Chương 225: NGOẠI TRUYỆN
ihamata sensi
18/03/2020
"Nhiêu đây cũng đủ để trị tôi lăn nhăng của baba rồi"
Mách Tú Vy xong nó cầm điện thoại bỏ vào túi trở lại với vấn đề trước mắt. Nó xoay người ngồi bên cạnh Hứa Thiên thủ thỉ.
"Tôi nói cho cậu nghe nhá, bây giờ cậu nói mẹ cậu tới đây nói rõ mọi chuyện biết đâu mama tôi rộng lòng chấp nhận"
Hứa Thiên lạnh lùng giữ khoảng cách với nó, chất giọng lạnh dần.
"Tôi không cần, gia đình tôi rất hạnh phúc, tôi chỉ muốn ba mình được sống để nhận lấy quả báo vì tội ruồng bỏ mẹ con tôi"
Gia Minh tiếp tục nói nhỏ nhẹ: " Cảm ơn cậu nhá, xin lỗi bây giờ baba đã đi phượt cùng mama nên chắc cậu không nhìn thấy ba mình được rồi"
Gương mặt lạnh chuyển sang ngơ ngác, Hứa Thiên nhìn vào ô cửa phòng cấp cứu.
"Chẳng lẽ mẹ cậu cũng bị cậu tôi, cho người đánh đến tình trạng nguy kịch ở phòng cấp cứu"
"..."
"Cậu bị điên à? Người trong phòng cấp cứu là cậu Thiên Vũ của tôi. Nếu cậu hận ba tôi thì đừng trù mama tôi bị đánh nhập viện chứ"
"Người trong đó không phải ba của hai người mà là cậu. Ôi không nhầm mất tiêu rồi"Vỗ trán.
Bây giờ chúng mới nhận ra cuộc nói chuyện không ăn nhập gì với nhau. Mọi chuyện sáng tỏ, Gia Minh và Ninh An càng ngỡ ngàng hơn.
Đối với Ninh An chắc là một cú sốc lớn khi tình yêu đầu đời chớm nở đã bị vùi dập vì có quan hệ họ hàng với nhau.
Cả ba chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài, gặp nhau biết nhau trong hoàn cảnh này thực sự rất không hợp hoàn cảnh.
---
"Nguyện vọng của em anh đã thực hiện, hai ngày nữa chúng ta sẽ về nước"
Trước tình cảm Hứa Thiên dành cho Thiên Vũ, Đình Dương đã chấp nhận cho cô cứu Thiên Vũ với một điều kiện phải theo anh về nước.
Sau khi truyền máu xong Hứa Thiên phải ở lại thêm một thời gian. Đình Dương đi tìm Hứa Thiên lôi nó về.
"Con muốn gặp ba Thiên Vũ"
Hứa Thiên không chịu đi nằng nặc đòi trở lại phòng cấp cứu.Trước tình cảnh này Gia Minh bất lực không biết làm gì hơn.
Nó nhìn vào trong cuối đầu thở hơi dài thương xót: "Nếu cậu không sớm tỉnh lại, tình yêu mà cậu cố gắng tìm lại suốt thời gian qua sẽ biến mất một lần nữa"
Dường như nó quên mất mình mới gây ra tai họa cho chính gia đình nhỏ của mình.
---
"Hừm...Lý Trường Niên, anh dám cắm sừng tôi"
Sau một thời gian đi phượt ngoài trời Tú Vy quyết định dừng chân tại một khu nghỉ dưỡng.
Trong lúc cô nghe hung tin cũng là lúc Trường Niên ở trong nhà tắm chỉnh sửa lại nhan sắc để chơi xếp hình cho sung.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người từng đường gấp rất tỉ mỉ. Hắn vuốt vuốt tóc để giữ nếp sao cho gương mất cuốn hút nhất.
Thấy mình đã được đẹp hắn hát vu vơ xịt nước hoa lên hóp cổ rồi vui vẻ bước ra.
"Bà xã, anh đến rồi đây"
Hắn vừa bước ra sống lưng lành lạnh khi trên giường chỉ còn lại lượng sát khí ngùn ngụt.
"Sợ quá"
Hắn rùng mình quay trở lại phòng tắm lấp ló nhìn ra.
"Bộ mình mới nói sai gì sao?"
"Trường Niên mau bước ra" Giọng cô nói trầm đến đáng sợ.
"Tuân lệnh bà xã"
Dù muốn dù không hắn cũng ra trình diện nở nụ cười nai tơ bước tới giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
"Hôm.nay em.muốn dùng hương gì, bạc hà, socola hay..."
"Hương máu"
Hắn đơ người nhìn ánh mắt sắc lẹm của cô chiếu thẳng vào mình. Cô đứng dậy hắn bất giác lùi ra xa.
Một nụ cười ma mị hiện diện trên môi cô nắm hai vai hắn đẩy ngã xuống giường. Bàn tay lướt nhẹ nhàng cởi từng cúc áo.
"Anh có biết anh quyến rũ đến mức em muốn giết người luôn không?" Cười nham hiểm.
"Ờ...anh biết mà...nhưng sao hôm nay em lại chủ động nằm trên"
Dù thích thái độ dịu dàng này nhưng hắn cảm thấy bất an hơn là kích thích. Bình thường vừa năm xuống là cô ngấu nghiến ngay còn bây giờ lại dịu dàng đến lạ.
Cô đưa tay xuống dưới cởi dây váy của mình cột tay hắn trên đỉnh đầu. Hắn sợ hãi nhìn lên lắp bắp.
"Em...sao em lại trói tay"
"Hôm nay mọi giai đoạn cứ để em lo, anh chỉ cần nằm và hưởng thụ thôi"
Nụ cười ma mị đó vẫn hiện trên làn môi đỏ đưa tay từ từ rút thắt lưng của hắn. Cả người hắn bắt đầu thấy kích thích lòng nôn nao đến lạ.
"Mau đi, anh chịu không nổi rồi"
"Thích thì em chiều"
Cô lấy thắt lưng kéo mạnh trước mắt hắn, đôi mắt rực lửa nụ cười ma mị không còn nữa thay vào đó là chiếc răng nanh lộ ra.
"Phập...anh còn dám lên giường với tôi nữa sao? Lần này không đánh tôi không phải Lý Tú Vy"
Tú Vy rời khỏi người hắn đứng dậy kéo mạnh thắt lưng, đưa lên cao nghiến răng.
"Lý Trường Niên xem thử anh còn dám đem sừng về cho tôi nữa không?"
"Chát...chát"
"A...cứu tôi, vợ ngộ sát chồng"
"Chát"
"..."
Mách Tú Vy xong nó cầm điện thoại bỏ vào túi trở lại với vấn đề trước mắt. Nó xoay người ngồi bên cạnh Hứa Thiên thủ thỉ.
"Tôi nói cho cậu nghe nhá, bây giờ cậu nói mẹ cậu tới đây nói rõ mọi chuyện biết đâu mama tôi rộng lòng chấp nhận"
Hứa Thiên lạnh lùng giữ khoảng cách với nó, chất giọng lạnh dần.
"Tôi không cần, gia đình tôi rất hạnh phúc, tôi chỉ muốn ba mình được sống để nhận lấy quả báo vì tội ruồng bỏ mẹ con tôi"
Gia Minh tiếp tục nói nhỏ nhẹ: " Cảm ơn cậu nhá, xin lỗi bây giờ baba đã đi phượt cùng mama nên chắc cậu không nhìn thấy ba mình được rồi"
Gương mặt lạnh chuyển sang ngơ ngác, Hứa Thiên nhìn vào ô cửa phòng cấp cứu.
"Chẳng lẽ mẹ cậu cũng bị cậu tôi, cho người đánh đến tình trạng nguy kịch ở phòng cấp cứu"
"..."
"Cậu bị điên à? Người trong phòng cấp cứu là cậu Thiên Vũ của tôi. Nếu cậu hận ba tôi thì đừng trù mama tôi bị đánh nhập viện chứ"
"Người trong đó không phải ba của hai người mà là cậu. Ôi không nhầm mất tiêu rồi"Vỗ trán.
Bây giờ chúng mới nhận ra cuộc nói chuyện không ăn nhập gì với nhau. Mọi chuyện sáng tỏ, Gia Minh và Ninh An càng ngỡ ngàng hơn.
Đối với Ninh An chắc là một cú sốc lớn khi tình yêu đầu đời chớm nở đã bị vùi dập vì có quan hệ họ hàng với nhau.
Cả ba chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài, gặp nhau biết nhau trong hoàn cảnh này thực sự rất không hợp hoàn cảnh.
---
"Nguyện vọng của em anh đã thực hiện, hai ngày nữa chúng ta sẽ về nước"
Trước tình cảm Hứa Thiên dành cho Thiên Vũ, Đình Dương đã chấp nhận cho cô cứu Thiên Vũ với một điều kiện phải theo anh về nước.
Sau khi truyền máu xong Hứa Thiên phải ở lại thêm một thời gian. Đình Dương đi tìm Hứa Thiên lôi nó về.
"Con muốn gặp ba Thiên Vũ"
Hứa Thiên không chịu đi nằng nặc đòi trở lại phòng cấp cứu.Trước tình cảnh này Gia Minh bất lực không biết làm gì hơn.
Nó nhìn vào trong cuối đầu thở hơi dài thương xót: "Nếu cậu không sớm tỉnh lại, tình yêu mà cậu cố gắng tìm lại suốt thời gian qua sẽ biến mất một lần nữa"
Dường như nó quên mất mình mới gây ra tai họa cho chính gia đình nhỏ của mình.
---
"Hừm...Lý Trường Niên, anh dám cắm sừng tôi"
Sau một thời gian đi phượt ngoài trời Tú Vy quyết định dừng chân tại một khu nghỉ dưỡng.
Trong lúc cô nghe hung tin cũng là lúc Trường Niên ở trong nhà tắm chỉnh sửa lại nhan sắc để chơi xếp hình cho sung.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người từng đường gấp rất tỉ mỉ. Hắn vuốt vuốt tóc để giữ nếp sao cho gương mất cuốn hút nhất.
Thấy mình đã được đẹp hắn hát vu vơ xịt nước hoa lên hóp cổ rồi vui vẻ bước ra.
"Bà xã, anh đến rồi đây"
Hắn vừa bước ra sống lưng lành lạnh khi trên giường chỉ còn lại lượng sát khí ngùn ngụt.
"Sợ quá"
Hắn rùng mình quay trở lại phòng tắm lấp ló nhìn ra.
"Bộ mình mới nói sai gì sao?"
"Trường Niên mau bước ra" Giọng cô nói trầm đến đáng sợ.
"Tuân lệnh bà xã"
Dù muốn dù không hắn cũng ra trình diện nở nụ cười nai tơ bước tới giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
"Hôm.nay em.muốn dùng hương gì, bạc hà, socola hay..."
"Hương máu"
Hắn đơ người nhìn ánh mắt sắc lẹm của cô chiếu thẳng vào mình. Cô đứng dậy hắn bất giác lùi ra xa.
Một nụ cười ma mị hiện diện trên môi cô nắm hai vai hắn đẩy ngã xuống giường. Bàn tay lướt nhẹ nhàng cởi từng cúc áo.
"Anh có biết anh quyến rũ đến mức em muốn giết người luôn không?" Cười nham hiểm.
"Ờ...anh biết mà...nhưng sao hôm nay em lại chủ động nằm trên"
Dù thích thái độ dịu dàng này nhưng hắn cảm thấy bất an hơn là kích thích. Bình thường vừa năm xuống là cô ngấu nghiến ngay còn bây giờ lại dịu dàng đến lạ.
Cô đưa tay xuống dưới cởi dây váy của mình cột tay hắn trên đỉnh đầu. Hắn sợ hãi nhìn lên lắp bắp.
"Em...sao em lại trói tay"
"Hôm nay mọi giai đoạn cứ để em lo, anh chỉ cần nằm và hưởng thụ thôi"
Nụ cười ma mị đó vẫn hiện trên làn môi đỏ đưa tay từ từ rút thắt lưng của hắn. Cả người hắn bắt đầu thấy kích thích lòng nôn nao đến lạ.
"Mau đi, anh chịu không nổi rồi"
"Thích thì em chiều"
Cô lấy thắt lưng kéo mạnh trước mắt hắn, đôi mắt rực lửa nụ cười ma mị không còn nữa thay vào đó là chiếc răng nanh lộ ra.
"Phập...anh còn dám lên giường với tôi nữa sao? Lần này không đánh tôi không phải Lý Tú Vy"
Tú Vy rời khỏi người hắn đứng dậy kéo mạnh thắt lưng, đưa lên cao nghiến răng.
"Lý Trường Niên xem thử anh còn dám đem sừng về cho tôi nữa không?"
"Chát...chát"
"A...cứu tôi, vợ ngộ sát chồng"
"Chát"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.