Chương 290: Đừng hòng chết
ihamata sensi
05/07/2020
Đã tan ca làm, Hà Phong đã có người chăm sóc, sợ làm phiền nên Tuệ Liên cùng Phong Hà đi đón Khải Hàn từ nhà trẻ.
Ngồi trên xe tay Phong Hàn cứ nắm chặt tay cô, nhoẻn môi cười và không nói gì.
Không khí có vẻ tốt nhưng cô lại có một cảm giác bất an khi anh dừng xe, nhìn mình chuẩn bị nói.
“Ba ngày nữa mẹ anh từ nước ngoài trở về, đến lúc đó em đến nhà ăn bữa cơm coi như ra mắt luôn”
“Ra mắt?”Cô sửng sốt.
“Em không muốn à” Anh hỏi.
Trước phản ứng hơi thái hóa của mình, Tuệ Liên vội chỉnh lại, nhẹ nhàng đáp.
“Em rất muốn, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Có thể cho em một tuần để suy nghĩ được không”
Nổi lo lắng của cô, anh hiểu, cả hai cũng mới quen nhau trong thời gian ngắn lo sợ cũng là tâm lý bình thường của người con gái.
Anh cũng mỉm cười cảm thông: “Được chứ, nếu em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thì để sau, anh cũng không gấp”
“Cảm ơn anh đã hiểu”
Chưa chuẩn bị tinh thần cũng chỉ là cái cớ, ngay từ đầu chấp nhận lời cầu hôn của Phong Hàn, cô đã sẵn sàng đối diện với gia đình anh.
Nhưng sau khi nghĩ lại vẫn còn nhiều khuất mắt không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Xe tiếp tục di chuyển, điện thoại cả hai bỗng vang lên cùng lúc. Chưa đi được lâu lại phải dừng.
“Cái gì”
Vẻ mặt cả hai sững sốt nói lớn vào điện thoại, được một lúc rồi cúp.
Tuệ Liên dần sợ hãi, Phong Hàn đỡ hơn nhìn cô lo lắng.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh trở lại bệnh viện mau, anh trai em sắp không xong rồi”
“Sao có thể, cô giáo cũng vừa gọi thông báo rằng Khải Hàn bị ngã cầu thang đang ở phòng y tế của trường”
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng cô lại nhận hai tin xấu. Trong khi cô lo lắng không suy nghĩ được gì, Phong Hàn bình tĩnh đưa ra cách giải quyết.
“Em đón xe đến trường xem Khải Hàn ra sao? Còn anh sẽ đến bệnh viện”
Dù rất lo cho Hà Phong nhưng nếu cô đến bệnh viện cũng chẳng giúp được gì. Kế hoạch của Phong Hàn thống nhất Tuệ Liên vội rời khỏi xe bắt taxi.
Chắc chắn rằng Tuệ Liên đã an toàn lên xe mới quay đầu lại.
“Hic...con đau quá cô ơi...hic”
“Tiểu Hàn ngoan, cô đã thông báo cho ba con rồi, ba con sẽ đến nhanh thôi”
Tại phòng y tế của trường, Khải Hàn không ngừng khóc nhìn thấy máu trên đầu gối càng sợ hơn.
Đôi mắt to tròn đỏ hoe đầy nước mắt, thút thít nhìn cô giáo, mếu máo.
“Chân con đau quá, có phải con bị tàn phế rồi không? Con không muốn ngồi xe lăn đâu...huhu”
Những lời nói ngây ngô của nhỏ, cô giáo phì cười xoa đầu an ủi.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu? Chỉ bị trầy xước nhẹ, vài ngày sau sẽ khỏi thôi mà”
“Có thật không cô”
“Thật mà, cô có bao giờ nói dối đâu”
“Dạ, con sẽ không khóc nữa, nếu không ông bác sĩ giận, đè con ra tiêm nữa”
Dưới bàn tay dịu dàng của cô giáo, Khải Hàn không khóc nữa, nụ cười dần he hé.
“Khải Hàn”
“Mẹ....huhu”
Khải Hàn vừa nín khóc Tuệ Liên cũng vừa đến, nhìn thấy cô nhỏ lại òa lên nức nở.
Tuệ Liên chưa biết tình hình ra sao, nhìn thấy máu trên chân và những giọt nước mắt đau thương.
Cô vội chạy tới ôm chầm lấy nhỏ, xoa xoa :“Con có sao không? Đừng khóc, có mẹ đây rồi”
“Con đau lắm, chân con chảy máu nữa, có phải con sắp chết rồi không”
Mặt nhỏ mếu máo y hệt lúc nãy mếu máo với cô giáo, Tuệ Liên lấy lại bình tĩnh khẽ lau nước cho Khải Hàn.
“Không sao đâu. Tiểu Hàn của mẹ mạnh mẽ lên nào”
Cô giáo an ủi, Tuệ Liên động viên, nhỏ không còn sợ nữa, nằm xuống.
“Có phải nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe phải không ạ, con sẽ nghỉ ngơi nhiều để khỏe lại nhiều để đi chơi công viên với mẹ”
Vừa lót lưng nằm xuống Khải Hàn ngủ thiếp đi, cô giáo giải thích chuyện xảy ra cũng trở về lớp bắt đầu tiết học tiếp theo.
Không khí yên tĩnh, khung cảnh chỉ còn lại cô và nhóc. Ngồi ngắm nhìn gương mặt đỏ đỏ thỉnh thoảng môi còn chúm chím.
Trái tim cô bỗng nhiên nhói đau một cảm giác bồi hồi khó tả. Nhìn Khải Hàn cười trong vô thức, đưa tay xoa bờ má phúng phính.
“Ước gì mẹ là người sinh ra con, để được chăm sóc con và ông bác sĩ lâu hơn"
....
Tại bệnh viện, Thanh Nhi ngồi trước phòng cấp cứu. Đôi mắt rưng rưng, tay không ngừng run rẩy cầu nguyện.
“Xin chúa cứu giúp anh ấy, con sẽ nguyện đi lễ cả đời”
Tú Vy cũng ở đó nhưng không ra trước, cô không muốn ảnh hưởng tới tinh thần của Thanh Nhi.
Gia Minh và Ninh An đã rời đi trước khi Hà Phong phát bệnh”
Phong Hàn đã đến kịp thời để cấp cứu, mất khoảng vài tiếng đèn cấp cứu tắt dần, cửa mở Phong Hàn bước ra.
“Hà Phong sao rồi? Anh ấy....”
Thanh Nhi vừa thấy đã vội hỏi, Phong Hàn cởi bỏ khẩu trang nhìn cô thở dài.
“Tình hình không được ổn, có lẽ thời gian sống tùy thuộc vào ý chí. Được bao lâu tôi cũng không rõ”
Chuyện cần nói cũng đã nói, anh rời đi, không muốn nhìn con gái khóc. Thanh Nhi thẩn thờ nhìn vào khung cửa nhỏ.
“Anh có thể vì em, mà ở lại cả đời được không?”
Vừa về đến phòng làm việc chưa kịp ngồi đã có tiếng gõ cửa. Phong Hàn ngồi xuống mới đồng ý cho người ở ngoài vào.
“Cửa không khóa, vào đi”
“Anh nói rõ tình trạng của Hà Phong cho tôi biết được không”
Người gõ cửa là Tú Vy, không cần Phong Hàn mời cô tự nhiên ngồi xuống. Phong Hàn cũng không lạ lẫm gì với tính cách tự nhiên của hai vợ chồng.
Lục lấy hồ sơ bệnh án nói: “Hà Phong bị ung thư máu”
“Tôi biết, nhưng y học tiên tiến không có cách nào hay sao?”
“Đã bệnh ung thư thì tỉ suất từ vong rất cao, đối với tình trạng đã quá nặng thì cũng bó tay”
Trong mắt anh có một tia hi vọng lưỡng lự một lúc, nhưng đã bị Tú Vy phát hiện,nhướng mày gặng hỏi.
“Có phải còn cách khác không? Mau nói cho tôi biết đi”
Nếu đã bị phát hiện anh cũng không nên giấu, gấp tập bệnh án lại. Nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt cô.
“Phẫu thuật bây giờ là điều không thể? Nhưng đông y thì có thể”
“Đông Y”
“Đúng, có thể loại bỏ chất ung thư khỏi người bằng đông y. Nhưng người có thể thực hiện được suất rủi ro này đã qua đời vài tháng trước”
Nhắc đến hai chữ đông y, cô chợt nhớ đến một người, mặt rạng rỡ nắm lấy tay anh.
“Tôi biết có một người, có phải tìm được danh y chữa bệnh bằng Đông y Hà Phong sẽ được cứu phải không”
“Có thể”
Nhận được cái gật đầu chắc chắn từ Phong Hàn, Tú Vy vội ngồi dậy, mím môi.
”Chỉ cần Lý Tú Vy còn sống, thì Lâm Hà Phong đừng hòng chết”
Ngồi trên xe tay Phong Hàn cứ nắm chặt tay cô, nhoẻn môi cười và không nói gì.
Không khí có vẻ tốt nhưng cô lại có một cảm giác bất an khi anh dừng xe, nhìn mình chuẩn bị nói.
“Ba ngày nữa mẹ anh từ nước ngoài trở về, đến lúc đó em đến nhà ăn bữa cơm coi như ra mắt luôn”
“Ra mắt?”Cô sửng sốt.
“Em không muốn à” Anh hỏi.
Trước phản ứng hơi thái hóa của mình, Tuệ Liên vội chỉnh lại, nhẹ nhàng đáp.
“Em rất muốn, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Có thể cho em một tuần để suy nghĩ được không”
Nổi lo lắng của cô, anh hiểu, cả hai cũng mới quen nhau trong thời gian ngắn lo sợ cũng là tâm lý bình thường của người con gái.
Anh cũng mỉm cười cảm thông: “Được chứ, nếu em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thì để sau, anh cũng không gấp”
“Cảm ơn anh đã hiểu”
Chưa chuẩn bị tinh thần cũng chỉ là cái cớ, ngay từ đầu chấp nhận lời cầu hôn của Phong Hàn, cô đã sẵn sàng đối diện với gia đình anh.
Nhưng sau khi nghĩ lại vẫn còn nhiều khuất mắt không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Xe tiếp tục di chuyển, điện thoại cả hai bỗng vang lên cùng lúc. Chưa đi được lâu lại phải dừng.
“Cái gì”
Vẻ mặt cả hai sững sốt nói lớn vào điện thoại, được một lúc rồi cúp.
Tuệ Liên dần sợ hãi, Phong Hàn đỡ hơn nhìn cô lo lắng.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh trở lại bệnh viện mau, anh trai em sắp không xong rồi”
“Sao có thể, cô giáo cũng vừa gọi thông báo rằng Khải Hàn bị ngã cầu thang đang ở phòng y tế của trường”
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng cô lại nhận hai tin xấu. Trong khi cô lo lắng không suy nghĩ được gì, Phong Hàn bình tĩnh đưa ra cách giải quyết.
“Em đón xe đến trường xem Khải Hàn ra sao? Còn anh sẽ đến bệnh viện”
Dù rất lo cho Hà Phong nhưng nếu cô đến bệnh viện cũng chẳng giúp được gì. Kế hoạch của Phong Hàn thống nhất Tuệ Liên vội rời khỏi xe bắt taxi.
Chắc chắn rằng Tuệ Liên đã an toàn lên xe mới quay đầu lại.
“Hic...con đau quá cô ơi...hic”
“Tiểu Hàn ngoan, cô đã thông báo cho ba con rồi, ba con sẽ đến nhanh thôi”
Tại phòng y tế của trường, Khải Hàn không ngừng khóc nhìn thấy máu trên đầu gối càng sợ hơn.
Đôi mắt to tròn đỏ hoe đầy nước mắt, thút thít nhìn cô giáo, mếu máo.
“Chân con đau quá, có phải con bị tàn phế rồi không? Con không muốn ngồi xe lăn đâu...huhu”
Những lời nói ngây ngô của nhỏ, cô giáo phì cười xoa đầu an ủi.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu? Chỉ bị trầy xước nhẹ, vài ngày sau sẽ khỏi thôi mà”
“Có thật không cô”
“Thật mà, cô có bao giờ nói dối đâu”
“Dạ, con sẽ không khóc nữa, nếu không ông bác sĩ giận, đè con ra tiêm nữa”
Dưới bàn tay dịu dàng của cô giáo, Khải Hàn không khóc nữa, nụ cười dần he hé.
“Khải Hàn”
“Mẹ....huhu”
Khải Hàn vừa nín khóc Tuệ Liên cũng vừa đến, nhìn thấy cô nhỏ lại òa lên nức nở.
Tuệ Liên chưa biết tình hình ra sao, nhìn thấy máu trên chân và những giọt nước mắt đau thương.
Cô vội chạy tới ôm chầm lấy nhỏ, xoa xoa :“Con có sao không? Đừng khóc, có mẹ đây rồi”
“Con đau lắm, chân con chảy máu nữa, có phải con sắp chết rồi không”
Mặt nhỏ mếu máo y hệt lúc nãy mếu máo với cô giáo, Tuệ Liên lấy lại bình tĩnh khẽ lau nước cho Khải Hàn.
“Không sao đâu. Tiểu Hàn của mẹ mạnh mẽ lên nào”
Cô giáo an ủi, Tuệ Liên động viên, nhỏ không còn sợ nữa, nằm xuống.
“Có phải nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe phải không ạ, con sẽ nghỉ ngơi nhiều để khỏe lại nhiều để đi chơi công viên với mẹ”
Vừa lót lưng nằm xuống Khải Hàn ngủ thiếp đi, cô giáo giải thích chuyện xảy ra cũng trở về lớp bắt đầu tiết học tiếp theo.
Không khí yên tĩnh, khung cảnh chỉ còn lại cô và nhóc. Ngồi ngắm nhìn gương mặt đỏ đỏ thỉnh thoảng môi còn chúm chím.
Trái tim cô bỗng nhiên nhói đau một cảm giác bồi hồi khó tả. Nhìn Khải Hàn cười trong vô thức, đưa tay xoa bờ má phúng phính.
“Ước gì mẹ là người sinh ra con, để được chăm sóc con và ông bác sĩ lâu hơn"
....
Tại bệnh viện, Thanh Nhi ngồi trước phòng cấp cứu. Đôi mắt rưng rưng, tay không ngừng run rẩy cầu nguyện.
“Xin chúa cứu giúp anh ấy, con sẽ nguyện đi lễ cả đời”
Tú Vy cũng ở đó nhưng không ra trước, cô không muốn ảnh hưởng tới tinh thần của Thanh Nhi.
Gia Minh và Ninh An đã rời đi trước khi Hà Phong phát bệnh”
Phong Hàn đã đến kịp thời để cấp cứu, mất khoảng vài tiếng đèn cấp cứu tắt dần, cửa mở Phong Hàn bước ra.
“Hà Phong sao rồi? Anh ấy....”
Thanh Nhi vừa thấy đã vội hỏi, Phong Hàn cởi bỏ khẩu trang nhìn cô thở dài.
“Tình hình không được ổn, có lẽ thời gian sống tùy thuộc vào ý chí. Được bao lâu tôi cũng không rõ”
Chuyện cần nói cũng đã nói, anh rời đi, không muốn nhìn con gái khóc. Thanh Nhi thẩn thờ nhìn vào khung cửa nhỏ.
“Anh có thể vì em, mà ở lại cả đời được không?”
Vừa về đến phòng làm việc chưa kịp ngồi đã có tiếng gõ cửa. Phong Hàn ngồi xuống mới đồng ý cho người ở ngoài vào.
“Cửa không khóa, vào đi”
“Anh nói rõ tình trạng của Hà Phong cho tôi biết được không”
Người gõ cửa là Tú Vy, không cần Phong Hàn mời cô tự nhiên ngồi xuống. Phong Hàn cũng không lạ lẫm gì với tính cách tự nhiên của hai vợ chồng.
Lục lấy hồ sơ bệnh án nói: “Hà Phong bị ung thư máu”
“Tôi biết, nhưng y học tiên tiến không có cách nào hay sao?”
“Đã bệnh ung thư thì tỉ suất từ vong rất cao, đối với tình trạng đã quá nặng thì cũng bó tay”
Trong mắt anh có một tia hi vọng lưỡng lự một lúc, nhưng đã bị Tú Vy phát hiện,nhướng mày gặng hỏi.
“Có phải còn cách khác không? Mau nói cho tôi biết đi”
Nếu đã bị phát hiện anh cũng không nên giấu, gấp tập bệnh án lại. Nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt cô.
“Phẫu thuật bây giờ là điều không thể? Nhưng đông y thì có thể”
“Đông Y”
“Đúng, có thể loại bỏ chất ung thư khỏi người bằng đông y. Nhưng người có thể thực hiện được suất rủi ro này đã qua đời vài tháng trước”
Nhắc đến hai chữ đông y, cô chợt nhớ đến một người, mặt rạng rỡ nắm lấy tay anh.
“Tôi biết có một người, có phải tìm được danh y chữa bệnh bằng Đông y Hà Phong sẽ được cứu phải không”
“Có thể”
Nhận được cái gật đầu chắc chắn từ Phong Hàn, Tú Vy vội ngồi dậy, mím môi.
”Chỉ cần Lý Tú Vy còn sống, thì Lâm Hà Phong đừng hòng chết”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.