Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 874: Trở nên không ổn
Vân Khởi Mặc Ly
31/08/2021
Mặc Tu Nhân nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Bạch Cẩm Sương thì lắc đầu nói: “Không phải kết hôn mà chỉ là mang thai, cha của đứa nhỏ là ai thì cũng không ai biết rõ, dù sao thì năm đó bà ta cũng bị đuổi ra bên ngoài! Đỗ Nghĩa kia cũng nhỏ hơn em không ít! Chỉ có điều là một kẻ ba hoa ăn chơi mà thôi. cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, thiệp mời mà anh ta lấy được chính là của dì Đỗ ở nhà họ Đỗ bên kia!”
Năm đó Đỗ Yến Oanh không chút do dự rời khỏi nhà họ Tống, sau đó đoạn tuyệt quan hệ cùng nhà họ Đỗ.
Đỗ Yến Oanh vốn là đứa con gái bảo bối của nhà họ Đỗ vậy mà sau đó Đỗ Yến Oanh lại biến mất, Đỗ Thanh Vi về nước, trưởng bối của nhà họ Đỗ cũng tiếp nhận bà ta, sau đó còn đem đứa con trai của bà ta trở thành đứa cháu duy nhất của nhà họ Đỗ.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, anh thấp giọng nói: “Em thất vọng về nhà họ Đỗ sao?”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Em cũng không có cảm giác gì với nhà họ Đỗ, ngoại trừ mẹ của em và Đỗ Thanh Vi thì em cũng chưa từng nhìn thấy người nhà họ Đỗ bao giờ... không đúng! Cái tên rác rưởi kia cũng coi như là thêm một người!
Mặc Tu Nhân cười cười, vuốt tóc của cô: “Được rồi, chúng ta không nói về anh ta nữa, không phải vừa rồi em muốn đi tìm Bông Vải sao? Em tìm được chưa?”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên vừa muốn trả lời thì nhìn thấy hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cả hai bọn họ.
Cô lập tức quýnh lên: “Không phải như vậy đâu!”
Mặc Tu Nhân cũng nhìn sang liếc mắt liền thấy Tần Minh Huyền và Tần Manh Manh đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt không di chuyển.
Mặc Tu Nhân đang muốn xoa vành tai cô nhưng nhìn thấy hai ánh mắt đơn thuần cho nên anh cứng ngắc rút tay về, sau đó nói với Tần Minh Huyền: “Bông Vải, đến chỗ bố nào!” Tần Minh Huyền nhìn thoáng qua Tần Manh Manh, đôi chân ngắn tũn lập tức lon ton chạy đến chỗ của Mặc Tu
Nhân: “Bố, mẹ!”
Trên gương mặt của Bạch Cẩm Sương đầu ý cười, nhìn Tần Minh Huyền chạy đến ôm Mặc Tu Nhân.
Cô cười cười, sau đó nói với Tần Manh Manh ở một bên: “Nếu như có một mình mà cô không được tự nhiên thì hãy đi theo tôi!”
Bạch Cẩm Sương biết rõ là Tần Manh Manh nhát gan, cho nên sợ là cô ấy không thể thích ứng được với một nơi như vậy.
Tần Mạnh Mạnh nhẹ gật đầu, sau đó đi đến chỗ của Bạch Cẩm Sương.
Tiệc tối rất nhanh đã bắt đầu, vốn là Mặc Tu Nhân dân Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền cùng đi ra, nhưng mà Bạch Cẩm Sương lại từ chối, để cho anh mang theo Tần Minh Huyền đi vào là được.
Bạch Cẩm Sương mang theo Tần Mạnh Mạnh đi vào trong đại sảnh, sau khi đi vào đại sảnh, cô nhạy cảm phát hiện ra Tần Manh Manh vẫn luôn nhìn cô.
Con người của Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Manh Manh, cô đói bụng sao?”
Tần Manh Manh lắc đầu: “Tôi không đói, buổi tối tôi đã ăn rồi!”
Thanh âm của cô ấy nho nhỏ, rất giống như người hay bị người khác bắt nạt. Có điều, Bạch Cẩm Sương đã từng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tần Manh Manh ở thông Đại Loan cho nên cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại như vậy.
Cô hỏi: “Nếu như không đói bụng thì tại sao cô lại luôn nhìn chằm chằm vào tôi? Có phải ở trên mặt tôi dính gì hay không?”
Nghe thấy như vậy thì Tần Manh Manh lập tức cúi đầu bối rối, sắc mặt có chút tái nhợt nói: “Tôi... tôi..
Cả buổi mà cô ấy cũng không nói được một chữ nào, Bạch Cẩm Sương có chút giật mình, thật không nghĩ đến Tần Manh Manh lại có phản ứng như vậy!
Cô có chút lo lắng: “Manh Manh, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều!” Tần Manh Manh căng thẳng lắc đầu, như sợ Bạch
Cẩm Sương phát hiện ra cái gì.
Trước kia khi ở thôn Đại Loan, cô ấy vẫn luôn dựa vào anh trai, cô ấy biết là mình được nhặt về, cũng không phải là anh em ruột của anh trai, nhưng mà anh trai đối xử với cô ấy rất tốt, cho nên cô ấy cũng thích anh trail
Nhưng mà tỉnh cảm thích này... là thích theo kiểu người thân chứ không phải là thích theo hướng kia, khi anh trai bị hôn mê thì cô ấy vẫn luôn chiếu cố chăm sóc cho anh.
Thế nhưng sau khi anh trai tỉnh lại thì thật sự giống như đã thay đổi, chỉ có điều... người anh trai này vẫn rất tốt với cô ấy! Tốt đến nỗi... cô ấy có cảm giác được bảo vệ mà mình chưa từng có.
Cô ấy có cảm giác sau khi đến Trà Giang thì cả người anh trai đều không giống trước kia, giống như là toàn thân đều tỏa ra ánh sáng, cho nên ánh mắt của cô ấy vẫn không tự chủ mà nhìn về phía anh trai.
Chỉ tiếc... cô ấy nhìn thấy anh trai rất bảo vệ mình nhưng mà chẳng qua cũng chỉ coi cô ấy như là em gái mà chăm sóc. Nhưng mà... khi anh trai nói chuyện với Bạch Cẩm
Sương thì cũng không tự chủ được mà chăm sóc.
Lúc trước trong bữa ăn, Tần Manh Manh cũng có cảm giác là Tần Minh Xuân hiểu rất rõ khẩu vị của Bạch Cẩm Sương, lúc nãy còn nhìn thấy một màn kia anh trai dùng một tư thế bảo vệ ngăn cản ở trước mặt của Bạch Cẩm
Sương, về sau còn đem âu phục của mình cho cô. Không biết như thế nào mà trong lòng của Tần Mạnh
Manh lại có cảm giác đau nhói.
Cô ấy cũng không có cảm giác chán ghét Bạch Cẩm Sương mà trái lại cô ấy lại rất thích Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương là người mà cô ấy luôn muốn trở thành, xinh đẹp ưu nhã, thông minh quyết đoán.
Nhất là vừa rồi cô còn đạp cho Đỗ Nghĩa một cước kia, quả thực là vô cùng ngầu!
Tần Manh Manh rất hâm mộ, nhưng cô ấy cũng biết rõ bản thân mình mãi mãi sẽ không thể nào thành như vậy, hiện tại cô ấy cũng chỉ mới thoát khỏi tình trạng mù chữ, cho dù là cô ấy đã rất cố gắng học tập
Không biết vì sao mà trong lòng của cô ấy vô cùng chờ mong, hy vọng một ngày kia anh trai cũng có thể giải cứu cô ấy như đã làm với Bạch Cẩm Sương, cũng có thể bảo vệ cô ấy giống như cách mà anh trai bảo vệ Bạch Cẩm Sương!
Hiện tại Tần Manh Manh còn không hiểu lắm, loại bảo vệ mà cô ấy hy vọng chính là loại bảo vệ của đàn ông dành cho phụ nữ.
Bạch Cẩm Sương nhìn tâm tình của Tần Manh Manh khẩn trương như vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nghĩ là cô ấy chỉ rụt rè mà thôi.
Bởi vì tiệc tối chuẩn bị bắt đầu cho nên mọi người từ bên ngoài đều tiến vào đại sảnh.
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương tùy ý nhìn một vòng, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên. Thẩm Đinh Nhiên đang tươi cười kéo tay của Sở Hạnh Từ, thoạt nhìn cả hai người họ đều tỏa đầy ánh nắng tươi sáng, không giống như khi cô nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên ở trên boong thuyền tâm sự nặng nề, quả thực lúc này hoàn toàn trái ngược.
Không biết vì sao, khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy một màn này thì trong lòng có chút nhảy dựng, có dự cảm không tốt.
Sở Hạnh Từ không phải biết rõ bố mẹ của Thẩm Định Nhiên giết bố mẹ của anh ta sao? Tại sao anh ta lại thân thiết với Thẩm Đinh Nhiên như vậy?
Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng, cô thực sự lo cho Thẩm Đinh Nhiên bị tổn thương, nhưng mà cô cũng đã đồng ý với Mặc Tu Nhân là không để lộ ra bất cứ chuyện gì giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Lục, đây cũng là chuyện mà anh đã đồng ý với Sở Hạnh Từ
Nghĩ đến chuyện này... Trong lòng của Bạch Cẩm Sương cảm thấy không ổn, Sở Hạnh Từ làm như vậy là đang muốn làm cái gì!
Trong lòng của Bạch Cẩm Sương cảm thấy khó xử nhưng lại không thể nói gì, bởi vì cô đã đồng ý với Mặc Tu Nhân, không thể nói chuyện này cho bất cứ ai, cô nói được thì làm được, nếu không thì cô sẽ khiến cho Mặc Tu Nhân trở thành người bội tín.
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên đang ở phía xa xa rồi khẽ lắc đầu, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Lúc này. Đột nhiên có người vỗ vào vai của cô một cái, Bạch Cẩm Sương quay người nhìn thấy Vân Yến đang cười nhìn cô, Bạch Cẩm Sương bị nụ cười của cô ấy ảnh hưởng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều: “Tại sao lại chỉ có một mình cậu, anh họ của cậu và Bạch Mai đâu?”
Vân Yến cười nói: “Bọn họ gần đầy đang chuẩn bị hôn lễ, không có thời gian cùng tớ đến đây!” Lời của cô ấy vừa nói xong thì Bạch Cẩm Sương lại nhìn thấy ánh mắt của Sở Tuấn Thịnh ở một bên đang nhìn chằm chằm trên người của Vân Yến.
Thần sắc của Bạch Cẩm Sương không tin được, đây là cùng một người sao?
Chú ý thấy ánh mắt của Bạch cẩm Sương, khuôn mặt tươi cười của Vân Yến trở nên lãnh đạm, cô ấy hạ giọng nói: “Cậu đừng nhìn anh ta, nếu anh ta muốn đi theo thì cứ kệ anh ta, chúng ta cũng không cần phải quan tâm đến anh ta!”
Bạch Cẩm Sương nói khẽ: “Vậy là anh ta đi theo cậu sao?”
Vẫn Yến mấp máy mồi: “Sau khi anh ta thấy tớ không còn xua đuổi anh ta nữa thì giống như kẹo da trâu vậy, đuổi mãi cũng không đi!” Bạch Cẩm Sương trêu tức cười cười: “Tớ thấy anh ta rất có thành ý đấy!”
Năm đó Đỗ Yến Oanh không chút do dự rời khỏi nhà họ Tống, sau đó đoạn tuyệt quan hệ cùng nhà họ Đỗ.
Đỗ Yến Oanh vốn là đứa con gái bảo bối của nhà họ Đỗ vậy mà sau đó Đỗ Yến Oanh lại biến mất, Đỗ Thanh Vi về nước, trưởng bối của nhà họ Đỗ cũng tiếp nhận bà ta, sau đó còn đem đứa con trai của bà ta trở thành đứa cháu duy nhất của nhà họ Đỗ.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, anh thấp giọng nói: “Em thất vọng về nhà họ Đỗ sao?”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Em cũng không có cảm giác gì với nhà họ Đỗ, ngoại trừ mẹ của em và Đỗ Thanh Vi thì em cũng chưa từng nhìn thấy người nhà họ Đỗ bao giờ... không đúng! Cái tên rác rưởi kia cũng coi như là thêm một người!
Mặc Tu Nhân cười cười, vuốt tóc của cô: “Được rồi, chúng ta không nói về anh ta nữa, không phải vừa rồi em muốn đi tìm Bông Vải sao? Em tìm được chưa?”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên vừa muốn trả lời thì nhìn thấy hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cả hai bọn họ.
Cô lập tức quýnh lên: “Không phải như vậy đâu!”
Mặc Tu Nhân cũng nhìn sang liếc mắt liền thấy Tần Minh Huyền và Tần Manh Manh đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt không di chuyển.
Mặc Tu Nhân đang muốn xoa vành tai cô nhưng nhìn thấy hai ánh mắt đơn thuần cho nên anh cứng ngắc rút tay về, sau đó nói với Tần Minh Huyền: “Bông Vải, đến chỗ bố nào!” Tần Minh Huyền nhìn thoáng qua Tần Manh Manh, đôi chân ngắn tũn lập tức lon ton chạy đến chỗ của Mặc Tu
Nhân: “Bố, mẹ!”
Trên gương mặt của Bạch Cẩm Sương đầu ý cười, nhìn Tần Minh Huyền chạy đến ôm Mặc Tu Nhân.
Cô cười cười, sau đó nói với Tần Manh Manh ở một bên: “Nếu như có một mình mà cô không được tự nhiên thì hãy đi theo tôi!”
Bạch Cẩm Sương biết rõ là Tần Manh Manh nhát gan, cho nên sợ là cô ấy không thể thích ứng được với một nơi như vậy.
Tần Mạnh Mạnh nhẹ gật đầu, sau đó đi đến chỗ của Bạch Cẩm Sương.
Tiệc tối rất nhanh đã bắt đầu, vốn là Mặc Tu Nhân dân Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền cùng đi ra, nhưng mà Bạch Cẩm Sương lại từ chối, để cho anh mang theo Tần Minh Huyền đi vào là được.
Bạch Cẩm Sương mang theo Tần Mạnh Mạnh đi vào trong đại sảnh, sau khi đi vào đại sảnh, cô nhạy cảm phát hiện ra Tần Manh Manh vẫn luôn nhìn cô.
Con người của Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Manh Manh, cô đói bụng sao?”
Tần Manh Manh lắc đầu: “Tôi không đói, buổi tối tôi đã ăn rồi!”
Thanh âm của cô ấy nho nhỏ, rất giống như người hay bị người khác bắt nạt. Có điều, Bạch Cẩm Sương đã từng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tần Manh Manh ở thông Đại Loan cho nên cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại như vậy.
Cô hỏi: “Nếu như không đói bụng thì tại sao cô lại luôn nhìn chằm chằm vào tôi? Có phải ở trên mặt tôi dính gì hay không?”
Nghe thấy như vậy thì Tần Manh Manh lập tức cúi đầu bối rối, sắc mặt có chút tái nhợt nói: “Tôi... tôi..
Cả buổi mà cô ấy cũng không nói được một chữ nào, Bạch Cẩm Sương có chút giật mình, thật không nghĩ đến Tần Manh Manh lại có phản ứng như vậy!
Cô có chút lo lắng: “Manh Manh, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều!” Tần Manh Manh căng thẳng lắc đầu, như sợ Bạch
Cẩm Sương phát hiện ra cái gì.
Trước kia khi ở thôn Đại Loan, cô ấy vẫn luôn dựa vào anh trai, cô ấy biết là mình được nhặt về, cũng không phải là anh em ruột của anh trai, nhưng mà anh trai đối xử với cô ấy rất tốt, cho nên cô ấy cũng thích anh trail
Nhưng mà tỉnh cảm thích này... là thích theo kiểu người thân chứ không phải là thích theo hướng kia, khi anh trai bị hôn mê thì cô ấy vẫn luôn chiếu cố chăm sóc cho anh.
Thế nhưng sau khi anh trai tỉnh lại thì thật sự giống như đã thay đổi, chỉ có điều... người anh trai này vẫn rất tốt với cô ấy! Tốt đến nỗi... cô ấy có cảm giác được bảo vệ mà mình chưa từng có.
Cô ấy có cảm giác sau khi đến Trà Giang thì cả người anh trai đều không giống trước kia, giống như là toàn thân đều tỏa ra ánh sáng, cho nên ánh mắt của cô ấy vẫn không tự chủ mà nhìn về phía anh trai.
Chỉ tiếc... cô ấy nhìn thấy anh trai rất bảo vệ mình nhưng mà chẳng qua cũng chỉ coi cô ấy như là em gái mà chăm sóc. Nhưng mà... khi anh trai nói chuyện với Bạch Cẩm
Sương thì cũng không tự chủ được mà chăm sóc.
Lúc trước trong bữa ăn, Tần Manh Manh cũng có cảm giác là Tần Minh Xuân hiểu rất rõ khẩu vị của Bạch Cẩm Sương, lúc nãy còn nhìn thấy một màn kia anh trai dùng một tư thế bảo vệ ngăn cản ở trước mặt của Bạch Cẩm
Sương, về sau còn đem âu phục của mình cho cô. Không biết như thế nào mà trong lòng của Tần Mạnh
Manh lại có cảm giác đau nhói.
Cô ấy cũng không có cảm giác chán ghét Bạch Cẩm Sương mà trái lại cô ấy lại rất thích Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương là người mà cô ấy luôn muốn trở thành, xinh đẹp ưu nhã, thông minh quyết đoán.
Nhất là vừa rồi cô còn đạp cho Đỗ Nghĩa một cước kia, quả thực là vô cùng ngầu!
Tần Manh Manh rất hâm mộ, nhưng cô ấy cũng biết rõ bản thân mình mãi mãi sẽ không thể nào thành như vậy, hiện tại cô ấy cũng chỉ mới thoát khỏi tình trạng mù chữ, cho dù là cô ấy đã rất cố gắng học tập
Không biết vì sao mà trong lòng của cô ấy vô cùng chờ mong, hy vọng một ngày kia anh trai cũng có thể giải cứu cô ấy như đã làm với Bạch Cẩm Sương, cũng có thể bảo vệ cô ấy giống như cách mà anh trai bảo vệ Bạch Cẩm Sương!
Hiện tại Tần Manh Manh còn không hiểu lắm, loại bảo vệ mà cô ấy hy vọng chính là loại bảo vệ của đàn ông dành cho phụ nữ.
Bạch Cẩm Sương nhìn tâm tình của Tần Manh Manh khẩn trương như vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nghĩ là cô ấy chỉ rụt rè mà thôi.
Bởi vì tiệc tối chuẩn bị bắt đầu cho nên mọi người từ bên ngoài đều tiến vào đại sảnh.
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương tùy ý nhìn một vòng, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên. Thẩm Đinh Nhiên đang tươi cười kéo tay của Sở Hạnh Từ, thoạt nhìn cả hai người họ đều tỏa đầy ánh nắng tươi sáng, không giống như khi cô nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên ở trên boong thuyền tâm sự nặng nề, quả thực lúc này hoàn toàn trái ngược.
Không biết vì sao, khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy một màn này thì trong lòng có chút nhảy dựng, có dự cảm không tốt.
Sở Hạnh Từ không phải biết rõ bố mẹ của Thẩm Định Nhiên giết bố mẹ của anh ta sao? Tại sao anh ta lại thân thiết với Thẩm Đinh Nhiên như vậy?
Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng, cô thực sự lo cho Thẩm Đinh Nhiên bị tổn thương, nhưng mà cô cũng đã đồng ý với Mặc Tu Nhân là không để lộ ra bất cứ chuyện gì giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Lục, đây cũng là chuyện mà anh đã đồng ý với Sở Hạnh Từ
Nghĩ đến chuyện này... Trong lòng của Bạch Cẩm Sương cảm thấy không ổn, Sở Hạnh Từ làm như vậy là đang muốn làm cái gì!
Trong lòng của Bạch Cẩm Sương cảm thấy khó xử nhưng lại không thể nói gì, bởi vì cô đã đồng ý với Mặc Tu Nhân, không thể nói chuyện này cho bất cứ ai, cô nói được thì làm được, nếu không thì cô sẽ khiến cho Mặc Tu Nhân trở thành người bội tín.
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên đang ở phía xa xa rồi khẽ lắc đầu, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Lúc này. Đột nhiên có người vỗ vào vai của cô một cái, Bạch Cẩm Sương quay người nhìn thấy Vân Yến đang cười nhìn cô, Bạch Cẩm Sương bị nụ cười của cô ấy ảnh hưởng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều: “Tại sao lại chỉ có một mình cậu, anh họ của cậu và Bạch Mai đâu?”
Vân Yến cười nói: “Bọn họ gần đầy đang chuẩn bị hôn lễ, không có thời gian cùng tớ đến đây!” Lời của cô ấy vừa nói xong thì Bạch Cẩm Sương lại nhìn thấy ánh mắt của Sở Tuấn Thịnh ở một bên đang nhìn chằm chằm trên người của Vân Yến.
Thần sắc của Bạch Cẩm Sương không tin được, đây là cùng một người sao?
Chú ý thấy ánh mắt của Bạch cẩm Sương, khuôn mặt tươi cười của Vân Yến trở nên lãnh đạm, cô ấy hạ giọng nói: “Cậu đừng nhìn anh ta, nếu anh ta muốn đi theo thì cứ kệ anh ta, chúng ta cũng không cần phải quan tâm đến anh ta!”
Bạch Cẩm Sương nói khẽ: “Vậy là anh ta đi theo cậu sao?”
Vẫn Yến mấp máy mồi: “Sau khi anh ta thấy tớ không còn xua đuổi anh ta nữa thì giống như kẹo da trâu vậy, đuổi mãi cũng không đi!” Bạch Cẩm Sương trêu tức cười cười: “Tớ thấy anh ta rất có thành ý đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.