Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 20
Lãnh Nguyệt Băng
03/04/2022
Nhan Từ Khuynh ở ngoài bước vào. Gương mặt anh có chút tức giận. Không phải anh giận cô vì chuyện Liễu Nhi kể mà là anh giận vì thấy cô vẫn còn có ý nghĩ như thế.
- Anh bảo bao nhiêu lần rồi? Em không được phép nghĩ như thế cơ mà!
- Sao? Anh cấm được tôi à? Thiếu phu nhân của Nhan gia về rồi sao anh không ở cạnh mà đến đây làm gì? Nhỡ cô ấy hiểu lầm thì chắc tôi có thể gặp bố mẹ tôi được rồi!
- Anh đã nói rồi! Nhan thiếu phu nhân là em chứ không phải là cô ấy! Với lại cô ấy không có ác như em...
- Đúng rồi! Cô ấy đâu có thể trực tiếp làm ra chuyện đó được nhỉ? Cô ấy chỉ gián tiếp làm ra thôi! Với lại tôi cũng nói rồi mà, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng thực chất tôi là người hầu, là đồ chơi cho các người muốn làm gì thì làm thôi! - Dương Họa Y càng lúc càng tức giận hơn.
- Đủ rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Thứ nhất, anh không cho phép em nói Tiểu Nhi như thế. Thứ hai, chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, giấy đăng kí anh vẫn đang giữ...
- Ly hôn đi!
- Em nói sao?
- Tôi bảo là ly hôn đi! Anh sẽ không còn trở ngại nào để có thể ở bên cô ta nữa! Nếu tôi có phải ở lại tiếp tục làm người hầu để trả nợ thì tôi cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn!
- Tôi sẽ không bao giờ kí vào cái tờ ly hôn đó và cô cũng đừng bao giờ mong bản thân có thể bước chân ra khỏi Nhan gia!
Nhan Từ Khuynh tức giận quát thẳng vào mặt Dương Họa Y rồi đùng đùng bỏ đi để lại cô gái nhỏ ấy ngồi khóc nức nở với bao cơn tức giận, ấm ức đang dồn nén.
- Thiếu phu nhân...
- Giờ đến lượt tôi cấm các người gọi tôi là thiếu phu nhân! Nếu tôi nghe thấy bất kỳ từ ai phát ra ba chữ đấy, tôi sẽ không tha cho người đó đâu!
Dương Họa Y quát lớn. Rốt cuộc anh muốn cô phải sống như thế nào mới vừa lòng anh đây?
Nhan Từ Khuynh ngồi im lặng trong xe hồi lâu. Anh định tạo cho cô một bất ngờ nhỏ bằng cách nấu cho cô ít cháo rồi giả vờ bảo trợ lí mình đem vào cho cô rồi anh sẽ vào nếu cô từ chối ăn nhưng không ngờ lại xảy ra cãi nhau như vậy. Đúng là Liễu Nhi đã quay trở về với anh nhưng lúc này trong đầu anh chỉ toàn là bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt kia. Trong lúc tức giận, anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Liễu Nhi...
- Đừng khóc nữa! - Được một lúc, Nhan Từ Khuynh xoa đầu Liễu Nhi nói - Bây giờ em có thể bình tĩnh kể lại cho anh nghe 6 năm qua em đã ở đâu và làm gì được không?
- Được... - Liễu Nhi sụt sùi nói - Năm đó em cứ ngỡ mình đã chết vì em nghe mọi người kể lại em bị mất máu nhiều lắm... Nhưng khi tỉnh lại, em lại bị mất trí nhớ. Em không nhớ một ai, kể cả anh... Lúc đó có một người đến tự nhận là chồng em, ba mẹ em lúc đó cũng hùa theo người đó nên em tin là thật và theo người đó ra nước ngoài sống... Mất đến gần 5 năm em mới có thể khôi phục lại trí nhớ... Lúc đấy em rất muốn về tìm anh nhưng khi nghe anh vẫn ở cùng cô ấy, em lại... không muốn về... sợ làm phiền đến hai người... Nhưng suốt 1 năm sau đó, em nghe rất nhiều về hai người... có phải... anh luôn hành hạ cô ấy để... báo thù cho em... đúng không?
- Đúng thế! Nhưng giờ em an toàn trở về rồi thì có lẽ... nên bỏ qua cho cô ấy không?
- Sao anh lại độc ác như thế? Người ta cũng là con gái cơ mà... Không lẽ anh làm thế... hai bác không nói gì sao?
Liễu Nhi ban đầu nghe thấy anh khẳng định như thế thì cảm thấy vui mừng trong lòng. Nhưng khi nghĩ lại, bố mẹ chồng yêu thương con dâu như thế không lẽ lại để con trai mình hành hạ vợ như thế sao? Hay yêu thương chỉ là vỏ bên ngoài để che mắt thiên hạ thôi? Càng nghĩ cô ta càng mừng thầm trong lòng.
- Gia đình anh đều chuyển qua nước ngoài ở ngay sau hôm tổ chức đám cưới nên...
Thì ra là họ không biết con dâu mình bị đối xử tàn nhẫn. Nhưng cũng không sao. Ở đây một thời gian thôi cũng sẽ đủ để đuổi cô ta đi thôi. Nghĩ vậy Liễu Nhi càng mừng thầm trong bụng.
- A Khuynh... Em... - Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn anh với bộ dạng làm nũng.
- Sao thế bảo bối? - Dù hiện tại trong lòng anh đã có Dương Họa Y nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến anh mềm lòng.
- Em... em có thể ở đây với anh... một thời gian được không?
- Được chứ! Em có thể ở đây mãi mãi cơ mà!...
Bây giờ bình tâm nghĩ lại, Nhan Từ Khuynh nhận ra bản thân mình đã lỡ miệng. Anh biết phải sống thế nào với một bên là tình cũ chưa dứt còn một bên là người vợ chính thuận đây?
"Sau bao nhiêu ngày tháng chăm vợ cuối cùng cậu cũng nhớ đến thằng bạn chí cốt này sao?"
Đầu máy bên kia vang lên giọng điệu cười cợt khiến Nhan Từ Khuynh càng thêm tức giận.
- Trật tự và lái xe đến chỗ cũ đi!
"Hôm nay Nhan thiếu lại có nhã hứng rủ tôi ra ngoài chơi thế? Thật xin lỗi nhé! Tôi còn ở nhà chăm bảo bối của tôi rồi!"
- Cho cậu 5 phút có mặt nếu không nhà cậu sẽ phát sáng!
"Ơ thằng này..."
Nhan Từ Khuynh không đợi cho bên kia nói thêm câu gì đã cúp máy rồi lái xe đến một quán bar.
- Anh bảo bao nhiêu lần rồi? Em không được phép nghĩ như thế cơ mà!
- Sao? Anh cấm được tôi à? Thiếu phu nhân của Nhan gia về rồi sao anh không ở cạnh mà đến đây làm gì? Nhỡ cô ấy hiểu lầm thì chắc tôi có thể gặp bố mẹ tôi được rồi!
- Anh đã nói rồi! Nhan thiếu phu nhân là em chứ không phải là cô ấy! Với lại cô ấy không có ác như em...
- Đúng rồi! Cô ấy đâu có thể trực tiếp làm ra chuyện đó được nhỉ? Cô ấy chỉ gián tiếp làm ra thôi! Với lại tôi cũng nói rồi mà, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng thực chất tôi là người hầu, là đồ chơi cho các người muốn làm gì thì làm thôi! - Dương Họa Y càng lúc càng tức giận hơn.
- Đủ rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Thứ nhất, anh không cho phép em nói Tiểu Nhi như thế. Thứ hai, chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, giấy đăng kí anh vẫn đang giữ...
- Ly hôn đi!
- Em nói sao?
- Tôi bảo là ly hôn đi! Anh sẽ không còn trở ngại nào để có thể ở bên cô ta nữa! Nếu tôi có phải ở lại tiếp tục làm người hầu để trả nợ thì tôi cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn!
- Tôi sẽ không bao giờ kí vào cái tờ ly hôn đó và cô cũng đừng bao giờ mong bản thân có thể bước chân ra khỏi Nhan gia!
Nhan Từ Khuynh tức giận quát thẳng vào mặt Dương Họa Y rồi đùng đùng bỏ đi để lại cô gái nhỏ ấy ngồi khóc nức nở với bao cơn tức giận, ấm ức đang dồn nén.
- Thiếu phu nhân...
- Giờ đến lượt tôi cấm các người gọi tôi là thiếu phu nhân! Nếu tôi nghe thấy bất kỳ từ ai phát ra ba chữ đấy, tôi sẽ không tha cho người đó đâu!
Dương Họa Y quát lớn. Rốt cuộc anh muốn cô phải sống như thế nào mới vừa lòng anh đây?
Nhan Từ Khuynh ngồi im lặng trong xe hồi lâu. Anh định tạo cho cô một bất ngờ nhỏ bằng cách nấu cho cô ít cháo rồi giả vờ bảo trợ lí mình đem vào cho cô rồi anh sẽ vào nếu cô từ chối ăn nhưng không ngờ lại xảy ra cãi nhau như vậy. Đúng là Liễu Nhi đã quay trở về với anh nhưng lúc này trong đầu anh chỉ toàn là bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt kia. Trong lúc tức giận, anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Liễu Nhi...
- Đừng khóc nữa! - Được một lúc, Nhan Từ Khuynh xoa đầu Liễu Nhi nói - Bây giờ em có thể bình tĩnh kể lại cho anh nghe 6 năm qua em đã ở đâu và làm gì được không?
- Được... - Liễu Nhi sụt sùi nói - Năm đó em cứ ngỡ mình đã chết vì em nghe mọi người kể lại em bị mất máu nhiều lắm... Nhưng khi tỉnh lại, em lại bị mất trí nhớ. Em không nhớ một ai, kể cả anh... Lúc đó có một người đến tự nhận là chồng em, ba mẹ em lúc đó cũng hùa theo người đó nên em tin là thật và theo người đó ra nước ngoài sống... Mất đến gần 5 năm em mới có thể khôi phục lại trí nhớ... Lúc đấy em rất muốn về tìm anh nhưng khi nghe anh vẫn ở cùng cô ấy, em lại... không muốn về... sợ làm phiền đến hai người... Nhưng suốt 1 năm sau đó, em nghe rất nhiều về hai người... có phải... anh luôn hành hạ cô ấy để... báo thù cho em... đúng không?
- Đúng thế! Nhưng giờ em an toàn trở về rồi thì có lẽ... nên bỏ qua cho cô ấy không?
- Sao anh lại độc ác như thế? Người ta cũng là con gái cơ mà... Không lẽ anh làm thế... hai bác không nói gì sao?
Liễu Nhi ban đầu nghe thấy anh khẳng định như thế thì cảm thấy vui mừng trong lòng. Nhưng khi nghĩ lại, bố mẹ chồng yêu thương con dâu như thế không lẽ lại để con trai mình hành hạ vợ như thế sao? Hay yêu thương chỉ là vỏ bên ngoài để che mắt thiên hạ thôi? Càng nghĩ cô ta càng mừng thầm trong lòng.
- Gia đình anh đều chuyển qua nước ngoài ở ngay sau hôm tổ chức đám cưới nên...
Thì ra là họ không biết con dâu mình bị đối xử tàn nhẫn. Nhưng cũng không sao. Ở đây một thời gian thôi cũng sẽ đủ để đuổi cô ta đi thôi. Nghĩ vậy Liễu Nhi càng mừng thầm trong bụng.
- A Khuynh... Em... - Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn anh với bộ dạng làm nũng.
- Sao thế bảo bối? - Dù hiện tại trong lòng anh đã có Dương Họa Y nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến anh mềm lòng.
- Em... em có thể ở đây với anh... một thời gian được không?
- Được chứ! Em có thể ở đây mãi mãi cơ mà!...
Bây giờ bình tâm nghĩ lại, Nhan Từ Khuynh nhận ra bản thân mình đã lỡ miệng. Anh biết phải sống thế nào với một bên là tình cũ chưa dứt còn một bên là người vợ chính thuận đây?
"Sau bao nhiêu ngày tháng chăm vợ cuối cùng cậu cũng nhớ đến thằng bạn chí cốt này sao?"
Đầu máy bên kia vang lên giọng điệu cười cợt khiến Nhan Từ Khuynh càng thêm tức giận.
- Trật tự và lái xe đến chỗ cũ đi!
"Hôm nay Nhan thiếu lại có nhã hứng rủ tôi ra ngoài chơi thế? Thật xin lỗi nhé! Tôi còn ở nhà chăm bảo bối của tôi rồi!"
- Cho cậu 5 phút có mặt nếu không nhà cậu sẽ phát sáng!
"Ơ thằng này..."
Nhan Từ Khuynh không đợi cho bên kia nói thêm câu gì đã cúp máy rồi lái xe đến một quán bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.