Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 59: Trang sức tùy chỉnh
Vân Khởi Mặc Ly
17/05/2021
Trang sức tùy chỉnh Lòng Bạch Cẩm Sương lạnh như gió bắc.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Tu Nhân chỉ là nói về cơ thể, không phải cảm xúc.
Có lẽ, cô nên hiểu điều này ngay vào thời điểm cô chủ động đề nghị anh tôi lấy giấy kết hôn, làm cho anh tôi trở thành đường lui của bản thân.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Bạch Cẩm Sương càng lạnh hơn, nhưng đầu óc lại bình tĩnh hơn.
Bạch Cẩm Sương im lặng vài giây, cô không xuống giường uõng nước mà trở mình nằm xuống, cả người cứng ngắc chiếm nửa chiếc giường.
Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên, anh nhãc chăn lên nằm xuống bên còn lại.
Mùi hương làm cho người tôi yên tâm bên cạnh khiến anh ngủ quên lúc nào không hay.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Tu Nhân mở mắt, thỏa mãn ôm Bạch Cẩm Sương một cái.
Anh mở mắt ra nhìn người trong vòng tay mình, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh cẩn thận thả Bạch Cẩm Sương ra, xuống giường đi tắm.
Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, Bạch Cẩm Sương mở mắt ra.
Cô cho rằng sở dĩ mình chưa phát điên là vì Mặc Tu Nhân ngoài miệng nói về nghĩa vụ vợ chồng, lại còn ngủ chung với nhau đã vài đêm, lại chẳng thực sự ép cô làm gì.
Cô muốn xem Mặc Tu Nhân muốn làm gì.
Bạch Cẩm Sương rời giường, đi vào phòng tảm của khách để tắm rửa, khi nhìn thấy trong phòng tắm có dầu gội và sữa tắm quen thuộc, vẻ mặt có chút khó nói.
Có khi nào, Mặc Tu Nhân dùng loại này? Sau khi Bạch Cẩm Sương tắm xong, Mặc Tu Nhân đã sớm rời khỏi phòng ngủ chính, cô thay quần áo đi làm.
Khi cô đi xuống cầu thang đi qua phòng khách, cô thấy Mặc Tu Nhân đang ăn sáng.
Cô đi thẳng ra cửa, ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Ăn!" Bạch Cẩm Sương không dừng lại bước nào: "Không, tôi không ăn!" Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân có chút xấu, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, không nói gì.
Anh biết thái độ của anh tối hôm qua có thể hơi quá đáng, nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì cô mà.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, anh hừ một tiếng, nhìn miếng sandwich trong tay mà, tự nhiên không muốn ăn nữa.
Khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Mặc dù không ai yêu cầu cô làm mẫu thiết kế nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn luôn có thói quen vẽ khi có cảm hứng, khi cần sử dụng cũng có nhiều lựa chọn.
Khoảng mười giờ, Phùng Hoàng Hân đi ra
- -----------------
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Tu Nhân chỉ là nói về cơ thể, không phải cảm xúc.
Có lẽ, cô nên hiểu điều này ngay vào thời điểm cô chủ động đề nghị anh tôi lấy giấy kết hôn, làm cho anh tôi trở thành đường lui của bản thân.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Bạch Cẩm Sương càng lạnh hơn, nhưng đầu óc lại bình tĩnh hơn.
Bạch Cẩm Sương im lặng vài giây, cô không xuống giường uõng nước mà trở mình nằm xuống, cả người cứng ngắc chiếm nửa chiếc giường.
Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên, anh nhãc chăn lên nằm xuống bên còn lại.
Mùi hương làm cho người tôi yên tâm bên cạnh khiến anh ngủ quên lúc nào không hay.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Tu Nhân mở mắt, thỏa mãn ôm Bạch Cẩm Sương một cái.
Anh mở mắt ra nhìn người trong vòng tay mình, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh cẩn thận thả Bạch Cẩm Sương ra, xuống giường đi tắm.
Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, Bạch Cẩm Sương mở mắt ra.
Cô cho rằng sở dĩ mình chưa phát điên là vì Mặc Tu Nhân ngoài miệng nói về nghĩa vụ vợ chồng, lại còn ngủ chung với nhau đã vài đêm, lại chẳng thực sự ép cô làm gì.
Cô muốn xem Mặc Tu Nhân muốn làm gì.
Bạch Cẩm Sương rời giường, đi vào phòng tảm của khách để tắm rửa, khi nhìn thấy trong phòng tắm có dầu gội và sữa tắm quen thuộc, vẻ mặt có chút khó nói.
Có khi nào, Mặc Tu Nhân dùng loại này? Sau khi Bạch Cẩm Sương tắm xong, Mặc Tu Nhân đã sớm rời khỏi phòng ngủ chính, cô thay quần áo đi làm.
Khi cô đi xuống cầu thang đi qua phòng khách, cô thấy Mặc Tu Nhân đang ăn sáng.
Cô đi thẳng ra cửa, ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Ăn!" Bạch Cẩm Sương không dừng lại bước nào: "Không, tôi không ăn!" Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân có chút xấu, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, không nói gì.
Anh biết thái độ của anh tối hôm qua có thể hơi quá đáng, nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì cô mà.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, anh hừ một tiếng, nhìn miếng sandwich trong tay mà, tự nhiên không muốn ăn nữa.
Khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Mặc dù không ai yêu cầu cô làm mẫu thiết kế nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn luôn có thói quen vẽ khi có cảm hứng, khi cần sử dụng cũng có nhiều lựa chọn.
Khoảng mười giờ, Phùng Hoàng Hân đi ra
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.