Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 453
Lãnh Nguyệt Băng
29/06/2022
Có lẽ Dương Tuyết Nhi không có âm mưu xấu xa gì nhưng Dương Họa Y không thể có ấn tượng tốt với người con gái này được.
Thấy cô ta cứ khăng khăng như thế, Dương Họa Y đành phải nói rõ ràng mọi chuyện: “Nhưng cô nấu cơm nhiều dầu nhiều muối, tình trạng của anh ấy bây giờ không thể ăn được.”
Dương Tuyết Nhi đỏ mắt lên như một con thú nhỏ đáng thương bị người ta bắt nạt: ‘Sau này tôi sẽ thay đổi.”
Dương Họa Y đau đầu xoa trán.
Cô thật sự muốn tiên Dương Tuyết Nhi đi càng nhanh càng tốt nhưng Dương Tuyết Nhi không muốn.
Nghe cô muốn đuổi mình đi thì Dương Tuyết Nhi đã uất ức rơi nước mắt khi cô chưa kịp mở miệng.
Dương Họa Y cũng hết cách, đành phải mặc kệ cô ta.
Ban đầu trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, anh muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.
Dù không làm ăn được gì thì ôm cô hôn mấy cái cho đỡ ghiền là đủ để anh thấy thỏa mấn.
Nhưng Dương Tuyết Nhi cứ lắc lư đi qua đi lại trước mặt bọn họ, chẳng những không làm được gì mà nói chút chuyện vợ chồng với nhau cũng khó.
Dương Tuyết Nhi hiền lành dễ nói chuyện nhưng cô ta lại thích khóc.
Không cần phải nói lời quá nặng, chỉ cần nhắc nhở cô ta mấy câu thôi là đủ để cô ta uất ức rơi nước mắt rồi.
Đáng sợ hơn nữa là Dương Tuyết Nhi ở lại đây canh đêm, Hoàng Ánh đã dặn như thế.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường và cái sô pha để ngủ lại qua đêm, thỉnh thoảng Dương Họa Y sợ Nhan Từ Khuynh làm bậy nên phải ngủ sô pha.
Nhưng Dương Tuyết Nhị đến đây rồi nên cô đành phải ngủ cùng Nhan Từ Khuynh trên giường bệnh, để Dương Tuyết Nhi ngủ sô pha.
Sô pha nằm cùng một không gian với giường bệnh, chẳng lẽ Dương Tuyết Nhi định ngủ cùng với bọn họ thế này ư?
Dương Họa Y thấy không tiện lắm nhưng Dưỡng Tuyết Nhi lại chẳng ngẫmra được vấn đề ở đâu.
Cô hơi đau đầu, nghĩ nghĩ thế nào cô lại ra ngoài tìm y tá trưởng hỏi xem có thể lấy cái rèm ngăn thành hai không gian riêng như phòng bệnh bình thường, để Dương Tuyết Nhi có không gian riêng để ngu không.
May là y tá trưởng nói được: Dương Họa Y thở phào nhẹ nhõm trở lại phòng bệnh, tim Dương Họa Y lại nhói lên khi tiếng hét chói tai của Dương Tuyết Nhi suýt đâm thủng màng nhĩ của cô.
Mặt Nhan Từ Khuynh hầm hầm cực kì đáng sợ, anh ném Dương Tuyết Nhi quấn khăn tắm ra ngoài.
Dương Tuyết Nhi vừa la hét vừa giãy dụa không chịu hợp tác.
Nhan Từ Khuynh cử động quá mạnh nên miệng vết thương mới khép lại sau lưng bắt đầu nứt ra.
“Anh Nhan Từ Khuynh! Anh mau buông ra, anh đừng làm thế”
Dương Tuyết Nhi gào thét lên khiến bác sĩ y tá hay người thường đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu nhìn.
Ai mà không biết tại tưởng Nhan Từ Khuynh đang làm gì với Dương Tuyết Nhĩ.
Dương Họa Y không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Cô vội vàng vọt vào trong kéo Dương Tuyết Nhi ra khỏi tay Nhan Từ Khuynh.
Thấy cô ta cứ khăng khăng như thế, Dương Họa Y đành phải nói rõ ràng mọi chuyện: “Nhưng cô nấu cơm nhiều dầu nhiều muối, tình trạng của anh ấy bây giờ không thể ăn được.”
Dương Tuyết Nhi đỏ mắt lên như một con thú nhỏ đáng thương bị người ta bắt nạt: ‘Sau này tôi sẽ thay đổi.”
Dương Họa Y đau đầu xoa trán.
Cô thật sự muốn tiên Dương Tuyết Nhi đi càng nhanh càng tốt nhưng Dương Tuyết Nhi không muốn.
Nghe cô muốn đuổi mình đi thì Dương Tuyết Nhi đã uất ức rơi nước mắt khi cô chưa kịp mở miệng.
Dương Họa Y cũng hết cách, đành phải mặc kệ cô ta.
Ban đầu trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, anh muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.
Dù không làm ăn được gì thì ôm cô hôn mấy cái cho đỡ ghiền là đủ để anh thấy thỏa mấn.
Nhưng Dương Tuyết Nhi cứ lắc lư đi qua đi lại trước mặt bọn họ, chẳng những không làm được gì mà nói chút chuyện vợ chồng với nhau cũng khó.
Dương Tuyết Nhi hiền lành dễ nói chuyện nhưng cô ta lại thích khóc.
Không cần phải nói lời quá nặng, chỉ cần nhắc nhở cô ta mấy câu thôi là đủ để cô ta uất ức rơi nước mắt rồi.
Đáng sợ hơn nữa là Dương Tuyết Nhi ở lại đây canh đêm, Hoàng Ánh đã dặn như thế.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường và cái sô pha để ngủ lại qua đêm, thỉnh thoảng Dương Họa Y sợ Nhan Từ Khuynh làm bậy nên phải ngủ sô pha.
Nhưng Dương Tuyết Nhị đến đây rồi nên cô đành phải ngủ cùng Nhan Từ Khuynh trên giường bệnh, để Dương Tuyết Nhi ngủ sô pha.
Sô pha nằm cùng một không gian với giường bệnh, chẳng lẽ Dương Tuyết Nhi định ngủ cùng với bọn họ thế này ư?
Dương Họa Y thấy không tiện lắm nhưng Dưỡng Tuyết Nhi lại chẳng ngẫmra được vấn đề ở đâu.
Cô hơi đau đầu, nghĩ nghĩ thế nào cô lại ra ngoài tìm y tá trưởng hỏi xem có thể lấy cái rèm ngăn thành hai không gian riêng như phòng bệnh bình thường, để Dương Tuyết Nhi có không gian riêng để ngu không.
May là y tá trưởng nói được: Dương Họa Y thở phào nhẹ nhõm trở lại phòng bệnh, tim Dương Họa Y lại nhói lên khi tiếng hét chói tai của Dương Tuyết Nhi suýt đâm thủng màng nhĩ của cô.
Mặt Nhan Từ Khuynh hầm hầm cực kì đáng sợ, anh ném Dương Tuyết Nhi quấn khăn tắm ra ngoài.
Dương Tuyết Nhi vừa la hét vừa giãy dụa không chịu hợp tác.
Nhan Từ Khuynh cử động quá mạnh nên miệng vết thương mới khép lại sau lưng bắt đầu nứt ra.
“Anh Nhan Từ Khuynh! Anh mau buông ra, anh đừng làm thế”
Dương Tuyết Nhi gào thét lên khiến bác sĩ y tá hay người thường đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu nhìn.
Ai mà không biết tại tưởng Nhan Từ Khuynh đang làm gì với Dương Tuyết Nhĩ.
Dương Họa Y không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Cô vội vàng vọt vào trong kéo Dương Tuyết Nhi ra khỏi tay Nhan Từ Khuynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.