Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 522
Lãnh Nguyệt Băng
10/08/2022
Cô ta nhìn chiếc bụng đã hơi nhô lên nhưng chưa rõ lắm của cô, không khỏi cong môi lên.
Cô bị nụ cười đáng sợ này kích thích vội năm nghiêng lấy tay che bụng lại.
Nhan Thùy Ngọc nheo mắt lại, đây là thời hạn cuối cùng mà Nhan Từ Khuynh cho cô ta, hôm nay cô ta bắt buộc phải rời khỏi bệnh viện và thành phố Hà Nội Ngay cả có được con át chủ bài là Nhan Niệm Sơ thì cô ta vẫn phải rời đi một mình.
Tất cả đều là do Dương Họa Y sống chết cũng phải chiếm lấy vị trí này, bởi vì cô đã mang thai Cô ta phải rời đi trong khổ sở nên nhất định phải bắt Dương Họa Y trả giá đôi chút.
Trong lòng không ngừng nảy sinh những suy nghĩ độc ác, cô ta nhìn chảm chăm vào chiếc bụng của cô.
Sau đó khẽ nâng cánh tay lên, đưa tay ra định ngăn lại dòng nước chảy từ ống truyền dịch, nhưng vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị người kéo mạnh ra.
Nhan Thùy Ngọc đứng không vững nên ngã ngồi trên đất.
Vẫn chưa kịp nhìn thấy người tới là ai đã lại bị đạp một cú ngã lật người trên đất, đôi giày da bóng lộn giãm nghiền lên tay cô ta.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Đau quá!”
“Tôi nghĩ cô vãn chưa đủ đau đâu nên mới không nhớ nổi” Nhan Từ Khuynh lạnh lùng lên tiếng, càng dùng sức giẫm lên bàn tay phải của cô ta Anh không thích ra tay đánh phụ nữ nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không ra tay: “Tôi đã nói rồi không cho phép cô xuất hiện ở đây, cho cô một tuần chuyển ra khỏi bệnh viện, nhưng có vẻ như tôi đã quá bao.
dung cho quá nhiều thời gian mới khiến cô nhàn rỗi đến đây quấy rây sự yên tĩnh của cô ấy “Tổng… Tổng giám đốc Quân?”
Nhan Thùy Ngọc đã cố ý hỏi thăm, không biết giữa hai người họ đã nảy sinh mâu thuẫn gì nên mấy ngày gần đây anh không đến bệnh viện thăm Dương Họa Y, vì vậy cô ta mới dám vênh váo đến đây.
Không ngờ rằng lại vừa khéo đụng phải Cơn đau đớn tận xương cốt ập đến, cô ta cảm thấy tay của mình hình như đã bị gấy.
“Tôi biết sai rồi, tôi chỉ là muốn đến nói lời tạm biệt với bà chủ mà thôi, tôi không có ý gì khác” Nhan Thùy Ngọc liên tục cầu xin: “Tổng giám đốc Quân, tôi xin lỗi tôi không nên đến đây khi chưa được cho phép. Tôi chỉ cảm thấy bà chủ bị thương là vì tôi không có trông nom tốt cho đứa trẻ, tôi sắp phải đi rồi nên muốn nói lời chia tay với cô ấy để cô ấy tha thứ cho tôi”
Dương Họa Y biết Nhan Từ Khuynh đã đến, trong lòng có chút rung động nhưng cô vẫn không hề quay người lại.
Đầu tiên, Dương Họa Y không dám tự mình làm những động tác quá lớn, bởi vì sợ tổn thương đến bé con trong bụng.
Thứ hai, cô đã suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện, nhưng lại chưa từng nghĩ kỹ việc phải đối mặt với Nhan Từ Khuynh và cuộc hôn nhân này như thế nào.
Cô vẫn quay lưng về phía anh rồi bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Nhan Thùy Ngọc: “Muốn để cho tôi bị sảy thai, đây là cách cô nói chia tay với tôi sao?”
Sắc mặt của cô ta đã trở nên tái nhợt không biết là do đau đớn hay tuyệt vọng, tóm lại sau khi Dương Họa Y nói xong khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch không còn một chút máu nào cả.
Cô ta đau đớn rên rỉ dường như nghe thấy âm thanh xương cốt rạn vỡ của chính mình.
Cuối cùng Nhan Từ Khuynh cũng buồng cô ta ra rồi đi đến bên giường của Dương Họa Y, vẻ mặt lạnh lẽo bấm chuông gọi y tá.
Cô y tá nhỏ vội vàng chạy tới, anh quát lên một tiếng với ánh mắt lạnh lùng: “Gọi bảo vệ tới rồi đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, sau này không cho phép cô ta xuất hiện ở bệnh viện không thì tất cả các cô đều cút hết cho tôi”
“Dạ vâng ạ!”
Cô bị nụ cười đáng sợ này kích thích vội năm nghiêng lấy tay che bụng lại.
Nhan Thùy Ngọc nheo mắt lại, đây là thời hạn cuối cùng mà Nhan Từ Khuynh cho cô ta, hôm nay cô ta bắt buộc phải rời khỏi bệnh viện và thành phố Hà Nội Ngay cả có được con át chủ bài là Nhan Niệm Sơ thì cô ta vẫn phải rời đi một mình.
Tất cả đều là do Dương Họa Y sống chết cũng phải chiếm lấy vị trí này, bởi vì cô đã mang thai Cô ta phải rời đi trong khổ sở nên nhất định phải bắt Dương Họa Y trả giá đôi chút.
Trong lòng không ngừng nảy sinh những suy nghĩ độc ác, cô ta nhìn chảm chăm vào chiếc bụng của cô.
Sau đó khẽ nâng cánh tay lên, đưa tay ra định ngăn lại dòng nước chảy từ ống truyền dịch, nhưng vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị người kéo mạnh ra.
Nhan Thùy Ngọc đứng không vững nên ngã ngồi trên đất.
Vẫn chưa kịp nhìn thấy người tới là ai đã lại bị đạp một cú ngã lật người trên đất, đôi giày da bóng lộn giãm nghiền lên tay cô ta.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Đau quá!”
“Tôi nghĩ cô vãn chưa đủ đau đâu nên mới không nhớ nổi” Nhan Từ Khuynh lạnh lùng lên tiếng, càng dùng sức giẫm lên bàn tay phải của cô ta Anh không thích ra tay đánh phụ nữ nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không ra tay: “Tôi đã nói rồi không cho phép cô xuất hiện ở đây, cho cô một tuần chuyển ra khỏi bệnh viện, nhưng có vẻ như tôi đã quá bao.
dung cho quá nhiều thời gian mới khiến cô nhàn rỗi đến đây quấy rây sự yên tĩnh của cô ấy “Tổng… Tổng giám đốc Quân?”
Nhan Thùy Ngọc đã cố ý hỏi thăm, không biết giữa hai người họ đã nảy sinh mâu thuẫn gì nên mấy ngày gần đây anh không đến bệnh viện thăm Dương Họa Y, vì vậy cô ta mới dám vênh váo đến đây.
Không ngờ rằng lại vừa khéo đụng phải Cơn đau đớn tận xương cốt ập đến, cô ta cảm thấy tay của mình hình như đã bị gấy.
“Tôi biết sai rồi, tôi chỉ là muốn đến nói lời tạm biệt với bà chủ mà thôi, tôi không có ý gì khác” Nhan Thùy Ngọc liên tục cầu xin: “Tổng giám đốc Quân, tôi xin lỗi tôi không nên đến đây khi chưa được cho phép. Tôi chỉ cảm thấy bà chủ bị thương là vì tôi không có trông nom tốt cho đứa trẻ, tôi sắp phải đi rồi nên muốn nói lời chia tay với cô ấy để cô ấy tha thứ cho tôi”
Dương Họa Y biết Nhan Từ Khuynh đã đến, trong lòng có chút rung động nhưng cô vẫn không hề quay người lại.
Đầu tiên, Dương Họa Y không dám tự mình làm những động tác quá lớn, bởi vì sợ tổn thương đến bé con trong bụng.
Thứ hai, cô đã suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện, nhưng lại chưa từng nghĩ kỹ việc phải đối mặt với Nhan Từ Khuynh và cuộc hôn nhân này như thế nào.
Cô vẫn quay lưng về phía anh rồi bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Nhan Thùy Ngọc: “Muốn để cho tôi bị sảy thai, đây là cách cô nói chia tay với tôi sao?”
Sắc mặt của cô ta đã trở nên tái nhợt không biết là do đau đớn hay tuyệt vọng, tóm lại sau khi Dương Họa Y nói xong khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch không còn một chút máu nào cả.
Cô ta đau đớn rên rỉ dường như nghe thấy âm thanh xương cốt rạn vỡ của chính mình.
Cuối cùng Nhan Từ Khuynh cũng buồng cô ta ra rồi đi đến bên giường của Dương Họa Y, vẻ mặt lạnh lẽo bấm chuông gọi y tá.
Cô y tá nhỏ vội vàng chạy tới, anh quát lên một tiếng với ánh mắt lạnh lùng: “Gọi bảo vệ tới rồi đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, sau này không cho phép cô ta xuất hiện ở bệnh viện không thì tất cả các cô đều cút hết cho tôi”
“Dạ vâng ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.