Chương 54: Chẳng phải là...
ihamata sensi
31/12/2019
Nó sợ hãi hít một hơi thật sâu chuẩn bị diễn xuất nó quay nở một nụ
cười ngây ngô nó chưa kịp nói gì thì cô đứng trước mặt nó khoanh tay
trước bụng, người rực lửa hừng hực quát lớn.
- Thằng nhóc kia sao con không đi luôn đi về đây làm gì, ta mua điện thoại cho con, con chỉ để chưng thôi à, gọi không bắt máy bây giờ mới nhớ ra mình còn nhà sao, đã vậy còn nhận quà từ tên khó ưa đấy, con có biết mấy bữa nay ta lo lắng mắt có thêm vài nếp nhăn nữa rồi không,có phải con chán sống rồi không?
- Mama con...
- Đi vào đây mẹ xử tội con...
- Mama tha cho con đi mà...uiza.
Nó chưa kịp nói hết câu cô tiến lại gần nó véo tai dắt vào nhà. Vừa đi nó vừa nhăn nhó lo lắng đồ trong túi bị hư hại. Vào đến nhà nó thấy Tiểu An đang ngồi xem phim cầu cứu.
- Tiểu An cứu anh với...
Cô bé thấy Tiểu Khang vui mừng đứng dậy nhìn cô giận dỗi.
- Anh về rồi, mama này sao lại véo tai anh chứ.
Cô bé chạy lại chỗ của nó, nó cảm động khi có một đứa em gái lo lắng cho nó thế, cô bé bước lại nhìn nó cười nó cũng cười theo khen ngợi.
- Đúng là chỉ có em mới quan tâm đến anh.
Cô bé mỉm cười với một ý khác lấy những túi đồ trên tay nó vẻ mặt trở lại bình thường xụ xuống.
- Xin lỗi, em chỉ sợ đồ bên trong bị hư thôi, còn anh như thế nào thì kệ...lều...
Cô bé chu môi chọc tức nó rồi xách đồ bỏ chạy thót lên ghế cười hí hửng lắc lư. Người nó như hàng ngàn cục tạ đè lên thất vọng tràn trề. Cô thở dài thả tay ra ngồi xuống ghế gác hai chân lên nhau nghiêm túc hỏi.
- Hai hôm nay con làm gì với hắn mà hắn lại thả con về, đã vậy con mua quà nữa.
Nó đi lại ngồi bên cạnh cô cũng làm điệu bộ giống như cô đáp lại.
- Thì dùng tài năng diễn xuất của con, chỉ vài vẻ mặt ngây thơ là lừa được ngay.
- Mẹ nghĩ không sai hắn cũng chỉ là một tên ngốc..hứm( nhếch môi).
- Cũng may pa...à không chú ấy là tên ngốc chứ không con không còn mạng đâu._Nó ôm lấy tay cô phụng phịu.
- Hắn thử động đến con một sợi tóc xem, mẹ sẽ đích thân cạo đầu hắn ta.
- Mama có biết con trai bé bỏng của mama bị vợ của chú ấy hãm hại không...hic..( giả vờ đáng thương)
- Cô ta đã làm gì con, con không hãm hại người ta thì thôi chứ ai mà hãm hại con được?_Cô chẳng lo lắng còn nghĩ ngược lại nó.
- Tại vì con giống mama mà hi..hi..
Nó chòm dậy ôm lấy cổ cô rồi hôn lên má âu yếm. Cô cũng ôm lấy nó mỉm cười đôi mắt ngấn lệ đượm buồn.
"Mẹ sẽ không để cho các con phải chịu bất kì sự tổn thương nào, cho dù mẹ có phải hi sinh cả tính mạng này"
Cô buồn rầu vỗ vai nó nghĩ ngợi nháy nháy mắt để ngăn không cho nước mắt chảy ra ngoài cười gượng buôn nó ra, nó tụt khỏi người cô ngồi xuống ghế.
- Dù sao đi nữa con về thì tốt rồi, lên thay đồ mẹ sẽ đưa các con đến trường.
- Papa Thiên Vũ đâu rồi sao không đưa tụi con đi.
- Công ty ở Mĩ có vài sự cố nên đã bay về tối hôm qua rồi, còn dì An Lạc tối qua cũng chưa thấy về, mà mẹ đưa con đi không được sao( lườm mắt)
- Dạ con thích lắm( sợ hãi cười gượng).
- Được rồi mẹ cũng chuẩn bị để đưa các con đi, hai con cũng tự chuẩn bị đi.
Cô đứng dậy khẩy đầu ưỡn người rồi bỏ đi lên lầu. Nó xoa tai của mình rên rỉ đi lại chỗ của Tiểu An đang vui vẻ lục lọi đồ trong túi ra trầm trồ.
- Wow...là một bộ cờ tỉ phú, ôi còn một chiếc váy màu hồng nữa này thích quá đi...
Cô bé ướm thử váy ôm chầm lấy chiếc váy nhắm mắt lại hạnh phúc.
- Anh hai không ngờ bị bắt cóc lại sướng thật, lần khác để cho em bị bắt cóc nha.
- Ngốc này( cú đầu cô bé ngã ra đằng sau) đâu phải ai cũng là người bắt cóc tốt, ngốc như em mà bị bắt cóc chỉ có ngồi chờ chết thôi.
- Làm như anh thông minh lắm không bằng, hai anh em mình cùng chui ra một chỗ thôi.( bĩu môi nhìn chiếc váy cười tít mắt).
Nó nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tiểu An cảm thấy xúc động ôm chầm lấy cô bé suy nghĩ những điều sâu trong trái tim.
" Em có biết chỉ một chút nữa là hai chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa rồi không?"
- Anh sao vậy có phải bị bắt cóc làm đứt dây thần kinh nào không?
- Anh có thêm sợi thần kinh cảm xúc, sợ mất đi những người quan trọng của mình.
Nó vẫn ôm lấy cô bé, cô bé lắc đầu chả hiểu chuyện gì xảy ra với ông anh hai nghịch ngợm này.
- - - - -
" Từng là hơi ấm bên đời, từng là cơn gió ngang trời...cô thắm không về nữa đâu"
Tiểu Anh vừa lái xe vừa nghe nhạc và hát theo nhún nhún vai.
- Bài này hay thật...
Anh vừa lái xe vừa nhìn ngó xung quanh phiêu theo nhạc một chiếc xe mô tô lướt ngang qua, mới đầu anh không để ý kĩ nhưng suy ngẫm lại anh hoảng hốt.
- Đó chẳng phải là chiếc xe ngày hôm qua sao, mình phải đuổi theo xem người đó là ai.
Anh tăng tốc độ đuổi theo giữ một khoảng cách an toàn tránh nghi ngờ. Anh càng chạy nhanh chiếc mô tô càng tăng tốc, những sợi tóc của người đó rơi ra ngoài nón một màu đỏ hồng.
- Hắn là con gái sao...người đó là ai..
Anh càng ngày càng tò mò không cố giữ khoảng cách nữa chạy hết tốc độ. Chiếc xe mô tô chạy ôm cua vào một con hẻm biến mất. Anh dừng xe lại xoa xoa cằm mình suy nghĩ.
- Đường đến đó chẳng phải là...
- Thằng nhóc kia sao con không đi luôn đi về đây làm gì, ta mua điện thoại cho con, con chỉ để chưng thôi à, gọi không bắt máy bây giờ mới nhớ ra mình còn nhà sao, đã vậy còn nhận quà từ tên khó ưa đấy, con có biết mấy bữa nay ta lo lắng mắt có thêm vài nếp nhăn nữa rồi không,có phải con chán sống rồi không?
- Mama con...
- Đi vào đây mẹ xử tội con...
- Mama tha cho con đi mà...uiza.
Nó chưa kịp nói hết câu cô tiến lại gần nó véo tai dắt vào nhà. Vừa đi nó vừa nhăn nhó lo lắng đồ trong túi bị hư hại. Vào đến nhà nó thấy Tiểu An đang ngồi xem phim cầu cứu.
- Tiểu An cứu anh với...
Cô bé thấy Tiểu Khang vui mừng đứng dậy nhìn cô giận dỗi.
- Anh về rồi, mama này sao lại véo tai anh chứ.
Cô bé chạy lại chỗ của nó, nó cảm động khi có một đứa em gái lo lắng cho nó thế, cô bé bước lại nhìn nó cười nó cũng cười theo khen ngợi.
- Đúng là chỉ có em mới quan tâm đến anh.
Cô bé mỉm cười với một ý khác lấy những túi đồ trên tay nó vẻ mặt trở lại bình thường xụ xuống.
- Xin lỗi, em chỉ sợ đồ bên trong bị hư thôi, còn anh như thế nào thì kệ...lều...
Cô bé chu môi chọc tức nó rồi xách đồ bỏ chạy thót lên ghế cười hí hửng lắc lư. Người nó như hàng ngàn cục tạ đè lên thất vọng tràn trề. Cô thở dài thả tay ra ngồi xuống ghế gác hai chân lên nhau nghiêm túc hỏi.
- Hai hôm nay con làm gì với hắn mà hắn lại thả con về, đã vậy con mua quà nữa.
Nó đi lại ngồi bên cạnh cô cũng làm điệu bộ giống như cô đáp lại.
- Thì dùng tài năng diễn xuất của con, chỉ vài vẻ mặt ngây thơ là lừa được ngay.
- Mẹ nghĩ không sai hắn cũng chỉ là một tên ngốc..hứm( nhếch môi).
- Cũng may pa...à không chú ấy là tên ngốc chứ không con không còn mạng đâu._Nó ôm lấy tay cô phụng phịu.
- Hắn thử động đến con một sợi tóc xem, mẹ sẽ đích thân cạo đầu hắn ta.
- Mama có biết con trai bé bỏng của mama bị vợ của chú ấy hãm hại không...hic..( giả vờ đáng thương)
- Cô ta đã làm gì con, con không hãm hại người ta thì thôi chứ ai mà hãm hại con được?_Cô chẳng lo lắng còn nghĩ ngược lại nó.
- Tại vì con giống mama mà hi..hi..
Nó chòm dậy ôm lấy cổ cô rồi hôn lên má âu yếm. Cô cũng ôm lấy nó mỉm cười đôi mắt ngấn lệ đượm buồn.
"Mẹ sẽ không để cho các con phải chịu bất kì sự tổn thương nào, cho dù mẹ có phải hi sinh cả tính mạng này"
Cô buồn rầu vỗ vai nó nghĩ ngợi nháy nháy mắt để ngăn không cho nước mắt chảy ra ngoài cười gượng buôn nó ra, nó tụt khỏi người cô ngồi xuống ghế.
- Dù sao đi nữa con về thì tốt rồi, lên thay đồ mẹ sẽ đưa các con đến trường.
- Papa Thiên Vũ đâu rồi sao không đưa tụi con đi.
- Công ty ở Mĩ có vài sự cố nên đã bay về tối hôm qua rồi, còn dì An Lạc tối qua cũng chưa thấy về, mà mẹ đưa con đi không được sao( lườm mắt)
- Dạ con thích lắm( sợ hãi cười gượng).
- Được rồi mẹ cũng chuẩn bị để đưa các con đi, hai con cũng tự chuẩn bị đi.
Cô đứng dậy khẩy đầu ưỡn người rồi bỏ đi lên lầu. Nó xoa tai của mình rên rỉ đi lại chỗ của Tiểu An đang vui vẻ lục lọi đồ trong túi ra trầm trồ.
- Wow...là một bộ cờ tỉ phú, ôi còn một chiếc váy màu hồng nữa này thích quá đi...
Cô bé ướm thử váy ôm chầm lấy chiếc váy nhắm mắt lại hạnh phúc.
- Anh hai không ngờ bị bắt cóc lại sướng thật, lần khác để cho em bị bắt cóc nha.
- Ngốc này( cú đầu cô bé ngã ra đằng sau) đâu phải ai cũng là người bắt cóc tốt, ngốc như em mà bị bắt cóc chỉ có ngồi chờ chết thôi.
- Làm như anh thông minh lắm không bằng, hai anh em mình cùng chui ra một chỗ thôi.( bĩu môi nhìn chiếc váy cười tít mắt).
Nó nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tiểu An cảm thấy xúc động ôm chầm lấy cô bé suy nghĩ những điều sâu trong trái tim.
" Em có biết chỉ một chút nữa là hai chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa rồi không?"
- Anh sao vậy có phải bị bắt cóc làm đứt dây thần kinh nào không?
- Anh có thêm sợi thần kinh cảm xúc, sợ mất đi những người quan trọng của mình.
Nó vẫn ôm lấy cô bé, cô bé lắc đầu chả hiểu chuyện gì xảy ra với ông anh hai nghịch ngợm này.
- - - - -
" Từng là hơi ấm bên đời, từng là cơn gió ngang trời...cô thắm không về nữa đâu"
Tiểu Anh vừa lái xe vừa nghe nhạc và hát theo nhún nhún vai.
- Bài này hay thật...
Anh vừa lái xe vừa nhìn ngó xung quanh phiêu theo nhạc một chiếc xe mô tô lướt ngang qua, mới đầu anh không để ý kĩ nhưng suy ngẫm lại anh hoảng hốt.
- Đó chẳng phải là chiếc xe ngày hôm qua sao, mình phải đuổi theo xem người đó là ai.
Anh tăng tốc độ đuổi theo giữ một khoảng cách an toàn tránh nghi ngờ. Anh càng chạy nhanh chiếc mô tô càng tăng tốc, những sợi tóc của người đó rơi ra ngoài nón một màu đỏ hồng.
- Hắn là con gái sao...người đó là ai..
Anh càng ngày càng tò mò không cố giữ khoảng cách nữa chạy hết tốc độ. Chiếc xe mô tô chạy ôm cua vào một con hẻm biến mất. Anh dừng xe lại xoa xoa cằm mình suy nghĩ.
- Đường đến đó chẳng phải là...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.