Chương 114: Người em yêu có phải anh.
ihamata sensi
11/01/2020
Trên đường bòng Tú Vy ra ngoài Trường Niên không ngừng lo sợ nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống của cô lòng đau như cắt. Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn đánh dấu con đường đã đi qua.
Tú Vy từ từ mở mắt ra lòng ngực phập phồng hơi thở đứt quãng nhìn cố gắng thốt ra từng chữ không rõ Trường Niên dừng lại cố gắng lắng nghe những gì Tú Vy nói.
- Trường Niên..hà...em...em xin lỗi đã làm những điều này..khụ...trước mặt anh...trường hợp xấu nhất... em muốn nói cho anh biết một điều là...Em yêu anh.
- Em không được nói nữa, anh không muốn nghe..làm ơn hãy dành những lời này trong khi em còn đủ tỉnh táo có được không?
Nước mắt Trường Niên nhỏ giọt lên gương mặt đáng thương nhợt nhạt của Tú Vy ôm chặt vào lòng tiếp tục bước đi tiếp.
- Sao anh không chịu nghe...lỡ như anh không còn được nghe nữa thì sao.
Tú Vy thở mạnh rồi ngắt đi mỉm cười thì thào dựa đầu vào cơ thể rắn rỏi, nhấp nhô lên xuống thiếp đi.
Trường Niên không dám nhìn Tú Vy lúc này hắn rất sợ sẽ mình sẽ chứng kiến mất đi người con gái duy nhất khiến hắn biết thế nào là yêu. Trong lòng hắn vững tin một điều rằng cho dù thế nào hắn cũng sẽ không để cô bỏ rơi hắn.
Đến bệnh viện Trường Niên đặt Tú Vy trên chiếc xe đẩy không ngừng quát mắng.
- Bác sĩ nào giỏi nhất ra đây hết cho tôi, nếu không cứu được cô ấy thì chuẩn bị cái chết cho mình đi.
Tất cả bác sĩ và nhân viên y tá hoảng loạn bước ra truyền khí vào ống thở, ông bác sĩ trưởng khoa nhìn Tú Vy bằng vẻ mặt khá nghiêm trọng trước tình trạng của Tú Vy vừa đẩy vừa không ngừng hối thúc.
- Y tá Châu mau chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, y tá Trịnh xét nghiệm máu để truyền gấp.
Tất cả y tá đều phân đi làm nhiệm vụ của mình, chiếc giường từ từ đẩy vào phòng cấp cứu. Trường Niên định đi theo bị bác sĩ ngăn lại.
- Mời anh ở ngoài, là bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người không cần anh phải đe dọa.
Nghe bác sĩ nói hắn lùi lại, bác sĩ tiếp tục đẩy Tú Vy vào trong hắn đứng thần người nhìn gương mặt của Tú Vy cánh cửa dần dần đóng lại hắn nắm chặt tay mím môi lòng đầy chua xót.
" Tú Vy anh không cho phép em chết vì người đàn không khác, nếu có chết em cũng phải chết vì anh"..
Trong phòng phẫu thuật nồng nặc mùi thuốc pha lẫn mùi máu tanh xộc vào mũi, ai nấy đều cảm thấy khó chịu mang khẩu trang vào. Chiếc đèn phẫu thuật được bật lên, lòng ngực Tú Vy phập phồng ngày càng ít, nhịp tim trên máy yếu dần theo thời gian. Bác sĩ vừa đeo găng tay vừa nhìn vào máy đo lắc đầu, sắc mặt tệ hơn lúc trước.
Ở ngoài cửa không khí không khác gì bên trong Mộc Nhĩ và Hoắc Cẩm đã đến nhìn vào khung cửa kính nhỏ nhoi không nước mắt không kìm lại được. Mộc Nhĩ gục xuống nên nhà tay đấm liên tục vào người mình oán trách" Tất cả đều là lỗi của mình,..hưu". Hoắc Cẩm thấy lòng mình đau thắt khi gặp lại người mà mình yêu trong hoàn cảnh như thế này ôm lấy Mộc Nhĩ trấn an với giọng nói dịu dàng nồng ấm" Tú Vy sẽ không sao đâu, em đừng tự trách mình nữa bình tĩnh lại đi"" Mộc Nhĩ nhìn Hoắc Cẩm giàn giụa nước mắt" Làm sao em có thể bình tĩnh được tất cả là lỗi của em..huhu".
Từ khi Tú Vy vào phòng phẫu thuật Trường Niên như người mất hồn ngồi xuống ghế đối mặt vào cảnh cửa, ngón tay của hai bàn tay đan vào nhau cuối đầu ánh mắt đục ngầu trống rỗng với hàng ngàn suy nghĩ hiện ra trong đầu, thỉnh thoảng cắn môi ánh mắt lại chùn xuống đứng dậy lạnh nhạt lên tiếng.
- Không ai có lỗi trong chuyện này cả đó là lựa chọn của cô ấy, cô ấy chịu như vậy là đáng.
- Sao anh...Bốp
Mộc Nhĩ thất thần trước những lời nói vô cảm cay nghiệt của Trường Niên ngẩn đầu nhìn. Đặng Tâm từ xa hừng hừng bước lại cho hắn một bạt tai nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn, hai vai nhấp nhô hơi thở gấp gáp từng nói chữ chữ nặng nề.
- Sao anh lại nói ra những lời đó được chứ!
Hắn xoa má mình nhếch môi khinh bỉ nhổ máu từ trong khóe miệng ra, lạnh lùng lướt qua mặt Đặng Tâm, cô ấy định đuổi theo thì bị Hoắc Cẩm ngăn lại lắc đầu.
- Bây giờ cậu ấy là người đau khổ nhất, nói vậy cũng đúng thôi, là một người đàn ông làm sao có thể cam tâm nhìn người mình yêu hi sinh bản thân cứu người đàn ông khác trước mặt mình, hãy để cậu ấy bình tâm lại đã.
Đặng Tâm hình như đã thấu hiểu nổi lòng của hắn nhìn theo bóng lưng dần xa ngồi xuống ghế sầu não.
Khi quay lưng đi trái tim của hắn như vỡ vụn đau đớn tột cùng. Hắn dựa vào bức tường gần đó từ từ tụt xuống đất vò đầu không ngừng la hét nhưng không thành tiếng"Nếu người đó là anh em có dùng bản thân của mình để bảo vệ, hay là người em thực sự yêu là Hoành Kiêu, Tú Vy em hãy cho anh một lời giải thích đi. Hắn ôm đầu mình lặng lẽ cố gắng bình tâm lại bỗng phía xa xa nghe thấy tiếng của y tá có vẻ rất gấp gáp.
- Bệnh nhân bị viên đạn xuyên qua phổi, suy hô hấp cấp tình trạng không mấy khả quan, hiện tại bệnh viện đang thiếu nhóm máu AB, người nhà hãy đi xét nghiệm để truyền gấp nếu không e rằng sẽ không cứu được nữa.
Tú Vy từ từ mở mắt ra lòng ngực phập phồng hơi thở đứt quãng nhìn cố gắng thốt ra từng chữ không rõ Trường Niên dừng lại cố gắng lắng nghe những gì Tú Vy nói.
- Trường Niên..hà...em...em xin lỗi đã làm những điều này..khụ...trước mặt anh...trường hợp xấu nhất... em muốn nói cho anh biết một điều là...Em yêu anh.
- Em không được nói nữa, anh không muốn nghe..làm ơn hãy dành những lời này trong khi em còn đủ tỉnh táo có được không?
Nước mắt Trường Niên nhỏ giọt lên gương mặt đáng thương nhợt nhạt của Tú Vy ôm chặt vào lòng tiếp tục bước đi tiếp.
- Sao anh không chịu nghe...lỡ như anh không còn được nghe nữa thì sao.
Tú Vy thở mạnh rồi ngắt đi mỉm cười thì thào dựa đầu vào cơ thể rắn rỏi, nhấp nhô lên xuống thiếp đi.
Trường Niên không dám nhìn Tú Vy lúc này hắn rất sợ sẽ mình sẽ chứng kiến mất đi người con gái duy nhất khiến hắn biết thế nào là yêu. Trong lòng hắn vững tin một điều rằng cho dù thế nào hắn cũng sẽ không để cô bỏ rơi hắn.
Đến bệnh viện Trường Niên đặt Tú Vy trên chiếc xe đẩy không ngừng quát mắng.
- Bác sĩ nào giỏi nhất ra đây hết cho tôi, nếu không cứu được cô ấy thì chuẩn bị cái chết cho mình đi.
Tất cả bác sĩ và nhân viên y tá hoảng loạn bước ra truyền khí vào ống thở, ông bác sĩ trưởng khoa nhìn Tú Vy bằng vẻ mặt khá nghiêm trọng trước tình trạng của Tú Vy vừa đẩy vừa không ngừng hối thúc.
- Y tá Châu mau chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, y tá Trịnh xét nghiệm máu để truyền gấp.
Tất cả y tá đều phân đi làm nhiệm vụ của mình, chiếc giường từ từ đẩy vào phòng cấp cứu. Trường Niên định đi theo bị bác sĩ ngăn lại.
- Mời anh ở ngoài, là bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người không cần anh phải đe dọa.
Nghe bác sĩ nói hắn lùi lại, bác sĩ tiếp tục đẩy Tú Vy vào trong hắn đứng thần người nhìn gương mặt của Tú Vy cánh cửa dần dần đóng lại hắn nắm chặt tay mím môi lòng đầy chua xót.
" Tú Vy anh không cho phép em chết vì người đàn không khác, nếu có chết em cũng phải chết vì anh"..
Trong phòng phẫu thuật nồng nặc mùi thuốc pha lẫn mùi máu tanh xộc vào mũi, ai nấy đều cảm thấy khó chịu mang khẩu trang vào. Chiếc đèn phẫu thuật được bật lên, lòng ngực Tú Vy phập phồng ngày càng ít, nhịp tim trên máy yếu dần theo thời gian. Bác sĩ vừa đeo găng tay vừa nhìn vào máy đo lắc đầu, sắc mặt tệ hơn lúc trước.
Ở ngoài cửa không khí không khác gì bên trong Mộc Nhĩ và Hoắc Cẩm đã đến nhìn vào khung cửa kính nhỏ nhoi không nước mắt không kìm lại được. Mộc Nhĩ gục xuống nên nhà tay đấm liên tục vào người mình oán trách" Tất cả đều là lỗi của mình,..hưu". Hoắc Cẩm thấy lòng mình đau thắt khi gặp lại người mà mình yêu trong hoàn cảnh như thế này ôm lấy Mộc Nhĩ trấn an với giọng nói dịu dàng nồng ấm" Tú Vy sẽ không sao đâu, em đừng tự trách mình nữa bình tĩnh lại đi"" Mộc Nhĩ nhìn Hoắc Cẩm giàn giụa nước mắt" Làm sao em có thể bình tĩnh được tất cả là lỗi của em..huhu".
Từ khi Tú Vy vào phòng phẫu thuật Trường Niên như người mất hồn ngồi xuống ghế đối mặt vào cảnh cửa, ngón tay của hai bàn tay đan vào nhau cuối đầu ánh mắt đục ngầu trống rỗng với hàng ngàn suy nghĩ hiện ra trong đầu, thỉnh thoảng cắn môi ánh mắt lại chùn xuống đứng dậy lạnh nhạt lên tiếng.
- Không ai có lỗi trong chuyện này cả đó là lựa chọn của cô ấy, cô ấy chịu như vậy là đáng.
- Sao anh...Bốp
Mộc Nhĩ thất thần trước những lời nói vô cảm cay nghiệt của Trường Niên ngẩn đầu nhìn. Đặng Tâm từ xa hừng hừng bước lại cho hắn một bạt tai nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn, hai vai nhấp nhô hơi thở gấp gáp từng nói chữ chữ nặng nề.
- Sao anh lại nói ra những lời đó được chứ!
Hắn xoa má mình nhếch môi khinh bỉ nhổ máu từ trong khóe miệng ra, lạnh lùng lướt qua mặt Đặng Tâm, cô ấy định đuổi theo thì bị Hoắc Cẩm ngăn lại lắc đầu.
- Bây giờ cậu ấy là người đau khổ nhất, nói vậy cũng đúng thôi, là một người đàn ông làm sao có thể cam tâm nhìn người mình yêu hi sinh bản thân cứu người đàn ông khác trước mặt mình, hãy để cậu ấy bình tâm lại đã.
Đặng Tâm hình như đã thấu hiểu nổi lòng của hắn nhìn theo bóng lưng dần xa ngồi xuống ghế sầu não.
Khi quay lưng đi trái tim của hắn như vỡ vụn đau đớn tột cùng. Hắn dựa vào bức tường gần đó từ từ tụt xuống đất vò đầu không ngừng la hét nhưng không thành tiếng"Nếu người đó là anh em có dùng bản thân của mình để bảo vệ, hay là người em thực sự yêu là Hoành Kiêu, Tú Vy em hãy cho anh một lời giải thích đi. Hắn ôm đầu mình lặng lẽ cố gắng bình tâm lại bỗng phía xa xa nghe thấy tiếng của y tá có vẻ rất gấp gáp.
- Bệnh nhân bị viên đạn xuyên qua phổi, suy hô hấp cấp tình trạng không mấy khả quan, hiện tại bệnh viện đang thiếu nhóm máu AB, người nhà hãy đi xét nghiệm để truyền gấp nếu không e rằng sẽ không cứu được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.