Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 462
Lãnh Nguyệt Băng
01/07/2022
Thấy cô mêm lòng, anh bước tới vòng tay ôm eo vợ đi ra ngoài “Chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm!” Phía sau có tiếng bước chân đang chạy nhanh tới, có người phụ nữ gọi tên anh liên tục: “Nhan Từ Khuynh, chủ tịch Lâm!
“Có người gọi anh kia” Cô dừng bước, muốn quay đầu lại, nhưng lại bị Nhan Từ Khuynh giữ đầu: “Đi đường thì nhớ nhìn đường, đừng có mất tập trung”
Cô nhướng mày: “Có một người phụ nữ đang gọi anh mà”
“Em nghe nhâm rồi”
Anh nhäm mát làm ngơ, vẻ mặt không thay đổi dẫn cô đi ra ngoài.
Và bước chân của người phụ nữ tiến lại gân hơn, và cuối cùng đã đến gần chỗ họ.
Người phụ nữ năm lấy tay áo của Nhan Từ Khuynh và chặn đường của anh Do chạy quá nhanh, nên vừa thở hổn hến vừa nói chuyện: “Chủ tịch Lâm, anh…ví của anh, anh để quên…mau cầm lấy”
Dương Họa Y giật mình: “Nhan Thùy Ngọc?”
Nhan Thùy Ngọc mỉm cười, giống như là đã quên chuyện lúc trước: “Không ngờ cô vân còn nhớ tôi”
“Chủ tịch Lâm, cầm lấy ví của anh đi, đừng quên nữa” Cô ta cầm chiếc ví bằng cả hai tay và vươn ra trước mặt anh.
Nhưng Nhan Từ Khuynh không cầm lấy, cả người anh toát ra sự lạnh lùng.
Dương Họa Y suy nghĩ, nhìn Nhan Thùy Ngọc, sau đó nhìn Nhan Từ Khuynh, cuối cùng thì cầm lấy: “Cảm ơn cô đã cầm giúp anh ấy chiếc ví.”
“Tôi…” Nhan Thùy Ngọc không ngờ cô sẽ phản ứng như thế này.
Theo lý thuyết, Dương Họa Y đáng lẽ ra phải làm âm lên rồi hỏi tại sao ví da của Nhan Từ Khuynh lại ở trong tay cô ta chứ? Dương Họa Y không hỏi tại sao mình lại ở đây, mà lại còn tình cờ nhặt được ví của Nhan Từ Khuynh sao? Lại còn cảm ơn nữa chứ? Nhan Thùy Ngọc không cam lòng và muốn nói thêm, nhưng bị Nhan Từ Khuynh ngắt lời.
Nhan Từ Khuynh cầm lấy chiếc ví từ trong tay Dương Họa Y, lạnh lùng rút ra một tấm thẻ, ném ngược lại vào mặt Nhan Thùy Ngọc, thờ ơ nói ra hai chữ: “Cảm ơn”
Thẻ mỏng nên đập vào mặt cũng không có đau, nhưng mà ai cũng sẽ cảm thấy là đang bị sỉ nhục.
Đôi mát cô ta mở to ra, nước mát bät đầu chảy xuông Nhưng Nhan Từ Khuynh không quan tâm, ánh mặt của anh lạnh lùng khiến cô ta không dám nói gì nữa.
Nhan Thùy Ngọc biết là Nhan Từ Khuynh đang cảnh cáo mình.
Thẻ ngân hàng là để cho cô ta có thể diện, nếu cô ta cố chấp muốn nói điều gì đó với Dương Họa Y, cô ta sẽ nhận một cái tát vào mặt, hoặc thậm chí là…điều gì đó kinh khủng hơn.
Cô ta căn chặt môi và cố kìm những giọt nước mắt Buôn bã nói ra: “Không sao đâu.”
Dương Họa Y nhìn tấm thẻ dưới mặt đất, muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng lại bị Nhan Từ Khuynh năm chặt, bỏ đi và không thèm nhìn lại.
Ngay khi hai người vừa rời đi, nước mất của Nhan Thùy Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống.
Tại sao, tại sao ngay cả bác gái ở bên cạnh, Nhan Từ Khuynh cũng không đối xử với mình tốt hơn một chút chứ? Tại sao khi Dương Họa Y xuất hiện, Nhan Từ Khuynh lại lập tức bảo vệ cho cô.
Không quan trọng, miền là Niệm Sơ vần ở trong tay mình, và bác gái chỉ cân vân yêu thương Niệm Sơ thì chäc chăn sẽ giúp đỡ mình, Nhan Từ Khuynh sẽ phải sớm chấp nhận thôi.
Kiểu gì thì Nhan Từ Khuynh sẽ là của mình, và Dương Họa Y sẽ không đäc ý được lâu nữa đâu Lau nước mắt trên mặt, Nhan Thùy Ngọc cố găng kìm lại cảm xúc của mình.
Một bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ góc áo của cô ta.
Cậu bé đến đây cùng với một người chăm sóc, người chăm sóc là do Hạo Anh sắp xếp, người hầu già của nhà họ Nhan cũng có giọng điệu căng thăng: “Cô Lâm, sao cô lại chạy tới vậy? Cậu chủ nhỏ luôn đi tìm cô đấy”
“Có người gọi anh kia” Cô dừng bước, muốn quay đầu lại, nhưng lại bị Nhan Từ Khuynh giữ đầu: “Đi đường thì nhớ nhìn đường, đừng có mất tập trung”
Cô nhướng mày: “Có một người phụ nữ đang gọi anh mà”
“Em nghe nhâm rồi”
Anh nhäm mát làm ngơ, vẻ mặt không thay đổi dẫn cô đi ra ngoài.
Và bước chân của người phụ nữ tiến lại gân hơn, và cuối cùng đã đến gần chỗ họ.
Người phụ nữ năm lấy tay áo của Nhan Từ Khuynh và chặn đường của anh Do chạy quá nhanh, nên vừa thở hổn hến vừa nói chuyện: “Chủ tịch Lâm, anh…ví của anh, anh để quên…mau cầm lấy”
Dương Họa Y giật mình: “Nhan Thùy Ngọc?”
Nhan Thùy Ngọc mỉm cười, giống như là đã quên chuyện lúc trước: “Không ngờ cô vân còn nhớ tôi”
“Chủ tịch Lâm, cầm lấy ví của anh đi, đừng quên nữa” Cô ta cầm chiếc ví bằng cả hai tay và vươn ra trước mặt anh.
Nhưng Nhan Từ Khuynh không cầm lấy, cả người anh toát ra sự lạnh lùng.
Dương Họa Y suy nghĩ, nhìn Nhan Thùy Ngọc, sau đó nhìn Nhan Từ Khuynh, cuối cùng thì cầm lấy: “Cảm ơn cô đã cầm giúp anh ấy chiếc ví.”
“Tôi…” Nhan Thùy Ngọc không ngờ cô sẽ phản ứng như thế này.
Theo lý thuyết, Dương Họa Y đáng lẽ ra phải làm âm lên rồi hỏi tại sao ví da của Nhan Từ Khuynh lại ở trong tay cô ta chứ? Dương Họa Y không hỏi tại sao mình lại ở đây, mà lại còn tình cờ nhặt được ví của Nhan Từ Khuynh sao? Lại còn cảm ơn nữa chứ? Nhan Thùy Ngọc không cam lòng và muốn nói thêm, nhưng bị Nhan Từ Khuynh ngắt lời.
Nhan Từ Khuynh cầm lấy chiếc ví từ trong tay Dương Họa Y, lạnh lùng rút ra một tấm thẻ, ném ngược lại vào mặt Nhan Thùy Ngọc, thờ ơ nói ra hai chữ: “Cảm ơn”
Thẻ mỏng nên đập vào mặt cũng không có đau, nhưng mà ai cũng sẽ cảm thấy là đang bị sỉ nhục.
Đôi mát cô ta mở to ra, nước mát bät đầu chảy xuông Nhưng Nhan Từ Khuynh không quan tâm, ánh mặt của anh lạnh lùng khiến cô ta không dám nói gì nữa.
Nhan Thùy Ngọc biết là Nhan Từ Khuynh đang cảnh cáo mình.
Thẻ ngân hàng là để cho cô ta có thể diện, nếu cô ta cố chấp muốn nói điều gì đó với Dương Họa Y, cô ta sẽ nhận một cái tát vào mặt, hoặc thậm chí là…điều gì đó kinh khủng hơn.
Cô ta căn chặt môi và cố kìm những giọt nước mắt Buôn bã nói ra: “Không sao đâu.”
Dương Họa Y nhìn tấm thẻ dưới mặt đất, muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng lại bị Nhan Từ Khuynh năm chặt, bỏ đi và không thèm nhìn lại.
Ngay khi hai người vừa rời đi, nước mất của Nhan Thùy Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống.
Tại sao, tại sao ngay cả bác gái ở bên cạnh, Nhan Từ Khuynh cũng không đối xử với mình tốt hơn một chút chứ? Tại sao khi Dương Họa Y xuất hiện, Nhan Từ Khuynh lại lập tức bảo vệ cho cô.
Không quan trọng, miền là Niệm Sơ vần ở trong tay mình, và bác gái chỉ cân vân yêu thương Niệm Sơ thì chäc chăn sẽ giúp đỡ mình, Nhan Từ Khuynh sẽ phải sớm chấp nhận thôi.
Kiểu gì thì Nhan Từ Khuynh sẽ là của mình, và Dương Họa Y sẽ không đäc ý được lâu nữa đâu Lau nước mắt trên mặt, Nhan Thùy Ngọc cố găng kìm lại cảm xúc của mình.
Một bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ góc áo của cô ta.
Cậu bé đến đây cùng với một người chăm sóc, người chăm sóc là do Hạo Anh sắp xếp, người hầu già của nhà họ Nhan cũng có giọng điệu căng thăng: “Cô Lâm, sao cô lại chạy tới vậy? Cậu chủ nhỏ luôn đi tìm cô đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.