Chương 78: Ai đã làm? Làm chuyện gì?
ihamata sensi
01/01/2020
Sáng hôm sau, Tú Vy và hai đứa trẻ nằm trên giường gác chân lên nhau. Nằm tứ phía, Tiểu Khang nằm sấp sát mép giường, thả chân xuống đất. Tiểu An
thì nằm ngược lại gác chân lên mặt nó. Tú Vy thì nằm đỡ hơn chỉ sấp mặt
xuống giường chứ không lăn đi chỗ khác ( chắc chắn tối hôm qua họ mơ đi
bơi với nhau). Hôm nay là chủ nhật tối lại thức khuya cả người cô mệt
mỏi ngủ không biết trời trăng mây gió gì.Vừa ngủ nước giải trên mép cô
rời xuống miệng lẩm nhẩm.
- Wow...đồ ăn lại đây với tao đi...còn các chàng trai lực lưỡng nữa...kaka...woa
Trong giấc mơ trước mắt cô là một cung điện nguy nga tráng lệ, cô đang ngồi chễm chệ trên chiếc ngai vàng nhìn xuống dưới là một bàn tiệc toàn những món ăn lạ. Hàng tá người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cởi trần chỉ có một chiếc khăn quấn phần dưới cầm đĩa thức ăn tiếng về phía cô. Cô đang tận hưởng món những đĩa món ăn thơm ngon, đầu tiên là món gà quay, cô tươi cười nhìn vào tất cả các đĩa giật mình, trên đĩa xuất toàn là mặt của Trường Niên nói liên tục.
- Ăn thịt tôi đi...ăn thịt tôi đi...
Tú Vy sợ hãi nhìn lên khắp cung điện cô nhìn đâu cũng thấy toàn là mặt hắn sát lại gần mình.
" A...a...a...phập, uiza..a.."
Tú Vy giật mình lăn xuống giường, hai tay xoa mông của mình rên rỉ. Hoảng loạn nhìn xung quanh chùn vai, vệt những giọt mồ trên trán thở phào nhẹ nhõm.
- Thì ra chỉ là mơ...sao tên đó cứ ám mình suốt vậy...
Cô bực bội chống tay lên thành giường ngồi dậy xoa lưng, ưỡn người một cái "rắc". Bước tới cửa kính mở tấm rèm ra đi ra ban công, nhắm mắt hít thở khí trời. Nắng chiếu lung linh ánh vàng rọi vào trong phòng làm cho hai đứa trẻ thức giấc ngồi dậy nheo mắt nhìn. Tiểu Khang thở phào tụt xuống giường kéo theo Tiểu An đi ra ngoài với Tú Vy. Cô thấy chúng xoa đầu mỉm cười cả ba người cùng nhau tập thể dục chào buổi sáng à không gần trưa rồi. Tập thể dục vệ sinh cá nhân xong cũng mất hết nữa ngày chủ nhật.
- Chị họ ơi nấu mau đi, bọn em đói sắp xỉu rồi.
Tú Vy, Tiểu An và Tiểu Khang ngồi trên ghế tại phòng ăn, ăn ké cơm của An Lạc chống cằm hối thúc. An Lạc giận dữ hét thẳng vào mặt họ.
- Em có giỏi thì làm cho nhanh...ăn chùa mà còn nhiều chuyện...
Tú Vy thụng mặt mếu máo chu môi cắn đũa, chống tay lên cằm còn Tiểu An và Tiểu Khang đấu đũa với nhau" keng...keng...".
- Em không nấu thì cũng ra dọn phụ chị chứ...chẳng lẽ ăn chùa là không làm luôn sao...
Nhìn Tú Vy sung sướng nằm dài chờ ăn, trong khi mình túi bụi với một đống bộn bề trong bếp. An Lạc cầm cái giá xào nấu chỉ tay về phía cô la lối. Tú Vy mệt mỏi rời khỏi ghế, nhích từng bước từng bước nặng nề như có hàng ngàn cục ta treo dưới chân.
- Nhìn em mà chị thấy tức á, năng nổ lên coi.
Điệu bộ lười biếng của cô làm cho An mệt mỏi lắc đầu than thở, mặc cho Tú Vy muốn làm gì làm tiếp tục dọn đồ ăn ra đĩa. Tú Vy được giao nhiệm vụ dọn chén ra bàn nhưng sau khi An Lạc đã hoàn thành xong một đống công việc thì cô vẫn chưa dọn ra xong. Tới lược An Lạc và hai đứa trẻ chờ đợi, Tú Vy thì bước từng bước nặng nề đi ra, An Lạc nằm dài trên bàn nhìn hai đứa trẻ thì thầm.
- Hình như mẹ tụi con là con rùa phải không?
- Em nhanh lên đi?( An Lạc hối thúc).
- Hình như chân em bị đau á, đi không được.
Tú Vy ôm chân mình giả vờ đi cà nhắc chọc An Lạc tức chơi.
- " Giả vờ trước mặt chị á, xem chị trừng trị cưng như thế nào nè"CÓ GIÁN DƯỚI CHÂN EM KÌA..
An Lạc mỉm cười với một sự nham hiểm nhẹ, giật mình hoảng hốt chỉ tay vào chân của Tú Vy la lớn, Cô hoảng loạn ôm đống chén chạy thật nhanh lên lầu giãy nãy.
- Gián...chị đuổi nó ra đi...
- Haha...chị đùa đấy...chân em đau mà chạy nhanh giữ vậy haha..
An Lạc nhìn bộ dạng hớt hải, sợ sệt của cô đập bàn cười hả hê, mấy đứa trẻ cũng cười theo. Cô thụng mặt giận dỗi bước xuống, đặt mạnh chồng chén xuống bàn, bới cơm cho một mình mình, ăn cho bỏ tức.
- Phụt...ặc...ặc...
Do ăn nhanh quá nên bị mắc nghẹn phun cơm đầy bàn. An Lạc cười hả hê hơn nữa, không kìm nén lại được. Hai đứa trẻ cố gắng bụm miệng lại không cười nhưng không nhìn được. Cô đỏ mặt tía tai.
- ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA.
Tiếng hét của Tú Vy làm rung động cả căn nhà nhưng vẫn không vơi đi sự buồn cười trên mặt của cô.
Được một trận cười sảng khoái, An Lạc, Tiểu Khang, Tiểu An chơi với nhau vui vẻ. Còn cô giận dỗi nhốt mình trong phòng làm những việc còn lại trong tuần chưa làm xong. Cô cắn bút nhìn vào màn hình thì có một cuộc gọi từ công ty.
- Cái gì có chuyện đấy sao? Ai đã làm? Được tôi sẽ đến xử lý.
Nghe xong cuộc gọi vẻ mặt cô biến sắc vội vàng thay đồ đeo vội chiếc kính râm ra ngoài không kịp báo cho An Lạc biết.
- Wow...đồ ăn lại đây với tao đi...còn các chàng trai lực lưỡng nữa...kaka...woa
Trong giấc mơ trước mắt cô là một cung điện nguy nga tráng lệ, cô đang ngồi chễm chệ trên chiếc ngai vàng nhìn xuống dưới là một bàn tiệc toàn những món ăn lạ. Hàng tá người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cởi trần chỉ có một chiếc khăn quấn phần dưới cầm đĩa thức ăn tiếng về phía cô. Cô đang tận hưởng món những đĩa món ăn thơm ngon, đầu tiên là món gà quay, cô tươi cười nhìn vào tất cả các đĩa giật mình, trên đĩa xuất toàn là mặt của Trường Niên nói liên tục.
- Ăn thịt tôi đi...ăn thịt tôi đi...
Tú Vy sợ hãi nhìn lên khắp cung điện cô nhìn đâu cũng thấy toàn là mặt hắn sát lại gần mình.
" A...a...a...phập, uiza..a.."
Tú Vy giật mình lăn xuống giường, hai tay xoa mông của mình rên rỉ. Hoảng loạn nhìn xung quanh chùn vai, vệt những giọt mồ trên trán thở phào nhẹ nhõm.
- Thì ra chỉ là mơ...sao tên đó cứ ám mình suốt vậy...
Cô bực bội chống tay lên thành giường ngồi dậy xoa lưng, ưỡn người một cái "rắc". Bước tới cửa kính mở tấm rèm ra đi ra ban công, nhắm mắt hít thở khí trời. Nắng chiếu lung linh ánh vàng rọi vào trong phòng làm cho hai đứa trẻ thức giấc ngồi dậy nheo mắt nhìn. Tiểu Khang thở phào tụt xuống giường kéo theo Tiểu An đi ra ngoài với Tú Vy. Cô thấy chúng xoa đầu mỉm cười cả ba người cùng nhau tập thể dục chào buổi sáng à không gần trưa rồi. Tập thể dục vệ sinh cá nhân xong cũng mất hết nữa ngày chủ nhật.
- Chị họ ơi nấu mau đi, bọn em đói sắp xỉu rồi.
Tú Vy, Tiểu An và Tiểu Khang ngồi trên ghế tại phòng ăn, ăn ké cơm của An Lạc chống cằm hối thúc. An Lạc giận dữ hét thẳng vào mặt họ.
- Em có giỏi thì làm cho nhanh...ăn chùa mà còn nhiều chuyện...
Tú Vy thụng mặt mếu máo chu môi cắn đũa, chống tay lên cằm còn Tiểu An và Tiểu Khang đấu đũa với nhau" keng...keng...".
- Em không nấu thì cũng ra dọn phụ chị chứ...chẳng lẽ ăn chùa là không làm luôn sao...
Nhìn Tú Vy sung sướng nằm dài chờ ăn, trong khi mình túi bụi với một đống bộn bề trong bếp. An Lạc cầm cái giá xào nấu chỉ tay về phía cô la lối. Tú Vy mệt mỏi rời khỏi ghế, nhích từng bước từng bước nặng nề như có hàng ngàn cục ta treo dưới chân.
- Nhìn em mà chị thấy tức á, năng nổ lên coi.
Điệu bộ lười biếng của cô làm cho An mệt mỏi lắc đầu than thở, mặc cho Tú Vy muốn làm gì làm tiếp tục dọn đồ ăn ra đĩa. Tú Vy được giao nhiệm vụ dọn chén ra bàn nhưng sau khi An Lạc đã hoàn thành xong một đống công việc thì cô vẫn chưa dọn ra xong. Tới lược An Lạc và hai đứa trẻ chờ đợi, Tú Vy thì bước từng bước nặng nề đi ra, An Lạc nằm dài trên bàn nhìn hai đứa trẻ thì thầm.
- Hình như mẹ tụi con là con rùa phải không?
- Em nhanh lên đi?( An Lạc hối thúc).
- Hình như chân em bị đau á, đi không được.
Tú Vy ôm chân mình giả vờ đi cà nhắc chọc An Lạc tức chơi.
- " Giả vờ trước mặt chị á, xem chị trừng trị cưng như thế nào nè"CÓ GIÁN DƯỚI CHÂN EM KÌA..
An Lạc mỉm cười với một sự nham hiểm nhẹ, giật mình hoảng hốt chỉ tay vào chân của Tú Vy la lớn, Cô hoảng loạn ôm đống chén chạy thật nhanh lên lầu giãy nãy.
- Gián...chị đuổi nó ra đi...
- Haha...chị đùa đấy...chân em đau mà chạy nhanh giữ vậy haha..
An Lạc nhìn bộ dạng hớt hải, sợ sệt của cô đập bàn cười hả hê, mấy đứa trẻ cũng cười theo. Cô thụng mặt giận dỗi bước xuống, đặt mạnh chồng chén xuống bàn, bới cơm cho một mình mình, ăn cho bỏ tức.
- Phụt...ặc...ặc...
Do ăn nhanh quá nên bị mắc nghẹn phun cơm đầy bàn. An Lạc cười hả hê hơn nữa, không kìm nén lại được. Hai đứa trẻ cố gắng bụm miệng lại không cười nhưng không nhìn được. Cô đỏ mặt tía tai.
- ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA.
Tiếng hét của Tú Vy làm rung động cả căn nhà nhưng vẫn không vơi đi sự buồn cười trên mặt của cô.
Được một trận cười sảng khoái, An Lạc, Tiểu Khang, Tiểu An chơi với nhau vui vẻ. Còn cô giận dỗi nhốt mình trong phòng làm những việc còn lại trong tuần chưa làm xong. Cô cắn bút nhìn vào màn hình thì có một cuộc gọi từ công ty.
- Cái gì có chuyện đấy sao? Ai đã làm? Được tôi sẽ đến xử lý.
Nghe xong cuộc gọi vẻ mặt cô biến sắc vội vàng thay đồ đeo vội chiếc kính râm ra ngoài không kịp báo cho An Lạc biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.