Chương 214: Con sẽ giúp baba chữa lỗi
ihamata sensi
21/02/2020
"Tao sẽ khiến mẹ mày trở thành cặn bã"
Gia Minh nói xong ả đứng nhìn ra trước cửa một hồi lâu quay lại nở nụ cười điêu ngoa bước đi.
"Đứng lại"
Nó đứng dậy ánh mắt bỗng chốc chuyển đỏ ngầu dấu hiệu giận dữ được biểu hiện rõ. Làn môi nhếch nhẹ chặn chân ả.
"Rốt cuộc mẹ tôi và dì xảy ra mâu thuẫn gì? Dụ dỗ người đàn ông đã có vợ kết cục có tốt đi chăng nữa cũng ở ngưỡng tình nhân"
"Dù làm tình nhân tao cũng chấp nhận? Chỉ cần người tao yêu ở bên cạnh, cái giá có đắc đi chăn nữa tao cũng sẽ làm"
Những câu nói kèm theo cử chỉ nắm chặt tay thành đấm nó cũng dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Lại một câu chuyện tình tay ba giữa đôi bạn thân. Dù tình bạn có tốt đi chăng nữa cũng sẽ có một người dư thừa.
Một điều quan trọng người dư thừa đó có chịu chấp nhận mặc cho số phận hay không?Một phút suy nghĩ lệch lạc cũng gây ra hậu quả vô cùng nặng nề.
Cuối cùng cả ba Thiên Vũ, Thiên An và ả không ai có được hạnh phúc. Nó dần hiểu ra trong thâm tâm ả không hề xấu chỉ là bị tình yêu làm cho mù quáng.
Có rất nhiều cách để khiến người khác thích mình nhưng người mình yêu, yêu một người khác thì khó có thể làm người đó yêu mình.
"Chìa khóa đây, dì có thể thường xuyên tới đây? Tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp gỡ giữa dì và papa Thiên Vũ.
Ả cầm lấy chìa khóa giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe hơn lúc nãy" Cảm ơn "
Ả bước ra khỏi nhà, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại đôi mắt chuyển về màu xanh lấp lánh. Nó thở hơi dài bước nhanh nắm lấy tay Ninh An.
"Đi với anh tới công ty một chuyến"
"Nhưng mà đi để làm gì? Em còn chưa tập múa xong"
"Đi cứu rỗi tình bạn, múa gì tầm này lấy áo khoác đằng ghế cho anh"
Ninh An không muốn rời khỏi căn nhà được tự do nhưng thái độ của Gia Minh nó phải đành nghe theo. Cầm lấy chiếc áo khoác đưa cho Gia Minh mặc vào bước ra đóng cửa cẩn thận.
Nó đã gọi xe trước vừa mới ra khỏi nhà xe đã đợi trước cửa lớn. Chốt cửa cũng khóa cẩn thận nhẹ nhàng bước vào trong xe.
Tại công ty Thiên Vũ đang bù đầu với một đống hồ sơ làm không ngừng nghỉ.
"Cho tôi một cốc nước"
"Trưởng phòng nhiệm vụ tôi giao làm xong chưa"
"..."
Nhờ sự nhanh tay tập trung cao độ hồ sơ với dần. Hình như tối hôm qua Thiên Vũ không về nhà. Chiếc bánh kem ăn một chút vẫn còn để trên bàn và tàn dư của ngọn nến.
Trên mắt anh quần thâm hiện mờ sâu trong hốc. Mặt mũi đờ đẫn nhưng không hề tỏ ra mệt mỏi nụ cười vẫn hiện diện trên môi khi cô trợ lý bước vào.
Anh dừng bút chấp tay nhìn thẳng vào đôi mắt rubi rợp nắng vàng mỉm cười.
"Hôm nay có hẹn với người yêu phải không? Diện đồ đẹp đấy nhưng môi cần thêm chút sắc đỏ. Cô mới vừa khỏi bệnh cách đây ba ngày phải không?"
Những nhận xét của anh hoàn toàn đúng khiến cô trầm trồ ngạc nhiên: "Sao, Lý Tổng biết"
"Thì nhìn tướng đi, màu môi và đôi mắt thì biết thôi? Còn một điều nữa cô không nói cho bạn trai biết mình bị bệnh"
"Đúng luôn, anh ấy đi công tác xa tôi sợ vì chút bệnh của mình khiến anh ấy phải lo lắng"
Nụ cười khẽ tắt vẻ mặt anh thoáng buồn cuối đầu: "Đàn ông chúng tôi chỉ biết nhìn tất cả khía cạnh bằng con mắt nên dẫn đến sai lầm. Trước khi giải thích chuyện hiểu lầm gì đấy trước tiên hãy hỏi. "Anh có muốn nghe em giải thích, nếu có anh có tin hay không?"
"Câu trả lời có hay không các cô hiểu bước tiếp theo mình nên làm gì"
"Được rồi, để ly cà phê xuống đi. Nên nhớ có chuyện gì phải nói đàn ông chỉ nhìn các khía cạnh bằng mắt nếu các cô không chịu giải thích"
"Tôi đã mắc lỗi"
"Con sẽ giúp papa chữa lỗi"
"..."
Gia Minh nói xong ả đứng nhìn ra trước cửa một hồi lâu quay lại nở nụ cười điêu ngoa bước đi.
"Đứng lại"
Nó đứng dậy ánh mắt bỗng chốc chuyển đỏ ngầu dấu hiệu giận dữ được biểu hiện rõ. Làn môi nhếch nhẹ chặn chân ả.
"Rốt cuộc mẹ tôi và dì xảy ra mâu thuẫn gì? Dụ dỗ người đàn ông đã có vợ kết cục có tốt đi chăng nữa cũng ở ngưỡng tình nhân"
"Dù làm tình nhân tao cũng chấp nhận? Chỉ cần người tao yêu ở bên cạnh, cái giá có đắc đi chăn nữa tao cũng sẽ làm"
Những câu nói kèm theo cử chỉ nắm chặt tay thành đấm nó cũng dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Lại một câu chuyện tình tay ba giữa đôi bạn thân. Dù tình bạn có tốt đi chăng nữa cũng sẽ có một người dư thừa.
Một điều quan trọng người dư thừa đó có chịu chấp nhận mặc cho số phận hay không?Một phút suy nghĩ lệch lạc cũng gây ra hậu quả vô cùng nặng nề.
Cuối cùng cả ba Thiên Vũ, Thiên An và ả không ai có được hạnh phúc. Nó dần hiểu ra trong thâm tâm ả không hề xấu chỉ là bị tình yêu làm cho mù quáng.
Có rất nhiều cách để khiến người khác thích mình nhưng người mình yêu, yêu một người khác thì khó có thể làm người đó yêu mình.
"Chìa khóa đây, dì có thể thường xuyên tới đây? Tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp gỡ giữa dì và papa Thiên Vũ.
Ả cầm lấy chìa khóa giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe hơn lúc nãy" Cảm ơn "
Ả bước ra khỏi nhà, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại đôi mắt chuyển về màu xanh lấp lánh. Nó thở hơi dài bước nhanh nắm lấy tay Ninh An.
"Đi với anh tới công ty một chuyến"
"Nhưng mà đi để làm gì? Em còn chưa tập múa xong"
"Đi cứu rỗi tình bạn, múa gì tầm này lấy áo khoác đằng ghế cho anh"
Ninh An không muốn rời khỏi căn nhà được tự do nhưng thái độ của Gia Minh nó phải đành nghe theo. Cầm lấy chiếc áo khoác đưa cho Gia Minh mặc vào bước ra đóng cửa cẩn thận.
Nó đã gọi xe trước vừa mới ra khỏi nhà xe đã đợi trước cửa lớn. Chốt cửa cũng khóa cẩn thận nhẹ nhàng bước vào trong xe.
Tại công ty Thiên Vũ đang bù đầu với một đống hồ sơ làm không ngừng nghỉ.
"Cho tôi một cốc nước"
"Trưởng phòng nhiệm vụ tôi giao làm xong chưa"
"..."
Nhờ sự nhanh tay tập trung cao độ hồ sơ với dần. Hình như tối hôm qua Thiên Vũ không về nhà. Chiếc bánh kem ăn một chút vẫn còn để trên bàn và tàn dư của ngọn nến.
Trên mắt anh quần thâm hiện mờ sâu trong hốc. Mặt mũi đờ đẫn nhưng không hề tỏ ra mệt mỏi nụ cười vẫn hiện diện trên môi khi cô trợ lý bước vào.
Anh dừng bút chấp tay nhìn thẳng vào đôi mắt rubi rợp nắng vàng mỉm cười.
"Hôm nay có hẹn với người yêu phải không? Diện đồ đẹp đấy nhưng môi cần thêm chút sắc đỏ. Cô mới vừa khỏi bệnh cách đây ba ngày phải không?"
Những nhận xét của anh hoàn toàn đúng khiến cô trầm trồ ngạc nhiên: "Sao, Lý Tổng biết"
"Thì nhìn tướng đi, màu môi và đôi mắt thì biết thôi? Còn một điều nữa cô không nói cho bạn trai biết mình bị bệnh"
"Đúng luôn, anh ấy đi công tác xa tôi sợ vì chút bệnh của mình khiến anh ấy phải lo lắng"
Nụ cười khẽ tắt vẻ mặt anh thoáng buồn cuối đầu: "Đàn ông chúng tôi chỉ biết nhìn tất cả khía cạnh bằng con mắt nên dẫn đến sai lầm. Trước khi giải thích chuyện hiểu lầm gì đấy trước tiên hãy hỏi. "Anh có muốn nghe em giải thích, nếu có anh có tin hay không?"
"Câu trả lời có hay không các cô hiểu bước tiếp theo mình nên làm gì"
"Được rồi, để ly cà phê xuống đi. Nên nhớ có chuyện gì phải nói đàn ông chỉ nhìn các khía cạnh bằng mắt nếu các cô không chịu giải thích"
"Tôi đã mắc lỗi"
"Con sẽ giúp papa chữa lỗi"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.