Chương 199: Muốn bắt người đâu có dễ
ihamata sensi
07/02/2020
Bị cô cho một vố sáng hôm sau cả người nhức không chịu được phải lết ra khỏi giường.
Đến cả mặc đồ cũng khó khăn mông đã ê mà quần lại chật bị mắt kẹt cọ xát nuốt nước mắt ngược vào trong.
Sau một hồi vất vả cuối cùng cũng xong ánh mắt mơ màng hàng lông mi cụp nhẹ rồi đưa lên. Hôm nay là ngày khá quan trọng đối với hắn nhưng hầu như đối với hắn ngày nào cũng quan trọng.
Chuẩn bị tươm tất xách cặp đi làm hôm nay có loại nước hoa mới dành cho nữ hắn phải đi săn để tặng vợ mới được.
Vừa mới bước ra khỏi cổng thì đã gặp mẹ mình từ trên xe bước xuống dáng vẻ uy nghiêm trên tay không cầm quạt mà cầm một tờ giấy.
Hắn cứ tưởng bà sẽ mỉm cười chào hỏi nhưng không bà nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trước ánh mắt này hắn thấy hơi sợ hai tay cứ run run mỉm cười cho đỡ lo.
"Chào mẹ, sáng sớm đã về rồi sao?"
Bà bước tới mặt quạo quạo bước tới thì thầm vào tai hắn.
"Đi làm đi, về biết tay mẹ"
Cả người hắn cứng đờ hàng chân mày cứ giật giật linh cảm có chuyện chẳng lành sắp diễn ra.
Xoay người lại đi theo bà: "Hay mẹ nói bây giờ luôn đi"
"Ta bảo đi làm"
Bà phóng ánh mắt hình viên đạn thẳng vào mặt hắn. Mồ hôi chảy dài đầy nổi sợ.
"Ơ...vậy con đi làm đây"
Hắn vội vàng bỏ bà nhìn theo thờ dài ánh mắt chuyển xuống tờ giấy trên tay.
"Chuyện quan trọng như thế này mà còn không hay biết sao?"
Ngồi trong xe mà lòng cứ bồn chồn không yên đầu suy diễn những thứ chuyện trên đời.
"Hay mẹ phát hiện mình có chút bất ổn về tâm lý...hay chuyện mình đến Bar Gay vào sáu năm trước rồi bị người ta cướp đời trai"
"Khoan...có khi nào đêm đó không phải là con gái mà là con trai thì sao?"
Hắn suy nghĩ trong lo sợ để bớt sợ hắn không đến công ty mà đến trung tâm thương mại săn nước hoa.
Đến nơi hắn cũng phải choáng ngợp trước viễn cảnh này dòng người xếp hàng dài chờ mua hàng giảm giá.
Còn cửa hàng nước hoa cũng không kém không những không xếp hàng mà còn chen lấn đã vậy toàn là phụ nữ.
Làm sao hắn có thể dành giật với họ được thôi gặp đích thị quản lý vậy.
Hắn bước vào mới tới cửa thoáng nghe giọng nói quen quen văng vẳng bên tai.
"Đừng chen, cho tôi qua mà"
"Anh là con trai còn chen với tôi sao"
"Tôi BD đấy mấy má"
"Bala...bôm..bôm"
Hắn quay lại nhìn dáng vẻ này không nhằm vào đâu được. Để chắc chắn hắn lục lọi tấm hình mà thuộc hạ đưa so sánh.
"Thì ra là tên này dám chuốc rượu ta"
"Cái gì mà kéo kéo vậy"
Hắn bước tới túm lấy cổ người đó, Hà Phong quay lại đơ mặt.
"Anh..anh"
Anh sợ hãi xô hắn bỏ chạy, hắn mím môi gọi điện cho thuộc hạ nghiêm giọng.
"Bắt ngay người vừa mới chạy khỏi trung tâm thương mại"
Anh vừa chạy chưa khỏi con hẻm đã bị tóm đưa về một nhà hoang cạnh đó.
Anh bị trói vào chiếc ghế tựa miệng ngậm một trái táo nhìn bọn họ nuốt nước miếng dùng lưỡi đẩy quả táo ra ngoài.
"Anh đẹp trai thả em ra em giao thân xác này cho anh"
Tên thuộc hạ lườm anh không nói gì thêm tự động câm nín. Không khí yên lặng năm giấy Trường Niên dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa.
Ánh sáng hi vọng le lói qua khung cửa xua tan không khí ẩm thấp u tối.
Đi bên cạnh hắn còn có hai cận vệ dáng vóc cao khỏe mặt cứ một khuôn quặm quặm.
Tay đưa vào trong túi ánh mắt nghênh nghênh tiến lại gần Hà Phong.
Mới đó anh đã bị hắn mê hoặc bởi vẻ ngầu ngầu ánh mắt hình trái tim nhìn hắn.
"Chào, lâu rồi không gặp anh vẫn đẹp và cuốn hút như xưa"
Hắn nhếch môi ngồi chễm chệ trên ghế bành đã được chuẩn bị đưa điếu thuốc vào trong rít nhẹ phà khói phản phất.
Cuối người liếc nhìn anh khóe môi cong nhẹ:"Chào anh bạn, không biết anh còn tưởng tôi là trai bao nữa không ta"
"Chuyện này..." Anh lo sợ mắt liếc sang chỗ khác.
Hắn nhíu mày tên thuộc hạ biết phải làm gì xoay đầu anh nhìn thẳng vào hắn.
"Muốn tôi tha cho anh, khôn hồn nói cho tôi biết người con gái tối hôm đó đang ở đâu"
"Tôi không biết"
"Câu nói dối rất thuyết phục" Hắn nở nụ cười nham hiểm ra lệnh cho thuộc hạ.
"Nếu anh ta không nói tự do chơi cho thoải mái"
Anh cảm giác có chuyện rất tệ sắp sảy ra chất giọng run run: "Chơi...chơi gì chứ? Tôi không muốn chơi với những người đàn ông xấu"
"Tôi đang cho anh sự lựa chọn đấy? Một là nói, hai bị chơi đến chảy máu rồi chết"
"Tôi không nói" Giọng gằng kiên quyết.
"Không nói thì chơi, chuẩn bị giường cho thoải mái" Hắn đứng lên bỏ đi mấy tên cận vệ bắt đầu hành động. Anh cứ tưởng hắn chỉ dọa nên làm phách không ngờ đó hoàn toàn là sự thật.
Anh hoảng loạn lớn giọng: "Anh đừng đi, tôi...tôi nói là được chứ gì?"
Hắn biết tỏng sẽ có sự đồng ý từ anh nhếch môi đắc ý xoay mặt lại nhìn anh chép miệng.
"Chậc...ngoan ngoãn sớm có phải tốt hơn không?" Ngồi xuống ghế bắt tréo chân.
"Tôi muốn gặp cô gái đó trong hoàn cảnh đặc biệt, điện thoại đây, gọi cô ta tới đây đổi người"
Hắn vứt điện thoại lên đùi Hà Phong, tên thuộc hạ cởi trói một tay để bấm số.
Anh chỉ được gọi không quá một phút vội vàng bấm liên tục vào màn hình hít thở thật sâu.
"Muội muội cứu ta, tên đó không phải trai bao mà là lão đại của hắc bang, đến nhà hoang đường số 7 nhanh lên. Em mà không đến hắn cho người hiếp anh đấy..bíp"
Đã quá một phút tên thuộc hạ giật lấy điện thoại trói tay anh vào cột lần này không bịt miệng bằng táo nữa thay vào đó là miếng dán.
"Rầm...Muốn bắt người của tôi anh không có cửa đâu"
Muốn bão nữa thì tiếp thêm động lực cho Cỏ may mắn bằng like và những cmt bay bổng nhé. Mọi chuyện sắp đi vào hồi kết mọi người có hóng không nào.
Đến cả mặc đồ cũng khó khăn mông đã ê mà quần lại chật bị mắt kẹt cọ xát nuốt nước mắt ngược vào trong.
Sau một hồi vất vả cuối cùng cũng xong ánh mắt mơ màng hàng lông mi cụp nhẹ rồi đưa lên. Hôm nay là ngày khá quan trọng đối với hắn nhưng hầu như đối với hắn ngày nào cũng quan trọng.
Chuẩn bị tươm tất xách cặp đi làm hôm nay có loại nước hoa mới dành cho nữ hắn phải đi săn để tặng vợ mới được.
Vừa mới bước ra khỏi cổng thì đã gặp mẹ mình từ trên xe bước xuống dáng vẻ uy nghiêm trên tay không cầm quạt mà cầm một tờ giấy.
Hắn cứ tưởng bà sẽ mỉm cười chào hỏi nhưng không bà nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trước ánh mắt này hắn thấy hơi sợ hai tay cứ run run mỉm cười cho đỡ lo.
"Chào mẹ, sáng sớm đã về rồi sao?"
Bà bước tới mặt quạo quạo bước tới thì thầm vào tai hắn.
"Đi làm đi, về biết tay mẹ"
Cả người hắn cứng đờ hàng chân mày cứ giật giật linh cảm có chuyện chẳng lành sắp diễn ra.
Xoay người lại đi theo bà: "Hay mẹ nói bây giờ luôn đi"
"Ta bảo đi làm"
Bà phóng ánh mắt hình viên đạn thẳng vào mặt hắn. Mồ hôi chảy dài đầy nổi sợ.
"Ơ...vậy con đi làm đây"
Hắn vội vàng bỏ bà nhìn theo thờ dài ánh mắt chuyển xuống tờ giấy trên tay.
"Chuyện quan trọng như thế này mà còn không hay biết sao?"
Ngồi trong xe mà lòng cứ bồn chồn không yên đầu suy diễn những thứ chuyện trên đời.
"Hay mẹ phát hiện mình có chút bất ổn về tâm lý...hay chuyện mình đến Bar Gay vào sáu năm trước rồi bị người ta cướp đời trai"
"Khoan...có khi nào đêm đó không phải là con gái mà là con trai thì sao?"
Hắn suy nghĩ trong lo sợ để bớt sợ hắn không đến công ty mà đến trung tâm thương mại săn nước hoa.
Đến nơi hắn cũng phải choáng ngợp trước viễn cảnh này dòng người xếp hàng dài chờ mua hàng giảm giá.
Còn cửa hàng nước hoa cũng không kém không những không xếp hàng mà còn chen lấn đã vậy toàn là phụ nữ.
Làm sao hắn có thể dành giật với họ được thôi gặp đích thị quản lý vậy.
Hắn bước vào mới tới cửa thoáng nghe giọng nói quen quen văng vẳng bên tai.
"Đừng chen, cho tôi qua mà"
"Anh là con trai còn chen với tôi sao"
"Tôi BD đấy mấy má"
"Bala...bôm..bôm"
Hắn quay lại nhìn dáng vẻ này không nhằm vào đâu được. Để chắc chắn hắn lục lọi tấm hình mà thuộc hạ đưa so sánh.
"Thì ra là tên này dám chuốc rượu ta"
"Cái gì mà kéo kéo vậy"
Hắn bước tới túm lấy cổ người đó, Hà Phong quay lại đơ mặt.
"Anh..anh"
Anh sợ hãi xô hắn bỏ chạy, hắn mím môi gọi điện cho thuộc hạ nghiêm giọng.
"Bắt ngay người vừa mới chạy khỏi trung tâm thương mại"
Anh vừa chạy chưa khỏi con hẻm đã bị tóm đưa về một nhà hoang cạnh đó.
Anh bị trói vào chiếc ghế tựa miệng ngậm một trái táo nhìn bọn họ nuốt nước miếng dùng lưỡi đẩy quả táo ra ngoài.
"Anh đẹp trai thả em ra em giao thân xác này cho anh"
Tên thuộc hạ lườm anh không nói gì thêm tự động câm nín. Không khí yên lặng năm giấy Trường Niên dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa.
Ánh sáng hi vọng le lói qua khung cửa xua tan không khí ẩm thấp u tối.
Đi bên cạnh hắn còn có hai cận vệ dáng vóc cao khỏe mặt cứ một khuôn quặm quặm.
Tay đưa vào trong túi ánh mắt nghênh nghênh tiến lại gần Hà Phong.
Mới đó anh đã bị hắn mê hoặc bởi vẻ ngầu ngầu ánh mắt hình trái tim nhìn hắn.
"Chào, lâu rồi không gặp anh vẫn đẹp và cuốn hút như xưa"
Hắn nhếch môi ngồi chễm chệ trên ghế bành đã được chuẩn bị đưa điếu thuốc vào trong rít nhẹ phà khói phản phất.
Cuối người liếc nhìn anh khóe môi cong nhẹ:"Chào anh bạn, không biết anh còn tưởng tôi là trai bao nữa không ta"
"Chuyện này..." Anh lo sợ mắt liếc sang chỗ khác.
Hắn nhíu mày tên thuộc hạ biết phải làm gì xoay đầu anh nhìn thẳng vào hắn.
"Muốn tôi tha cho anh, khôn hồn nói cho tôi biết người con gái tối hôm đó đang ở đâu"
"Tôi không biết"
"Câu nói dối rất thuyết phục" Hắn nở nụ cười nham hiểm ra lệnh cho thuộc hạ.
"Nếu anh ta không nói tự do chơi cho thoải mái"
Anh cảm giác có chuyện rất tệ sắp sảy ra chất giọng run run: "Chơi...chơi gì chứ? Tôi không muốn chơi với những người đàn ông xấu"
"Tôi đang cho anh sự lựa chọn đấy? Một là nói, hai bị chơi đến chảy máu rồi chết"
"Tôi không nói" Giọng gằng kiên quyết.
"Không nói thì chơi, chuẩn bị giường cho thoải mái" Hắn đứng lên bỏ đi mấy tên cận vệ bắt đầu hành động. Anh cứ tưởng hắn chỉ dọa nên làm phách không ngờ đó hoàn toàn là sự thật.
Anh hoảng loạn lớn giọng: "Anh đừng đi, tôi...tôi nói là được chứ gì?"
Hắn biết tỏng sẽ có sự đồng ý từ anh nhếch môi đắc ý xoay mặt lại nhìn anh chép miệng.
"Chậc...ngoan ngoãn sớm có phải tốt hơn không?" Ngồi xuống ghế bắt tréo chân.
"Tôi muốn gặp cô gái đó trong hoàn cảnh đặc biệt, điện thoại đây, gọi cô ta tới đây đổi người"
Hắn vứt điện thoại lên đùi Hà Phong, tên thuộc hạ cởi trói một tay để bấm số.
Anh chỉ được gọi không quá một phút vội vàng bấm liên tục vào màn hình hít thở thật sâu.
"Muội muội cứu ta, tên đó không phải trai bao mà là lão đại của hắc bang, đến nhà hoang đường số 7 nhanh lên. Em mà không đến hắn cho người hiếp anh đấy..bíp"
Đã quá một phút tên thuộc hạ giật lấy điện thoại trói tay anh vào cột lần này không bịt miệng bằng táo nữa thay vào đó là miếng dán.
"Rầm...Muốn bắt người của tôi anh không có cửa đâu"
Muốn bão nữa thì tiếp thêm động lực cho Cỏ may mắn bằng like và những cmt bay bổng nhé. Mọi chuyện sắp đi vào hồi kết mọi người có hóng không nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.