Chương 41: Cả đời của anh, anh cho em!
Giảo Giảo
03/09/2022
Cô hơi sững người khi nhìn thấy hai người đó. Chẳng phải họ đang ở nước ngoài sao? Sao lại ở đây? Chẳng phải Trình Gia phá sản sao? Sao họ trông vẫn giàu sang thế kia?
Đúng lúc đó An Nhi cũng đang hướng mắt về phía cô, An Nhi vừa nhìn thấy cô đã hớn hở hẳn lên. Nói vào tai Gia Lạc gì đó rồi hướng mắt về phía cô.
" Đình Đình " An Nhi từ xa đã nói vọng đến, rồi tiến lại bàn của cô cùng Châu Chi đang ngồi.
" A con bé này lâu quá mới gặp em" An Nhi tươi cười nói.
" Chị? Chị sao lại ở đây? "
" À chị và anh Gia Lạc đi gặp đối tác, sẵn tiện ghé đây để mua trà sữa cho chị " An Nhi lại quay sang đối diện hỏi " Đây là bạn em sao? "
" Dạ đúng rồi, cậu ấy là bạn thân của em." Nhã An cũng lịch sự cuối đầu chào Châu Chi một cái, Châu Chi cũng cười cười đáp lại, "Nhưng mà chị, phu nhân sao rồi ạ? " cô chen ngang hỏi tiếp, hai tay bên dưới nắm chặt vào nhau.
" Mẹ sao? Mẹ rất khỏe, nhưng mà em lâu lắm rồi không về Trình Gia nên mẹ cứ nhắc em hoài không thôi. Hôm nào em về thăm chắc mẹ mừng lắm đấy "
Cô ngơ người trước lời nói của An Nhi. Thì ra là hắn lừa cô, cô đã bị hắn lừa, cô đúng là ngu thật mà.
Thấy cô ngơ người An Nhi vỗ nhẹ vai cô khiến cô chợi tỉnh.
" Đình Đình em sao thế? "
" À em không sao, không sao, khi nào có dịp em sẽ về thăm phu nhân. Chị yên tâm " cô nhìn An Nhi đáp.
" Chào em Đình Đình " Gia Lạc từ phía sau đi đến, trên tay còn cầm theo hai ly trà sữa mới vừa mua xong.
" Chào anh " cô hơi cúi đầu nói.
" Dạo này em khoẻ chứ? Lâu quá không gặp rồi! " Gia Lạc hỏi thăm cô.
" Vâng em vẫn khoẻ "
" Hôm nay bận quá anh chị không có dịp nói chuyện lâu hơn, anh chị xin phép đi trước nhé " Gia Lạc nắm tay An Nhi nói.
" Vâng ạ, tạm biệt anh chị "
" Hẹn gặp em sau nhé! ". Tạm biệt xong, An Nhi cùng Gia Lạc bước ra khỏi quán, còn cô vẫn ngồi ngơ ra đó mắt hướng về bóng hai người cho đến khi họ đã đi mất hút. Thấy bạn mình vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Châu Chi chồm người qua vỗ lấy tay Đình Đình.
" Này cậu làm sao thế? Nãy giờ cậu cứ ngơ ngơ như nào ấy!?"
" À không sao, mình thấy hơi mệt chút thôi, hay uống xong chúng ta về nhà đi?"
" Được rồi cô hai của tôi ơi. Uống nhanh rồi về nào " Châu Chi nhìn cô rồi nói....
___________
Xe bus dừng lại, cô bước xuống xe bước về nhà. Đầu óc cô nặng rĩu lại vô cùng tức giận.
Hắn lại lừa cô? Hắn xem cô là trò đùa sao? Tại sao lại làm vậy? Hay đây chính là trò mới hắn nghĩ ra?
Bước đến cửa nhà, cô mở bật cửa ra đúng lúc hắn định ra ngoài, vừa nhìn thấy cô hắn liền hỏi.
" Em về rồi à? "
" Phải " cô lớn tiếng đáp lại.
" Em bị sao thế? "
" Tôi không sao! Anh mau nhanh chóng thu dọn đồ rồi về nhà anh đi " nói rồi cô đẩy hắn qua một bên, bước nhanh vào trong. Bổng hắn kéo tay cô lại.
" Đình Đình em sao vậy? Nói anh nghe! " hắn xoay người cô lại bắt cô phải nhìn mình
" Tôi làm sao? Tôi chẳng làm sao cả! Chỉ là tôi ngu ngốc mới bị anh lừa một vố thôi "
" Anh lừa em? " hắn hơi run run trước lời nói của cô
" Anh định diễn đến bao giờ nữa? Nếu hôm nay tôi không vô tình gặp được chị An Nhi và anh hai anh thì anh còn định giấu tôi đến bao giờ hả?" vô vùng tay thoát khỏi tay hắn, nhưng hắn đã kịp lúc ôm cô lại, cái ôm này của hắn rất chặc chẽ như sợ chỉ nới lỏng ra cô sẽ biến mất, sẽ rời khỏi hắn.
" Anh buông tôi ra! Đauu " dường như lời này đã có tác dụng đối với hắn, vòng tay hắn đã nới lỏng ra nhưng dường như không có dấu hiệu buông tay.
" Đình Đình, anh xin lỗi, làm ơn em tha thứ cho anh! Anh không muốn lừa em đâu, anh thật sự chỉ muốn gần em thôi "
Cô vung tay đẩy hắn ra khoát khỏi người hắn, nhìn thẳng mặt hắn mà nói.
" Gần tôi? Anh coi tôi là món đồ chơi để anh chơi đùa sao? "
" Không! Đình Đình anh thật sự yêu em! " Đúng hắn thật sự yêu cô, nhưng mà dùng cách này liệu có là đúng đắng?
" Yêu? Anh đừng lừa tôi " đời trước hắn hận cô đến nỗi không muốn nhìn chẳng muốn động. Đời này lại nói yêu? Có đánh chết cô cũng không dám tin.
" Đình Đình anh xin em, tha thứ cho những lỗi anh làm ra. Cả đời của anh! Anh cho em! "
___________
Vài lời muốn nói của tác giả:
Thật sự xin lỗi mọi người mấy hôm nay mình có một số việc nên không up truyện được. Nhưng mà hôm nay mình quay trở lại rồi đây! Hứa hẹn ngày nào cũng có chap mới cho mọi người nhé!
Đúng lúc đó An Nhi cũng đang hướng mắt về phía cô, An Nhi vừa nhìn thấy cô đã hớn hở hẳn lên. Nói vào tai Gia Lạc gì đó rồi hướng mắt về phía cô.
" Đình Đình " An Nhi từ xa đã nói vọng đến, rồi tiến lại bàn của cô cùng Châu Chi đang ngồi.
" A con bé này lâu quá mới gặp em" An Nhi tươi cười nói.
" Chị? Chị sao lại ở đây? "
" À chị và anh Gia Lạc đi gặp đối tác, sẵn tiện ghé đây để mua trà sữa cho chị " An Nhi lại quay sang đối diện hỏi " Đây là bạn em sao? "
" Dạ đúng rồi, cậu ấy là bạn thân của em." Nhã An cũng lịch sự cuối đầu chào Châu Chi một cái, Châu Chi cũng cười cười đáp lại, "Nhưng mà chị, phu nhân sao rồi ạ? " cô chen ngang hỏi tiếp, hai tay bên dưới nắm chặt vào nhau.
" Mẹ sao? Mẹ rất khỏe, nhưng mà em lâu lắm rồi không về Trình Gia nên mẹ cứ nhắc em hoài không thôi. Hôm nào em về thăm chắc mẹ mừng lắm đấy "
Cô ngơ người trước lời nói của An Nhi. Thì ra là hắn lừa cô, cô đã bị hắn lừa, cô đúng là ngu thật mà.
Thấy cô ngơ người An Nhi vỗ nhẹ vai cô khiến cô chợi tỉnh.
" Đình Đình em sao thế? "
" À em không sao, không sao, khi nào có dịp em sẽ về thăm phu nhân. Chị yên tâm " cô nhìn An Nhi đáp.
" Chào em Đình Đình " Gia Lạc từ phía sau đi đến, trên tay còn cầm theo hai ly trà sữa mới vừa mua xong.
" Chào anh " cô hơi cúi đầu nói.
" Dạo này em khoẻ chứ? Lâu quá không gặp rồi! " Gia Lạc hỏi thăm cô.
" Vâng em vẫn khoẻ "
" Hôm nay bận quá anh chị không có dịp nói chuyện lâu hơn, anh chị xin phép đi trước nhé " Gia Lạc nắm tay An Nhi nói.
" Vâng ạ, tạm biệt anh chị "
" Hẹn gặp em sau nhé! ". Tạm biệt xong, An Nhi cùng Gia Lạc bước ra khỏi quán, còn cô vẫn ngồi ngơ ra đó mắt hướng về bóng hai người cho đến khi họ đã đi mất hút. Thấy bạn mình vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Châu Chi chồm người qua vỗ lấy tay Đình Đình.
" Này cậu làm sao thế? Nãy giờ cậu cứ ngơ ngơ như nào ấy!?"
" À không sao, mình thấy hơi mệt chút thôi, hay uống xong chúng ta về nhà đi?"
" Được rồi cô hai của tôi ơi. Uống nhanh rồi về nào " Châu Chi nhìn cô rồi nói....
___________
Xe bus dừng lại, cô bước xuống xe bước về nhà. Đầu óc cô nặng rĩu lại vô cùng tức giận.
Hắn lại lừa cô? Hắn xem cô là trò đùa sao? Tại sao lại làm vậy? Hay đây chính là trò mới hắn nghĩ ra?
Bước đến cửa nhà, cô mở bật cửa ra đúng lúc hắn định ra ngoài, vừa nhìn thấy cô hắn liền hỏi.
" Em về rồi à? "
" Phải " cô lớn tiếng đáp lại.
" Em bị sao thế? "
" Tôi không sao! Anh mau nhanh chóng thu dọn đồ rồi về nhà anh đi " nói rồi cô đẩy hắn qua một bên, bước nhanh vào trong. Bổng hắn kéo tay cô lại.
" Đình Đình em sao vậy? Nói anh nghe! " hắn xoay người cô lại bắt cô phải nhìn mình
" Tôi làm sao? Tôi chẳng làm sao cả! Chỉ là tôi ngu ngốc mới bị anh lừa một vố thôi "
" Anh lừa em? " hắn hơi run run trước lời nói của cô
" Anh định diễn đến bao giờ nữa? Nếu hôm nay tôi không vô tình gặp được chị An Nhi và anh hai anh thì anh còn định giấu tôi đến bao giờ hả?" vô vùng tay thoát khỏi tay hắn, nhưng hắn đã kịp lúc ôm cô lại, cái ôm này của hắn rất chặc chẽ như sợ chỉ nới lỏng ra cô sẽ biến mất, sẽ rời khỏi hắn.
" Anh buông tôi ra! Đauu " dường như lời này đã có tác dụng đối với hắn, vòng tay hắn đã nới lỏng ra nhưng dường như không có dấu hiệu buông tay.
" Đình Đình, anh xin lỗi, làm ơn em tha thứ cho anh! Anh không muốn lừa em đâu, anh thật sự chỉ muốn gần em thôi "
Cô vung tay đẩy hắn ra khoát khỏi người hắn, nhìn thẳng mặt hắn mà nói.
" Gần tôi? Anh coi tôi là món đồ chơi để anh chơi đùa sao? "
" Không! Đình Đình anh thật sự yêu em! " Đúng hắn thật sự yêu cô, nhưng mà dùng cách này liệu có là đúng đắng?
" Yêu? Anh đừng lừa tôi " đời trước hắn hận cô đến nỗi không muốn nhìn chẳng muốn động. Đời này lại nói yêu? Có đánh chết cô cũng không dám tin.
" Đình Đình anh xin em, tha thứ cho những lỗi anh làm ra. Cả đời của anh! Anh cho em! "
___________
Vài lời muốn nói của tác giả:
Thật sự xin lỗi mọi người mấy hôm nay mình có một số việc nên không up truyện được. Nhưng mà hôm nay mình quay trở lại rồi đây! Hứa hẹn ngày nào cũng có chap mới cho mọi người nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.