậy mà có thể nói ra những lời này.
Anh ta tức quá hóa giận: "Được lắm! Bạch Cẩm Sương, em thật là có gan!" Mặc Tu Nhân anh cho đến tận ngày hôm nay cũng chưa từng bị người ta ghét bỏ mà sỉ nhục đến như vậy, thế nhưng cô lại nói anh ghê tởm.
Mặc Tu Nhân hít thở dữ dội đến mức phổi của anh sắp nổ tung. Anh trâm mặc mà nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương mấy lần. Sau đó anh trực tiếp quay người, câm lấy áo khoác và chìa khóa xe, đóng sập cửa mà bỏ đi. Mặc Tu Nhân không dám ở lại lâu hơn.
Anh thật sự là không biết hôm nay Bạch Cẩm Sương đã gặp phải chuyện gì mà tức giận với anh như vậy. Suýt chút nữa anh cũng bị sự tức giận kích thích nói ra những lời nói quá đáng, cuối cùng, anh cũng đã nhẫn nhịn được. Trước kia, khi những tin đồn cứ lần lượt nổ ra, anh đã phải lấy chuyện hợp đồng hôn nhân ra để nói, nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra cuối cùng mình cũng không thể nói ra những lời này.
Nếu anh thực sự nói ra mấy lời đó thì với một người có lòng tự tôn cao như Bạch Cẩm Sương, nhất định là cô sẽ đối đầu với anh.
Rồi đến cuối cùng lại dẫn đến sự tổn thương cho cả hai bên. Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không kiêng ky những chuyện này. Bạch Cẩm Sương không cho anh đụng và, anh lại càng muốn đụng vào cô hơn. Mà anh không chỉ là muốn đụng vào cô mà anh còn muốn cô hiểu rõ nghĩa vụ vợ chồng chính là nhiệm vụ của cô. Cho dù cô cảm thấy ghê tởm, thì cũng phải nhịn xuống.
Nhưng bây giờ, anh lại không thể làm được chuyện này. Anh sợ Bạch Cẩm Sương sẽ cảm thấy buồn tủi.
Trong một phòng bao tại một quán bar quen thuộc. Cảnh Hạo Đông mang vẻ mặt u oán đến: "Tớ đã tắm rửa xong rồi còn thấy buồn ngủ. Cậu cứ nhất định phải lôi tớ từ trên giường xuống để đến đây uống rượu với cậu sao?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái: 'Không muốn thì cút đi”
Mặc dù thủ đoạn của anh rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng anh cũng không thể cứ đứng trơ mắt ra nhìn một người đang sống sờ sờ ở trước mặt mình bị xe đụng. Chiếc xe đâm vào cột đá trước cửa Nhà hàng Minh Toàn. Phân đầu sẽ bị đụng vào đã lõm xuống, trán của người lại xe đang gục xuống vô lăng, đầu người này đang chảy ra rất nhiều máu.
Mặc Tu Nhân buông ra Quý Nhiên: "Tự mình đứng lên.”
Cả cơ thể của Quý Nhiên như nhũn ra. Cô ta lảo đảo một chút rồi vội vàng bám vào bức tường ở bên cạnh.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Triệu Vân Vương: "Tôi đang xảy ra chút chuyện ở Nhà hàng Minh Toàn, cậu mau đi điều tra một chút để xem là ngoài ý muốn hay là có người cố ý làm.”
Giọng nói lúc này của Triệu Vân Vương trở nên vô cùng nghiêm túc: "Được rồi, tôi sẽ lập tức đi điều tra"
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, liếc nhìn Quý Nhiên càn đang đứng bên cạnh một cái: "Quý Nhiên, tôi cảnh cáo cô thêm một lần nữa. Nếu cô không muốn bị giết thì về sau tránh xa tôi ra một chút.”
Đôi môi của Quý Nhiên khẽ run lên, mãi sau cô ta mới nói ra một câu: "Em đã biết. Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh Mặc đã giúp đỡ”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân cũng không thèm nhìn cô ta nữa. Tất cả mọi người xung quay thì cho rằng chuyện vừa xảy ra chỉ là một sự ngoài ý muốn.
Lúc xe của Mặc Tu Nhân tới đón, anh lập tức lên xe rồi rời đi như vậy. Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, Bạch Cẩm Sương đang ngồi ở trên ghế sô pha, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn mờ được đặt ở dưới đất. Tiểu Bạch đang yên lặng mà nằm cạnh cô, giống như nó biết tâm trạng của bà chủ không tốt cho nên hôm nay nó mới phá lệ mà ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Mặc Tu Nhân đổi giày, cởi chiếc áo khoác trên người ra rồi đưa tay giật giật cái cà vạt. Anh đưa mắt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: "Em ngồi trong phòng khách làm gì vậy?" Anh mỉm cười rồi đi tới và ngồi xuống. Anh vẫn còn đang chìm đắm trong sự thay đổi về tình yêu dù là rất nhỏ mình và Bạch Cẩm Sương, cho ên anh không hề nhận ra sự kỳ lạ của Bạch Cấm Sương.
Tuy nhiên, khi anh vừa ngồi xuống, Bạch Cẩm Sương lập tức cau mày nhìn anh: “Anh uống rượu sao?"
Mặc Tu Nhân uống rượu cho nên giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn: "Anh có uống một chút, nhưng anh không có uống say.”
Đôi lông mày của Bạch Cẩm Sương lại càng nhíu chặt hơn: "Anh còn hút thuốc lá sao?"
Mặc Tu Nhân cười: "Ừm, anh hút không nhiều!" Anh nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương đang quan tâm mình, cho nên tâm trạng lúc này của anh tự nhiên tốt hơn bình thường.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Cô đang nghĩ đến người này, một bên thì có quan hệ mập mờ không rõ với Quý Nhiên, còn một bên lại đi lừa gạt cô Sắc mặt của cô vô cùng phức tạp: "Không phải là anh đã cai thuốc rồi sao?" Thật ra, Mặc Tu Nhân cũng không cân phải lừa dối cô.
Bởi vì dù sao, cô cũng không có tư cách để quản anh, không phải sao?” Mặc Tu Nhân lại không biết trong lòng Bạch Cấm Sương đang có những suy nghĩ này. Anh khẽ cười và nói: "Anh đột nhiên cảm thấy việc cai thuốc này rất vô nghĩa. Anh đã tìm thấy một việc làm có ý nghĩa hơn việc cai thuốc này rồi.” Trong lòng, Bạch Cẩm Sương thầm cười lạnh một tiếng.
Chuyện có ý nghĩa hơn sao? Chân anh cũng lúc đạp lên hai chiếc thuyền mà không sợ bị lật thuyền sao? Lúc này, Mặc Tu Nhân mới ý thức được hôm nay Bạch Cẩm Sương có chút là lạ. Anh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương mà nhíu mày một chút: "Bạch Cẩm Sương, em sao vậy?” Bạch Cẩm Sương cười lạnh: "Tôi không sao cả. Tôi chỉ là cảm thấy có chút tò mò, có phải đàn ông các anh đều rất thích phản bội hay không?” Rõ ràng anh đã nói mình và Quy Nhiên không có gì, nhưng anh lại vụng trộm đi hẹn hò với cô ta.
Chuyện này thật là... Khiến cho cô phải mở to con mắt mà nhìn. Bạch Cẩm Sương không biết vì sao mà mình lại để ý chuyện này đến như vậy. Đôi lông mày của Mặc Tu Nhân càng chặt hơn: “Em đang nói cái gì vậy? Cái gì mà phản bội? Em mau nói rõ ràng đi.” Vốn dĩ Bạch Cấm Sương đang vô cùng tức giận. Cô chính là người tận mắt nhìn thấy cho nên cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ cô còn phải ra dáng một oán phụ rồi nói ra trước mặt Mặc Tu Nhân hay sao? Anh vậy mà còn hỏi là có chuyện gì sao? Như vậy thì quá xấu hổ, quá hèn mọn rồi. Vì vậy, cô không muốn như thế chút nào. Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân một cái với sắc mặt vô cùng lạnh lùng: “Anh cứ coi như tôi vừa nói nhảm đi” Cô nói xong lập tức đứng dậy muốn rời đi. Lúc này, Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng mơ hồ. Nhưng, anh cũng không có để Bạch Cẩm Sương cứ như vậy mà rời đi.
Hôm nay, quan hệ của anh và Bạch Cẩm Sương vừa mới tốt lên một chút. Nếu bây giờ anh để mâu thuẫn xảy ra thì chẳng khác nào hai người rơi vào chiến tranh lạnh cả.
Anh vung tay lên rồi bắt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương: "Không được, em nhất định phải nói cho rõ ràng." Bạch Cẩm Sương nổi giận, hốc mắt có chút đỏ lên. Cô dùng sức muốn hất tay của Mặc Tu Nhân ra.
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới, Bạch Cấm Sương lại như vậy.
Sắc mặt của anh chợt thay đổi.
Anh kéo tay Bạch Cấm Sương lại rồi trực tiếp đè cô xuống chiếc ghế sô pha một cách vừa mạnh mẽ vừa có chút bất đắc dĩ: "Rốt cuộc thì em đang tức giận về chuyện gì thế?” Bạch Cẩm Sương lạnh lùng đến mức làm cho người ta ngạt thở: "Tôi không muốn nói chuyện với anh.
Mặc Tu Nhân cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này, anh chợt nghĩ đến câu nói của Cảnh Hạo Đông. Anh ta có nói, giữa nam nữ, không có mâu thuẫn nào mà một nụ hôn không giải quyết được.
Nếu như hôn một cái vẫn chưa giải quyết được vậy thì lập tức hôn hai cái. Đương nhiên, Cảnh Hạo Đông cũng đã nói, một nụ hôn có thể đối thành một... hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến đây thì lập tức hôn xuống môi cô. Bạch Cấm Sương thực sự là không thể nghĩ tới, Mặc Tu Nhân cứ như thế mà hôn cô. Đúng lúc này, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhàn còn vương trên người Mặc Tu Nhân. Đây cũng là mùi nước hoa mà cô ngửi thấy trên người Quý Nhiên lúc cô vào nhà vệ sinh.
Trong nháy mắt, Bạch Cẩm Sương chợt cảm thấy buồn nôn. Cô bỗng nhiên dùng sức, đẩy Mặc Tu Nhân ra khỏi người mình.
Mặc Tu Nhân không có phòng bị, cho nên thiếu kém chút nữa cả người anh ngã từ trên ghế sô pha xuống. Bạch Cẩm Sương giận dữ nhìn chằm chằm anh rồi hung hăng đưa tay lên chà xát môi của mình.
Hốc mắt cô đỏ ửng, giọng nói vừa ủy khuất vừa tức giận: "Đừng có hôn tôi, thật ghê tởm.”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức thay đổi. Chỉ trong nháy mắt, mặt anh đã trở nên u ám: “Anh ghê tởm?”
Sắc mặt lúc này của Bạch Cẩm Sương vẫn là một vẻ lạnh lùng như cũ, cô chế giễu nói: "Chẳng lẽ không ghê tởm sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân lập tức biến thành một màu xám như tro: "Bạch Cẩm Sương, em mau nói rõ cho anh biết, đến cuối cùng thì em cảm thấy anh ghê tởm ở chỗ nào?”
Trong lòng Bạch Cấm Sương vừa cảm thấy tức lại vừa thấy chua xót, cho nên cô đã nói những lời không hê dễ nghe: “Tôi cảm thấy ghê tởm một người, còn cần phải có lý do hay sao?”
Chỉ cần nghĩ đến việc Mặc Tu Nhân ở bên ngoài chung đụng với những nữ nhân khác, sau đó trở về lại đụng vào cô là cô lập tức cảm thấy ghê tởm đến mức toàn thân đều không cảm thấy thoải mái.
Mặc Tu Nhân khiếp sợ nhìn Bạch Cấm Sương. Anh thật không thể nghĩ tới cô vậy mà có thể nói ra những lời này.
Anh ta tức quá hóa giận: "Được lắm! Bạch Cẩm Sương, em thật là có gan!" Mặc Tu Nhân anh cho đến tận ngày hôm nay cũng chưa từng bị người ta ghét bỏ mà sỉ nhục đến như vậy, thế nhưng cô lại nói anh ghê tởm.
Mặc Tu Nhân hít thở dữ dội đến mức phổi của anh sắp nổ tung. Anh trâm mặc mà nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương mấy lần. Sau đó anh trực tiếp quay người, câm lấy áo khoác và chìa khóa xe, đóng sập cửa mà bỏ đi. Mặc Tu Nhân không dám ở lại lâu hơn.
Anh thật sự là không biết hôm nay Bạch Cẩm Sương đã gặp phải chuyện gì mà tức giận với anh như vậy. Suýt chút nữa anh cũng bị sự tức giận kích thích nói ra những lời nói quá đáng, cuối cùng, anh cũng đã nhẫn nhịn được. Trước kia, khi những tin đồn cứ lần lượt nổ ra, anh đã phải lấy chuyện hợp đồng hôn nhân ra để nói, nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra cuối cùng mình cũng không thể nói ra những lời này.
Nếu anh thực sự nói ra mấy lời đó thì với một người có lòng tự tôn cao như Bạch Cẩm Sương, nhất định là cô sẽ đối đầu với anh.
Rồi đến cuối cùng lại dẫn đến sự tổn thương cho cả hai bên. Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không kiêng ky những chuyện này. Bạch Cẩm Sương không cho anh đụng và, anh lại càng muốn đụng vào cô hơn. Mà anh không chỉ là muốn đụng vào cô mà anh còn muốn cô hiểu rõ nghĩa vụ vợ chồng chính là nhiệm vụ của cô. Cho dù cô cảm thấy ghê tởm, thì cũng phải nhịn xuống.
Nhưng bây giờ, anh lại không thể làm được chuyện này. Anh sợ Bạch Cẩm Sương sẽ cảm thấy buồn tủi.
Trong một phòng bao tại một quán bar quen thuộc. Cảnh Hạo Đông mang vẻ mặt u oán đến: "Tớ đã tắm rửa xong rồi còn thấy buồn ngủ. Cậu cứ nhất định phải lôi tớ từ trên giường xuống để đến đây uống rượu với cậu sao?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái: 'Không muốn thì cút đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.