Chương 256: Phiền phức
ihamata sensi
20/04/2020
"Em khô chưa, trời sững mưa rồi anh đưa em về"
Lăng Thần tắm xong bước ra, An Lạc thoáng chốc giật mình giấu bì thuốc trong dưới nệm.
Cô thở dài, đứng dậy, đưa ly nước đưa trước mặt anh,cười nói: "Uống tí trà gừng cho ấm bụng".
Anh vui vẻ đón nhận: "Cảm ơn, em uống chưa nhìn mặt em hơi nhợt nhạt đấy"
" Em uống rồi, anh uống đi" Cô vội đẩy ly nước kề môi anh.
Tự nhiên hành động của cô có chút lạ, anh định hỏi nhưng ngại nên thôi. Ly nước chúc nhẹ, tuôn trào trong khoang miệng, gờn gợn ở cổ họng.
"Hà...trà gừng đúng ngon"
Chiếc ly đặt nhẹ xuống bàn, cô yên tâm phần nào chuẩn bị tinh thần. Chiếc khăn tắm nới lỏng, chờ đợi.
Đã vài phút trôi qua, cô vẫn chưa thấy dấu hiệu khó chịu từ anh. Bây giờ mà hỏi sẽ bị nghi ngờ tiếp tục chờ thêm.
"An Lạc...em có thấy nóng không?"
Tự nhiên anh thấy nóng, mặt cô vui hẳn lên liếc nhìn xung quanh: "Đâu có nóng đâu"
"À...vậy chúng ta về thôi"
Anh đứng lên, mặc áo khoác vào, thấy cô vẫn không hồi âm quay lại hỏi.
"Sao em còn chưa thay đồ nữa"
"Anh không có cảm giác khao khát sao?"
"Không, chỉ thấy hơi nóng, chắc ai đó cố tình bỏ xuân dược vào ly nước định chơi em với anh đây mà"
Gương mặt đầy thản nhiên của anh khi biết trong nước có xuân dược, càng khiến cô khó hiểu, bối rối, vờ như mình cũng là người bị hại.
"Xuân...xuân dược trong nước...nhưng sao"
"Không sao, cũng may anh miễn dịch với mấy loại thuốc gây kích dục. Chỉ cần uống thêm nước là hết ngay. Em không phải lo"
Nụ cười của anh thật ngây ngô, vậy là mọi công sức uổng phí. Cô đành chờ dịp sau ủ rũ vào trong thay đồ.
Anh đứng nhìn theo khẽ cười: "Anh có uống đâu mà khao khát chứ"
Trong lúc buồn miệng, Trường Niên đã kể cho anh nghe kế hoạch của chị em An Lạc. Để tránh xảy ra chuyện khiến cô phải khó xử, nên khi bước vào tắm, anh đã uống thuốc giải.
Anh không muốn phải sử dụng cách này mới thuyết phục được gia đình hai bên. Là một người đàn ông, anh phải thực sự bản lĩnh đứng ra bảo vệ cô, trước mọi rào cản.
Khó khăn lắm hai người mới có thêm một cơ hội nung nóng tình cảm, anh lại bỏ lỡ. Là một người đàn ông tốt, phải giữ gìn trong sạch cho người mình yêu đến khi hôn nhân.
Giữa thành phố phồn hoa tấp nập, bên cạnh đó là góc khuất lặng yên của một góc phố.
Sau khi Trường Niên và Tú Vy kết hôn, tổ chức chẳng có việc gì làm. Đặng Tâm quyết định mở cửa hàng thức ăn nhanh.
Lực lượng nhân viên vô cùng hùng hậu, từ tổ chức theo cô đến để phục vụ kiếm thêm niềm vui.
"Thanh Trà, lau hết tất cả các bàn, Mỹ Lam, trang trí bàn ghế"
Đặng Tâm khoác trên người một bộ vest đen, ánh mắt sắc lạnh ra dáng một bà chủ.
Từ ngày quán mở cửa, khách ra vào nườm nượp thu nhập khá ổn định. Đôi tay dùng bắn súng giết người nay lại cầm chảo nấu ăn.
Hành động nhịp nhàng đảo đều thức ăn lên xuống.
Ngoài đường đoàn binh của Tiểu Anh đi thu tiền bảo kê bất chợt dừng lại. Tên đàn em đi bên cạnh cậu nhìn vào trong thản thốt.
"Đại Ca, chị dâu kìa"
"Chị dâu cái gì chứ, cọp dữ" Cậu nhíu mày, tỏ ra khó chịu.
Tên đàn em nhìn hai bờ bá đỏ ửng của cậu phì cười: "Bình thường mà bờ má đỏ chưa kìa"
"Đỏ do trời nắng thôi, đi vào nghỉ ngơi một lát"
Cậu bỏ đi vào trong, bọn họ ở lại một lát cười tủm tỉm.
"Thích rồi còn ngại"
Nàng ở trong bếp bận bịu với đồ ăn, vừa mới lau nhẹ vòm trán nhân viên chạy tới.
"Tam Nương, có nhóm người nằng nặc đòi cô tiếp"
Nghe có người ngang nhiên vào quán đòi bà chủ phải phục vụ. Nàng cởi tạp dề nhét súng ở sau lưng.
"Thì ra là ngươi, muốn phá thì đi về"
Nhìn thấy Tiểu Anh máu nóng trong người nàng nổi lên. Ai đó gác chân lên nhau, đôi mắt không ngừng khiêu khích.
"Khách đến nãy giờ mà không có nổi tách trà, bàn thì ẩm ướt. Chủ sao quán vậy mà, đều gây cho tôi cảm giác khó chịu"
Bọn đàn em vẫn chưa quên chuyện lúc nãy nói theo.
"Quán của chị dâu không sạch chút nào, chỉ có lòng thành của tụi em và Đại Ca mới sạch thôi"
"Xin lỗi hôm nay quán tôi nghỉ bán"
Nàng ngoắc tay, gọi lớn: "Mấy em, dọn rác dẹp, đi quẩy nào?"
Cái ngoắc tay vừa kết thúc, ba cô gái thân hình nuột nà bước ra cùng với cây chổi vác trên vai.
"Tam Nương có cần băm nhuyễn dễ tái chế không"
"Tùy các em"
"Xẹt...uiza...từ từ...đại ca chạy mau"
Lăng Thần tắm xong bước ra, An Lạc thoáng chốc giật mình giấu bì thuốc trong dưới nệm.
Cô thở dài, đứng dậy, đưa ly nước đưa trước mặt anh,cười nói: "Uống tí trà gừng cho ấm bụng".
Anh vui vẻ đón nhận: "Cảm ơn, em uống chưa nhìn mặt em hơi nhợt nhạt đấy"
" Em uống rồi, anh uống đi" Cô vội đẩy ly nước kề môi anh.
Tự nhiên hành động của cô có chút lạ, anh định hỏi nhưng ngại nên thôi. Ly nước chúc nhẹ, tuôn trào trong khoang miệng, gờn gợn ở cổ họng.
"Hà...trà gừng đúng ngon"
Chiếc ly đặt nhẹ xuống bàn, cô yên tâm phần nào chuẩn bị tinh thần. Chiếc khăn tắm nới lỏng, chờ đợi.
Đã vài phút trôi qua, cô vẫn chưa thấy dấu hiệu khó chịu từ anh. Bây giờ mà hỏi sẽ bị nghi ngờ tiếp tục chờ thêm.
"An Lạc...em có thấy nóng không?"
Tự nhiên anh thấy nóng, mặt cô vui hẳn lên liếc nhìn xung quanh: "Đâu có nóng đâu"
"À...vậy chúng ta về thôi"
Anh đứng lên, mặc áo khoác vào, thấy cô vẫn không hồi âm quay lại hỏi.
"Sao em còn chưa thay đồ nữa"
"Anh không có cảm giác khao khát sao?"
"Không, chỉ thấy hơi nóng, chắc ai đó cố tình bỏ xuân dược vào ly nước định chơi em với anh đây mà"
Gương mặt đầy thản nhiên của anh khi biết trong nước có xuân dược, càng khiến cô khó hiểu, bối rối, vờ như mình cũng là người bị hại.
"Xuân...xuân dược trong nước...nhưng sao"
"Không sao, cũng may anh miễn dịch với mấy loại thuốc gây kích dục. Chỉ cần uống thêm nước là hết ngay. Em không phải lo"
Nụ cười của anh thật ngây ngô, vậy là mọi công sức uổng phí. Cô đành chờ dịp sau ủ rũ vào trong thay đồ.
Anh đứng nhìn theo khẽ cười: "Anh có uống đâu mà khao khát chứ"
Trong lúc buồn miệng, Trường Niên đã kể cho anh nghe kế hoạch của chị em An Lạc. Để tránh xảy ra chuyện khiến cô phải khó xử, nên khi bước vào tắm, anh đã uống thuốc giải.
Anh không muốn phải sử dụng cách này mới thuyết phục được gia đình hai bên. Là một người đàn ông, anh phải thực sự bản lĩnh đứng ra bảo vệ cô, trước mọi rào cản.
Khó khăn lắm hai người mới có thêm một cơ hội nung nóng tình cảm, anh lại bỏ lỡ. Là một người đàn ông tốt, phải giữ gìn trong sạch cho người mình yêu đến khi hôn nhân.
Giữa thành phố phồn hoa tấp nập, bên cạnh đó là góc khuất lặng yên của một góc phố.
Sau khi Trường Niên và Tú Vy kết hôn, tổ chức chẳng có việc gì làm. Đặng Tâm quyết định mở cửa hàng thức ăn nhanh.
Lực lượng nhân viên vô cùng hùng hậu, từ tổ chức theo cô đến để phục vụ kiếm thêm niềm vui.
"Thanh Trà, lau hết tất cả các bàn, Mỹ Lam, trang trí bàn ghế"
Đặng Tâm khoác trên người một bộ vest đen, ánh mắt sắc lạnh ra dáng một bà chủ.
Từ ngày quán mở cửa, khách ra vào nườm nượp thu nhập khá ổn định. Đôi tay dùng bắn súng giết người nay lại cầm chảo nấu ăn.
Hành động nhịp nhàng đảo đều thức ăn lên xuống.
Ngoài đường đoàn binh của Tiểu Anh đi thu tiền bảo kê bất chợt dừng lại. Tên đàn em đi bên cạnh cậu nhìn vào trong thản thốt.
"Đại Ca, chị dâu kìa"
"Chị dâu cái gì chứ, cọp dữ" Cậu nhíu mày, tỏ ra khó chịu.
Tên đàn em nhìn hai bờ bá đỏ ửng của cậu phì cười: "Bình thường mà bờ má đỏ chưa kìa"
"Đỏ do trời nắng thôi, đi vào nghỉ ngơi một lát"
Cậu bỏ đi vào trong, bọn họ ở lại một lát cười tủm tỉm.
"Thích rồi còn ngại"
Nàng ở trong bếp bận bịu với đồ ăn, vừa mới lau nhẹ vòm trán nhân viên chạy tới.
"Tam Nương, có nhóm người nằng nặc đòi cô tiếp"
Nghe có người ngang nhiên vào quán đòi bà chủ phải phục vụ. Nàng cởi tạp dề nhét súng ở sau lưng.
"Thì ra là ngươi, muốn phá thì đi về"
Nhìn thấy Tiểu Anh máu nóng trong người nàng nổi lên. Ai đó gác chân lên nhau, đôi mắt không ngừng khiêu khích.
"Khách đến nãy giờ mà không có nổi tách trà, bàn thì ẩm ướt. Chủ sao quán vậy mà, đều gây cho tôi cảm giác khó chịu"
Bọn đàn em vẫn chưa quên chuyện lúc nãy nói theo.
"Quán của chị dâu không sạch chút nào, chỉ có lòng thành của tụi em và Đại Ca mới sạch thôi"
"Xin lỗi hôm nay quán tôi nghỉ bán"
Nàng ngoắc tay, gọi lớn: "Mấy em, dọn rác dẹp, đi quẩy nào?"
Cái ngoắc tay vừa kết thúc, ba cô gái thân hình nuột nà bước ra cùng với cây chổi vác trên vai.
"Tam Nương có cần băm nhuyễn dễ tái chế không"
"Tùy các em"
"Xẹt...uiza...từ từ...đại ca chạy mau"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.