Chương 131: Nhặt liêm sỉ lên đi
ihamata sensi
15/01/2020
Tú Vy ngồi thẫn thờ một lúc gạt đi mọi chuyện bật tivi lên để giải
tỏa những căng thẳng trong đầu. Càng xem tâm trạng càng tốt hơn thỉnh
thoảng cười ra nước mắt với những tình tiết vui nhộn từ bộ phim hài.
Trường Niên đã nấu ăn xong đứng lấp ló sau bức tường nhìn cô cười cũng
khẽ cười theo nhưng sao nước mắt lại tuôn ra, trong lòng cảm giác lo sợ
bất an cứ luôn phiên xoáy tròn trong trái tim nhỏ bé thoi thóp giữa một
không gian u tối.
Hắn xoay người dựa lưng vào bức tường nắm chặt gói thuốc trên tay trong đầu luôn luôn bị mấy câu nói uất hận giằng xé quẩn quanh" Cậu phải giết ả, cha ả đã giết cha của chúng ta, cậu phải trả thù...trả thù..." Đầu hắn như muốn nổ tung từ từ ngồi khụy hai tay liên tục đập mạnh vào nó cố nén phát ra tiếng động" Tại sao cứ phải bắt tôi lựa chọn? Tôi không muốn trả thù gì cả. Tôi muốn ở bên cạnh người con gái mà mình yêu...tự lựa chọn con đường cho mình chẳng lẽ khó như vậy sao?"Hẳn ngẩn đầu lên với đôi mắt đỏ ngầu như một người khốn cùng bị người khác chà đạp phẫn uất, tự suy diễn tự trấn an mình như một gã điên( nếu ai nhìn thấy bộ mặt này của hắn sẽ chạy khiếp vía cho mà xem còn đâu là danh hiệu soái ca hay là ông chồng quốc dân nữa đây)" Chỉ cần vài giờ nữa thôi sự dằn vặt này sẽ không còn nữa, trái tim...mình sẽ chết sẽ không còn đau nữa"
Thứ gì sẽ lấy lại con người lạnh lùng lịch lãm đặc biệt là vô liêm sỉ của hắn đây. Đương không còn ai có thể xua tan bóng tối điên dại trong người hắn ngoài giọng nói trầm ấm của Tú Vy.
- Trường Niên có phải anh đang ở sau bức tường không? Anh nấu ăn xong rồi sao không đưa em xuống ăn.
Hắn thoáng chốc giật mình đôi mắt lim dim đột ngột mở to màu mắt xanh đã trở lại với nụ cười hạnh phúc" Tại sao mình lại đau buồn chứ, mình đang ở bên cạnh cô ấy mà" Hắn gạt những giọt nước mắt vô dụng đứng dậy khởi động cơ mặt cho tươi tắn ló mặt ra bức tường như một đứa trẻ chơi trốn tìm và bị phát hiện.
- Anh nấp ở đây để xem em có cảm nhận được anh không? Ai ngờ em cảm giác được anh đang ở đây?
- Anh lại bày trò con nít rồi, có ai trốn mà ló chân ra không?
Hai má cô phồng lên phúc phính nhìn hắn bây giờ hắn mới thấy mình quá sơ ý gãi đầu cười gượng.
- Anh đúng là giấu đầu lòi đuôi mà..ha.ha..
- Anh mà chơi trốn tìm với hai bảo bối tinh ngịch của em chỉ có tìm thôi chứ không có cơ hội trốn.
Nói đến đây vẻ mặt tươi vui bỗng xịu xuống buồn bã.
- Nhắc mới nhớ đã lâu em không được gặp chúng rồi, em rất nhớ.
Nhìn cô buồn hắn cũng cảm thấy đau, hắn muốn làm cô vui vào ngày hôm này nhưng điều này hơi khó, khi cô đang trong tình trạng này không thể gặp chúng được. Hắn bước tới ôm lấy cổ Tú Vy âu yếm.
- Em đừng buồn anh sẽ tìm cách để em gặp chúng.
- Cách gì chứ, em không thể gặp chúng trong tình trạng này được.
Trường Niên chống cằm suy nghĩ hớn hở lên tiếng.
- Anh có cách rồi, Hai nhà gần nhau mà anh sẽ để em ngồi ở ban công, còn anh sẽ đến nhà em chơi với chúng ngoài vườn em ở trên có thể nhìn rõ chúng mồn một nhìn chúng vui đùa em thấy cách này của anh có được không?
Sau khi nghe cách của hắn cô càng thêm hạnh phúc gật đầu đồng ý.
- Nhưng trước tiên chúng ta phải lắp đầy cái bụng đã.
Hắn hôn vào tóc rồi đến hóp cổ của cô, buông tay ra đi về phía trước, bòng cô lên nhẹ nhàng, lần này hắn không đặt cô trên xe lăn mà trực tiếp bòng vào nhà bếp hắn muốn mình là tất cả mọi chuyện có thể làm khi ở bên cô gái này.
Thiên Vũ chịu tránh nhiệm đưa đón Tiểu Khang và Tiểu An đi học. Dù anh có bận tìm kiếm người mình yêu đã bị đánh rơi nhưng không quên đón chúng đúng giờ. Lần này anh đến sớm hơn đứng đợi trước cửa hai tay nhịp nhịp trên vô lăng, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại tận hưởng bài nhạc mà mình yêu thích.
" Reng...reng...reng.."
Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên lớp trở nên ồn ào, không thể nào thiếu những lời nói nhí nhố khiến người khác phải bực bội của Tiểu Khang.
- Tuệ Lâm...cô giáo nói chúng ta sẽ học chung đấy...chừng nào chúng ta sẽ học...mấy giờ...tại nhà mình hay nhà cậu?..
Tuệ Lâm bỏ sách vở vào trong vẫn không yên với màn tra tấn lỗ tai. Bực dọc bỏ mạnh lạnh lung mang cặp bỏ đi, Tiểu Khang lẽo đẽo theo sau, đi vòng quanh tiếp tục nói.
- Chiều nay 3h nha...tại nhà mình....hay bây giờ đi luôn đi...cậu của mình đang ở ngoài cổng đấy...hay cậu đi nhờ để biết nhà lần sau còn biết đường mà đến.
Tuệ Lâm đột ngột đứng lại quay lưng hét to vào mặt nó.
-Cậu nhặt liêm sỉ lên dùm tôi được không? Đã bảo hôm nay tôi không rãnh mà sao cứ mặt dày nói hoài...đúng là cha nào con nấy không còn chút sỉ diện nào.
Bị Tuệ Lâm cho một trận nó đứng đơ người với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc ôm lấy hai má đỏ ửng của mình thỏ thẻ" Đây có phải cảm giác cãi nhau với bạn gái không? Hạnh phúc quá đi, mình muốn bị chửi nữa quá.
' Au..Au.."
Hắn xoay người dựa lưng vào bức tường nắm chặt gói thuốc trên tay trong đầu luôn luôn bị mấy câu nói uất hận giằng xé quẩn quanh" Cậu phải giết ả, cha ả đã giết cha của chúng ta, cậu phải trả thù...trả thù..." Đầu hắn như muốn nổ tung từ từ ngồi khụy hai tay liên tục đập mạnh vào nó cố nén phát ra tiếng động" Tại sao cứ phải bắt tôi lựa chọn? Tôi không muốn trả thù gì cả. Tôi muốn ở bên cạnh người con gái mà mình yêu...tự lựa chọn con đường cho mình chẳng lẽ khó như vậy sao?"Hẳn ngẩn đầu lên với đôi mắt đỏ ngầu như một người khốn cùng bị người khác chà đạp phẫn uất, tự suy diễn tự trấn an mình như một gã điên( nếu ai nhìn thấy bộ mặt này của hắn sẽ chạy khiếp vía cho mà xem còn đâu là danh hiệu soái ca hay là ông chồng quốc dân nữa đây)" Chỉ cần vài giờ nữa thôi sự dằn vặt này sẽ không còn nữa, trái tim...mình sẽ chết sẽ không còn đau nữa"
Thứ gì sẽ lấy lại con người lạnh lùng lịch lãm đặc biệt là vô liêm sỉ của hắn đây. Đương không còn ai có thể xua tan bóng tối điên dại trong người hắn ngoài giọng nói trầm ấm của Tú Vy.
- Trường Niên có phải anh đang ở sau bức tường không? Anh nấu ăn xong rồi sao không đưa em xuống ăn.
Hắn thoáng chốc giật mình đôi mắt lim dim đột ngột mở to màu mắt xanh đã trở lại với nụ cười hạnh phúc" Tại sao mình lại đau buồn chứ, mình đang ở bên cạnh cô ấy mà" Hắn gạt những giọt nước mắt vô dụng đứng dậy khởi động cơ mặt cho tươi tắn ló mặt ra bức tường như một đứa trẻ chơi trốn tìm và bị phát hiện.
- Anh nấp ở đây để xem em có cảm nhận được anh không? Ai ngờ em cảm giác được anh đang ở đây?
- Anh lại bày trò con nít rồi, có ai trốn mà ló chân ra không?
Hai má cô phồng lên phúc phính nhìn hắn bây giờ hắn mới thấy mình quá sơ ý gãi đầu cười gượng.
- Anh đúng là giấu đầu lòi đuôi mà..ha.ha..
- Anh mà chơi trốn tìm với hai bảo bối tinh ngịch của em chỉ có tìm thôi chứ không có cơ hội trốn.
Nói đến đây vẻ mặt tươi vui bỗng xịu xuống buồn bã.
- Nhắc mới nhớ đã lâu em không được gặp chúng rồi, em rất nhớ.
Nhìn cô buồn hắn cũng cảm thấy đau, hắn muốn làm cô vui vào ngày hôm này nhưng điều này hơi khó, khi cô đang trong tình trạng này không thể gặp chúng được. Hắn bước tới ôm lấy cổ Tú Vy âu yếm.
- Em đừng buồn anh sẽ tìm cách để em gặp chúng.
- Cách gì chứ, em không thể gặp chúng trong tình trạng này được.
Trường Niên chống cằm suy nghĩ hớn hở lên tiếng.
- Anh có cách rồi, Hai nhà gần nhau mà anh sẽ để em ngồi ở ban công, còn anh sẽ đến nhà em chơi với chúng ngoài vườn em ở trên có thể nhìn rõ chúng mồn một nhìn chúng vui đùa em thấy cách này của anh có được không?
Sau khi nghe cách của hắn cô càng thêm hạnh phúc gật đầu đồng ý.
- Nhưng trước tiên chúng ta phải lắp đầy cái bụng đã.
Hắn hôn vào tóc rồi đến hóp cổ của cô, buông tay ra đi về phía trước, bòng cô lên nhẹ nhàng, lần này hắn không đặt cô trên xe lăn mà trực tiếp bòng vào nhà bếp hắn muốn mình là tất cả mọi chuyện có thể làm khi ở bên cô gái này.
Thiên Vũ chịu tránh nhiệm đưa đón Tiểu Khang và Tiểu An đi học. Dù anh có bận tìm kiếm người mình yêu đã bị đánh rơi nhưng không quên đón chúng đúng giờ. Lần này anh đến sớm hơn đứng đợi trước cửa hai tay nhịp nhịp trên vô lăng, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại tận hưởng bài nhạc mà mình yêu thích.
" Reng...reng...reng.."
Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên lớp trở nên ồn ào, không thể nào thiếu những lời nói nhí nhố khiến người khác phải bực bội của Tiểu Khang.
- Tuệ Lâm...cô giáo nói chúng ta sẽ học chung đấy...chừng nào chúng ta sẽ học...mấy giờ...tại nhà mình hay nhà cậu?..
Tuệ Lâm bỏ sách vở vào trong vẫn không yên với màn tra tấn lỗ tai. Bực dọc bỏ mạnh lạnh lung mang cặp bỏ đi, Tiểu Khang lẽo đẽo theo sau, đi vòng quanh tiếp tục nói.
- Chiều nay 3h nha...tại nhà mình....hay bây giờ đi luôn đi...cậu của mình đang ở ngoài cổng đấy...hay cậu đi nhờ để biết nhà lần sau còn biết đường mà đến.
Tuệ Lâm đột ngột đứng lại quay lưng hét to vào mặt nó.
-Cậu nhặt liêm sỉ lên dùm tôi được không? Đã bảo hôm nay tôi không rãnh mà sao cứ mặt dày nói hoài...đúng là cha nào con nấy không còn chút sỉ diện nào.
Bị Tuệ Lâm cho một trận nó đứng đơ người với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc ôm lấy hai má đỏ ửng của mình thỏ thẻ" Đây có phải cảm giác cãi nhau với bạn gái không? Hạnh phúc quá đi, mình muốn bị chửi nữa quá.
' Au..Au.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.