Chương 14: TAI NẠN
Băng Tuyết Cô Đơn
10/09/2013
CHƯƠNG 14: TAI NẠN
Nó bị cú đẩy đó làm cho bất ngờ, mắt trợn trắng không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đau, đau lắm tim nó như bị ai cắt hang ngàn nhát dao vào tim.
Đây là lần thứ hai rồi lần thứ hai vì con đàn bà kia đối xử với nó như vậy. trong mắt hắn thật ra xem và Gia Tuệ rốt cuộc ai quan trọng hơn ai.
Hắn nhìn Tuệ ánh mắt thương xót, cô đã bị Thiên Thiên ức hiếp quá nhiều.
Hắn đỡ Tuệ lên nhìn cô ái náy vô cùng.
_” Em không sao chứ?”. Hắn nhỏ giọng hỏi. khiến nó bị nhức tai ê ốc.
_” Em không sao”. Trong ánh mắt cô ta lộ rõ nét cười.
Hắn kéo tuệ về phía sau lưng mình ra sức bảo vệ như một bào bối đáng giá.
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt như nhìn một kẻ xa lạ.
_” Hãy dừng lại tất cả lại đi. Bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi”. giọng hắn không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ làm cho nó biết hắn đang rất tức giận.
Nó tuy lúc đầu có hơi không vui nhưng nhanh sau đó đã lấy lại vẻ bình tỉnh nhìn hắn nghiên đầu qua bên phải cười nhạt.
_” Nhưng tôi thì chưa đủ. Làm sao bây giờ?”. Nó khiêu khích .
Còn Tuệ thì vui thầm trong lòng kì này con Thiên Thiên chết chắc. tôi xem cô có thể làm bà Hoàng được bao lâu?.
Hắn nhìn nó không thể tin nổi.
_” Tại sao càng ngày cô càng ngang ngược như vậy?. thật sự không xem air a gì sao?”. Nó không còn là người vợ dễ thương trong người hắn. thay vào đó là một con người ích kỉ không xem ai ra gì?.
Nó thoáng một tia buồn khi nghe hắn gọi nó là cô. Tức là hắn không còn xem nó là vợ rồi.
Nó cười khinh lắc đầu vẻ bối rối.
_” Hơi iiiiiii”. Nó thở dài.
_” Biết sao bây giờ, bản chất trước giờ của tôi là như vậy rồi. thích đánh hồ ly tinh. Muốn gác kiếm lắm nhưng không được”/ nó ngập ngừng tiến về phía hắn.
_” Lòng không cho”. Lời nói của nó tuy nhỏ nhẹ vô cùng nhưng ai cũng có thể thấy được có sự uy hiếp trong đó.
_” Từ nay tôi cấm cô không được đụng tới Gia Tuệ, bằng không……?”. Hắn không thể nói tiếp những lời cuối cùng.
_” Bằng không anh sẽ ly hôn với tôi hay là đuổi tôi ra khỏi nhà rước cô bé Gia Tuệ yếu đuối của anh về nhà thay thế vị trí trên chiếc giường rộng lớn của anh”. Nó khinh bỉ nói.
_” Em……….”. hắn không nói nên lời.
Tuệ trong lòng vui không tả nổi nhưng phải diễn đã chứ.
Cô ta mắt ươn ướt_” Tôi không có ý gì cả?. cô đừng nói như vậy những lời nói đó sẽ làm Minh Khang đau lòng lắm đó”. Cô ta định tiến tới nắm tay nó thì.
Hắn bỗng nhiên kéo tay cô ta lại .
_” Không cần nhiều lời làm gì đi thôi”.
Hắn kéo Tuệ đi trước mặt nó. Còn Tuệ thì quay lại tặng cho nó một nụ hôn gió chào tạm biệt .
Nó đứng chết trân tại chỗ nhìn 2 người đi khuất. miệng nhếch lên một nụ cười cay độc.
Lấy điện thoại ra lưu tất cả những đoạn ghi âm lại.
Nó bấm số điện thoại gọi cho quản lý Quan.
Sau 2 hồi chuông ông ta nhanh chống bắt máy.
_” Xong chưa?”. Giọng nói
nó lạnh như băng làm cho người khác phải ớn lạnh.
_” Dạ thưa cô chủ đã xong rồi”. không biết cô chủ có chuyện gì mà muốn mình điều tra lịch trình làm việc của Huỳnh tổng kĩ như vậy?. ông thầm nghĩ.
_” Được rồi đem qua cho tôi ngay”. Nó mệt mỏi khẽ nhăn mặt.
_” Dạ tôi đem tới ngay”.
_” ừ”. Nó cúp máy tức khắc. lòng nó bây giờ trống rỗng vô cùng. Nó không biết tại sao bây giờ nó mệt mỏi như vậy?.
Quản lý quan đưatạp hồ sơ cho nó.
_” Đây là hồ sơ cô chủ cần tìm”. Ông khẽ lướt nhìn gương mặt nó. Nhưng ông chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng thấu xương của nó. Đang nhìn bộ hồ sơ trên tay.
_” Tôi về công ty trước”. nói rồi ông leo lên xe chạy đi.
Nó cầm tấm danh thiếp của huỳnh Nhân trên tay khẽ cười.
_” reng reng ”
_“a lô “ giọng nói một người con trai vang lên.
Nó mỉm cười _“ xin chào tổng giám đốc Huỳnh “ giọng nói nhẹ nhàng bình thản.
Anh chợt khựng lại sờ điện thoại này hình như của Thiên Thiên.
_“Em là Thiên Thiên phải không ? “. anh có chút bất ngờ.
Nó ohh tiếng “ anh vẫn còn nhớ tôi sao ? Huỳnh tổng “Nó cười xem ra cách này không tệ.
_” Không biết em gọi cho anh có chuyện gì không?”. Anh thật sự vui mừng đây là lần đầu tiên nó gọi điện cho anh.
_” Tôi muốn gặp anh nói rõ một số chuyện”. nó thẳng thắng nói.
Anh mừng còn không kịp_” được được mấy giờ gặp em nói đi?”.
_” Ngay bây giờ”. Giọng nói ra lệnh không được phép không nghe theo.
_” Em gửi địa chỉ qua cho anh nha”.
_” Ừ”. Nó nói xong không đợi anh trả lời cúp máy ngay lập tức. nhắn địa điểm qua cho anh.
Nó đi thẳng ra quán café mà nó hẹn.
……………………
_” Em chờ anh có lâu không?”. Nó vừa nhắn qua là anh chạy tới ngay dù không biết có tể hay không?.
Nó lạnh lùng_” không sao. Tôi có chuyện muốn nói”. Nó uống một ngụm café nhìn an hung dung.
Anh nhìn nó. Chuyện gì mà đích thân cô ấy tới tìm mình.
_” Chuyện gì em cứ nói đi?”.
Nó đưa đoạn băng ghi âm đến trước mặt anh. Bắt cho anh nghe toàn bộ những gì ghi trong đó.
_” Vậy là sao?”. Anh hơi bất ngờ khi nhận ra được người con gái giả tâm trong đoạn băng là Gia Tuệ.
_” Sao là sao?. Không phải cô ta là bạn gái anh còn gì?”. Nó cười mỉa mai nhìn anh.
Anh thật sự rất ngạc nhiên. Không ngờ nhìn Gia Tuệ hiền lành như thế mà lại là loại người này.
_” người trong đoạn băng đó nói là chồng em?”. Anh nhận ra được điều đó.
Nó nhìn thẳng mắt anh_” Đúng vậy. người đó là chồng tôi bị cô người tình bé bổng của anh cho uống bùa”.
_” Em muốn sao?”.
_” Muốn anh đem cô ta biến khỏi mắt tôi”.
_” Có thể sao người đàn bà đó muốn như vậy anh có thể cản à”. Anh nghi ngờ nhìn nó.
_” Có thể chứ chỉ cần anh cho cô ta một chút lợi lộc là được”.
Cô ta muốn ăn cả 2 miếng mồi nhưng khi bị phát hiện chắc chắn sẽ đeo theo miếng mồi nào mình tin là có thể.
_” Được anh sẽ giúp em”.
_” Anh không yêu cô ta?”. Nó chắc là như vậy.
Anh cười khổ_” Em thừa biết trong lòng anh có ai mà”. Anh nhìn nó ánh mắt như muốn nói điều gì đó.
_” Tôi không có ý đó”. Nó hơi khó xử.
_” Không gì anh cũng không mong đợi gì hơn là chúng ta có thể làm bạn, được chứ?”.
_” Tất nhiên là được”. nó mỉm cười.
_” Annh sẽ làm những gí có thể.”. anh hứa chắc.
_” Được không còn gì nữa tôi đi trước đây”.
_” Tạm biệt”.
Nó bước đi trong ánh mắt dõi theo của anh.
Khi nó đang đi qua lộ thì cảm thấy có một lực gió rất gần nó. Khi nó nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra thì.
_” Thiên Thiên”. Anh hét lớn.
_” Rầm……………”.
Trời đất quay cuồng nó chỉ mơ màng thấy dưới mặt đường toàn là màu đỏ của máu.
Đầu nó đau ê ẩm mắt không mở nổi.
Nó bất lực nhắm mắt lại quanh quẩn bên tay là tiếng hét tên mình của một người con trai.
Đằng phía xa bên kia đường một nụ cười đắc thắng trên môi cô. Sự hả hê trong lòng thấy rõ, cái cảm giác khi thấy nó ngã xuống đất màu tuông ra làm cô ta sung sướng.
Căn phòng trắng tinh tiếng xe cấp cứu inh ỏi. làm cho người khác không khỏi có cảm giác sợ hãi.
Một người con gái xinh đẹp mặt mài bê bết vết máu vẻ mặt nhợt nhạt không còn sức sống. bàn tay được người con trai nắm chặt lấy.
Trước đây người con gái này đã nhiều lần từ chối tình cảm của anh.
Nhưng không hiểu vì sao anh vẫn luôn yêu nó.
Anh biết nó không bao giờ chấp nhận anh, nó đã có chồng. anh trở thành một công tử ăn chơi cũng do những gì mà nó làm cho anh.
Nhưng trong lòng vẫn thề. Anh sẽ luôn bảo vệ nó, không cho ai đụng tới một sợi tóc của nó.
Nhìn người con gái trước mặt anh thấy đau sót vô cùng. Do anh vô dụng tận mắt nhìn thấy nó bị người khác đụng mà không cứu được nó.
_” Xin lỗi anh không được vào nạn nhân cần phải cấp cứu ngay”. Cô y tá tách bàn tay anh đang nắm
lấy ra khỏi tay nó.
Nó đi vào bên trong cánh cửa trắng xóa khép lại.
Đôi mi cụp xuống. trong đầu lúc này có rất nhiều câu hỏi và nghi vấn.
Chiếc xe đó đi với vận tốc rất nhah, khi đâm vào người nó thì liền bỏ chạy. đây chắc chắn không phải là tai nạn thông thường mà là một vụ án.
Không lẽ người đó lại là( Các bạn biết ai mà phải không?.)
Anh mệt rã người ngồi xuống ghế bất lực. 2 tay ôm chặc lấy đầu.
Có nên cho chồng cô ấy biết. Nhân đang do dự.
Liệu anh ta có đế hay đến rồi mình lại trở thành kẻ ngoài cuộc. nhưng vấn đề Gia Tuệ chưa giải quyết nếu anh ta biết Thiên Thiên bị tai nạn thì sao?. Nếu để cho Tuệ biết cô ấy còn sống thì sao?. Chắc chắn sẽ tìm những thủ đoạn khác.
Vụ việc này cần phải điều tra kĩ lưỡng mới được.
_” Tấn Nguyên”. Anh lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn thân thiết làm bên tổ trọng án.
_” Có chuyện gì vậy Nhân?”. Nguyên hỏi nghi ngờ. giọng nhân hôm nay rất lạ.
Anh im lặng một lúc. _” giúp tìm chủ nhân chiếc xe có số xe là XXX”.
_” Tìm người, mà tại sao lại phải tìm. Chuyện gì vậy?”. nguyên thấy có vần đề gì đó. Dù sao cũng là cảnh sát nên cảm giác qua giọng nói rất nhạy bén.
_” Thiên Thiên bị tai nạn giao thông nhưng người đụng thì chạy mất nên mình muốn tìm kẻ đã đụng cô ấy”. giọng anh rất nhẹ và rất buồn.
Nguyên hơi bất ngờ Thiên thiên cái tên này nghe rất là quen chợt Nguyên nhớ ra điều gì đó.
_” Thiên Thiên là cô bé mà trước đây cậu theo đuổi cực khổ mà không được gì đó hả?”. cô gái Nguyên rất ấn tượng.
_” Đúng vậy chính là cô ấy”.
_” Nhưng tại sao lại xảy ra tai nạn?’.
_” Mình nghi ngờ có người muốn giết Thiên Thiên”. Người láy xe không có ý định dừng lại khi cô ấy trước mắt trái lại còn chạy nhanh hơn.
Nguyên suy nghĩ._” Được rồi mình sẽ nhanh chống tìm ra chủ nhân của chiếc xe đó. Bây giờ Thiên Thiên sao rồi?”. dù gì tiếp xúccũng nhiều anh cũng có xíu cảm tình với cô bé này.
_” Vẫn còn đang cấp cứu”. giọng anh lo lắng.
_” Thôi cậu ở đó đi khi nào tìm được tin tức gì mình sẽ báo cho cậu biết ngay”.
_” Ừ”.nói rồi anh cúp máy nhắm mắt lại.
………………………..
..k e n h t r u y e n . p r o.. _” Minh Khang anh làm sao thế?”. Từ lúc bỏ mặt nó bước đi cùng cô ta hắn không ngừng uống rượu. cảm giác xót xa trong lòng.
Tại sao cô ấy lại như vậy?. tại sao lại cư xử như thế?. Em có thể cho anh biết rốt cuộc em đang nghĩ gì không?
Hai lần chứng kiến. 2 lần hắn thấy nó ức hiếp Gia Tuệ. Hắn rất giận, vì sao nó lại ích kỉ như vậy?. nó vì sao lại không hiểu chứ.
Đêm qua nó đã nói một câu làm hắn không tài nào ngũ được.
Trước khi ra khỏi cửa nó nói_” Nếu anh muốn chúng ta có thể chấm hết. anh có thể tự do quay về với tình nhân cũ của mình”.
Hắn không nghĩ rằng nó lại nói như vậy?. hắn và Gia Tuệ chỉ còn lại lá quá khứ. Người hắn yêu bây giờ là nó.
Nhưng hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm. hắn đâu hề hay biết rằng bây giờ nó đang trong phòng cấp cứu. mong đợi đôi bàn tay của hắn biết nhường nào?.
Gia Tuệ ngồi bên cạnh ôm chặc cánh tay hắn.
Giọng nhỏ nhẹ_” Minh Khang à cô ta không cần anh nữa. anh đã biết con người thật của cô ta rồi, từ bỏ đi anh”. Đây rõ ràng là đỗ đỗ dầu vào lửa.( Tức chết với cái con này).
_” Emi m đi”. Hắn tức giận quát lên nhìn cô ta chầm chầm.
Mắt cô ta ươn ước vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
_” Sao anh lại mắng em?. Em nói gì sai sao?”. Anh đang tức giận sao Minh Khang?.
_” Em bớt lãi nhãi bên tai anh được không?, phiền chết được”. hắn bực bội kéo cánh tay Tuệ ra.
Hắn không muốn dính dáng gì tới Gia Tuệ hết. nhưng nhiều lần thấy ó như vậy hắn mới ra mặt. qua nhiều ngày cô ta cứ bám theo hắn mãi.
Nhưng nếu không có mình cô ấy đã bị Thiên Thiên ức hiếp không biết bây giờ đã ra thế nào?.
Càng nghĩ hắn càng thấy tội cho cô ta.
Hắn quay qua thấy cô ta đang khóc liền an ủi.
_” Anh không cố ý mắng em. Bây giờ tâm trạng anh không được tốt, em đừng khóc nữa”. nhưng càng nói cô ta càng khóc lớn.
_” Anh hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của em. Cô ta có gì tốt hơn em chứ. Vừa ngang ngược lại cọc cằn thô bạo. thích đánh người nữa chứ. Không lẽ tình yêu em dành cho anh không bằng con nhóc đó?”. Cô ta nói có phần oán trách.
Hắn trầm tư_” nhưng cô nhóc đó lại chính là người anh yêu”.
_” Vậy tại sao lúc em bị cô ta ức hiếp anh lại cứu em. Thật ra trong lòng anh còn yêu em đúng không?”. Cô ta ôm chặc hắn.
Anh nhìn cô ta một lúc lắc đầu cười khổ.
_” Anh giúp em là vì anh không muốn thấy Thiên Thiên ngày càng quá đáng. Vì anh và em là bạn bè, chứ không có ý gì khác. Tình cảm anh dành cho em chỉ là quá khứ, em nên sớm tỉnh ngộ đi”. Hắn ra sức lắc vai Tuệ mong cô nhanh chống quên đi cái tư tương đó.
_” Nhưng em yêu
anh anh hiểu điều đó mà”. Tuệ nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành.( Toàn là giả dối).
Hắn lắc đầu vô lực_” Nhưng anh không yêu em Tuệ à”.
Tuệ xúc động đứng lên._” Em không tin em không tin”. Cô lấy 2 tay bịt chặc tai lại.
Hắn định tiến lại Tuệ nhưng cô ta đã nhanh chống chạy ra khỏi đó.
Dù anh không yêu tôi anh cũng đừng mong gặp lại cô ta.
Lần trước không chết nhưng lần này cô nhất định phải chết.
Nó vào trong đó cũng đã 8 giờ rồi nhưng vẫn chưa ra. Anh lo lắm không biết có nguy hiểm gì không?.
Anh cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên.
_” Cạch”.
Cửa phòng cấp cứu mở ra. Đi theo đó là gương mặt nghiêm nghị của Thiên Mẫn. anh có thể nhận ra người đàn ông này, là anh trai Thiên Thiên.
Ánh mắt sắc bén nhìn anh. Có phần tức giận. mẫn tiến lại phía anh lạnh lủng hỏi
_” Chuyện này là như thế nào. Tại sao con bé lại bị thương nặng đến thế?”.
Đứa em gái bé bổng của anh. Lòng anh đau như cắt khi biết cô bé toàn thân đầ vết máu do tai nạn giao thông vừa mới đưa vào cần phải cấp cứu lập tức là em gái mình.
Nhân không biết phải nói như thế nào cho phải.
_” Là có người cố tình đụng cô ấy”. ánh mắt đau đớn nhìn Mẫn.
Mẫn kích động tiến lại phía anh, nắm cổ áo anh lên ánh mắt giận dữ.
_” Tại sao lại có người muốn đụng Thiên Thiên?. Nói ………”. Giọng anh giận dữ hét lên.
Không thể đè nén được cãm xúc trong lòng. Từ lúc phẫu thuật anh đã rất sợ nó xảy ra chuyện gì. Anh cố gắng xem như người mình đang làm phẫu thuật là một người khác không phải là em gái mình.
Nhưng khi nghe Nhân nói là có người cố ý đụng nó thì tâm trạng anh phẫn nộ vô cùng cảm xúc bộc phát gương mặt đau đớn.
Nhân nắm chặc tay Mẫn đang nắm cổ áo mình.
_” Anh bình tĩnh lại đi. Tôi đã cho người điều tra chủ chiếc xe đó rồi. anh chớ kích động như vậy”.
Anh cố gắng trấn tĩnh tinh thần đang xúc động của Mẫn.
Cơ thể Mẫn bắt đầu dịu lại. anh mới cảm thấy yên tâm.
_” Chồng nó đã biết chuyện này chưa?”. Bỗng nhiên Thiên Mẫn hỏi.
Anh nhìn chăm chú Thiên Mẫn_” Có thể do người phụ nữ đang theo bám anh ta làm. lúc chiều Thiên Thiên đến tìm tôi vì chuyện của Minh Khang nên mới xảy ra tai nạn”.
Bàn tay Thiên Mẫn nhanh chống thành nắm đấm.
_” Chết tiệt”. lời vừa nói ra khỏi miệng Thiên Mẫn nhanh chống tiến về phía cửa.
Nhân Thấy tình hình bất ổn kéo anh lại.
_” Anh bình tĩnh lại đi. Nếu Thiên Thiên thật sự bị ám sát thì không nên nói cho Khang biết nhất định cô ta sẽ còn giở trò”.
Sự tức giận trong lòng khi nghe những lời nói này lập tức bình tĩnh.
_” Tuệ là Gia Tuệ phải không?”.
Mẫn có nghe nói về con người này. Xinh đẹp hiền lành từng là bạn gái cũ của Minh Khang.
Không lẽ vì nguyên nhân này mà cô ta muốn giết Thiên Thiên.
_” Đúng là Gia Tuệ người đàn bà nham hiểm”. giọng nói căm ghét.
_” Khiêm đúng rồi Khiêm có thể giúp chúng ta nhanh chống tìm được người đó”.
Anh lên tiếng_” Tôi đã nhờ Tấn Nguyên bên tổ trọng án điều tra rồi sẽ nhanh chống tìm ra tên đó thôi”.
Chợt có một ánh mắt sắc bén nhìn anh.
_” Anh nhắm thấy một người tim hay là 2 người tìm sẽ nhanh hơn”. Giọng nói anh tức giận.
Mẫn lấy điện thoại ra gọi cho Khiêm.
_” A lô”. Khiêm lên tiếng.
_” Khiêm cậu đến bệnh viện ngay đi. Thiên Thiên….. con bé…… con bé xảy ra chuyện rồi, không được nói cho ba mẹ biết mọi người sẽ rấtlo”.
Tuy không phải cùng mẹ sinh ra nhưng từ lúc nhận đứa em này anh đã xem Khiêm như an hem ruột thịt. tình cảm 3 anh em cũng trở nên rất tốt.
_” Anh nói cái gì??????? Thiên Thiên………… Thiên thiên bị tai nạn giao thông”.
Khiêm như bị sét đánh ngang tai khi nghe được cái tin khốn khiếp ấy.
Mẫn lấy tay xoa xoa thái dương do làm phẫu thuật cho Thiên Thiên suốt 8 giờ nên đầu đau ê ẩm.
_” Có chuyện gì đến bệnh viện rồi nói cho chú nghe”.
_” Em đến ngay”. Khiêm ngắc điện thoại chạy một mạch đến bệnh viện.
_” Cậu cũng mệt rồi. thiên Thiên cứ để cho tôi chăm sóc. Cậu về đi”. Nhân vỗ vai Thiên Mẫn nói.
Mẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa xăm. Nhìn vào mắt Nhân Mẫn có thể trực giác được anh ta vẫn còn thích Thiên Thiên.
_” Cậu vẫn còn thương con bé”. Giọng nói này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn kích động như lúc nảy.
Anh nhìn Mẫn bằng một ánh mắt chân thành.
_” Chuyện này còn quan trọng sao?”. Mi cụp xuống vẻ mặt buồn bã hiện lên.
Anh đã cố gắng quên nó. Tìm rất nhiều cô gái làm vật thay thế nó. Anh trở thành một công tử ăn chơi. Sát gái nỗi tiếng, cứ nghĩ như vậy sẽ quên được hình bóng người con gái này.
Nhưng khi nhận được cú điện thoại của Thiên Thiên mọi cố gắng của anh coi như đổ sông đổ biển.
Mẫn khoát tay anh_” Quên đi. Bây giờ hãy mong con bé tỉnh lại. đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
_”………………”.
Anh im lặng không nói gì?
Nó bị cú đẩy đó làm cho bất ngờ, mắt trợn trắng không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đau, đau lắm tim nó như bị ai cắt hang ngàn nhát dao vào tim.
Đây là lần thứ hai rồi lần thứ hai vì con đàn bà kia đối xử với nó như vậy. trong mắt hắn thật ra xem và Gia Tuệ rốt cuộc ai quan trọng hơn ai.
Hắn nhìn Tuệ ánh mắt thương xót, cô đã bị Thiên Thiên ức hiếp quá nhiều.
Hắn đỡ Tuệ lên nhìn cô ái náy vô cùng.
_” Em không sao chứ?”. Hắn nhỏ giọng hỏi. khiến nó bị nhức tai ê ốc.
_” Em không sao”. Trong ánh mắt cô ta lộ rõ nét cười.
Hắn kéo tuệ về phía sau lưng mình ra sức bảo vệ như một bào bối đáng giá.
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt như nhìn một kẻ xa lạ.
_” Hãy dừng lại tất cả lại đi. Bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi”. giọng hắn không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ làm cho nó biết hắn đang rất tức giận.
Nó tuy lúc đầu có hơi không vui nhưng nhanh sau đó đã lấy lại vẻ bình tỉnh nhìn hắn nghiên đầu qua bên phải cười nhạt.
_” Nhưng tôi thì chưa đủ. Làm sao bây giờ?”. Nó khiêu khích .
Còn Tuệ thì vui thầm trong lòng kì này con Thiên Thiên chết chắc. tôi xem cô có thể làm bà Hoàng được bao lâu?.
Hắn nhìn nó không thể tin nổi.
_” Tại sao càng ngày cô càng ngang ngược như vậy?. thật sự không xem air a gì sao?”. Nó không còn là người vợ dễ thương trong người hắn. thay vào đó là một con người ích kỉ không xem ai ra gì?.
Nó thoáng một tia buồn khi nghe hắn gọi nó là cô. Tức là hắn không còn xem nó là vợ rồi.
Nó cười khinh lắc đầu vẻ bối rối.
_” Hơi iiiiiii”. Nó thở dài.
_” Biết sao bây giờ, bản chất trước giờ của tôi là như vậy rồi. thích đánh hồ ly tinh. Muốn gác kiếm lắm nhưng không được”/ nó ngập ngừng tiến về phía hắn.
_” Lòng không cho”. Lời nói của nó tuy nhỏ nhẹ vô cùng nhưng ai cũng có thể thấy được có sự uy hiếp trong đó.
_” Từ nay tôi cấm cô không được đụng tới Gia Tuệ, bằng không……?”. Hắn không thể nói tiếp những lời cuối cùng.
_” Bằng không anh sẽ ly hôn với tôi hay là đuổi tôi ra khỏi nhà rước cô bé Gia Tuệ yếu đuối của anh về nhà thay thế vị trí trên chiếc giường rộng lớn của anh”. Nó khinh bỉ nói.
_” Em……….”. hắn không nói nên lời.
Tuệ trong lòng vui không tả nổi nhưng phải diễn đã chứ.
Cô ta mắt ươn ướt_” Tôi không có ý gì cả?. cô đừng nói như vậy những lời nói đó sẽ làm Minh Khang đau lòng lắm đó”. Cô ta định tiến tới nắm tay nó thì.
Hắn bỗng nhiên kéo tay cô ta lại .
_” Không cần nhiều lời làm gì đi thôi”.
Hắn kéo Tuệ đi trước mặt nó. Còn Tuệ thì quay lại tặng cho nó một nụ hôn gió chào tạm biệt .
Nó đứng chết trân tại chỗ nhìn 2 người đi khuất. miệng nhếch lên một nụ cười cay độc.
Lấy điện thoại ra lưu tất cả những đoạn ghi âm lại.
Nó bấm số điện thoại gọi cho quản lý Quan.
Sau 2 hồi chuông ông ta nhanh chống bắt máy.
_” Xong chưa?”. Giọng nói
nó lạnh như băng làm cho người khác phải ớn lạnh.
_” Dạ thưa cô chủ đã xong rồi”. không biết cô chủ có chuyện gì mà muốn mình điều tra lịch trình làm việc của Huỳnh tổng kĩ như vậy?. ông thầm nghĩ.
_” Được rồi đem qua cho tôi ngay”. Nó mệt mỏi khẽ nhăn mặt.
_” Dạ tôi đem tới ngay”.
_” ừ”. Nó cúp máy tức khắc. lòng nó bây giờ trống rỗng vô cùng. Nó không biết tại sao bây giờ nó mệt mỏi như vậy?.
Quản lý quan đưatạp hồ sơ cho nó.
_” Đây là hồ sơ cô chủ cần tìm”. Ông khẽ lướt nhìn gương mặt nó. Nhưng ông chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng thấu xương của nó. Đang nhìn bộ hồ sơ trên tay.
_” Tôi về công ty trước”. nói rồi ông leo lên xe chạy đi.
Nó cầm tấm danh thiếp của huỳnh Nhân trên tay khẽ cười.
_” reng reng ”
_“a lô “ giọng nói một người con trai vang lên.
Nó mỉm cười _“ xin chào tổng giám đốc Huỳnh “ giọng nói nhẹ nhàng bình thản.
Anh chợt khựng lại sờ điện thoại này hình như của Thiên Thiên.
_“Em là Thiên Thiên phải không ? “. anh có chút bất ngờ.
Nó ohh tiếng “ anh vẫn còn nhớ tôi sao ? Huỳnh tổng “Nó cười xem ra cách này không tệ.
_” Không biết em gọi cho anh có chuyện gì không?”. Anh thật sự vui mừng đây là lần đầu tiên nó gọi điện cho anh.
_” Tôi muốn gặp anh nói rõ một số chuyện”. nó thẳng thắng nói.
Anh mừng còn không kịp_” được được mấy giờ gặp em nói đi?”.
_” Ngay bây giờ”. Giọng nói ra lệnh không được phép không nghe theo.
_” Em gửi địa chỉ qua cho anh nha”.
_” Ừ”. Nó nói xong không đợi anh trả lời cúp máy ngay lập tức. nhắn địa điểm qua cho anh.
Nó đi thẳng ra quán café mà nó hẹn.
……………………
_” Em chờ anh có lâu không?”. Nó vừa nhắn qua là anh chạy tới ngay dù không biết có tể hay không?.
Nó lạnh lùng_” không sao. Tôi có chuyện muốn nói”. Nó uống một ngụm café nhìn an hung dung.
Anh nhìn nó. Chuyện gì mà đích thân cô ấy tới tìm mình.
_” Chuyện gì em cứ nói đi?”.
Nó đưa đoạn băng ghi âm đến trước mặt anh. Bắt cho anh nghe toàn bộ những gì ghi trong đó.
_” Vậy là sao?”. Anh hơi bất ngờ khi nhận ra được người con gái giả tâm trong đoạn băng là Gia Tuệ.
_” Sao là sao?. Không phải cô ta là bạn gái anh còn gì?”. Nó cười mỉa mai nhìn anh.
Anh thật sự rất ngạc nhiên. Không ngờ nhìn Gia Tuệ hiền lành như thế mà lại là loại người này.
_” người trong đoạn băng đó nói là chồng em?”. Anh nhận ra được điều đó.
Nó nhìn thẳng mắt anh_” Đúng vậy. người đó là chồng tôi bị cô người tình bé bổng của anh cho uống bùa”.
_” Em muốn sao?”.
_” Muốn anh đem cô ta biến khỏi mắt tôi”.
_” Có thể sao người đàn bà đó muốn như vậy anh có thể cản à”. Anh nghi ngờ nhìn nó.
_” Có thể chứ chỉ cần anh cho cô ta một chút lợi lộc là được”.
Cô ta muốn ăn cả 2 miếng mồi nhưng khi bị phát hiện chắc chắn sẽ đeo theo miếng mồi nào mình tin là có thể.
_” Được anh sẽ giúp em”.
_” Anh không yêu cô ta?”. Nó chắc là như vậy.
Anh cười khổ_” Em thừa biết trong lòng anh có ai mà”. Anh nhìn nó ánh mắt như muốn nói điều gì đó.
_” Tôi không có ý đó”. Nó hơi khó xử.
_” Không gì anh cũng không mong đợi gì hơn là chúng ta có thể làm bạn, được chứ?”.
_” Tất nhiên là được”. nó mỉm cười.
_” Annh sẽ làm những gí có thể.”. anh hứa chắc.
_” Được không còn gì nữa tôi đi trước đây”.
_” Tạm biệt”.
Nó bước đi trong ánh mắt dõi theo của anh.
Khi nó đang đi qua lộ thì cảm thấy có một lực gió rất gần nó. Khi nó nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra thì.
_” Thiên Thiên”. Anh hét lớn.
_” Rầm……………”.
Trời đất quay cuồng nó chỉ mơ màng thấy dưới mặt đường toàn là màu đỏ của máu.
Đầu nó đau ê ẩm mắt không mở nổi.
Nó bất lực nhắm mắt lại quanh quẩn bên tay là tiếng hét tên mình của một người con trai.
Đằng phía xa bên kia đường một nụ cười đắc thắng trên môi cô. Sự hả hê trong lòng thấy rõ, cái cảm giác khi thấy nó ngã xuống đất màu tuông ra làm cô ta sung sướng.
Căn phòng trắng tinh tiếng xe cấp cứu inh ỏi. làm cho người khác không khỏi có cảm giác sợ hãi.
Một người con gái xinh đẹp mặt mài bê bết vết máu vẻ mặt nhợt nhạt không còn sức sống. bàn tay được người con trai nắm chặt lấy.
Trước đây người con gái này đã nhiều lần từ chối tình cảm của anh.
Nhưng không hiểu vì sao anh vẫn luôn yêu nó.
Anh biết nó không bao giờ chấp nhận anh, nó đã có chồng. anh trở thành một công tử ăn chơi cũng do những gì mà nó làm cho anh.
Nhưng trong lòng vẫn thề. Anh sẽ luôn bảo vệ nó, không cho ai đụng tới một sợi tóc của nó.
Nhìn người con gái trước mặt anh thấy đau sót vô cùng. Do anh vô dụng tận mắt nhìn thấy nó bị người khác đụng mà không cứu được nó.
_” Xin lỗi anh không được vào nạn nhân cần phải cấp cứu ngay”. Cô y tá tách bàn tay anh đang nắm
lấy ra khỏi tay nó.
Nó đi vào bên trong cánh cửa trắng xóa khép lại.
Đôi mi cụp xuống. trong đầu lúc này có rất nhiều câu hỏi và nghi vấn.
Chiếc xe đó đi với vận tốc rất nhah, khi đâm vào người nó thì liền bỏ chạy. đây chắc chắn không phải là tai nạn thông thường mà là một vụ án.
Không lẽ người đó lại là( Các bạn biết ai mà phải không?.)
Anh mệt rã người ngồi xuống ghế bất lực. 2 tay ôm chặc lấy đầu.
Có nên cho chồng cô ấy biết. Nhân đang do dự.
Liệu anh ta có đế hay đến rồi mình lại trở thành kẻ ngoài cuộc. nhưng vấn đề Gia Tuệ chưa giải quyết nếu anh ta biết Thiên Thiên bị tai nạn thì sao?. Nếu để cho Tuệ biết cô ấy còn sống thì sao?. Chắc chắn sẽ tìm những thủ đoạn khác.
Vụ việc này cần phải điều tra kĩ lưỡng mới được.
_” Tấn Nguyên”. Anh lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn thân thiết làm bên tổ trọng án.
_” Có chuyện gì vậy Nhân?”. Nguyên hỏi nghi ngờ. giọng nhân hôm nay rất lạ.
Anh im lặng một lúc. _” giúp tìm chủ nhân chiếc xe có số xe là XXX”.
_” Tìm người, mà tại sao lại phải tìm. Chuyện gì vậy?”. nguyên thấy có vần đề gì đó. Dù sao cũng là cảnh sát nên cảm giác qua giọng nói rất nhạy bén.
_” Thiên Thiên bị tai nạn giao thông nhưng người đụng thì chạy mất nên mình muốn tìm kẻ đã đụng cô ấy”. giọng anh rất nhẹ và rất buồn.
Nguyên hơi bất ngờ Thiên thiên cái tên này nghe rất là quen chợt Nguyên nhớ ra điều gì đó.
_” Thiên Thiên là cô bé mà trước đây cậu theo đuổi cực khổ mà không được gì đó hả?”. cô gái Nguyên rất ấn tượng.
_” Đúng vậy chính là cô ấy”.
_” Nhưng tại sao lại xảy ra tai nạn?’.
_” Mình nghi ngờ có người muốn giết Thiên Thiên”. Người láy xe không có ý định dừng lại khi cô ấy trước mắt trái lại còn chạy nhanh hơn.
Nguyên suy nghĩ._” Được rồi mình sẽ nhanh chống tìm ra chủ nhân của chiếc xe đó. Bây giờ Thiên Thiên sao rồi?”. dù gì tiếp xúccũng nhiều anh cũng có xíu cảm tình với cô bé này.
_” Vẫn còn đang cấp cứu”. giọng anh lo lắng.
_” Thôi cậu ở đó đi khi nào tìm được tin tức gì mình sẽ báo cho cậu biết ngay”.
_” Ừ”.nói rồi anh cúp máy nhắm mắt lại.
………………………..
..k e n h t r u y e n . p r o.. _” Minh Khang anh làm sao thế?”. Từ lúc bỏ mặt nó bước đi cùng cô ta hắn không ngừng uống rượu. cảm giác xót xa trong lòng.
Tại sao cô ấy lại như vậy?. tại sao lại cư xử như thế?. Em có thể cho anh biết rốt cuộc em đang nghĩ gì không?
Hai lần chứng kiến. 2 lần hắn thấy nó ức hiếp Gia Tuệ. Hắn rất giận, vì sao nó lại ích kỉ như vậy?. nó vì sao lại không hiểu chứ.
Đêm qua nó đã nói một câu làm hắn không tài nào ngũ được.
Trước khi ra khỏi cửa nó nói_” Nếu anh muốn chúng ta có thể chấm hết. anh có thể tự do quay về với tình nhân cũ của mình”.
Hắn không nghĩ rằng nó lại nói như vậy?. hắn và Gia Tuệ chỉ còn lại lá quá khứ. Người hắn yêu bây giờ là nó.
Nhưng hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm. hắn đâu hề hay biết rằng bây giờ nó đang trong phòng cấp cứu. mong đợi đôi bàn tay của hắn biết nhường nào?.
Gia Tuệ ngồi bên cạnh ôm chặc cánh tay hắn.
Giọng nhỏ nhẹ_” Minh Khang à cô ta không cần anh nữa. anh đã biết con người thật của cô ta rồi, từ bỏ đi anh”. Đây rõ ràng là đỗ đỗ dầu vào lửa.( Tức chết với cái con này).
_” Emi m đi”. Hắn tức giận quát lên nhìn cô ta chầm chầm.
Mắt cô ta ươn ước vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
_” Sao anh lại mắng em?. Em nói gì sai sao?”. Anh đang tức giận sao Minh Khang?.
_” Em bớt lãi nhãi bên tai anh được không?, phiền chết được”. hắn bực bội kéo cánh tay Tuệ ra.
Hắn không muốn dính dáng gì tới Gia Tuệ hết. nhưng nhiều lần thấy ó như vậy hắn mới ra mặt. qua nhiều ngày cô ta cứ bám theo hắn mãi.
Nhưng nếu không có mình cô ấy đã bị Thiên Thiên ức hiếp không biết bây giờ đã ra thế nào?.
Càng nghĩ hắn càng thấy tội cho cô ta.
Hắn quay qua thấy cô ta đang khóc liền an ủi.
_” Anh không cố ý mắng em. Bây giờ tâm trạng anh không được tốt, em đừng khóc nữa”. nhưng càng nói cô ta càng khóc lớn.
_” Anh hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của em. Cô ta có gì tốt hơn em chứ. Vừa ngang ngược lại cọc cằn thô bạo. thích đánh người nữa chứ. Không lẽ tình yêu em dành cho anh không bằng con nhóc đó?”. Cô ta nói có phần oán trách.
Hắn trầm tư_” nhưng cô nhóc đó lại chính là người anh yêu”.
_” Vậy tại sao lúc em bị cô ta ức hiếp anh lại cứu em. Thật ra trong lòng anh còn yêu em đúng không?”. Cô ta ôm chặc hắn.
Anh nhìn cô ta một lúc lắc đầu cười khổ.
_” Anh giúp em là vì anh không muốn thấy Thiên Thiên ngày càng quá đáng. Vì anh và em là bạn bè, chứ không có ý gì khác. Tình cảm anh dành cho em chỉ là quá khứ, em nên sớm tỉnh ngộ đi”. Hắn ra sức lắc vai Tuệ mong cô nhanh chống quên đi cái tư tương đó.
_” Nhưng em yêu
anh anh hiểu điều đó mà”. Tuệ nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành.( Toàn là giả dối).
Hắn lắc đầu vô lực_” Nhưng anh không yêu em Tuệ à”.
Tuệ xúc động đứng lên._” Em không tin em không tin”. Cô lấy 2 tay bịt chặc tai lại.
Hắn định tiến lại Tuệ nhưng cô ta đã nhanh chống chạy ra khỏi đó.
Dù anh không yêu tôi anh cũng đừng mong gặp lại cô ta.
Lần trước không chết nhưng lần này cô nhất định phải chết.
Nó vào trong đó cũng đã 8 giờ rồi nhưng vẫn chưa ra. Anh lo lắm không biết có nguy hiểm gì không?.
Anh cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên.
_” Cạch”.
Cửa phòng cấp cứu mở ra. Đi theo đó là gương mặt nghiêm nghị của Thiên Mẫn. anh có thể nhận ra người đàn ông này, là anh trai Thiên Thiên.
Ánh mắt sắc bén nhìn anh. Có phần tức giận. mẫn tiến lại phía anh lạnh lủng hỏi
_” Chuyện này là như thế nào. Tại sao con bé lại bị thương nặng đến thế?”.
Đứa em gái bé bổng của anh. Lòng anh đau như cắt khi biết cô bé toàn thân đầ vết máu do tai nạn giao thông vừa mới đưa vào cần phải cấp cứu lập tức là em gái mình.
Nhân không biết phải nói như thế nào cho phải.
_” Là có người cố tình đụng cô ấy”. ánh mắt đau đớn nhìn Mẫn.
Mẫn kích động tiến lại phía anh, nắm cổ áo anh lên ánh mắt giận dữ.
_” Tại sao lại có người muốn đụng Thiên Thiên?. Nói ………”. Giọng anh giận dữ hét lên.
Không thể đè nén được cãm xúc trong lòng. Từ lúc phẫu thuật anh đã rất sợ nó xảy ra chuyện gì. Anh cố gắng xem như người mình đang làm phẫu thuật là một người khác không phải là em gái mình.
Nhưng khi nghe Nhân nói là có người cố ý đụng nó thì tâm trạng anh phẫn nộ vô cùng cảm xúc bộc phát gương mặt đau đớn.
Nhân nắm chặc tay Mẫn đang nắm cổ áo mình.
_” Anh bình tĩnh lại đi. Tôi đã cho người điều tra chủ chiếc xe đó rồi. anh chớ kích động như vậy”.
Anh cố gắng trấn tĩnh tinh thần đang xúc động của Mẫn.
Cơ thể Mẫn bắt đầu dịu lại. anh mới cảm thấy yên tâm.
_” Chồng nó đã biết chuyện này chưa?”. Bỗng nhiên Thiên Mẫn hỏi.
Anh nhìn chăm chú Thiên Mẫn_” Có thể do người phụ nữ đang theo bám anh ta làm. lúc chiều Thiên Thiên đến tìm tôi vì chuyện của Minh Khang nên mới xảy ra tai nạn”.
Bàn tay Thiên Mẫn nhanh chống thành nắm đấm.
_” Chết tiệt”. lời vừa nói ra khỏi miệng Thiên Mẫn nhanh chống tiến về phía cửa.
Nhân Thấy tình hình bất ổn kéo anh lại.
_” Anh bình tĩnh lại đi. Nếu Thiên Thiên thật sự bị ám sát thì không nên nói cho Khang biết nhất định cô ta sẽ còn giở trò”.
Sự tức giận trong lòng khi nghe những lời nói này lập tức bình tĩnh.
_” Tuệ là Gia Tuệ phải không?”.
Mẫn có nghe nói về con người này. Xinh đẹp hiền lành từng là bạn gái cũ của Minh Khang.
Không lẽ vì nguyên nhân này mà cô ta muốn giết Thiên Thiên.
_” Đúng là Gia Tuệ người đàn bà nham hiểm”. giọng nói căm ghét.
_” Khiêm đúng rồi Khiêm có thể giúp chúng ta nhanh chống tìm được người đó”.
Anh lên tiếng_” Tôi đã nhờ Tấn Nguyên bên tổ trọng án điều tra rồi sẽ nhanh chống tìm ra tên đó thôi”.
Chợt có một ánh mắt sắc bén nhìn anh.
_” Anh nhắm thấy một người tim hay là 2 người tìm sẽ nhanh hơn”. Giọng nói anh tức giận.
Mẫn lấy điện thoại ra gọi cho Khiêm.
_” A lô”. Khiêm lên tiếng.
_” Khiêm cậu đến bệnh viện ngay đi. Thiên Thiên….. con bé…… con bé xảy ra chuyện rồi, không được nói cho ba mẹ biết mọi người sẽ rấtlo”.
Tuy không phải cùng mẹ sinh ra nhưng từ lúc nhận đứa em này anh đã xem Khiêm như an hem ruột thịt. tình cảm 3 anh em cũng trở nên rất tốt.
_” Anh nói cái gì??????? Thiên Thiên………… Thiên thiên bị tai nạn giao thông”.
Khiêm như bị sét đánh ngang tai khi nghe được cái tin khốn khiếp ấy.
Mẫn lấy tay xoa xoa thái dương do làm phẫu thuật cho Thiên Thiên suốt 8 giờ nên đầu đau ê ẩm.
_” Có chuyện gì đến bệnh viện rồi nói cho chú nghe”.
_” Em đến ngay”. Khiêm ngắc điện thoại chạy một mạch đến bệnh viện.
_” Cậu cũng mệt rồi. thiên Thiên cứ để cho tôi chăm sóc. Cậu về đi”. Nhân vỗ vai Thiên Mẫn nói.
Mẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa xăm. Nhìn vào mắt Nhân Mẫn có thể trực giác được anh ta vẫn còn thích Thiên Thiên.
_” Cậu vẫn còn thương con bé”. Giọng nói này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn kích động như lúc nảy.
Anh nhìn Mẫn bằng một ánh mắt chân thành.
_” Chuyện này còn quan trọng sao?”. Mi cụp xuống vẻ mặt buồn bã hiện lên.
Anh đã cố gắng quên nó. Tìm rất nhiều cô gái làm vật thay thế nó. Anh trở thành một công tử ăn chơi. Sát gái nỗi tiếng, cứ nghĩ như vậy sẽ quên được hình bóng người con gái này.
Nhưng khi nhận được cú điện thoại của Thiên Thiên mọi cố gắng của anh coi như đổ sông đổ biển.
Mẫn khoát tay anh_” Quên đi. Bây giờ hãy mong con bé tỉnh lại. đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
_”………………”.
Anh im lặng không nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.