Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 15
Lãnh Nguyệt Băng
03/04/2022
Thấy Dương Họa Y vẫn ngồi im lặng lâu như vậy, Nhan Từ Khuynh không nhịn được liền lên tiếng:
- Em không thích chúng thì để anh đem đi đổi cái khác...
- Để đấy đi!
Cuối cùng cô cũng lên tiếng nhưng đôi mắt vô hồn ấy vẫn dán chặt về hướng cửa sổ.
- Em có thích...
- Tôi bảo để đấy mà!
- Vậy anh để dưới này nhé...
- Để tôi cất...
Dương Họa Y định đứng lên đem đống đồ đó về phòng mình bỗng mắt cô tối sầm lại, đầu óc choáng váng. Cô ngồi xuống lắc mạnh đầu một cái. Có lẽ do nhịn ăn từ hôm qua nên bị tụt huyết áp thôi.
Trấn an lại bản thân xong, cô cúi xuống nhặt đồ lên rồi ôm ra cửa. Nhan Từ Khuynh cũng đi theo sợ cô lại bị gì. Chợt anh nghĩ lại, nếu cô về căn phòng cũ đó chẳng phải cô sẽ càng yếu thêm sao? Anh đi nhanh lên trước cô rồi ôm cả cô lẫn đống đồ đó quay lại phòng mình.
- Từ giờ đây cũng sẽ là phòng của em! Em muốn dùng cái gì thì dùng. Đồ em cũng cất lên mấy giá để đồ kia nhé!
- Không phải đây là phòng của anh với cố Nhan thiếu phu nhân sao?
Nhan Từ Khuynh im lặng. Ý cô là đang nhắc đến Liễu Nhi. Anh cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cô:
- Không phải bây giờ em đang là Nhan thiếu phu nhân của anh sao?
Dương Họa Y có chút ngạc nhiên. Cô thiếu chút nữa là quên mất thân phận hiện tại của mình. 6 năm bị đối xử tệ bạc, cô cứ nghĩ mình là người hầu thay vì nghĩ mình là thiếu phu nhân của Nhan gia.
- Đáng lẽ là không phải...
Giọng cô chứa đầy sự mỉa mai, chua chát. Cô cũng từng yêu một người chứ! Năm đó người ấy ra nước ngoài du học. Trước khi đi, cả hai đã ước hẹn với nhau đợi sau khi cô tốt nghiệp đại học sẽ cùng nhau tổ chức một đám cưới thật lớn, thật hoành tráng... Nhưng... sau sự cố đó, cô chẳng thể liên lạc được với người ấy nữa...
Nhưng cô cũng không mong mình có thể liên lạc được với người ấy vì cô sợ người ấy bị liên lụy. Nếu Nhan Từ Khuynh biết được, liệu anh ấy có an toàn không?
- Không phải cái gì? Giấy đăng kí kết hôn cũng làm rồi, em không là Nhan thiếu phu nhân thì em là gì? - Nhan Từ Khuynh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Người hầu...
Dương Họa Y nhỏ giọng đáp nhưng anh vẫn nghe rõ. Vậy ra cô lại nghĩ bản thân là...
- Anh không cho phép em nghĩ như thế! Từ giờ hãy nghĩ bản thân là vợ anh, là Nhan thiếu phu nhân, nghe chưa? Em là chủ của căn nhà này và sau cũng là chủ của Nhan gia, nhớ chưa?
- Sẽ không bao giờ... Tôi sẽ tính bao giờ bản thân trả hết nợ cho Nhan gia tôi sẽ rời đi! Tôi cũng là con người, cũng có ước mơ riêng. Tôi không bao giờ muốn bị gò bó, ép buộc. Cho dù là có 10 năm, 15 năm, hay là hết đời để trả hết nợ thì tôi vẫn sẽ đi!
- Em thôi đi! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Anh không cho phép em nghĩ như thế!
- Anh đâu phải là bố mẹ tôi mà bắt tôi phải nghe theo ý anh? Mà đến cả bố mẹ tôi lúc còn sống cũng chưa một lần bắt ép tôi nghe theo họ một điều gì cả! Vậy anh có quyền gì mà không cho phép tôi được nghĩ như thế?
- Dương Họa Y! Em vừa phải thôi! Sức chịu đựng của tôi có giới hạn! Em thấy tôi quan tâm em, nhường nhịn em nên được nước lấn tới phản lại tôi đúng không?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Mới sáng anh còn nói anh yêu tôi vậy giờ thì sao? Anh muốn đánh tôi tiếp đúng không? Vậy thì đánh đi, đánh cho thỏa cơn giận của anh đi!
- Em...
- Người yêu tôi chưa một lần mắng tôi chứ đừng nói đến đánh tôi. Anh ấy tôn trọng tôi và chưa ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn bao giờ cả! Tôi cũng tôn trọng anh ấy và chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau lấy một lần! Đáng lẽ... đáng lẽ chúng tôi... đã rất hạnh phúc...
Nghĩ đến đây, cô lại khóc. Đúng. Người đó rất tôn trọng cô. Anh ấy luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cô chứ chưa bao giờ bỏ mặc, đánh mắng cô như ai kia...
Nhan Từ Khuynh sững người. Có lẽ cô nói đúng. Là anh đã quá đáng với cô lắm rồi! Và có lẽ... anh không xứng để yêu cô...
Vẫn là cái ôm cố chấp nhưng lần này Dương Họa Y không còn vùng vẫy nữa. Cô cứ đứng im như thế mà khóc trong vòng tay của anh.
- Anh xin lỗi! Anh biết giờ em đang cảm thấy trong lòng rất đau nhưng hãy cố gắng đừng khóc nữa được không? Em cũng không muốn để ai đau vì em đúng không?
- Tôi không thể... Đáng lẽ... đáng lẽ bây giờ tôi... đã có thể tốt nghiệp đại học... có thể có được tất cả sự nghiệp... có thể... có thể ở bên anh ấy...
- Anh biết! Tất cả là anh đã hại em ra nông nỗi này, là anh đã đối xử không tốt với em, không quan tâm đến cảm nhận của em. Em đừng khóc nữa được không? Em có thể ghét anh, hận anh, không tin anh nhưng hãy để cho anh đền lỗi với em được không?
- Tôi không cần... Tôi chỉ muốn tự do... Tôi chỉ muốn anh ấy ở đây...
- Giờ em có thể đi bất cứ đâu em muốn, làm bất cứ điều gì em thích, anh sẽ không cấm em! Anh cũng sẽ tìm lại người đó cho em! Xin em đừng khóc nữa được không?... . ngôn tình sủng
Nhưng chưa nói hết, Dương Họa Y đã thiếp đi từ lúc nào. Hơi thở yếu ớt đang phả từng quãng vào lồng ngực anh. Nhan Từ Khuynh bế cô đặt lên giường rồi nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng tiếp. Cô thật yếu ớt, đáng thương. Anh lúc này thật sự chỉ muốn ôm cô mãi không buông để cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ, che chở, an toàn nhiều hơn mà thôi...
- Em không thích chúng thì để anh đem đi đổi cái khác...
- Để đấy đi!
Cuối cùng cô cũng lên tiếng nhưng đôi mắt vô hồn ấy vẫn dán chặt về hướng cửa sổ.
- Em có thích...
- Tôi bảo để đấy mà!
- Vậy anh để dưới này nhé...
- Để tôi cất...
Dương Họa Y định đứng lên đem đống đồ đó về phòng mình bỗng mắt cô tối sầm lại, đầu óc choáng váng. Cô ngồi xuống lắc mạnh đầu một cái. Có lẽ do nhịn ăn từ hôm qua nên bị tụt huyết áp thôi.
Trấn an lại bản thân xong, cô cúi xuống nhặt đồ lên rồi ôm ra cửa. Nhan Từ Khuynh cũng đi theo sợ cô lại bị gì. Chợt anh nghĩ lại, nếu cô về căn phòng cũ đó chẳng phải cô sẽ càng yếu thêm sao? Anh đi nhanh lên trước cô rồi ôm cả cô lẫn đống đồ đó quay lại phòng mình.
- Từ giờ đây cũng sẽ là phòng của em! Em muốn dùng cái gì thì dùng. Đồ em cũng cất lên mấy giá để đồ kia nhé!
- Không phải đây là phòng của anh với cố Nhan thiếu phu nhân sao?
Nhan Từ Khuynh im lặng. Ý cô là đang nhắc đến Liễu Nhi. Anh cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cô:
- Không phải bây giờ em đang là Nhan thiếu phu nhân của anh sao?
Dương Họa Y có chút ngạc nhiên. Cô thiếu chút nữa là quên mất thân phận hiện tại của mình. 6 năm bị đối xử tệ bạc, cô cứ nghĩ mình là người hầu thay vì nghĩ mình là thiếu phu nhân của Nhan gia.
- Đáng lẽ là không phải...
Giọng cô chứa đầy sự mỉa mai, chua chát. Cô cũng từng yêu một người chứ! Năm đó người ấy ra nước ngoài du học. Trước khi đi, cả hai đã ước hẹn với nhau đợi sau khi cô tốt nghiệp đại học sẽ cùng nhau tổ chức một đám cưới thật lớn, thật hoành tráng... Nhưng... sau sự cố đó, cô chẳng thể liên lạc được với người ấy nữa...
Nhưng cô cũng không mong mình có thể liên lạc được với người ấy vì cô sợ người ấy bị liên lụy. Nếu Nhan Từ Khuynh biết được, liệu anh ấy có an toàn không?
- Không phải cái gì? Giấy đăng kí kết hôn cũng làm rồi, em không là Nhan thiếu phu nhân thì em là gì? - Nhan Từ Khuynh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Người hầu...
Dương Họa Y nhỏ giọng đáp nhưng anh vẫn nghe rõ. Vậy ra cô lại nghĩ bản thân là...
- Anh không cho phép em nghĩ như thế! Từ giờ hãy nghĩ bản thân là vợ anh, là Nhan thiếu phu nhân, nghe chưa? Em là chủ của căn nhà này và sau cũng là chủ của Nhan gia, nhớ chưa?
- Sẽ không bao giờ... Tôi sẽ tính bao giờ bản thân trả hết nợ cho Nhan gia tôi sẽ rời đi! Tôi cũng là con người, cũng có ước mơ riêng. Tôi không bao giờ muốn bị gò bó, ép buộc. Cho dù là có 10 năm, 15 năm, hay là hết đời để trả hết nợ thì tôi vẫn sẽ đi!
- Em thôi đi! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Anh không cho phép em nghĩ như thế!
- Anh đâu phải là bố mẹ tôi mà bắt tôi phải nghe theo ý anh? Mà đến cả bố mẹ tôi lúc còn sống cũng chưa một lần bắt ép tôi nghe theo họ một điều gì cả! Vậy anh có quyền gì mà không cho phép tôi được nghĩ như thế?
- Dương Họa Y! Em vừa phải thôi! Sức chịu đựng của tôi có giới hạn! Em thấy tôi quan tâm em, nhường nhịn em nên được nước lấn tới phản lại tôi đúng không?
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Mới sáng anh còn nói anh yêu tôi vậy giờ thì sao? Anh muốn đánh tôi tiếp đúng không? Vậy thì đánh đi, đánh cho thỏa cơn giận của anh đi!
- Em...
- Người yêu tôi chưa một lần mắng tôi chứ đừng nói đến đánh tôi. Anh ấy tôn trọng tôi và chưa ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn bao giờ cả! Tôi cũng tôn trọng anh ấy và chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau lấy một lần! Đáng lẽ... đáng lẽ chúng tôi... đã rất hạnh phúc...
Nghĩ đến đây, cô lại khóc. Đúng. Người đó rất tôn trọng cô. Anh ấy luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cô chứ chưa bao giờ bỏ mặc, đánh mắng cô như ai kia...
Nhan Từ Khuynh sững người. Có lẽ cô nói đúng. Là anh đã quá đáng với cô lắm rồi! Và có lẽ... anh không xứng để yêu cô...
Vẫn là cái ôm cố chấp nhưng lần này Dương Họa Y không còn vùng vẫy nữa. Cô cứ đứng im như thế mà khóc trong vòng tay của anh.
- Anh xin lỗi! Anh biết giờ em đang cảm thấy trong lòng rất đau nhưng hãy cố gắng đừng khóc nữa được không? Em cũng không muốn để ai đau vì em đúng không?
- Tôi không thể... Đáng lẽ... đáng lẽ bây giờ tôi... đã có thể tốt nghiệp đại học... có thể có được tất cả sự nghiệp... có thể... có thể ở bên anh ấy...
- Anh biết! Tất cả là anh đã hại em ra nông nỗi này, là anh đã đối xử không tốt với em, không quan tâm đến cảm nhận của em. Em đừng khóc nữa được không? Em có thể ghét anh, hận anh, không tin anh nhưng hãy để cho anh đền lỗi với em được không?
- Tôi không cần... Tôi chỉ muốn tự do... Tôi chỉ muốn anh ấy ở đây...
- Giờ em có thể đi bất cứ đâu em muốn, làm bất cứ điều gì em thích, anh sẽ không cấm em! Anh cũng sẽ tìm lại người đó cho em! Xin em đừng khóc nữa được không?... . ngôn tình sủng
Nhưng chưa nói hết, Dương Họa Y đã thiếp đi từ lúc nào. Hơi thở yếu ớt đang phả từng quãng vào lồng ngực anh. Nhan Từ Khuynh bế cô đặt lên giường rồi nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng tiếp. Cô thật yếu ớt, đáng thương. Anh lúc này thật sự chỉ muốn ôm cô mãi không buông để cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ, che chở, an toàn nhiều hơn mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.