Chương 197: Lòng tin nhỏ bé
ihamata sensi
07/02/2020
"A...nhẹ thôi"
"Xin lỗi, em đã cảnh báo đánh vào mặt rồi mà" Cô vừa thoa thuốc vừa giải thích.
"Ai mà bị em nói thật chứ, huhu mũi của tôi"
Hà Phong bù lu bù loa trách móc, Tú Vy nhẹ giọng dỗ dành.
"Mũi anh vẫn đẹp mà"
"Thôi nín đi em thương" Cô véo má anh mỉm cười.
Thoa thuốc xong mọi chuyện đâu lại vào đó cô không còn buồn còn Hà Phong lại bị thương vì tội không nghe lời cảnh báo.
Cả hai tiếp tục đi dạo chơi trên con ngỗng đạp trên mặt hồ.
"A...anh đạp sao mà cứ xoay tròn vậy"
Hà Phong rất năng nổ trong việc đạp nhưng không biết lái kết quả xoay mòng mòng. Cả hai dìu nhau xuống nghiêng ngả giống như mới đi tàu lượn siêu tốc.
"Ọe...lần sau anh không chơi trò này nữa đâu"
Hà Phong ngồi phịch xuống ghế mặt tái nhợt.Tú Vy cũng ngồi xuống dựa đầu vào vai anh than vãn.
"Anh còn trách ai, đáng lí trò này rất lãng mạn bị anh phá nát rồi đấy"
"Hết mệt rồi, đi chơi tiếp thôi"
Anh thở phào mở mắt ra nắm tay cô chạy đi tiếp. Hầu như tất cả trò chơi họ không bỏ thiếu bất kì trò chơi nào.
"Trời ơi, đi bộ chừng nào mới tới đây..phù.."
Giữa cái nắng gay gắt hắn vẫn kiên trì đi bộ đến chỗ hẹn. Mới đi nữa đoạn đường đã thấm mệt tấp vào một cây xanh bên lề đường ngồi xuống.
"Phù...nghỉ ngơi vài phút rồi đi tiếp"
Hắn tranh thủ lấy chiếc nhẫn mới mua và có ý định cầu hôn vào ngày kỉ niệm 6 tháng quen nhau.
Chiếc nhẫn được lau chùi rất cẩn thận bóng loáng hắn phà hơi tiếp tục lau trong hạnh phúc.
Nhìn thấy nó lòng lại phơi phới tràn đầy sức sống đứng dậy tiếp tục đi tiếp. Mỗi lần hắn muốn bỏ cuộc không đi đến đó nữa nhưng ở đó có một người quan trọng đang chờ lại tiếp tục.
Đến nơi hắn rất hụt hẫng khi cô đã đi mất chiếc bàn vẫn còn để thức ăn hắn cảm thấy có lỗi khi không đến đúng giờ.
Hắn xoay người bỏ đi khi thấy trên bàn có tới hai chén và đũa hắn tự trấn an mình.
"Đó chỉ có bạn của cô ấy thôi, chắc chắn là bạn mình phải tin tưởng"
Từng bước đi sao mà nặng nề thế giá như hắn đến sớm thì mọi chuyện sẽ rõ ràng. Giá như cô đợi hắn thêm một chút nữa.
Nhưng không có từ giá như ở đây chỉ còn lại nếu như. Nếu như đó không phải là một người bạn bình thường thì sao.
Dù biết cô sẽ không phản bội nhưng còn người kia thì sao. Hắn phải gọi nói rõ ràng mới được.
Nhưng chỉ nghe được tiếng bíp bíp thật đáng buồn. Đôi chân dừng lại hắn ngẩn nhìn mặt đờ ra.
"Khu giải trí, mình dừng ở đây để làm gì chứ"
Hắn nhún vai bỏ đi đằng sau lưng có tiếng nói quen thuộc.
"Bye...lần sau chơi tiếp nhé.
Hắn quay lại thấy Tú Vy đứng trước cửa taxi miệng cười tươi như hoa với người trong xe. Tuy không thấy rõ mặt nhưng hắn chắc chắn đó là đàn ông.
Đôi tay nắm chặt ánh mắt đục ngầu nhìn cô
vui vẻ với người đàn ông khác. Hắn không chịu nổi hừng hực bước tới hỏi cho rõ ràng chiếc xe taxi đã đi mất.
Tú Vy chào tạm biệt xong đi lấy sẽ sững sờ khi thấy hắn đang đứng sau lưng mình.
Mới đầu cô rất vui khi nhìn thấy hắn nhưng nghĩ tới việc hắn cho mình leo cây không thèm đếm xỉa bỏ đi.
Hắn nắm tay cô kéo mạnh ra sau: "Người lúc nãy là ai"
Hắn đã đến trễ lại còn làm cô đau bây giờ lại hỏi câu đó cô cảm thấy quá thất vọng khi trông chờ hắn xoa cổ tay đỏ ửng cười nhạt.
"Anh muốn biết chứ gì? Đó là người yêu mới của tôi"
Nói xong cô bỏ đi hắn chẳng thèm giữ lại nụ cười đó làm hắn cảm thấy hổ thẹn khi lòng tin mà hắn dành cho cô là con số không.
Nếu là người khác họ sẽ hỏi một cách thông minh nhưng hắn thực sự ngu ngốc làm mọi chuyện thêm tồi tệ.
"Xin lỗi, em đã cảnh báo đánh vào mặt rồi mà" Cô vừa thoa thuốc vừa giải thích.
"Ai mà bị em nói thật chứ, huhu mũi của tôi"
Hà Phong bù lu bù loa trách móc, Tú Vy nhẹ giọng dỗ dành.
"Mũi anh vẫn đẹp mà"
"Thôi nín đi em thương" Cô véo má anh mỉm cười.
Thoa thuốc xong mọi chuyện đâu lại vào đó cô không còn buồn còn Hà Phong lại bị thương vì tội không nghe lời cảnh báo.
Cả hai tiếp tục đi dạo chơi trên con ngỗng đạp trên mặt hồ.
"A...anh đạp sao mà cứ xoay tròn vậy"
Hà Phong rất năng nổ trong việc đạp nhưng không biết lái kết quả xoay mòng mòng. Cả hai dìu nhau xuống nghiêng ngả giống như mới đi tàu lượn siêu tốc.
"Ọe...lần sau anh không chơi trò này nữa đâu"
Hà Phong ngồi phịch xuống ghế mặt tái nhợt.Tú Vy cũng ngồi xuống dựa đầu vào vai anh than vãn.
"Anh còn trách ai, đáng lí trò này rất lãng mạn bị anh phá nát rồi đấy"
"Hết mệt rồi, đi chơi tiếp thôi"
Anh thở phào mở mắt ra nắm tay cô chạy đi tiếp. Hầu như tất cả trò chơi họ không bỏ thiếu bất kì trò chơi nào.
"Trời ơi, đi bộ chừng nào mới tới đây..phù.."
Giữa cái nắng gay gắt hắn vẫn kiên trì đi bộ đến chỗ hẹn. Mới đi nữa đoạn đường đã thấm mệt tấp vào một cây xanh bên lề đường ngồi xuống.
"Phù...nghỉ ngơi vài phút rồi đi tiếp"
Hắn tranh thủ lấy chiếc nhẫn mới mua và có ý định cầu hôn vào ngày kỉ niệm 6 tháng quen nhau.
Chiếc nhẫn được lau chùi rất cẩn thận bóng loáng hắn phà hơi tiếp tục lau trong hạnh phúc.
Nhìn thấy nó lòng lại phơi phới tràn đầy sức sống đứng dậy tiếp tục đi tiếp. Mỗi lần hắn muốn bỏ cuộc không đi đến đó nữa nhưng ở đó có một người quan trọng đang chờ lại tiếp tục.
Đến nơi hắn rất hụt hẫng khi cô đã đi mất chiếc bàn vẫn còn để thức ăn hắn cảm thấy có lỗi khi không đến đúng giờ.
Hắn xoay người bỏ đi khi thấy trên bàn có tới hai chén và đũa hắn tự trấn an mình.
"Đó chỉ có bạn của cô ấy thôi, chắc chắn là bạn mình phải tin tưởng"
Từng bước đi sao mà nặng nề thế giá như hắn đến sớm thì mọi chuyện sẽ rõ ràng. Giá như cô đợi hắn thêm một chút nữa.
Nhưng không có từ giá như ở đây chỉ còn lại nếu như. Nếu như đó không phải là một người bạn bình thường thì sao.
Dù biết cô sẽ không phản bội nhưng còn người kia thì sao. Hắn phải gọi nói rõ ràng mới được.
Nhưng chỉ nghe được tiếng bíp bíp thật đáng buồn. Đôi chân dừng lại hắn ngẩn nhìn mặt đờ ra.
"Khu giải trí, mình dừng ở đây để làm gì chứ"
Hắn nhún vai bỏ đi đằng sau lưng có tiếng nói quen thuộc.
"Bye...lần sau chơi tiếp nhé.
Hắn quay lại thấy Tú Vy đứng trước cửa taxi miệng cười tươi như hoa với người trong xe. Tuy không thấy rõ mặt nhưng hắn chắc chắn đó là đàn ông.
Đôi tay nắm chặt ánh mắt đục ngầu nhìn cô
vui vẻ với người đàn ông khác. Hắn không chịu nổi hừng hực bước tới hỏi cho rõ ràng chiếc xe taxi đã đi mất.
Tú Vy chào tạm biệt xong đi lấy sẽ sững sờ khi thấy hắn đang đứng sau lưng mình.
Mới đầu cô rất vui khi nhìn thấy hắn nhưng nghĩ tới việc hắn cho mình leo cây không thèm đếm xỉa bỏ đi.
Hắn nắm tay cô kéo mạnh ra sau: "Người lúc nãy là ai"
Hắn đã đến trễ lại còn làm cô đau bây giờ lại hỏi câu đó cô cảm thấy quá thất vọng khi trông chờ hắn xoa cổ tay đỏ ửng cười nhạt.
"Anh muốn biết chứ gì? Đó là người yêu mới của tôi"
Nói xong cô bỏ đi hắn chẳng thèm giữ lại nụ cười đó làm hắn cảm thấy hổ thẹn khi lòng tin mà hắn dành cho cô là con số không.
Nếu là người khác họ sẽ hỏi một cách thông minh nhưng hắn thực sự ngu ngốc làm mọi chuyện thêm tồi tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.