Chương 249: Tìm được anh
ihamata sensi
11/04/2020
Sau mấy tiếng bay cuối cùng cô đã đặt chân đến nước Pháp. Làm thủ tục nhập
cảnh xong cô đứng bên lề đường chờ người nhà Trường Niên đến đón.
Khí trời ở đây rất lạnh còn có tuyết rơi làm chắn tầm nhìn. Cô chẳng thích tuyết chút nào vì nó mang màu trắng tan thương. Và cảm giác lạnh tê buốt da thịt và cả trái tim.
Đứng đó một lát không có gì làm cô phà hơi tạo màn khói mỉm cười thích thú. Tuyết trắng bám lên vai tan chảy thành nước len lỏi thấm vào da cô thoáng chốc rùng mình nép trong tán cây.
Thật trớ trêu những gì cô thấy toàn hình ảnh cặp đôi yêu nhau nắm tay, chà sát sưởi ấm cho nhau mà lòng nghẹn lại.
Nếu không có chuyện đó xảy ra cô sẽ không khổ sở đi tìm tình yêu nơi đất khách.
Tiếp tục chờ một lát chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt. Một cô gái tóc xõa ngang vai, nổi bật với hình xăm đóm lửa trên hóp cổ.
Cô ấy dừng lại, nắm lấy valy của cô, phong thái lạnh lùng liếc nhìn xung quanh: "Đi thôi"
Nhìn những hành động luôn đề cao cảnh giác của người này khiến cô hoang mang cứ như nguy hiểm đang rình rập.
Cô cũng liếc nhìn xung quanh không thấy gì bất thường nhẹ nhàng bước theo sau ngồi vào ghế. Cô gái đó vẫn không nói gì, ngoài trời lạnh mà không khí trong xe u ám.
Cô có chút lo lắng ngần ngại hỏi: "Cô có phải là người của Lão Nương Bạch Xuân Đa"
Cô đang chờ câu trả lời nhưng chẳng thấy hồi âm, thấy hơi thiếu tôn trọng nhưng thân phận ở nhờ đành chịu.
"Vèo....a"
Chưa chuẩn bị ngồi vững xe duy chuyển khiến cô một phen hú vía mắt tái ngắt không còn chút máu. Chỉ trong giây lát mới định thần ngồi lên ghế thì xe thắng gấp khiến cô nhào tới trước.
Chắc đây là lần cuối cùng cô đi xe, bước xuống đầu quay mồng mồng dựa vào ô tô không thể nào bước đi.
Thuộc hạ của bà Bạch bước xuống một tay vác cô lên vai một tay xách vali kéo vào trong.
Căn biệt thự nguy nga nằm giữa bờ hồ rộng lớn như một hòn đảo thu nhỏ. Dù trong trạng thái mê man nhưng cô vẫn cảm nhận được căn biệt thự rộng đến mức nào đi hoài mà chẳng tới.
Cô ấy dừng lại một tia đỏ quét ngang mặt cánh cửa tự động mở ra. Nội thất bên trong còn khủng hơn bên ngoài. Những ánh đèn pha lê lấp lánh một khoảng không gian rộng lớn.
Mỗi người đều có hình xăm ở hóp cổ và đều mặt lạnh như nhau. Đi qua lại không chào hỏi hay nói với nhau lời nào cứ như người máy.
Đúng là nhà của bà Trùm hắc đạo có khác đến nỗi kim cương đính ngoài những khẩu súng có sức bắn khủng.
Cô được cô ấy đặt vào trong căn phòng lớn phong cách trang trí không quá cầu kỳ. Một màu vàng dịu nhìn ra xa là những con sóng tĩnh lặng đìu hiu của hồ nước.
Nằm một chút cô thấy khỏe hơn nhiều ngồi dậy dọn đồ vào tủ. Cánh cửa mở ra, bà Bạch bước vào lấy đồ trên tay cô đặt vào tủ.
Bà kéo cô ngồi xuống giường cười dịu: "Cứ để đó người giúp việc sẽ làm"
"Mấy việc này con làm được, ở nhờ đã tốt lắm rồi"
Bà nhìn cô thở dài lấy đống giấy tờ đặt lên giường: "Đây là danh sách tất cả khách nhập cảnh đến đây"
Cô cầm lên nhìn xem một tờ nhưng không có ai tên Vũ. Khách nhập cảnh quá nhiều khoảng hơn một ngàn người chắc kiểm tra hơi lâu.
Công việc này chỉ có một mình cô biết làm, không ai biết tên người cô cần tìm. Vì bí mật riêng tư ngại nói ra bà cũng chẳng hỏi làm gì bước ra ngoài.
Cô đành phải thử độ may mắn của mình nhắm mắt chọn đại một tên biết đâu tìm được thì sao?
Nhìn tờ giấy gương mặt hạnh phúc, khóe môi mỉm cười.
"Vũ Lăng Thần, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi"
Khí trời ở đây rất lạnh còn có tuyết rơi làm chắn tầm nhìn. Cô chẳng thích tuyết chút nào vì nó mang màu trắng tan thương. Và cảm giác lạnh tê buốt da thịt và cả trái tim.
Đứng đó một lát không có gì làm cô phà hơi tạo màn khói mỉm cười thích thú. Tuyết trắng bám lên vai tan chảy thành nước len lỏi thấm vào da cô thoáng chốc rùng mình nép trong tán cây.
Thật trớ trêu những gì cô thấy toàn hình ảnh cặp đôi yêu nhau nắm tay, chà sát sưởi ấm cho nhau mà lòng nghẹn lại.
Nếu không có chuyện đó xảy ra cô sẽ không khổ sở đi tìm tình yêu nơi đất khách.
Tiếp tục chờ một lát chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt. Một cô gái tóc xõa ngang vai, nổi bật với hình xăm đóm lửa trên hóp cổ.
Cô ấy dừng lại, nắm lấy valy của cô, phong thái lạnh lùng liếc nhìn xung quanh: "Đi thôi"
Nhìn những hành động luôn đề cao cảnh giác của người này khiến cô hoang mang cứ như nguy hiểm đang rình rập.
Cô cũng liếc nhìn xung quanh không thấy gì bất thường nhẹ nhàng bước theo sau ngồi vào ghế. Cô gái đó vẫn không nói gì, ngoài trời lạnh mà không khí trong xe u ám.
Cô có chút lo lắng ngần ngại hỏi: "Cô có phải là người của Lão Nương Bạch Xuân Đa"
Cô đang chờ câu trả lời nhưng chẳng thấy hồi âm, thấy hơi thiếu tôn trọng nhưng thân phận ở nhờ đành chịu.
"Vèo....a"
Chưa chuẩn bị ngồi vững xe duy chuyển khiến cô một phen hú vía mắt tái ngắt không còn chút máu. Chỉ trong giây lát mới định thần ngồi lên ghế thì xe thắng gấp khiến cô nhào tới trước.
Chắc đây là lần cuối cùng cô đi xe, bước xuống đầu quay mồng mồng dựa vào ô tô không thể nào bước đi.
Thuộc hạ của bà Bạch bước xuống một tay vác cô lên vai một tay xách vali kéo vào trong.
Căn biệt thự nguy nga nằm giữa bờ hồ rộng lớn như một hòn đảo thu nhỏ. Dù trong trạng thái mê man nhưng cô vẫn cảm nhận được căn biệt thự rộng đến mức nào đi hoài mà chẳng tới.
Cô ấy dừng lại một tia đỏ quét ngang mặt cánh cửa tự động mở ra. Nội thất bên trong còn khủng hơn bên ngoài. Những ánh đèn pha lê lấp lánh một khoảng không gian rộng lớn.
Mỗi người đều có hình xăm ở hóp cổ và đều mặt lạnh như nhau. Đi qua lại không chào hỏi hay nói với nhau lời nào cứ như người máy.
Đúng là nhà của bà Trùm hắc đạo có khác đến nỗi kim cương đính ngoài những khẩu súng có sức bắn khủng.
Cô được cô ấy đặt vào trong căn phòng lớn phong cách trang trí không quá cầu kỳ. Một màu vàng dịu nhìn ra xa là những con sóng tĩnh lặng đìu hiu của hồ nước.
Nằm một chút cô thấy khỏe hơn nhiều ngồi dậy dọn đồ vào tủ. Cánh cửa mở ra, bà Bạch bước vào lấy đồ trên tay cô đặt vào tủ.
Bà kéo cô ngồi xuống giường cười dịu: "Cứ để đó người giúp việc sẽ làm"
"Mấy việc này con làm được, ở nhờ đã tốt lắm rồi"
Bà nhìn cô thở dài lấy đống giấy tờ đặt lên giường: "Đây là danh sách tất cả khách nhập cảnh đến đây"
Cô cầm lên nhìn xem một tờ nhưng không có ai tên Vũ. Khách nhập cảnh quá nhiều khoảng hơn một ngàn người chắc kiểm tra hơi lâu.
Công việc này chỉ có một mình cô biết làm, không ai biết tên người cô cần tìm. Vì bí mật riêng tư ngại nói ra bà cũng chẳng hỏi làm gì bước ra ngoài.
Cô đành phải thử độ may mắn của mình nhắm mắt chọn đại một tên biết đâu tìm được thì sao?
Nhìn tờ giấy gương mặt hạnh phúc, khóe môi mỉm cười.
"Vũ Lăng Thần, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.