Chương 300: Bão full
ihamata sensi
12/07/2020
Một khoảng không gian vô tận, cô cùng đứa con không thấy mặt, chơi đùa với nhau.
Một chữ mẹ phát ra mà lòng tràn ngập niềm đau, niềm hạnh phúc.
Cô đứng xa xa nhìn đứa bé chơi đùa một mình còn mình đan len.
Bỗng dưng đâu đó một vòng xoáy màu đen dần đến cuốn đứa bé vào trong.
“Mẹ...mẹ ơi, cứu con”
“Không....con đừng bỏ mẹ...không”
Cô sợ hãi chạy đến giải cứu nhưng càng chạy càng lùi. Bóng dáng đứa con tan biến, cô tuyệt vọng gào thét.
“Không....hà...hừm”
Cơn ác mộng khiến Tuệ Liên giật nảy ngồi dậy. Đầu hơi choáng không thể mở mắt ngay được.
Cô từ từ bình tâm chờ đợi cảm thấy ổn mi mắt dần mở to.
Cô nhận ra rằng mình đang nằm trên giường trong căn phòng lạ. Không phải khách sạn, thoang thoảng một mùi hương quen thuộc.
“Hương nước hoa của Phong Hàn, không lẽ anh ấy đã đưa mình về”
Cô thẫn thờ nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh. Kí ức ùa về nước mắt chảy theo dòng cảm xúc.
“Cạch....con tỉnh rồi à”
Trần phu nhân mang ly sữa vào nhẹ nhàng hỏi thăm. Bà mới ngồi xuống, cô đã ôm chầm lấy bà nức nở.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng con sinh ra là bé gái. Còn Khải Hàn là con ruột của con, sao có thể”
Thì ra cô lầm tưởng mình chỉ sinh một đứa và là đứa bé đã mất. Bà biết ngay cô có nổi khổ nào mà.
Thật may người Phong Hàn yêu lại là mẹ ruột của Khải Hàn. Ít ra bà không phải dằn vặt về sau.
Trần phu nhân khẽ cười dịu, đẩy nhẹ cô ra từ từ giải thích.
“Thật ra con mai song thai, một cặp long phụng, nhưng rất tiếc cháu gái lại không qua khỏi?”
Nghe bà nói cô đã dần hiểu, rõ ràng cô nghe thấy tiếng con mình khóc rất to,rất khỏe nhưng lại chết yểu.
Thì ra trong cơn mê man cô chỉ nghe loáng thoáng đứa bé gái không qua khỏi.
“Khải Hàn là con của con, Khải Hàn là con của con”
Cô hạnh phúc đến phát khóc rời khỏi giường mặc cho Trần phu nhân vẫn còn ngồi đấy.
Tuệ Liên chạy thật nhanh dừng chân trên đầu cầu thang nhìn xuống, Phong Hàn ngồi cùng Khải Hàn ở ghế.
Cô không biết biểu cảm của họ ra sao chỉ thấy bóng lưng tựa vào nhau.
Cô nở nụ cười hạnh phúc chạy nhanh xuống ôm họ từ phía sau.
“Gia đình nhỏ của mẹ, bảo bối nhỏ của mẹ...hic”
“Bà có tư cách làm mẹ tôi sao?”
Lời nói vô tình phát ra từ miệng của đứa trẻ ngây ngô, hồn nhiên đến đáng yêu.
Tuệ Liên nghẹn ngào trong cổ họng, gặn hỏi từng chữ, rơm rớm nước mắt.
“Con....con hận mẹ sao?”
Cả người Khải Hàn đầy đầy sát khí đứng phắt dậy gạt tay cô khỏi người,thẳng thừng chỉ thẳng vào cô.
Đôi mắt sáng long lanh sâu trong đáy là nổi đau đớn.
“Bà bỏ rơi tôi nhưng lại đối tốt với tôi vì tôi là con của người bà yêu. Bây giờ tôi biết phải làm sao đây, thương bà hay ghét bà”
Từng chữ nói ra là tất cả suy nghĩ của đứa trẻ ngây thơ.
Lời nhỏ nói khiến cô phải suy ngẫm, trước đây cô thương nhỏ vì cái gì? Có phải vì tình mẫu tử hay là thứ trung gian để cô lại gần Phong Hàn.
Trước tình cảnh này anh chọn cách lặng yên. Bản năng của người mẹ không bao giờ để con mình tổn thương.
Cho dù nhỏ ghét bỏ hay thương yêu cô để chấp nhận. Nhưng đối với cô, cô yêu con hơn tất cả.
Tuệ Liên bước nhanh đến chỗ Khải Hàn, quỳ gối nắm chặt bờ vai nhỏ run run, cười phúc hậu.
“Mẹ có lỗi với con rất nhiều, cho dù con yêu hay ghét. Mẹ vẫn yêu con”
Vừa hết câu cô đã ôm nó vào lòng vuốt ve, hôn cả lên tóc. Cái ôm đã giúp Khải Hàn tìm được câu trả lời òa khóc nức nở.
“Mẹ quá đáng lắm, sao nở bỏ con hả...hic...mẹ xấu lắm”
Tiếng mẹ, nhỏ đã giấu trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được gọi bằng cả trái tim.
Nghe tiếng mẹ sao mà thân thương quá? Nó xóa nhòa mọi dằn vặt, đớn đau mà cô đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Cảnh mẹ khóc lóc nhận con thật cảm động, Phong Hàn cũng góp vui gạt bỏ sự im lặng.
Anh đứng dậy bước đến dang rộng vòng tay ôm cả Tuệ Liên và Khải Hàn vào lòng cùng với giọng nói vô cùng ấm áp.
“Ba sẽ bảo vệ cả hai, gia đình nhỏ của ông bác sĩ kén gái Phong Hàn này”
Ba giọt nước mắt, một niềm hạnh phúc, mỉm cười cùng nhau tiến về phía trước.
Mặc cho tương lai ra sao cứ tin tưởng nhau là đủ. Cùng nhau hứa hạnh phúc như thế này mãi mãi.
Trần phu nhân trên lầu nhìn xuống, mỉm cười khẽ lau nước mắt trên mi. Cuối cùng bà cũng mãn nguyện, quyết định lúc trước là đúng đắn.
Có lẽ Khải Hàn là sợi dây liên kết hai người họ đến với nhau. Từ lúc không quen biết đến bây giờ chắc trải qua nhiều chuyện lắm.
Tình yêu thật tuyệt vời mang nhiều xúc cảm tô thêm màu sắc cho cuộc đời. Một tí hồn nhiên và ngây thơ.
“Đây mới chính là điều Trần Hà Tư mong muốn được nhìn thấy nhất. Con trai, chuẩn bị làm kiếp thê nô rồi đấy, mất tự do rồi nha con trai”
Một chữ mẹ phát ra mà lòng tràn ngập niềm đau, niềm hạnh phúc.
Cô đứng xa xa nhìn đứa bé chơi đùa một mình còn mình đan len.
Bỗng dưng đâu đó một vòng xoáy màu đen dần đến cuốn đứa bé vào trong.
“Mẹ...mẹ ơi, cứu con”
“Không....con đừng bỏ mẹ...không”
Cô sợ hãi chạy đến giải cứu nhưng càng chạy càng lùi. Bóng dáng đứa con tan biến, cô tuyệt vọng gào thét.
“Không....hà...hừm”
Cơn ác mộng khiến Tuệ Liên giật nảy ngồi dậy. Đầu hơi choáng không thể mở mắt ngay được.
Cô từ từ bình tâm chờ đợi cảm thấy ổn mi mắt dần mở to.
Cô nhận ra rằng mình đang nằm trên giường trong căn phòng lạ. Không phải khách sạn, thoang thoảng một mùi hương quen thuộc.
“Hương nước hoa của Phong Hàn, không lẽ anh ấy đã đưa mình về”
Cô thẫn thờ nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh. Kí ức ùa về nước mắt chảy theo dòng cảm xúc.
“Cạch....con tỉnh rồi à”
Trần phu nhân mang ly sữa vào nhẹ nhàng hỏi thăm. Bà mới ngồi xuống, cô đã ôm chầm lấy bà nức nở.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng con sinh ra là bé gái. Còn Khải Hàn là con ruột của con, sao có thể”
Thì ra cô lầm tưởng mình chỉ sinh một đứa và là đứa bé đã mất. Bà biết ngay cô có nổi khổ nào mà.
Thật may người Phong Hàn yêu lại là mẹ ruột của Khải Hàn. Ít ra bà không phải dằn vặt về sau.
Trần phu nhân khẽ cười dịu, đẩy nhẹ cô ra từ từ giải thích.
“Thật ra con mai song thai, một cặp long phụng, nhưng rất tiếc cháu gái lại không qua khỏi?”
Nghe bà nói cô đã dần hiểu, rõ ràng cô nghe thấy tiếng con mình khóc rất to,rất khỏe nhưng lại chết yểu.
Thì ra trong cơn mê man cô chỉ nghe loáng thoáng đứa bé gái không qua khỏi.
“Khải Hàn là con của con, Khải Hàn là con của con”
Cô hạnh phúc đến phát khóc rời khỏi giường mặc cho Trần phu nhân vẫn còn ngồi đấy.
Tuệ Liên chạy thật nhanh dừng chân trên đầu cầu thang nhìn xuống, Phong Hàn ngồi cùng Khải Hàn ở ghế.
Cô không biết biểu cảm của họ ra sao chỉ thấy bóng lưng tựa vào nhau.
Cô nở nụ cười hạnh phúc chạy nhanh xuống ôm họ từ phía sau.
“Gia đình nhỏ của mẹ, bảo bối nhỏ của mẹ...hic”
“Bà có tư cách làm mẹ tôi sao?”
Lời nói vô tình phát ra từ miệng của đứa trẻ ngây ngô, hồn nhiên đến đáng yêu.
Tuệ Liên nghẹn ngào trong cổ họng, gặn hỏi từng chữ, rơm rớm nước mắt.
“Con....con hận mẹ sao?”
Cả người Khải Hàn đầy đầy sát khí đứng phắt dậy gạt tay cô khỏi người,thẳng thừng chỉ thẳng vào cô.
Đôi mắt sáng long lanh sâu trong đáy là nổi đau đớn.
“Bà bỏ rơi tôi nhưng lại đối tốt với tôi vì tôi là con của người bà yêu. Bây giờ tôi biết phải làm sao đây, thương bà hay ghét bà”
Từng chữ nói ra là tất cả suy nghĩ của đứa trẻ ngây thơ.
Lời nhỏ nói khiến cô phải suy ngẫm, trước đây cô thương nhỏ vì cái gì? Có phải vì tình mẫu tử hay là thứ trung gian để cô lại gần Phong Hàn.
Trước tình cảnh này anh chọn cách lặng yên. Bản năng của người mẹ không bao giờ để con mình tổn thương.
Cho dù nhỏ ghét bỏ hay thương yêu cô để chấp nhận. Nhưng đối với cô, cô yêu con hơn tất cả.
Tuệ Liên bước nhanh đến chỗ Khải Hàn, quỳ gối nắm chặt bờ vai nhỏ run run, cười phúc hậu.
“Mẹ có lỗi với con rất nhiều, cho dù con yêu hay ghét. Mẹ vẫn yêu con”
Vừa hết câu cô đã ôm nó vào lòng vuốt ve, hôn cả lên tóc. Cái ôm đã giúp Khải Hàn tìm được câu trả lời òa khóc nức nở.
“Mẹ quá đáng lắm, sao nở bỏ con hả...hic...mẹ xấu lắm”
Tiếng mẹ, nhỏ đã giấu trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được gọi bằng cả trái tim.
Nghe tiếng mẹ sao mà thân thương quá? Nó xóa nhòa mọi dằn vặt, đớn đau mà cô đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Cảnh mẹ khóc lóc nhận con thật cảm động, Phong Hàn cũng góp vui gạt bỏ sự im lặng.
Anh đứng dậy bước đến dang rộng vòng tay ôm cả Tuệ Liên và Khải Hàn vào lòng cùng với giọng nói vô cùng ấm áp.
“Ba sẽ bảo vệ cả hai, gia đình nhỏ của ông bác sĩ kén gái Phong Hàn này”
Ba giọt nước mắt, một niềm hạnh phúc, mỉm cười cùng nhau tiến về phía trước.
Mặc cho tương lai ra sao cứ tin tưởng nhau là đủ. Cùng nhau hứa hạnh phúc như thế này mãi mãi.
Trần phu nhân trên lầu nhìn xuống, mỉm cười khẽ lau nước mắt trên mi. Cuối cùng bà cũng mãn nguyện, quyết định lúc trước là đúng đắn.
Có lẽ Khải Hàn là sợi dây liên kết hai người họ đến với nhau. Từ lúc không quen biết đến bây giờ chắc trải qua nhiều chuyện lắm.
Tình yêu thật tuyệt vời mang nhiều xúc cảm tô thêm màu sắc cho cuộc đời. Một tí hồn nhiên và ngây thơ.
“Đây mới chính là điều Trần Hà Tư mong muốn được nhìn thấy nhất. Con trai, chuẩn bị làm kiếp thê nô rồi đấy, mất tự do rồi nha con trai”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.