Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 194
Lãnh Nguyệt Băng
11/06/2022
Dường Hải Thiên nghĩ đến nát óc cũng không biết lý do vì sao anh lại làm như vậy.
Cho nên ông ta mới càng muốn biết rõ ràng hơn, vì vậy đã gọi Dương Họa Y về nhà hỏi cho rõ hơn, rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào.
Nếu như tình hình không ổn thì ông ta sẽ công khai thân phận của Dương Họa Y, để khỏi liên lụy đến nhà họ Dường.
Nếu như tình hình tốt thì ông ta sẽ vẫn tiếp tục giấu diếm.
Lỗ tai của Dường Hải Thiên đều nghe rõ mọi lời mà Nhan Từ Khuynh nói, cũng khắc sâu vào lòng cho nên mới bảo Dương Nhã Tuyết gọi điện thoại.
Dương Nhã Tuyết ra tay, gọi điện nói chuyện với chị gái, lấy nhiều cái cớ, cũng có thể nói là Dương Nhã Tuyết nhớ chị mình nên mới gọi cô về.
Cũng không liên quan gì lớn đến ông ta.
Thế nhưng, không ngờ rằng Nhan Từ Khuynh cũng đến cùng, vậy làm sao ông ta mới có thể nói chuyện riêng với Dương Họa Y.
Bầu không khí bên trên bàn ăn có hơi ngột ngạt, ngoại trừ Viên Vũ thỉnh thoảng nhân lúc gắp thức ăn cho Dương Họa Y mà nói một hai câu thì dường như không ai nói gì nữa cả.
Viên Vũ đau lòng cho con gái lớn, nghĩ đến những lời nói kia của chồng thì bà ta lại không kiểm chế được mà muốn chảy nước mắt.
Nhưng không thể khóc ngay trên bàn ăn, bị Nhan Từ Khuynh nhìn thấy nên đành phải tìm cái cớ, nói mình không được khỏe nên về phòng ngủ trước.
Dương Họa Y nhìn thấy mẹ không được vui nên lập tức đứng dậy.
“Con cũng no rồi, để con đi nghỉ ngơi cùng mẹ một chút.”
“Không cần không cần.” Viên Vũ lau mắt rồi đi.
“Mẹ, con là con gái của mẹ, có gì thì mẹ có thể nói cho con biết”
Dương Họa Y muốn đuổi theo bà ta lại bị Nhan Từ Khuynh cầm lấy cổ tay: “Chờ một chút.”
Cô không chú ý nên cánh tay vô tình đụng rơi đũa của anh.
“Sao vậy?”
“Váy nhăn rồi.” Vừa nói anh vừa chỉnh lại mép váy của cô, chỉnh sửa xong mới thả tay ra.
Trong lòng Dương Họa Y khẽ giật mình, ấm áp tê dại.
“Bây giờ ổn rồi, đi đi”
Cô dừng mắt nhìn anh một chút rồi quay người đi theo.
Cả Dường Hải Thiên và Dương Nhã Tuyết đều nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, bọn họ lập tức ngây ra.
Một lúc lâu sau, Dường Hải Thiên mới ngoắc tay gọi người làm đến, dặn dò nói: “Đến phòng bếp lấy thêm đôi đũa mới đi”
“Vâng.”
“Không cần.“ Nhan Từ Khuynh từ chối, sắc mặt nhưng thường cầm lấy đôi đũa mà Dương Họa Y đã dùng rồi: “Dù sao cô ấy cũng không ăn nữa, con dùng của cô ấy là được rồi.”
Dường Hải Thiên cứng đờ, cảm thấy may mắn khi không thông báo thân phận của Dương Họa Y.
Xem ra, Nhan Từ Khuynh đúng là thích Dương Họa Y.
Cho nên ông ta mới càng muốn biết rõ ràng hơn, vì vậy đã gọi Dương Họa Y về nhà hỏi cho rõ hơn, rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào.
Nếu như tình hình không ổn thì ông ta sẽ công khai thân phận của Dương Họa Y, để khỏi liên lụy đến nhà họ Dường.
Nếu như tình hình tốt thì ông ta sẽ vẫn tiếp tục giấu diếm.
Lỗ tai của Dường Hải Thiên đều nghe rõ mọi lời mà Nhan Từ Khuynh nói, cũng khắc sâu vào lòng cho nên mới bảo Dương Nhã Tuyết gọi điện thoại.
Dương Nhã Tuyết ra tay, gọi điện nói chuyện với chị gái, lấy nhiều cái cớ, cũng có thể nói là Dương Nhã Tuyết nhớ chị mình nên mới gọi cô về.
Cũng không liên quan gì lớn đến ông ta.
Thế nhưng, không ngờ rằng Nhan Từ Khuynh cũng đến cùng, vậy làm sao ông ta mới có thể nói chuyện riêng với Dương Họa Y.
Bầu không khí bên trên bàn ăn có hơi ngột ngạt, ngoại trừ Viên Vũ thỉnh thoảng nhân lúc gắp thức ăn cho Dương Họa Y mà nói một hai câu thì dường như không ai nói gì nữa cả.
Viên Vũ đau lòng cho con gái lớn, nghĩ đến những lời nói kia của chồng thì bà ta lại không kiểm chế được mà muốn chảy nước mắt.
Nhưng không thể khóc ngay trên bàn ăn, bị Nhan Từ Khuynh nhìn thấy nên đành phải tìm cái cớ, nói mình không được khỏe nên về phòng ngủ trước.
Dương Họa Y nhìn thấy mẹ không được vui nên lập tức đứng dậy.
“Con cũng no rồi, để con đi nghỉ ngơi cùng mẹ một chút.”
“Không cần không cần.” Viên Vũ lau mắt rồi đi.
“Mẹ, con là con gái của mẹ, có gì thì mẹ có thể nói cho con biết”
Dương Họa Y muốn đuổi theo bà ta lại bị Nhan Từ Khuynh cầm lấy cổ tay: “Chờ một chút.”
Cô không chú ý nên cánh tay vô tình đụng rơi đũa của anh.
“Sao vậy?”
“Váy nhăn rồi.” Vừa nói anh vừa chỉnh lại mép váy của cô, chỉnh sửa xong mới thả tay ra.
Trong lòng Dương Họa Y khẽ giật mình, ấm áp tê dại.
“Bây giờ ổn rồi, đi đi”
Cô dừng mắt nhìn anh một chút rồi quay người đi theo.
Cả Dường Hải Thiên và Dương Nhã Tuyết đều nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, bọn họ lập tức ngây ra.
Một lúc lâu sau, Dường Hải Thiên mới ngoắc tay gọi người làm đến, dặn dò nói: “Đến phòng bếp lấy thêm đôi đũa mới đi”
“Vâng.”
“Không cần.“ Nhan Từ Khuynh từ chối, sắc mặt nhưng thường cầm lấy đôi đũa mà Dương Họa Y đã dùng rồi: “Dù sao cô ấy cũng không ăn nữa, con dùng của cô ấy là được rồi.”
Dường Hải Thiên cứng đờ, cảm thấy may mắn khi không thông báo thân phận của Dương Họa Y.
Xem ra, Nhan Từ Khuynh đúng là thích Dương Họa Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.