Chương 7: RA MẮT NHÂN VẬT MỚI!
Ếch xanh
26/06/2015
*Người hay cười là người đau khổ
Mượn nụ cười để che giấu đau thương
Ta vẫn hát khi lòng ta tan nát
Ta vẫn cười khi nước mắt ta rơi.*
____________****___________
4.00 pm, tại trường học…
– Reng… reng… reng
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu kết thúc một ngày học dài và mệt mỏi. Minh vươn vai:
– Zeeee! Cuối cùng cũng hết giờ! Mệt quá!
Bảo Anh ( lại ) đập vào vai cậu:
– Than thở cái gì?! Anh tưởng có mỗi mình anh mệt à?
Cậu xoa vai, tức giận nói:
– Sao cô…
Vy kéo tay nhỏ, cười nhẹ:
– Thôi đừng cãi nhau nữa! Về thôi, Nguyệt đang chán kia kìa! Còn Harry thì ngáp lên ngáp xuống suốt từ nãy rồi đấy!
Nhỏ quay xuống thì thấy nó đang uể oải ngáp dài. Harry đang ngủ gật, bộ dạng hết sức mệt mỏi và chán nản. Gật đầu với Vy, nhỏ bước đến bàn nó:
– Ê mày, hết giờ rồi! Nồi cơm điện, giường ngủ và thư phòng đang chờ mày đấy! Về đi rồi tối nay tao nấu cơm, được chưa?
Nghe đến đây, nó ngẩng dậy, mắt sáng lên như đèn pha oto, hí hửng cười gian tà:
– Mày nhớ lời mày nói đấy nhé! Tối về mà không làm là tao cho húp cháo cả tuần, ok?
Ở đầu kia của chiếc bàn, hắn đang nhìn nó bằng ánh mắt quái dị.
Nhỏ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hối hận vì những gì mình vừa hứa hẹn. Nó còn nổi tiếng thù dai nhớ lâu, trả thù thì kinh dị thôi rồi. Ai mà dám chối là nó sẽ vận dụng đủ các loại võ công để tẩn cho nhớ ra thì thôi. Không cẩn thận nhỏ bị nó đánh đến vào bệnh viện định cư dài dài mất!
Rồi nhỏ quay qua Harry, trừng mắt, nói giọng đầy nguy hiểm:
– Harry, dậy! Không tối nay chị mày không cho ăn nữa! Tối ra ngoài chuồng chó ngủ.
Cậu vội vàng bật dậy, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Bảo Anh:
– Chị ơi, em dậy rồi này! Em không muốn ngủ ở chuồng chó đâu! Em muốn ngủ với tỷ tỷ cơ!!
Nó hất mặt:
– Mày thấy chưa? Mày bị người ta kỳ thị đến nỗi nhà có mấy người liền mà nó chỉ muốn ngủ với tao.
Haizzzz~ Bảo Anh thở dài, khoát tay:
– Thôi về đi. Nói chuyện với mày mệt quá! Cứ thế này thì tao tổn thọ mất thôi.
Nó trêu:
– Mày làm gì có thọ mà tổn?
Nhỏ dứ dứ nắm đấm:
– Con này, mày rủa tao thế hả?
Thấy tình hình nguy cấp, Nhật dịu dàng nói:
– Mấy đứa về sớm thế làm gì? Ở lại chơi với bọn anh một lúc rồi tí anh đưa về. Bọn anh đi công viên giải trí đấy! Đi chung cho vui. Phải không Phong?
Hắn hờ hững gật đầu. Rồi hắn đảo mắt quanh lớp. Khi ánh mắt hắn vô tình dừng trên người nó, tim nó hẫng mất một nhịp.
Minh cũng hưởng ứng:
-Phải đấy! Ở lại đi. Càng đông càng vui mà!
Thấy nhỏ do dự, cậu cười:
– Không dám à? Hay lại sợ tôi làm gì cô?
Nói rồi nhìn nhỏ khiêu khích. Phóng ánh mắt đầy thách thức về phía nhỏ, cậu nhếch môi. Nhận được lời tuyên chiến, Bảo Anh giận dữ nói:
– Anh bảo ai không dám? Đừng tưởng có tí sắc mà vênh nhé! Anh thách tôi chứ gì? Được rồi, thích thì chơi. Tôi ở lại. Mỗi việc cỏn con này mà cũng không làm được thì tôi không mang họ Triệu. Hứ!
– Ố ồ! – Cậu nhìn nhỏ hứng thú.
“Bốp”
2 bóng hình ngã lăn quay ra đất, ôm đầu đau đớn.
– Vy ơi! Sao mày nỡ làm thế với tao? Tao khóc đây! Hu hu hu! – Nhỏ ngồi trên đất giả vờ khóc.
– Vy ới! Vy ời! Sao cô lại đánh tôi? Tôi có tội tình gì đâu? Hức hức hức – Cậu ôm đầu, oan ức nhìn cô.
Cô thu hai cánh tay vừa đập vào đầu hai con người oan gia cứ gặp là cãi kia lại, nở nụ cười ác quỷ:
– Giờ muốn đi và vui vẻ hay muốn ngồi đất ôm đầu khóc tiếp trong đau đớn? Chọn nhanh! ( Nhật *lau nước mắt*: Vy Vy của anh đã lớn thật rồi. / Hắn *gật đầu* *đưa khăn* )
Cậu và nhỏ nhìn nhau, ( giả vờ ) quệt nước mắt. Bảo Anh hứng khởi hô:
– Đi nào! Đi nào! Công viên giải trí thẳng tiến!
Nó cười nhẹ, đôi mắt dị sắc ánh lên sự vui vẻ, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp. Khung cảnh tuyệt mĩ vừa rồi, hắn đã đem tất cả thu vào tầm mắt. Rồi cũng chẳng hiểu sao, đáy mắt khẽ loé lên một tia nắng ấm áp.
Lớp vỏ băng lạnh lẽo và kiên cố, đã xuất hiện… một vết nứt.
——————–•••••——————
Công viên giải trí Dream World:
– Oa! Ở đây đẹp quá! Vừa to lại vừa lung linh! Đẹp quá đi! Tôi thích!
Bảo Anh quay sang cười thật tươi với anh chàng Minh đang đi đằng sau. “Mèo con… cười cũng dễ thương đấy chứ!” Minh đỏ mặt nghĩ thầm. Nhưng chỉ một lúc sau, cậu lại muốn đập đầu vào tường và tự kỷ hỏi tại sao bản thân lại có cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Vì sao ư? Chúng ta hãy quay lại 10′ trước để biết nguyên nhân vụ việc này.
_________Flashback__________
Khoảnh khắc nhỏ quay lại cười với cậu, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng liền ngay sau đó, một giọng nói chanh chua đầy ghen tị vang lên, chặt ngang dòng cảm xúc của nhỏ:
– Ê mày! Cái con đang cười hớn hở như Thị Nở kia xấu đến thế là cùng mà lại được đi với các anh đẹp trai lồng lộng thế kia! Ông trời đúng là không công bằng mà!
Nhỏ kia cũng đồng tình:
– Ừ, đúng đấy! Tao cũng thấy thế! Không biết nó tài tình thế nào mà cua được mấy anh kia?!
Nghe vậy, Bảo Anh hoá đá. Sau một khoảng thời gian ngơ ra rất nhỏ, nhỏ quay lại, gườm vườn nhìn 2 con nhỏ kia trang điểm dày cộp, phấn son loè loẹt lại mặc váy ngắn cũn cỡn. Chỗ nào hở được là phơi bày ra hết. Nhỏ tức giận nói:
– Này! Hai cô vừa nói gì thế hả?
Cái đứa phát ngôn đầu tiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Ôi! Cô nghe được rồi sao?
Nhỏ cười gằn:
– Không những nghe được mà còn nghe rất rõ là đằng khác.
Con nhỏ thứ hai sắc mặt không thay đổi, cay nghiệt nói:
– Cô đã nghe được thì tôi cũng không giấu nữa! Tôi nói thẳng cho cô nghe, cô nhìn lại bản thân mình xem, chỗ nào cũng xấu xí, bẩn thỉu. Nhìn túi của cô này, túi này nhặt được ở bãi rác sao?
Nói rồi nhỏ đó chỉ tay vào chiếc túi sách Hermes Berkin xa xỉ nhỏ đang cầm. ( Ôi trời! Túi này tận $150,000 đấy em ạ! )
– Cả chiếc áo này nữa! Cái váy này thật là một thảm họa thời trang mà!
Bảo Anh cười lạnh:
– Nói hết chưa?
Nhỏ đó cảnh giác:
– Hết rồi.
Rồi nhỏ tiến lên một bước, xổ nguyên một tràng:
– Cô bảo tôi xấu thì xem lại cô trước đi. Mặt bôi cả tấn phấn, không thấy nặng à? Đi đường phấn cứ rơi lả tả, làm mất vệ sinh nơi công cộng. Mắt kẻ xanh lè như cave, môi đỏ chót còn hơn cả Bạch Tuyết. Tối nay trước khi đi ngủ nhớ dành ra 2 tiếng để tẩy trang, không mụn lại mọc chi chít trên mặt thì đừng trách tôi chưa nói trước. Túi tôi xấu, quần áo nhặt từ bãi rác về thì xin lỗi vì lỡ làm đau đôi mắt cú cọ của cô. Tôi cũng không nhớ quần áo của tôi có phải từ bãi rác hay không nhưng tôi chắc chắn rằng lúc tôi đi mua bộ quần áo này thì cũng gặp cô đang năn nỉ đòi giảm giá ở đấy! Haizzzz, đời cũng thật éo le, tại sao người tốt như tôi đi trên đường lại gặp phải 2 con điên thích cắn người thế nhỉ?
Con còn lại tức lên, định cho nhỏ một trận thì…
– Phắn đi! Cô đang làm ô uế nơi này này đấy!
Nó đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, mặt không cảm xúc.
Anh nó cũng ấn ấn mi tâm, mệt mỏi nói:
– Biến đi! Mệt quá!
2 nhỏ đó tức phát khóc:
– Các người…
Rồi quay người, ngúng nguẩy bỏ đi.
“Rắc rắc” – Vâng, đó chính là tiếng hình tượng của Bảo Anh trong lòng Minh đổ vỡ.
________End Flashback________
Bỏ qua chuyện vừa rồi thì sau cùng, bọn nó đã có khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp với bọn hắn. Và chắn chắn một điều rằng, khoảnh khắc đó, giây phút đó, không ai trong bọn họ có thể nào quên. Khi đã trưởng thành, có thể, biết đâu đấy, sẽ có một người kể lại câu chuyện này với sự hoài niệm còn đọng mãi trong trái tim.
——————-••••••••••—————
Sau khi về nhà, bọn nó mỗi người một việc. Bảo Anh xuống bếp làm bữa tối. Vy ngồi nói chuyện phiếm với Harry ngoài phòng khách, không biết nói gì mà cười liên tục. Nó thì ôm bỏng ngô ngồi trên sofa xem nốt Twilight. 1 tiếng sau, nhỏ đã bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn, cô vẫn đang tám với Harry ( Au: Không hiểu sao lắm chủ đề để nói thế! ). Nghe thấy tiếng cười lần thứ n của cô, nhỏ tinh nghịch nói vọng ra:
– Vy! Mày không sợ tao mách anh Nhật rồi anh ấy ghen hả? Sao cười lắm thế? Hay máu chưa lên não?
Cô hét trả lại:
– Làm việc của mày đi! Cơm xong xuôi chưa mà hóng hớt?
Nhỏ phụng phịu tiếp tục dọn bàn. Nó vừa đổi đĩa, chuyển sang xem Harry Potter. Rồi Bảo Anh vỗ tay:
– Mọi người ơi, vào ăn cơm nào!
Nghe thế, 3 con người rảnh rỗi suốt từ nãy chạy rầm rầm ra phòng ăn. Nhỏ cười:
– Không hiểu chúng mày có cái gì chậm nhưng có ăn là chạy còn nhanh hơn cả ma cà rồng.
Harry nhìn bàn ăn đầy ú ụ mà thòm thèm. Trên bàn hiện giờ là 4 bát mì ramen, 2 bát udon, 1 đĩa tôm hùm sốt bơ kem ăn kèm với khoai tây nghiền và cả một rổ bánh mì nướng to đùng. Còn có món bánh tráng miệng là 4 đĩa chocolate Molten Lava Cake. Ngoài ra mỗi người còn có một cốc nước hoa quả.
Nó giơ đũa cảnh báo nhỏ:
– Này này! Cấm mày mang anh Edward của tao ra nói đấy nhé!
Vy xoa bụng:
– Thôi nào mọi người, ăn thôi!
Rồi bọn nó lao vào ăn như bị bỏ đói lâu năm ở sa mạc. Ăn xong, Harry giơ ngón cái lên, tán thưởng:
– Chị đúng là số 1, Bảo Anh ạ!
Nhỏ đắc ý hất mặt.
Sau bữa ăn tối là thời điểm giải trí riêng của mọi người. Ai cũng đang ở phòng riêng, tự thưởng cho bản thân một buổi tối tuyệt hảo. Đột nhiên, nó gọi mọi người xuống họp, sắc mặt u ám:
– Tao vừa nhận được tin từ bé Cathy.
– Có chuyện gì xảy ra sao? – Vy căng thẳng hỏi.
– Bang Joker tuyên chiến với chúng ta ở bar Clowz. Hell Angels buộc phải đồng ý. Đồng thời… một số thằng theo phe Joker.
Nó nặng nề nói.
– Vậy là… – Cô thốt lên.
– Thay đồ rồi đến Bar chứ còn gì nữa! Hôm nay chị đây sẽ thân trinh ra trận. Khửa khửa khửa!
Bảo Anh cười nguy hiểm. Harry liếc nhỏ mà rùng mình.
Rồi bọn nó và Harry lên phòng thay quần áo. Sau đó, bọn nó bước xuống với vẻ ngoài khác hẳn.
Nó mang vẻ bụi bặm với quần đùi bò màu đen, quần tất đen, áo ba lỗ cũng đen nốt với dòng chữ “Bloody girl” đỏ, đi đôi Converse đen số lượng có hạn. Nó buộc gọn máu tóc dài màu nâu lên, đeo kính râm đen che gần nửa khuôn mặt bầu bĩnh, tai trái xỏ khuyên hình sao sáu cánh bằng kim cương đen. Bây giờ, nó trông vừa bí ẩn, vừa quyến rũ.
Vy dịu đang mà cá tính với chiếc quần đùi trắng tôn lên đôi chân thon dài, áo phông trắng và đôi giày cao gót trắng đính pha lê lung linh. Mái tóc tím huyền ảo bay bay theo gió.
Bảo Anh cực quyến rũ khi mặc crop top đỏ cúp ngực, mini skirt màu đỏ nốt, đôi giày cao gót đỏ được thiết kế riêng bởi Marc Jacobs. Màu vàng high – lighted hồng của tóc nhỏ nổi bật trong màng đêm.
Vy phấn khởi:
– Đi nào!
Bảo Anh cười bí hiểm:
– Chúng ta sẽ…
Nó lãnh khốc hoàn thành câu nói:
– Thiết lập lại trật tự thế giới ngầm.
Harry và bọn nó leo lên motor, thẳng tiến đến bar Clowz.
————-
Bar Clowz…
Nó đạp cửa bước vào, sát khí tỏa ra có thể giết chết một người. Nó trầm giọng nói:
– Bảo con Catherine vác xác ra ngoài này nếu không muốn chết!
Một thằng con trai bước đến, định bẹo má nó nhưng bị nó hất tay ra. Thằng đó cười khả ố:
– Cưng à! Em có biết chị Catherine là ai không mà lại dám gọi thẳng tên như thế?
– Không biết thì tôi gọi làm gì? Bị down à?
Nó lạnh lẽo trả lời. Hắn tức lên định tát nó thì nó vật hắn xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy, đưa tay ôm bụng, gào lên:
– Chúng mày đâu! Đánh chết con khôn ấy cho tao!
Khoảng một lũ 50 thằng con trai lao đến đánh nó. Nhưng nó chỉ đơn giản là rút phi tiêu ra, phi vào giữa trán thằng đi đầu. Máu từ đầu hắn chảy ra thành dòng, nhuộm đỏ cả tấm thảm bọn nó đang giẫm lên. Mùi tanh nồng bốc lên khắp căn phòng. Nó nhếch mép: “Cùng xem kết quả nào!” Hiệu quả tức thì. Thấy thằng cầm đầu bị giết không thương tiếc, bọn đi sau lập tức lùi lại. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:
– Làm gì thế?!
Bọn vừa rồi quay ra thì thấy một cô gái xinh đẹp mĩ miều với mái tóc hung đỏ lạnh lùng nhìn về phía đám đông đang hỗn loạn kia. Một thằng nhanh nhảu nói:
– Thưa chị…
– Khoan đã!
Cô gái đó đã kịp nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai khuất sau những dáng người cao lớn đó.
– Chị!
Cô gái lao ra ôm chầm lấy nó. Nó cười hiền, xoa đầu người trong lòng:
– Chị về rồi đây, bé Cathy.
Chợt Cathy quay ra nói với mọi người trong phòng:
-Chúng mày có biết chúng mày vừa đánh ai không?
Mấy thằng đó ngơ ngác lắc đầu.
– Đây là…
– Lucifer, bang chủ, chị cả của Hell Angels này.
Harry cướp lời.
Cả bang sững lại, run lẩy bẩy, đợi án tử hình xảy đến thì:
– Không sao! Lần đầu gặp mặt, ta tha! – Nó bình thản.
Một giọng nói nữa lại vang lên, nhưng lần này mang âm vực cao:
– Ơ hay! Sao ông cứ thích phá đám tôi thế nhỉ?
Cathy oán hận nhìn tên chủ mưu. Harry nhún vai, cười hì hì. Cathy thở dài:
– Lucy, Vivian và Alice, các chị vào phòng Vip 1 đi! Có người đợi đấy!
Bọn nó không đáp, đi theo hành lang đến trước cánh cửa gỗ sồi đen mạ vàng chữ “VIP 01″. Hít một hơi, bọn nó đẩy cửa vào trong. Ở đó…
End chap 7.
____________****___________
Tèn ten! Chap nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây! Đố mọi người, ai ở trong phòng Vip 01 đó?
Thật ra au định up truyện lúc 9.00 cơ, nhưng do viết không kịp. Cũng tại cái bản tính chậm chạp của au *đập đầu vào đậu phụ*. ������
Chap này và chap 6, như đã nói, là quà Giáng sinh cho mọi người. Vậy nên..,
MERRY CHRISTMAS!!
GIÁNG SINH VUI VẺ!!������
Au chỉ biết từng ấy thôi, mong mọi người thông cảm. Nếu có người hỏi tại sao au không up ngày 24 mà ngày 25 mới up thì au cũng trả lời luôn:
– 24/12 chỉ là ngày Chúa ra đời mà thôi. 25/12 mới là Giáng sinh, OK?������
Au chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Nhân đây cũng nói luôn, au sẽ không up chap khoảng 1 tuần, nhưng đến ngày 1/1 sẽ ra 2 chap, coi như ( lại ) là một món quà nhỏ tặng mọi người. Au sẽ cố gắng hết sức để viết truyện thật hay. Vì vậy, ủng hộ au nhé! Và đừng bỏ au ( suýt quên ).������
P/S: Nhớ vote và cmt cho au nhé! Thanks mọi người nhìu nhé!
Mượn nụ cười để che giấu đau thương
Ta vẫn hát khi lòng ta tan nát
Ta vẫn cười khi nước mắt ta rơi.*
____________****___________
4.00 pm, tại trường học…
– Reng… reng… reng
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu kết thúc một ngày học dài và mệt mỏi. Minh vươn vai:
– Zeeee! Cuối cùng cũng hết giờ! Mệt quá!
Bảo Anh ( lại ) đập vào vai cậu:
– Than thở cái gì?! Anh tưởng có mỗi mình anh mệt à?
Cậu xoa vai, tức giận nói:
– Sao cô…
Vy kéo tay nhỏ, cười nhẹ:
– Thôi đừng cãi nhau nữa! Về thôi, Nguyệt đang chán kia kìa! Còn Harry thì ngáp lên ngáp xuống suốt từ nãy rồi đấy!
Nhỏ quay xuống thì thấy nó đang uể oải ngáp dài. Harry đang ngủ gật, bộ dạng hết sức mệt mỏi và chán nản. Gật đầu với Vy, nhỏ bước đến bàn nó:
– Ê mày, hết giờ rồi! Nồi cơm điện, giường ngủ và thư phòng đang chờ mày đấy! Về đi rồi tối nay tao nấu cơm, được chưa?
Nghe đến đây, nó ngẩng dậy, mắt sáng lên như đèn pha oto, hí hửng cười gian tà:
– Mày nhớ lời mày nói đấy nhé! Tối về mà không làm là tao cho húp cháo cả tuần, ok?
Ở đầu kia của chiếc bàn, hắn đang nhìn nó bằng ánh mắt quái dị.
Nhỏ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hối hận vì những gì mình vừa hứa hẹn. Nó còn nổi tiếng thù dai nhớ lâu, trả thù thì kinh dị thôi rồi. Ai mà dám chối là nó sẽ vận dụng đủ các loại võ công để tẩn cho nhớ ra thì thôi. Không cẩn thận nhỏ bị nó đánh đến vào bệnh viện định cư dài dài mất!
Rồi nhỏ quay qua Harry, trừng mắt, nói giọng đầy nguy hiểm:
– Harry, dậy! Không tối nay chị mày không cho ăn nữa! Tối ra ngoài chuồng chó ngủ.
Cậu vội vàng bật dậy, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Bảo Anh:
– Chị ơi, em dậy rồi này! Em không muốn ngủ ở chuồng chó đâu! Em muốn ngủ với tỷ tỷ cơ!!
Nó hất mặt:
– Mày thấy chưa? Mày bị người ta kỳ thị đến nỗi nhà có mấy người liền mà nó chỉ muốn ngủ với tao.
Haizzzz~ Bảo Anh thở dài, khoát tay:
– Thôi về đi. Nói chuyện với mày mệt quá! Cứ thế này thì tao tổn thọ mất thôi.
Nó trêu:
– Mày làm gì có thọ mà tổn?
Nhỏ dứ dứ nắm đấm:
– Con này, mày rủa tao thế hả?
Thấy tình hình nguy cấp, Nhật dịu dàng nói:
– Mấy đứa về sớm thế làm gì? Ở lại chơi với bọn anh một lúc rồi tí anh đưa về. Bọn anh đi công viên giải trí đấy! Đi chung cho vui. Phải không Phong?
Hắn hờ hững gật đầu. Rồi hắn đảo mắt quanh lớp. Khi ánh mắt hắn vô tình dừng trên người nó, tim nó hẫng mất một nhịp.
Minh cũng hưởng ứng:
-Phải đấy! Ở lại đi. Càng đông càng vui mà!
Thấy nhỏ do dự, cậu cười:
– Không dám à? Hay lại sợ tôi làm gì cô?
Nói rồi nhìn nhỏ khiêu khích. Phóng ánh mắt đầy thách thức về phía nhỏ, cậu nhếch môi. Nhận được lời tuyên chiến, Bảo Anh giận dữ nói:
– Anh bảo ai không dám? Đừng tưởng có tí sắc mà vênh nhé! Anh thách tôi chứ gì? Được rồi, thích thì chơi. Tôi ở lại. Mỗi việc cỏn con này mà cũng không làm được thì tôi không mang họ Triệu. Hứ!
– Ố ồ! – Cậu nhìn nhỏ hứng thú.
“Bốp”
2 bóng hình ngã lăn quay ra đất, ôm đầu đau đớn.
– Vy ơi! Sao mày nỡ làm thế với tao? Tao khóc đây! Hu hu hu! – Nhỏ ngồi trên đất giả vờ khóc.
– Vy ới! Vy ời! Sao cô lại đánh tôi? Tôi có tội tình gì đâu? Hức hức hức – Cậu ôm đầu, oan ức nhìn cô.
Cô thu hai cánh tay vừa đập vào đầu hai con người oan gia cứ gặp là cãi kia lại, nở nụ cười ác quỷ:
– Giờ muốn đi và vui vẻ hay muốn ngồi đất ôm đầu khóc tiếp trong đau đớn? Chọn nhanh! ( Nhật *lau nước mắt*: Vy Vy của anh đã lớn thật rồi. / Hắn *gật đầu* *đưa khăn*
Cậu và nhỏ nhìn nhau, ( giả vờ ) quệt nước mắt. Bảo Anh hứng khởi hô:
– Đi nào! Đi nào! Công viên giải trí thẳng tiến!
Nó cười nhẹ, đôi mắt dị sắc ánh lên sự vui vẻ, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp. Khung cảnh tuyệt mĩ vừa rồi, hắn đã đem tất cả thu vào tầm mắt. Rồi cũng chẳng hiểu sao, đáy mắt khẽ loé lên một tia nắng ấm áp.
Lớp vỏ băng lạnh lẽo và kiên cố, đã xuất hiện… một vết nứt.
——————–•••••——————
Công viên giải trí Dream World:
– Oa! Ở đây đẹp quá! Vừa to lại vừa lung linh! Đẹp quá đi! Tôi thích!
Bảo Anh quay sang cười thật tươi với anh chàng Minh đang đi đằng sau. “Mèo con… cười cũng dễ thương đấy chứ!” Minh đỏ mặt nghĩ thầm. Nhưng chỉ một lúc sau, cậu lại muốn đập đầu vào tường và tự kỷ hỏi tại sao bản thân lại có cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Vì sao ư? Chúng ta hãy quay lại 10′ trước để biết nguyên nhân vụ việc này.
_________Flashback__________
Khoảnh khắc nhỏ quay lại cười với cậu, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng liền ngay sau đó, một giọng nói chanh chua đầy ghen tị vang lên, chặt ngang dòng cảm xúc của nhỏ:
– Ê mày! Cái con đang cười hớn hở như Thị Nở kia xấu đến thế là cùng mà lại được đi với các anh đẹp trai lồng lộng thế kia! Ông trời đúng là không công bằng mà!
Nhỏ kia cũng đồng tình:
– Ừ, đúng đấy! Tao cũng thấy thế! Không biết nó tài tình thế nào mà cua được mấy anh kia?!
Nghe vậy, Bảo Anh hoá đá. Sau một khoảng thời gian ngơ ra rất nhỏ, nhỏ quay lại, gườm vườn nhìn 2 con nhỏ kia trang điểm dày cộp, phấn son loè loẹt lại mặc váy ngắn cũn cỡn. Chỗ nào hở được là phơi bày ra hết. Nhỏ tức giận nói:
– Này! Hai cô vừa nói gì thế hả?
Cái đứa phát ngôn đầu tiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Ôi! Cô nghe được rồi sao?
Nhỏ cười gằn:
– Không những nghe được mà còn nghe rất rõ là đằng khác.
Con nhỏ thứ hai sắc mặt không thay đổi, cay nghiệt nói:
– Cô đã nghe được thì tôi cũng không giấu nữa! Tôi nói thẳng cho cô nghe, cô nhìn lại bản thân mình xem, chỗ nào cũng xấu xí, bẩn thỉu. Nhìn túi của cô này, túi này nhặt được ở bãi rác sao?
Nói rồi nhỏ đó chỉ tay vào chiếc túi sách Hermes Berkin xa xỉ nhỏ đang cầm. ( Ôi trời! Túi này tận $150,000 đấy em ạ! )
– Cả chiếc áo này nữa! Cái váy này thật là một thảm họa thời trang mà!
Bảo Anh cười lạnh:
– Nói hết chưa?
Nhỏ đó cảnh giác:
– Hết rồi.
Rồi nhỏ tiến lên một bước, xổ nguyên một tràng:
– Cô bảo tôi xấu thì xem lại cô trước đi. Mặt bôi cả tấn phấn, không thấy nặng à? Đi đường phấn cứ rơi lả tả, làm mất vệ sinh nơi công cộng. Mắt kẻ xanh lè như cave, môi đỏ chót còn hơn cả Bạch Tuyết. Tối nay trước khi đi ngủ nhớ dành ra 2 tiếng để tẩy trang, không mụn lại mọc chi chít trên mặt thì đừng trách tôi chưa nói trước. Túi tôi xấu, quần áo nhặt từ bãi rác về thì xin lỗi vì lỡ làm đau đôi mắt cú cọ của cô. Tôi cũng không nhớ quần áo của tôi có phải từ bãi rác hay không nhưng tôi chắc chắn rằng lúc tôi đi mua bộ quần áo này thì cũng gặp cô đang năn nỉ đòi giảm giá ở đấy! Haizzzz, đời cũng thật éo le, tại sao người tốt như tôi đi trên đường lại gặp phải 2 con điên thích cắn người thế nhỉ?
Con còn lại tức lên, định cho nhỏ một trận thì…
– Phắn đi! Cô đang làm ô uế nơi này này đấy!
Nó đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, mặt không cảm xúc.
Anh nó cũng ấn ấn mi tâm, mệt mỏi nói:
– Biến đi! Mệt quá!
2 nhỏ đó tức phát khóc:
– Các người…
Rồi quay người, ngúng nguẩy bỏ đi.
“Rắc rắc” – Vâng, đó chính là tiếng hình tượng của Bảo Anh trong lòng Minh đổ vỡ.
________End Flashback________
Bỏ qua chuyện vừa rồi thì sau cùng, bọn nó đã có khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp với bọn hắn. Và chắn chắn một điều rằng, khoảnh khắc đó, giây phút đó, không ai trong bọn họ có thể nào quên. Khi đã trưởng thành, có thể, biết đâu đấy, sẽ có một người kể lại câu chuyện này với sự hoài niệm còn đọng mãi trong trái tim.
——————-••••••••••—————
Sau khi về nhà, bọn nó mỗi người một việc. Bảo Anh xuống bếp làm bữa tối. Vy ngồi nói chuyện phiếm với Harry ngoài phòng khách, không biết nói gì mà cười liên tục. Nó thì ôm bỏng ngô ngồi trên sofa xem nốt Twilight. 1 tiếng sau, nhỏ đã bắt đầu dọn đồ ăn ra bàn, cô vẫn đang tám với Harry ( Au: Không hiểu sao lắm chủ đề để nói thế! ). Nghe thấy tiếng cười lần thứ n của cô, nhỏ tinh nghịch nói vọng ra:
– Vy! Mày không sợ tao mách anh Nhật rồi anh ấy ghen hả? Sao cười lắm thế? Hay máu chưa lên não?
Cô hét trả lại:
– Làm việc của mày đi! Cơm xong xuôi chưa mà hóng hớt?
Nhỏ phụng phịu tiếp tục dọn bàn. Nó vừa đổi đĩa, chuyển sang xem Harry Potter. Rồi Bảo Anh vỗ tay:
– Mọi người ơi, vào ăn cơm nào!
Nghe thế, 3 con người rảnh rỗi suốt từ nãy chạy rầm rầm ra phòng ăn. Nhỏ cười:
– Không hiểu chúng mày có cái gì chậm nhưng có ăn là chạy còn nhanh hơn cả ma cà rồng.
Harry nhìn bàn ăn đầy ú ụ mà thòm thèm. Trên bàn hiện giờ là 4 bát mì ramen, 2 bát udon, 1 đĩa tôm hùm sốt bơ kem ăn kèm với khoai tây nghiền và cả một rổ bánh mì nướng to đùng. Còn có món bánh tráng miệng là 4 đĩa chocolate Molten Lava Cake. Ngoài ra mỗi người còn có một cốc nước hoa quả.
Nó giơ đũa cảnh báo nhỏ:
– Này này! Cấm mày mang anh Edward của tao ra nói đấy nhé!
Vy xoa bụng:
– Thôi nào mọi người, ăn thôi!
Rồi bọn nó lao vào ăn như bị bỏ đói lâu năm ở sa mạc. Ăn xong, Harry giơ ngón cái lên, tán thưởng:
– Chị đúng là số 1, Bảo Anh ạ!
Nhỏ đắc ý hất mặt.
Sau bữa ăn tối là thời điểm giải trí riêng của mọi người. Ai cũng đang ở phòng riêng, tự thưởng cho bản thân một buổi tối tuyệt hảo. Đột nhiên, nó gọi mọi người xuống họp, sắc mặt u ám:
– Tao vừa nhận được tin từ bé Cathy.
– Có chuyện gì xảy ra sao? – Vy căng thẳng hỏi.
– Bang Joker tuyên chiến với chúng ta ở bar Clowz. Hell Angels buộc phải đồng ý. Đồng thời… một số thằng theo phe Joker.
Nó nặng nề nói.
– Vậy là… – Cô thốt lên.
– Thay đồ rồi đến Bar chứ còn gì nữa! Hôm nay chị đây sẽ thân trinh ra trận. Khửa khửa khửa!
Bảo Anh cười nguy hiểm. Harry liếc nhỏ mà rùng mình.
Rồi bọn nó và Harry lên phòng thay quần áo. Sau đó, bọn nó bước xuống với vẻ ngoài khác hẳn.
Nó mang vẻ bụi bặm với quần đùi bò màu đen, quần tất đen, áo ba lỗ cũng đen nốt với dòng chữ “Bloody girl” đỏ, đi đôi Converse đen số lượng có hạn. Nó buộc gọn máu tóc dài màu nâu lên, đeo kính râm đen che gần nửa khuôn mặt bầu bĩnh, tai trái xỏ khuyên hình sao sáu cánh bằng kim cương đen. Bây giờ, nó trông vừa bí ẩn, vừa quyến rũ.
Vy dịu đang mà cá tính với chiếc quần đùi trắng tôn lên đôi chân thon dài, áo phông trắng và đôi giày cao gót trắng đính pha lê lung linh. Mái tóc tím huyền ảo bay bay theo gió.
Bảo Anh cực quyến rũ khi mặc crop top đỏ cúp ngực, mini skirt màu đỏ nốt, đôi giày cao gót đỏ được thiết kế riêng bởi Marc Jacobs. Màu vàng high – lighted hồng của tóc nhỏ nổi bật trong màng đêm.
Vy phấn khởi:
– Đi nào!
Bảo Anh cười bí hiểm:
– Chúng ta sẽ…
Nó lãnh khốc hoàn thành câu nói:
– Thiết lập lại trật tự thế giới ngầm.
Harry và bọn nó leo lên motor, thẳng tiến đến bar Clowz.
————-
Bar Clowz…
Nó đạp cửa bước vào, sát khí tỏa ra có thể giết chết một người. Nó trầm giọng nói:
– Bảo con Catherine vác xác ra ngoài này nếu không muốn chết!
Một thằng con trai bước đến, định bẹo má nó nhưng bị nó hất tay ra. Thằng đó cười khả ố:
– Cưng à! Em có biết chị Catherine là ai không mà lại dám gọi thẳng tên như thế?
– Không biết thì tôi gọi làm gì? Bị down à?
Nó lạnh lẽo trả lời. Hắn tức lên định tát nó thì nó vật hắn xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy, đưa tay ôm bụng, gào lên:
– Chúng mày đâu! Đánh chết con khôn ấy cho tao!
Khoảng một lũ 50 thằng con trai lao đến đánh nó. Nhưng nó chỉ đơn giản là rút phi tiêu ra, phi vào giữa trán thằng đi đầu. Máu từ đầu hắn chảy ra thành dòng, nhuộm đỏ cả tấm thảm bọn nó đang giẫm lên. Mùi tanh nồng bốc lên khắp căn phòng. Nó nhếch mép: “Cùng xem kết quả nào!” Hiệu quả tức thì. Thấy thằng cầm đầu bị giết không thương tiếc, bọn đi sau lập tức lùi lại. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:
– Làm gì thế?!
Bọn vừa rồi quay ra thì thấy một cô gái xinh đẹp mĩ miều với mái tóc hung đỏ lạnh lùng nhìn về phía đám đông đang hỗn loạn kia. Một thằng nhanh nhảu nói:
– Thưa chị…
– Khoan đã!
Cô gái đó đã kịp nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai khuất sau những dáng người cao lớn đó.
– Chị!
Cô gái lao ra ôm chầm lấy nó. Nó cười hiền, xoa đầu người trong lòng:
– Chị về rồi đây, bé Cathy.
Chợt Cathy quay ra nói với mọi người trong phòng:
-Chúng mày có biết chúng mày vừa đánh ai không?
Mấy thằng đó ngơ ngác lắc đầu.
– Đây là…
– Lucifer, bang chủ, chị cả của Hell Angels này.
Harry cướp lời.
Cả bang sững lại, run lẩy bẩy, đợi án tử hình xảy đến thì:
– Không sao! Lần đầu gặp mặt, ta tha! – Nó bình thản.
Một giọng nói nữa lại vang lên, nhưng lần này mang âm vực cao:
– Ơ hay! Sao ông cứ thích phá đám tôi thế nhỉ?
Cathy oán hận nhìn tên chủ mưu. Harry nhún vai, cười hì hì. Cathy thở dài:
– Lucy, Vivian và Alice, các chị vào phòng Vip 1 đi! Có người đợi đấy!
Bọn nó không đáp, đi theo hành lang đến trước cánh cửa gỗ sồi đen mạ vàng chữ “VIP 01″. Hít một hơi, bọn nó đẩy cửa vào trong. Ở đó…
End chap 7.
____________****___________
Tèn ten! Chap nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây! Đố mọi người, ai ở trong phòng Vip 01 đó?
Thật ra au định up truyện lúc 9.00 cơ, nhưng do viết không kịp. Cũng tại cái bản tính chậm chạp của au *đập đầu vào đậu phụ*. ������
Chap này và chap 6, như đã nói, là quà Giáng sinh cho mọi người. Vậy nên..,
MERRY CHRISTMAS!!
GIÁNG SINH VUI VẺ!!������
Au chỉ biết từng ấy thôi, mong mọi người thông cảm. Nếu có người hỏi tại sao au không up ngày 24 mà ngày 25 mới up thì au cũng trả lời luôn:
– 24/12 chỉ là ngày Chúa ra đời mà thôi. 25/12 mới là Giáng sinh, OK?������
Au chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Nhân đây cũng nói luôn, au sẽ không up chap khoảng 1 tuần, nhưng đến ngày 1/1 sẽ ra 2 chap, coi như ( lại ) là một món quà nhỏ tặng mọi người. Au sẽ cố gắng hết sức để viết truyện thật hay. Vì vậy, ủng hộ au nhé! Và đừng bỏ au ( suýt quên ).������
P/S: Nhớ vote và cmt cho au nhé! Thanks mọi người nhìu nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.