Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 373
Lãnh Nguyệt Băng
11/06/2022
Nhưng đã đến nước này rồi, ông ta có muốn cũng không thể quay đầu lại được.
Dường Hải Thiên hít sâu một hơi, cầm lấy micro trên sân khấu.
“Hôm nay tôi đến đây là muốn lấy lại công bằng cho con gái tôi!” Dường Hải Thiên hét lên: “Con gái tôi mang thai con của Tổng giám đốc Lâm, nhưng cậu ta không muốn chịu trách nhiệm, con gái tôi chỉ mới mười tám tuổi thôi đấy! Da mặt nó mỏng, lại sợ bị phát hiện; chỉ dám lén đi phòng khám rởm nạo thai, ai ngờ lúc làm phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải cắt bỏ tử cung. Mà Tổng giám đốc Nhan sợ chuyện này bị phát hiện, nên lúc nào cũng tìm cách chèn ép Công ty Dường Gia, khiến nhà họ Dường rơi vào đường cùng, tôi nhất định phải lấy lại công bằng”
Thông qua truyền hình trực tiếp, Dương Họa Y thấy bộ dạng khốn nạn của cha mình trong video, đột nhiên cảm thấy rất may mắn.
Không xuống đó cùng Nhan Từ Khuynh là một quyết định chính xác.
Thật ra Dương Họa Y biết rõ, Nhan Từ Khuynh để ông ta nói vấn đề ra trước, chính là đang cho ông ta một cơ hội.
Nếu trong giây phút cuối ấy, Dường Hải Thiên biết hối cải, không bày ra dáng vẻ dứt khoát rồi nói mấyời như thế, anh vẫn cho ông.ta một con đường Sống.
Nhưng ông ta không làm thế…
Chuyện này không thể trách anh được.
Đợi đến khi Dường Hải Thiên nói xong, Nhan Từ Khuynh mới lạnh nhạt nhìn ông.ta một cái, bảo Trợ lý Lưu mở tài liệu đã đưa vào máy tính ra.
Anh chẳng nói thêm câu nào, mau lẹ dùng chứng cớ nói rõ mọi chuyện.
Nhấp mở tệp tài liệu, bên trong là một phần hồ sơ và mấy cái video khác.
Nhan Từ Khuynh hờ hững một tệp hồ sơ trong đó ra, kèm theo một bức ảnh: “Tôi đã giúp ông tìm ra cha của đứa con trong bụng con gái ông”
Lúc đầu anh cũng không muốn khiến nhà họ.
Dương mất hết thể diện như bây giờ, nhưng chuyện đã đến nước này, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân Dường Hải Thiên tham lam và ngu muội.
Xét nghiệm máu của đứa con bị phá bỏ của Dương Nhã Tuyết với hai người đàn ông xa lạ.
Nếu trong đó có ADN của một trong hai người đàn ông xa lạ, thì đương nhiên có thể đoán ra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…
Các phóng viên nhạy cảm đánh hơi được có chuyện gì đó không bình thường.
Mới chỉ có phần tài liệu được mở ra, mà đã mang đến tin tức kinh thiên động địa này rồi, video kia là cái gì, cũng không hề khó đoán nữa.
Lúc này Dường Hải Thiên mới ý thức được, con gái ruột đã lừa ông ta.
Nhưng ông ta không thể nhận thua vào lúc này-được, chỉ có thể tiếp tục chối: “Không! Cậu là người có tiền, cậu hoàn toàn có thể làm giả những món đồ này!”
So với khí thế hùng hồn đang rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu của Dường Hải Thiên, sự bình tĩnh của Nhan Từ Khuynh càng làm cho người khác giận sôi, anh chậm rãi di chuột đến một đoạn video trên máy: “Đúng, tôi có thể làm giả số liệu, nhưng tôi không thể làm giả video được.”
Anh chậm rãi nhấn xuống chuột trái, lại nhấn tiếp chuột phải, mở file ra.
Mỗi một hình ảnh đều như đánh vào tim của những người trong nhà họ Dường.
Đây là một đoạn phim ghi hình khác, chính là hình ảnh Dương Nhã Tuyết bị hai người đàn ông, một béo một gầy, kéo sâu vào bụi cỏ.
Dương Nhã Tuyết chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng viền ren, người đàn-ông chỉ tiện tay kéo một cái, cả nửa người cô ta đã lộ ra.
Dường Hải Thiên hít sâu một hơi, cầm lấy micro trên sân khấu.
“Hôm nay tôi đến đây là muốn lấy lại công bằng cho con gái tôi!” Dường Hải Thiên hét lên: “Con gái tôi mang thai con của Tổng giám đốc Lâm, nhưng cậu ta không muốn chịu trách nhiệm, con gái tôi chỉ mới mười tám tuổi thôi đấy! Da mặt nó mỏng, lại sợ bị phát hiện; chỉ dám lén đi phòng khám rởm nạo thai, ai ngờ lúc làm phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải cắt bỏ tử cung. Mà Tổng giám đốc Nhan sợ chuyện này bị phát hiện, nên lúc nào cũng tìm cách chèn ép Công ty Dường Gia, khiến nhà họ Dường rơi vào đường cùng, tôi nhất định phải lấy lại công bằng”
Thông qua truyền hình trực tiếp, Dương Họa Y thấy bộ dạng khốn nạn của cha mình trong video, đột nhiên cảm thấy rất may mắn.
Không xuống đó cùng Nhan Từ Khuynh là một quyết định chính xác.
Thật ra Dương Họa Y biết rõ, Nhan Từ Khuynh để ông ta nói vấn đề ra trước, chính là đang cho ông ta một cơ hội.
Nếu trong giây phút cuối ấy, Dường Hải Thiên biết hối cải, không bày ra dáng vẻ dứt khoát rồi nói mấyời như thế, anh vẫn cho ông.ta một con đường Sống.
Nhưng ông ta không làm thế…
Chuyện này không thể trách anh được.
Đợi đến khi Dường Hải Thiên nói xong, Nhan Từ Khuynh mới lạnh nhạt nhìn ông.ta một cái, bảo Trợ lý Lưu mở tài liệu đã đưa vào máy tính ra.
Anh chẳng nói thêm câu nào, mau lẹ dùng chứng cớ nói rõ mọi chuyện.
Nhấp mở tệp tài liệu, bên trong là một phần hồ sơ và mấy cái video khác.
Nhan Từ Khuynh hờ hững một tệp hồ sơ trong đó ra, kèm theo một bức ảnh: “Tôi đã giúp ông tìm ra cha của đứa con trong bụng con gái ông”
Lúc đầu anh cũng không muốn khiến nhà họ.
Dương mất hết thể diện như bây giờ, nhưng chuyện đã đến nước này, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân Dường Hải Thiên tham lam và ngu muội.
Xét nghiệm máu của đứa con bị phá bỏ của Dương Nhã Tuyết với hai người đàn ông xa lạ.
Nếu trong đó có ADN của một trong hai người đàn ông xa lạ, thì đương nhiên có thể đoán ra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…
Các phóng viên nhạy cảm đánh hơi được có chuyện gì đó không bình thường.
Mới chỉ có phần tài liệu được mở ra, mà đã mang đến tin tức kinh thiên động địa này rồi, video kia là cái gì, cũng không hề khó đoán nữa.
Lúc này Dường Hải Thiên mới ý thức được, con gái ruột đã lừa ông ta.
Nhưng ông ta không thể nhận thua vào lúc này-được, chỉ có thể tiếp tục chối: “Không! Cậu là người có tiền, cậu hoàn toàn có thể làm giả những món đồ này!”
So với khí thế hùng hồn đang rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu của Dường Hải Thiên, sự bình tĩnh của Nhan Từ Khuynh càng làm cho người khác giận sôi, anh chậm rãi di chuột đến một đoạn video trên máy: “Đúng, tôi có thể làm giả số liệu, nhưng tôi không thể làm giả video được.”
Anh chậm rãi nhấn xuống chuột trái, lại nhấn tiếp chuột phải, mở file ra.
Mỗi một hình ảnh đều như đánh vào tim của những người trong nhà họ Dường.
Đây là một đoạn phim ghi hình khác, chính là hình ảnh Dương Nhã Tuyết bị hai người đàn ông, một béo một gầy, kéo sâu vào bụi cỏ.
Dương Nhã Tuyết chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng viền ren, người đàn-ông chỉ tiện tay kéo một cái, cả nửa người cô ta đã lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.