Chương 53: Ra điều kiện
Đàm Umie
27/08/2024
Lệ Lan nhanh chóng chỉ đạo người hầu đưa anh lên một căn phòng riêng đã được sắp xếp từ trước, trong khi cô bị dẫn vào một căn phòng khác, tách biệt hoàn toàn.
Một lúc sau, anh dần hồi tỉnh. Cảm giác đầu óc quay cuồng khiến anh phải ôm đầu, nhíu mày. Ánh mắt anh lướt qua khắp căn phòng, dò xét từng chi tiết, từ những bức tường quen thuộc đến các vật dụng xung quanh, cố gắng hiểu rõ tình hình và tìm lời giải cho sự việc vừa diễn ra. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, khi anh nhận ra mọi thứ không hề bình thường như vẻ ngoài của nó.
Anh nheo mắt, cố gắng tập trung khi cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ. Nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, anh lập tức rời khỏi giường, bước chân cẩn trọng nhưng dứt khoát tiến về phía cửa. Đúng như anh dự đoán, cánh cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài. Anh cảm nhận được một mối nguy hiểm đang rình rập, và không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lúc này, anh nhớ đến cô. Sự lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt khi anh không biết tình trạng của cô như thế nào, hay thậm chí cô đang ở đâu. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, lấy điện thoại ra định gọi nhưng phát hiện pin đã bị tháo ra từ lúc nào. Sự căm phẫn và bất an càng làm anh thêm quyết tâm. Anh nhìn quanh phòng, tìm kiếm bất cứ vật dụng nào có thể giúp anh thoát khỏi đây hoặc ít nhất là mở được cánh cửa này.
Anh nghĩ về những lời nói, những ánh mắt của Lệ Lan và Kiều Vi, bỗng nhận ra tất cả có lẽ đã được sắp đặt từ trước. Cảm giác bị gài bẫy khiến anh càng thêm kiên định, quyết không để mình bị lừa lần nữa.
Trước khi anh kịp hành động, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Kiều Vi xuất hiện, diện bộ váy quyến rũ, từng đường nét cơ thể được tôn lên rõ rệt. Cô bước vào với nụ cười mỉm đầy ẩn ý, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Trạc Thần, anh đợi em lâu rồi phải không?
Sự bình tĩnh của anh lập tức tan biến. Anh lao tới, nắm chặt vai Kiều Vi, ánh mắt đầy lửa giận. Giọng nói lạnh lùng thoát ra từ đôi môi mím chặt:
- Kiều Vi, Hân Hân đang ở đâu?
Kiều Vi khẽ rên lên, gương mặt thoáng qua sự đau đớn, nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng sự khiêu khích. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi đỏ mọng khế nhếch lên:
- Anh đang làm em đau đấy!
Ánh mắt anh càng trở nên sắc lạnh, nhưng bàn tay vẫn không nới lỏng. Anh cúi xuống, gần giọng:
- Kiều Vi, cô ấy đang ở đâu? Đừng tưởng tôi sẽ nhượng bộ vì những trò này của cô.
Kiều Vi vẫn giữ nụ cười, dù trong mắt có chút hoảng loạn. Cô cắn nhẹ môi, rồi ngước lên nhìn anh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
- Trạc Thần, anh thật sự quên rằng trước đây em là người cứu mạng anh hay sao ? Khoảng thời gian trước đây anh quên rồi sao ?
Nhưng lời nói của Kiều Vi không thể làm anh dịu lại. Anh buông vai cô ra, đẩy cô lùi về sau một chút. Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói như băng:
- Quên ư? Kiều Vi, tôi biết ơn cô vì đã cứu tôi, và tôi đã từng yêu cô đến mức muốn cưới cô. Nhưng cô lại bỏ trốn vì mấy tin đồn vớ vẩn về tôi. Giờ đây, cô quay lại và bảo tôi đã quên? Người không biết trân trọng là cô. Bây giờ, Hân
Hân là vợ tôi, là người tôi yêu. Nếu cô ấy có bất kỳ chuyện gì, tôi thề cả Kiều gia sẽ phải trả giá.
Kiều Vi cố nén nước mắt, giả vờ tội nghiệp và nói trong tiếng nức nở:
- Không phải như anh nghĩ đâu, Trạc Thần! Thực ra em đã gặp vấn đề về sức khỏe nên mới không thể đến hôn lễ, em chưa hề có ý định bỏ trốn. Xin anh hãy tin em!
Cô cố gắng khóc lóc van xin, nhưng những giọt nước mắt giả tạo đó không hề lay chuyển được sự lạnh lùng của Trạc Thần.
Anh nhìn Kiều Vi, đôi mắt sắc lạnh không chút dao động trước nước mắt của cô. Giọng anh vẫn không thay đổi, lạnh lùng và kiên quyết:
- Tin cô ? Sau chuyện này mà cô bảo tôi tin cô. Tôi không phải con lừa mặc cho cô lừa gạt. Cô cũng đừng nghĩ những giọt nước mắt này có thể làm tôi mềm lòng sao. Cô có thể nói gì thì nói, nhưng Hân Hân đang ở đâu?
Kiều Vi cố gắng giữ lại chút hy vọng cuối cùng, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô nắm lấy cánh tay anh, giọng nói như vỡ vụn:
- Trạc Thần, em thật sự không hề muốn muốn bỏ trốn. Bây giờ em muốn được ở bên anh, trước đây anh vẫn luôn tin tưởng em mà... Em thừa nhận đã sai, nhưng anh có thể tha thứ cho em được không?
Anh hất tay Kiều Vi ra với một động tác mạnh mẽ, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo và không một chút cảm xúc:
- Tha thứ? Đừng thử lòng kiên nhẫn của tôi thêm nữa. Nói cho tôi biết Hân Hân đang ở đâu, nếu không, cô sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã làm.
Kiều Vi, với vẻ mặt tỏ ra đau khổ và tuyệt vọng, cố gắng níu giữ sự đồng cảm của anh:
- Nhưng cô ta chỉ là thế thân cho em thôi mà. Em mới là người đã cứu mạng anh. Em đã bất chấp tất cả để cứu anh, anh không thể quên được.
- Đừng để tôi nhắc lại lần nữa ! Cô ấy đang ở đâu.
Anh mất kiên nhẫn nhìn Kiều Vi với ánh mắt đầy sát khí.
Kiều Vi nhìn anh, nhận ra rằng mọi sự giả dối của mình không còn tác dụng. Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt trở nên cứng rắn hơn:
- Nếu anh muốn gặp Hân Hân, anh phải làm theo điều kiện của em. Nếu không, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Anh nhìn Kiều Vi, đôi mắt lạnh lùng không có chút nhân nhượng:
- Điều kiện gì?
Kiều Vi nhìn anh, trong lòng cô đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng cô nói:
- Anh phải đồng ý kết hôn với em. Nếu không... anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Một lúc sau, anh dần hồi tỉnh. Cảm giác đầu óc quay cuồng khiến anh phải ôm đầu, nhíu mày. Ánh mắt anh lướt qua khắp căn phòng, dò xét từng chi tiết, từ những bức tường quen thuộc đến các vật dụng xung quanh, cố gắng hiểu rõ tình hình và tìm lời giải cho sự việc vừa diễn ra. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, khi anh nhận ra mọi thứ không hề bình thường như vẻ ngoài của nó.
Anh nheo mắt, cố gắng tập trung khi cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ. Nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, anh lập tức rời khỏi giường, bước chân cẩn trọng nhưng dứt khoát tiến về phía cửa. Đúng như anh dự đoán, cánh cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài. Anh cảm nhận được một mối nguy hiểm đang rình rập, và không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lúc này, anh nhớ đến cô. Sự lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt khi anh không biết tình trạng của cô như thế nào, hay thậm chí cô đang ở đâu. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, lấy điện thoại ra định gọi nhưng phát hiện pin đã bị tháo ra từ lúc nào. Sự căm phẫn và bất an càng làm anh thêm quyết tâm. Anh nhìn quanh phòng, tìm kiếm bất cứ vật dụng nào có thể giúp anh thoát khỏi đây hoặc ít nhất là mở được cánh cửa này.
Anh nghĩ về những lời nói, những ánh mắt của Lệ Lan và Kiều Vi, bỗng nhận ra tất cả có lẽ đã được sắp đặt từ trước. Cảm giác bị gài bẫy khiến anh càng thêm kiên định, quyết không để mình bị lừa lần nữa.
Trước khi anh kịp hành động, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Kiều Vi xuất hiện, diện bộ váy quyến rũ, từng đường nét cơ thể được tôn lên rõ rệt. Cô bước vào với nụ cười mỉm đầy ẩn ý, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Trạc Thần, anh đợi em lâu rồi phải không?
Sự bình tĩnh của anh lập tức tan biến. Anh lao tới, nắm chặt vai Kiều Vi, ánh mắt đầy lửa giận. Giọng nói lạnh lùng thoát ra từ đôi môi mím chặt:
- Kiều Vi, Hân Hân đang ở đâu?
Kiều Vi khẽ rên lên, gương mặt thoáng qua sự đau đớn, nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng sự khiêu khích. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi đỏ mọng khế nhếch lên:
- Anh đang làm em đau đấy!
Ánh mắt anh càng trở nên sắc lạnh, nhưng bàn tay vẫn không nới lỏng. Anh cúi xuống, gần giọng:
- Kiều Vi, cô ấy đang ở đâu? Đừng tưởng tôi sẽ nhượng bộ vì những trò này của cô.
Kiều Vi vẫn giữ nụ cười, dù trong mắt có chút hoảng loạn. Cô cắn nhẹ môi, rồi ngước lên nhìn anh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
- Trạc Thần, anh thật sự quên rằng trước đây em là người cứu mạng anh hay sao ? Khoảng thời gian trước đây anh quên rồi sao ?
Nhưng lời nói của Kiều Vi không thể làm anh dịu lại. Anh buông vai cô ra, đẩy cô lùi về sau một chút. Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói như băng:
- Quên ư? Kiều Vi, tôi biết ơn cô vì đã cứu tôi, và tôi đã từng yêu cô đến mức muốn cưới cô. Nhưng cô lại bỏ trốn vì mấy tin đồn vớ vẩn về tôi. Giờ đây, cô quay lại và bảo tôi đã quên? Người không biết trân trọng là cô. Bây giờ, Hân
Hân là vợ tôi, là người tôi yêu. Nếu cô ấy có bất kỳ chuyện gì, tôi thề cả Kiều gia sẽ phải trả giá.
Kiều Vi cố nén nước mắt, giả vờ tội nghiệp và nói trong tiếng nức nở:
- Không phải như anh nghĩ đâu, Trạc Thần! Thực ra em đã gặp vấn đề về sức khỏe nên mới không thể đến hôn lễ, em chưa hề có ý định bỏ trốn. Xin anh hãy tin em!
Cô cố gắng khóc lóc van xin, nhưng những giọt nước mắt giả tạo đó không hề lay chuyển được sự lạnh lùng của Trạc Thần.
Anh nhìn Kiều Vi, đôi mắt sắc lạnh không chút dao động trước nước mắt của cô. Giọng anh vẫn không thay đổi, lạnh lùng và kiên quyết:
- Tin cô ? Sau chuyện này mà cô bảo tôi tin cô. Tôi không phải con lừa mặc cho cô lừa gạt. Cô cũng đừng nghĩ những giọt nước mắt này có thể làm tôi mềm lòng sao. Cô có thể nói gì thì nói, nhưng Hân Hân đang ở đâu?
Kiều Vi cố gắng giữ lại chút hy vọng cuối cùng, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô nắm lấy cánh tay anh, giọng nói như vỡ vụn:
- Trạc Thần, em thật sự không hề muốn muốn bỏ trốn. Bây giờ em muốn được ở bên anh, trước đây anh vẫn luôn tin tưởng em mà... Em thừa nhận đã sai, nhưng anh có thể tha thứ cho em được không?
Anh hất tay Kiều Vi ra với một động tác mạnh mẽ, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo và không một chút cảm xúc:
- Tha thứ? Đừng thử lòng kiên nhẫn của tôi thêm nữa. Nói cho tôi biết Hân Hân đang ở đâu, nếu không, cô sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã làm.
Kiều Vi, với vẻ mặt tỏ ra đau khổ và tuyệt vọng, cố gắng níu giữ sự đồng cảm của anh:
- Nhưng cô ta chỉ là thế thân cho em thôi mà. Em mới là người đã cứu mạng anh. Em đã bất chấp tất cả để cứu anh, anh không thể quên được.
- Đừng để tôi nhắc lại lần nữa ! Cô ấy đang ở đâu.
Anh mất kiên nhẫn nhìn Kiều Vi với ánh mắt đầy sát khí.
Kiều Vi nhìn anh, nhận ra rằng mọi sự giả dối của mình không còn tác dụng. Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt trở nên cứng rắn hơn:
- Nếu anh muốn gặp Hân Hân, anh phải làm theo điều kiện của em. Nếu không, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Anh nhìn Kiều Vi, đôi mắt lạnh lùng không có chút nhân nhượng:
- Điều kiện gì?
Kiều Vi nhìn anh, trong lòng cô đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng cô nói:
- Anh phải đồng ý kết hôn với em. Nếu không... anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.