Vợ Ơi, Mình Hẹn Hò Đi!

Chương 31

Đàm Umie

06/11/2023

Cô ngồi suy tư về tình cảm của mình dành cho anh.

*Mình phải làm sao bây giờ? Mình chỉ là gả thay cho chị mình không được có tình cảm với anh ấy. Mình phải làm thế nào mới đúng đây ?*

Cô ngồi suy nghĩ rồi thở dài, một bên là vì tình cảm một bên là vì gia đình. Dù sao cô cũng chỉ gả thay cho Kiều Vi. Nếu cô có tình cảm thì một ngày nào đó Kiều Vi quay lại thì cô phải đối mặt thế nào đây.Cô lên giường nằm trằn trọc suy nghĩ. Lúc này anh ở bên ngoài gõ cửa lên tiếng.

- Hân Hân, em ngủ chưa ?

Cô liền giả vờ nhắm mắt giữ im lặng. Anh thấy không có tiếng động nghĩ cô đã ngủ rồi. Anh đành lơ bước đi đến thư phòng ngủ tạm rồi.

Thấy bên ngoài đã im lặng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô nằm ngủ thiếp đi.

...--------SÁNG HÔM SAU--------...

Cô đã thức dậy trước, cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Cô không thèm ăn sáng mà đi thẳng ra xe. Cô không thèm quan tâm anh nói tài xế đi thẳng lên công ty luôn.

Tới công ty cô bước xuống rồi như bình thường lên làm việc. Thấy cô hôm nay đi sớm Tô Vân liền tò mò đi lại hỏi

- Hân Hân, cô với chủ tịch là quan hệ gì đó ? Thấy hôm qua chủ tịch rất lo cho cô đó !

- Đâu có quan hệ gì đâu ! Chắc cô hiểu lầm rồi !

- Không thể nào! Vậy sao hôm qua cô tự nhiên vào phòng chủ tịch rồi chạy mất tiêu !

- À thì hôm qua tôi có việc gấp !

- Phải vậy không ? Cô nói đi tôi không cho ai biết đâu !



- Thiệt ! Cô quay lại làm việc kia kìa !

Cô cố gắng lựa lời từ chối mấy câu hỏi của Tô Vân. Tô Vân thấy cũng hiểu nên thôi không hỏi kĩ cô. Cô ấy đi lại bàn làm việc ghi ghi chép chép.

Một lúc sau, anh cũng đến. Cô và Tô Vân đứng dậy chào.Anh đi qua nhìn cô rồi gọi cô vào văn phòng. Cô liền muốn từ chối nhưng anh đã đi nhanh vào văn phòng rồi. Cô cũng đành tự mình vào thôi. Tô Vân thấy anh hôm nay có vẻ hơi mệt mỏi liền nhìn cô thăm dò.

Cô bên ngoài không muốn đi vào nhưng bắt buộc phải vào rồi. Cô mở cửa đi vào thấy anh đang ngồi ở bàn cho khách rồi. Cô cung kính cúi người chờ lệnh.Anh thấy vậy rất khó chịu. Bình thường cô đâu có khách sáo với anh như hôm nay. Chắc còn đang dận anh. Anh ho nhẹ rồi lên tiếng

- Tối nay đi với tôi !

- Đi đâu !

- Về gặp gia đình tôi !

- Tôi không đi !

- Là mẹ tôi dặn ! Em bắt buộc phải đi !

- Anh muốn thì tự đi một mình ! Không còn gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài !

Cô kiên định từ chối không đi , còn định đi ra ngoài. Anh thấy vậy liền đứng dậy đi đến chỗ cô. Thấy cô sắp mở cửa rồi anh liền chống tay trước mặt cô đóng sầm cửa lại. Cô liền giật mình quay lưng lại nhìn anh. Khoảng cách 2 người bây giờ rất là gần. Cô ngước lên nhìn anh, tim đập mạnh liên hồi.Anh lúc này nhỏ giọng lên tiếng nói

- Em nghe tôi nói được không ? Tôi với Cố An Nhiên không phải như em nghĩ ! Em đừng giận tôi nữa ! Ngoan ngoãn nghe lời tối nay về ăn cơm với gia đình tôi được không? Mẹ tôi rất mong muốn để gặp em !

Anh cúi người ngã vào tai cô giọng yếu ớt giải thích cho cô nghe như đang xin lỗi cô vậy. Cô nghe vậy liền có chút rung động. Tim đập mạnh hơn cả lúc nãy. Cô không ngờ anh cũng có dáng vẻ như bây giờ. Rõ ràng là tổng tài một tập đoàn lớn nhất cả nước luôn cơ mà. Phong độ mạnh mẽ trên thương trường bao nhiêu vậy mà lại có dáng vẻ yếu thế trước một phụ nữ tầm thường như cô. Khiến cô không khỏi bất ngờ pha lẫn với vui sướng.

Nghe anh giải thích xong có có chút vui mừng. Cô bắt đầu thả lỏng hơn nhưng vẫn còn hơi giận giận. Cô ho nhẹ rồi lên tiếng



- Được rồi ! Tối tôi sẽ về với anh ! Vậy giờ thì anh tránh ra có được không ?

- Em hết giận rồi đúng không?

Anh thấy cô như vậy liền tỏ vẻ vui mừng nắm 2 bên cánh tay cô nhìn cô. Cô thì chưa hoàn toàn hết giận nên chỉ im im cuối mặt không nói gì. Đẩy anh ra rồi mở cửa đi ra ngoài.

Mặt cô lúc này đã đỏ ửng rồi tim đập càng lúc càng mạnh hơn. Cô vừa đi vừa suy nghĩ đến mấy lời anh vừa thú tội trong lòng không khỏi vui sướng. Cô đi lại bàn làm việc rồi mà vẫn còn nghỉ đến.Bất giác tự cười lên. Tô Vân cũng thấy lạ liền nhìn qua kêu cô. Mà kêu mấy tiếng cô mới giật mình quay ra nhìn Tô Vân. Tô Vân tò mò hỏi nhỏ

- Chủ tịch tìm cô có chuyện gì mà trông cô vui quá vậy ?

- Hả ? Đâu có chuyện gì đâu ? Tôi bình thường mà !

- Tôi thấy cô không bình thường ! Mới lúc nãy cô còn ủ rũ buồn bã ! Tự nhiên chủ tịch mới gọi vào cô ra thành một người hoàn toàn khác ! Cười ngây ngốc còn đỏ mặt nữa kìa ! Kể tôi nghe chủ tịch nói gì với cô !

- Không có gì mà ! Cô lo làm việc đi kìa ! Tôi cũng phải làm việc !

- Nói ! Nhanh lên, không tôi cù lét cô !

Tô Vân vẫn cố chấp hỏi cố cho bằng được.Còn dùng chiêu cù lét để làm cô nói. Cô bị cù lét thấy nhột liền cười chỉ biết chống cự

- Không có thiệt mà ! Đừng...dừng lại đi ! Nhột ! Đừng mà !

Cả 2 người thế là cùng nhau đùa giỡn cười cười nói nói.

Ở một bên góc có một ánh mắt đang ganh ghét chỉa vào cô không ai khác chính là Đường Khuê. Cô ta được Cố An Nhiên được vào lại công ty để giám sát cô. Mới sáng cô ta thấy cô có vẻ ủ rũ buồn bã lên công ty. Định qua châm chọc cô nhưng không ngờ anh hôm nay đến sớm. Còn gọi cô vào phòng Đường Khuê thấy vậy có hơi bực bội định đợi cô ra rồi đến châm chọc nhưng khi thấy cô ra với vẻ mặt tươi vui liền lấy làm lạ đứng lại gần để nghe lén cô và Tô Vân nói chuyện nhưng chẳng nghe được gì còn thấy 2 người đùa giỡn. Cô ta tức giận bỏ đi nơi khác lấy điện thoại ra gọi nói cho Cố An Nhiên biết.

Còn cô với Tô Vân vừa chiến đấu xong cũng quay lại làm việc đàng hoàng. Còn anh thì từ lúc cô đi ra tới giờ trong lòng mừng thầm liền gọi cho thư ký chuẩn bị cho cô váy để tối về thăm gia đình anh. Rồi anh cũng ngồi vào bàn làm việc xem công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Ơi, Mình Hẹn Hò Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook