Chương 236: Buổi gặp mặt
ihamata sensi
30/03/2020
An Lạc đưa nắm đấm lao thẳng vào mặt đối phương.
Bên kia né sang bên phải, cô mất trớn nhào tới, được ai đó thương tình nắm lại thở dài.
"Phải chi đánh em chị lấy được chồng thì em cho chị đánh thoải mái rồi"
"Buông ra"
Cô lấy lại bình tĩnh hất mạnh tay người kia,ra xoa nhẹ cổ tay, chu môi đáng thương.
" Chị méc mẹ em làm chị đau"
"Lớn chơi méc, ra chuồng gà chơi với chó đi"
Người ngang nhiên đột nhập tùy tiện chê bao đủ điều là Kiến Dương người em trai ruột của cô.
Nhìn cách nói chuyện cô biết có chuyện gì rồi, đây là lần đầu tiên Kiến Dương đến đây.
Tránh em mình lại giở miệng chê bai cô kéo tay ra ngoài tiếp chuyện.
"Đến đây làm gì?"
"Em đến đem chị về nhốt vào lòng kính trưng bày"
"Giỡn vậy hỏng có dui"
Kiến Dương nhìn xung quanh chân gác lên bàn tung đậu phộng hứng bằng miệng nhai nhai.
Ăn xong một hột nghiêng đầu nhìn cô ăn tiếp hột thứ hai, miệng nhóp nhép liên tục.
Nhìn cách ăn với ánh mắt nhìn mình như người ngoài của y khiến cô bức bối.
"Có chuyện gì nói mau, bà đây không có rảnh nhìn mài ăn đâu đấy"
"Chị lên soạn đồ em đưa về"
"Về...về cái gì chứ đang yên đang lành gọi chị về là sao?"
An Lạc nghe nói về nhà phản ứng kịch liệt nhích xa khỏi người Kiến Dương.
Cô càng nhích, y cũng nhích theo, cuối ghế không còn nhích được, y choàng vai cô thủ thỉ.
"Chị hứa với ba mẹ như thế nào? Chị hứa dọn ra ngoài chỉ nữa năm chị sẽ đem về một chàng rể nhưng gần một năm rồi chàng rể đâu hả chị gái"
Y bóp má cô đưa qua đưa lại, cô cứng đờ không nói một lời nào. Vì không một lời nào có thể biện minh được.
Cô không muốn về nhà một chút nào suốt ngày cứ nghe mẹ mình càm ràm so sánh hết người này rồi đến người nọ.
Đâu phải cô không muốn có bạn trai, có chồng nhưng chưa một ai đạt tiêu chuẩn.
Tình hình đang bất lợi, cô nở nụ cười giả tạo dịu dàng đến lạ.
"Em trai yêu quý của chị, lỡ rồi cho chị sống một mình hết năm đây thôi"
Mặt y lạnh như tiền giọng điệu kiên quyết..
"Một ngày cũng không được, nếu chị không về mẹ cắt tiền tiêu vặt của em đấy. Bạn gái em cần tiền ăn kem"
"Thì em cứ nói chị không chịu về, mẹ có trách thì trách mình tao thôi"
"Không được, ngày mai có Dì Lâm và con trai đến thăm. Nghe nói đẹp trai, nhà lắm tiền rất hợp với chị"
"Từ khi nào tiêu chuẩn lắm tiền xếp trong hạng mục con rể ưng ý của mẹ vậy"
"Ai biết, chị thay đồ đi, em đưa về em còn phải lo cho bạn gái nữa. Không rảnh bắt chị trói lại bỏ cốp xe mang về đâu"
"Tao về, là được chứ gì?"
Dù muốn hay không cũng về trình diện rồi mượn cớ dọn ra tiếp tục.
Bước vào phòng lòng buồn rượi, căn nhà đây gắn bó biết bao nhiêu kỉ niệm.
Điện thoại trên tay rung nhẹ cô nhìn những dòng chữ thẩn thờ.
"Buổi gặp mặt, giữa các thành viên"
Bên kia né sang bên phải, cô mất trớn nhào tới, được ai đó thương tình nắm lại thở dài.
"Phải chi đánh em chị lấy được chồng thì em cho chị đánh thoải mái rồi"
"Buông ra"
Cô lấy lại bình tĩnh hất mạnh tay người kia,ra xoa nhẹ cổ tay, chu môi đáng thương.
" Chị méc mẹ em làm chị đau"
"Lớn chơi méc, ra chuồng gà chơi với chó đi"
Người ngang nhiên đột nhập tùy tiện chê bao đủ điều là Kiến Dương người em trai ruột của cô.
Nhìn cách nói chuyện cô biết có chuyện gì rồi, đây là lần đầu tiên Kiến Dương đến đây.
Tránh em mình lại giở miệng chê bai cô kéo tay ra ngoài tiếp chuyện.
"Đến đây làm gì?"
"Em đến đem chị về nhốt vào lòng kính trưng bày"
"Giỡn vậy hỏng có dui"
Kiến Dương nhìn xung quanh chân gác lên bàn tung đậu phộng hứng bằng miệng nhai nhai.
Ăn xong một hột nghiêng đầu nhìn cô ăn tiếp hột thứ hai, miệng nhóp nhép liên tục.
Nhìn cách ăn với ánh mắt nhìn mình như người ngoài của y khiến cô bức bối.
"Có chuyện gì nói mau, bà đây không có rảnh nhìn mài ăn đâu đấy"
"Chị lên soạn đồ em đưa về"
"Về...về cái gì chứ đang yên đang lành gọi chị về là sao?"
An Lạc nghe nói về nhà phản ứng kịch liệt nhích xa khỏi người Kiến Dương.
Cô càng nhích, y cũng nhích theo, cuối ghế không còn nhích được, y choàng vai cô thủ thỉ.
"Chị hứa với ba mẹ như thế nào? Chị hứa dọn ra ngoài chỉ nữa năm chị sẽ đem về một chàng rể nhưng gần một năm rồi chàng rể đâu hả chị gái"
Y bóp má cô đưa qua đưa lại, cô cứng đờ không nói một lời nào. Vì không một lời nào có thể biện minh được.
Cô không muốn về nhà một chút nào suốt ngày cứ nghe mẹ mình càm ràm so sánh hết người này rồi đến người nọ.
Đâu phải cô không muốn có bạn trai, có chồng nhưng chưa một ai đạt tiêu chuẩn.
Tình hình đang bất lợi, cô nở nụ cười giả tạo dịu dàng đến lạ.
"Em trai yêu quý của chị, lỡ rồi cho chị sống một mình hết năm đây thôi"
Mặt y lạnh như tiền giọng điệu kiên quyết..
"Một ngày cũng không được, nếu chị không về mẹ cắt tiền tiêu vặt của em đấy. Bạn gái em cần tiền ăn kem"
"Thì em cứ nói chị không chịu về, mẹ có trách thì trách mình tao thôi"
"Không được, ngày mai có Dì Lâm và con trai đến thăm. Nghe nói đẹp trai, nhà lắm tiền rất hợp với chị"
"Từ khi nào tiêu chuẩn lắm tiền xếp trong hạng mục con rể ưng ý của mẹ vậy"
"Ai biết, chị thay đồ đi, em đưa về em còn phải lo cho bạn gái nữa. Không rảnh bắt chị trói lại bỏ cốp xe mang về đâu"
"Tao về, là được chứ gì?"
Dù muốn hay không cũng về trình diện rồi mượn cớ dọn ra tiếp tục.
Bước vào phòng lòng buồn rượi, căn nhà đây gắn bó biết bao nhiêu kỉ niệm.
Điện thoại trên tay rung nhẹ cô nhìn những dòng chữ thẩn thờ.
"Buổi gặp mặt, giữa các thành viên"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.