Chương 52
Tửu Tiểu Thất
10/11/2015
Giang Ly đập người
xuống thành hồ, lại bị ép trượt xuống dưới, trượt đến phần đáy của hồ
hình chữ U, dừng lại ở đó. Sau đó, anh ta nằm trên đất, bất động…
Tôi sợ chết đi được, sải bước chạy lại, quỳ bên cạnh anh ta. Tôi không xác định được có linh kiện nào trên người anh ta bị tổn hại không, vì vậy cũng không dám chạm vào anh ta, đành cẩn trọng nói: “Anh…anh…anh…anh không sao chứ?”
Giang Ly mở hai mắt, con ngươi sáng long lanh. Anh ta hơi hơi nhếch khóe môi, xem ra cũng không có gì đáng lo. Anh ta nói: “Quan Tiểu yến, cứ coi như tôi thực sự đẹp trai, cô cũng không cần phải hét lớn tiếng như vậy chứ?”
Tôi đỏ mặt, không biết nên nói gì. Lại nói tôi vừa rồi đúng là không tự nhiên, xem ra Giang Ly bị tôi dọa rồi, tưởng tượng một chút, một người đang chuyên tâm làm việc, đột nhiên có người hét lớn với anh ta một tiếng…
Giang Ly thấy tôi không nói, lại đùa bỡn: “Thực ra cô nói thầm với tôi là được rồi.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh quá khốn nạn! = =
Tôi hỏi Giang Ly: “Anh ngã ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Giang Ly lười nhác nhấc cánh tay lên: “Đỡ tôi dậy trước đi.”
Thế là tôi ngoan ngoãn làm theo. Tuy tận sâu trong đáy lòng tôi có một tiếng nói vẫn luôn gào thét, Quan Tiểu Yến, thực ra mày mới là chủ nhân, là chủ nhân…
Tôi đỡ Giang ly, không thể không lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh có cần đi bệnh viện không? Có đau không?”
Giang Ly chẳng chút khách khí, ép nữa thân người lên người tôi, cau mày rên rỉ, rồi nói: “Cô cũng thật quan tâm đến tôi.”
Tôi lườm anh ta: “Thừa lời! Anh là nô lệ của tôi, nếu như anh tàn phế, ai sé hầu hạ tôi.”
Giang Ly lại nói: “Tôi nếu như tàn phế, thì sẽ đổi lại thành cô hầu hạ tôi.”
Tôi ảo não: “Nghĩ rất hay, nếu như anh tàn phế, tôi sẽ cho anh chết luôn.”
Giang Ly không bị tôi dọa cho sợ hãi, thong thả nói: “Bây giờ tôi cách cảnh tàn phế không còn xa nữa, xem ra cô phải hầu hạ tôi mấy ngày rồi.”
Lúc này, bên cạnh chúng tôi có hai người da trắng đi qua. Một người nhìn Giang Ly một cái, quay người lẩm bẩm nói với người còn lại.
Tôi hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói ngôn ngữ của loại chim gì vậy?”
Giang Ly còn chưa đáp, lúc này một người trong số họ nói một câu tiếng Bắc kinh không lưu loát lắm với tôi: “Cô gái, không phải tôi nói tiếng chim.”
Tôi nhất thời mồ hôi đầm đìa. Cái người này học cái gì không học, lại học lời thô tục của người Trưng Quốc, lời thô tục cũng được, nhưng lại tự chửi mình…
Giang Ly không đợi tôi nói. Cười cười vẻ xin lỗi với hai người kia, kéo tôi rời di.
Tôi vô cũng buồn bã, hỏi Giang ly: “Bọn họ nói tiếng Pháp phải không?”
Giang Ly đã đi xa như thế này rồi vẫn còn cười, gật đầu nói: “Đứng”
Tôi: “Vậy bọn họ đang nói cái hì?”
Giang Ly: “Bọn họ nói cô rất đáng yêu.”
Tôi nhanh chóng hiểu ra, Giang Ly cũng không hiểu tiếng Pháp. Nhưng mà tiểu tử này vẫn được coi là thông minh, khen để bản cô nương vui vẻ, hết giận, tuy nhiên tôi vẫn biết là tôi rất đáng yêu mà (này!)…
Đương nhiên, rất lâu sau đó, khi tôi biết được Giang Ly thực sự có thể nghe hiểu tiếng Pháp, dưới sự áp bức của tôi, anh ta mới chịu nói ra nội dung thật sự của cuộc nói chuyện giữa hai người da trắng đó. Tình huống như sau:
Người da trắng A nói với người da trắng B: “Vừa rồi tôi nhìn thấy người này khi rơi xuống, anh ta làm rất tốt dộng tác bảo vệ, chắc là không bị thương đâu nhỉ?”
Người da trắng B trả lời: “Tôi cũng nhìn thấy rồi, anh ta chắc chắn không bị thương, cô gái này trúng kế rồi.”
Người da trắng A lại nói: “Nhưng mà kỹ thuật trên không của người đàn ông này rất tốt…Co gái, không phải tôi nói tiếng chim.” Cậu ở phía sau là tiếng trung.
Khi tôi và Giang Ly rời khỏi sân trượt tuyết, tôi hỏi anh ta có thể lái xe không, anh ta cắn răng nói: “Cũng có thể.”
Thế là tôi càng thêm áy náy.
Lúc về đến nhà, Giang Ly nằm nhoài ra sofa, không buồn ngước mắt, chỉ huy tôi: “Quan Tiểu Yến, rót cho tôi cốc nước.”
Tôi răm rắp nghe lời, lật đật đi rót nước cho anh ta. Đến lúc này, vai nô lệ và chủ nô lệ đã hoàn toàn tráo đổi cho nhau rồi.
Tôi đành câm nín, nước mắt chảy thành hàng hỏi trời xanh, còn phải giả vờ tạo dáng vẻ vô cùng vui vẻ, bởi vì Giang Ly, người ta là bệnh nhân…Tôi làm sao mà lại xui xẻo như thế này chứ?
Tôi đưa nước cho Giang Ly, cẩn trọng nói: “Giang ly à, anh thực sự không cần đi bệnh viện sao?”
Giang Ly đại lượng xua xua tay: “Không sao, cô không cần lo lắng.”
Tôi càng ái ngại: “Tiền viện phí tôi trả…Dương nhiên, nếu như anh cảm thấy không tiện, anh có thể tự trả…”
Giang Ly uống một ngụm nước, lười nhác đặt cốc nước vào tay tôi, tôi cung kính nhận lấy. Sau đó, Giang Ly nói với dáng vẻ của bệnh nhân: “Đã nói không sao rồi, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Tôi vẫn còn chút có lỗi, muốn nói: “Nếu cô không yên tâm thì ở nhà chăm sóc tôi đi.”
Tôi có chút khó xử: “Nhưng mà tôi phải đi làm…Nếu không, hay là tôi đưa anh đie bệnh viện nhé?”
“Đi làm?” Giang Ly cong cong khóe môi, trong nụ cười có chút gian trá: “Cô đừng có nghĩ nữa.”
Tôi chẳng hiểu gì, vì sao tôi không được nghĩ đến việc đi làm?
Giang Ly đắc ý hếch cằm, nhìn về hướng thư phòng: “Di, trên bàn trong thu phòng có một cuốn tạp chí, tên là thời trang ZZ, cầm nó ra đây.”
Lòng tôi hơi chùng xuống, căng thẳng vô cùng nhìn Giang Ly. Thời trang ZZ? Thời trang ZZ! Hình như tôi và Giang Ly đã từng nhắc đến thời trang ZZ, mà lần đó, vừa hay là tôi có đánh cược với anh ta…Tiểu tử này, không phải thực sự được phỏng vấn đặc biệt trên thời trang ZZ chứ? Trời ơi, làm sao có thể?
Tôi như bị điện giật vậy, đứng bất động, Giang Ly kéo kéo áo tôi, cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Sao thế, cô sợ cái gì?”
Tôi rùng mình một cái, run rẫy đặt cốc nước xuống bàn, sau đó bước loạng choạng đi vào thư phòng.
ở vị trí bắt mắt nhất trên bàn làm việc của Giang Ly, một cuốn tạp chí mới xuất bản lặng lẽ nằm ở đó, đóng bọc rất đẹp đẽ nhưng tôi lại cảm thấy xấu xí.
Sau đó, trên trang nhất của cuốn tạp chí kia, Giang Ly ăn mặc mới mẻ, biểu cảm thư thái, bình tĩnh tự tin mĩm cười, giống như đang nói: “Quan Tiểu Yến, đần ra chưa?
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã đổ, còn may tôi kịp dựa vào bàn. Tôi run rẫy cầm cuốn tạp chí kia lên, cẩn thận nhìn người trên trang nhất, có lẽ, có lẽ chỉ hơi giống Giang Ly nhỉ? Tuy giống như thế này là không có khả năng nhưng mà ngộ nhỡ thì sao?
Tôi lật trang phỏng vấn đặc biệt kia ra, nhìn thấy trình ình cái tên rất to kia, AD?
Tôi nhanh chóng, kích động, tiểu tử trên tạp chí này tên là AD, anh ta không phải tên Giang Ly! Thiện tai, lão nương suýt chút nữa bị tiểu tử này che mắt rồi! Nhưng mà trên thế giới này lại có thể có hai người giống nhau như vậy sao, thật là thần kỳ.
Thế là tôi kích động mang cuốn tạp chí ra ngoài phòng khách, quỳ xuống trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên trên tạp chí nói với anh ta: “Giang Ly, anh muốn bịp ai chứ, người này là AD!”
Giang Ly lúc này đang nằm trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của tôi, đến mắt cũng chẳng buồn mở ra, bình tĩnh nói: “Quên mất không nói với cô, tên hành tẩu giang hồ của tôi chính là AD.”
Tôi sợ chết đi được, sải bước chạy lại, quỳ bên cạnh anh ta. Tôi không xác định được có linh kiện nào trên người anh ta bị tổn hại không, vì vậy cũng không dám chạm vào anh ta, đành cẩn trọng nói: “Anh…anh…anh…anh không sao chứ?”
Giang Ly mở hai mắt, con ngươi sáng long lanh. Anh ta hơi hơi nhếch khóe môi, xem ra cũng không có gì đáng lo. Anh ta nói: “Quan Tiểu yến, cứ coi như tôi thực sự đẹp trai, cô cũng không cần phải hét lớn tiếng như vậy chứ?”
Tôi đỏ mặt, không biết nên nói gì. Lại nói tôi vừa rồi đúng là không tự nhiên, xem ra Giang Ly bị tôi dọa rồi, tưởng tượng một chút, một người đang chuyên tâm làm việc, đột nhiên có người hét lớn với anh ta một tiếng…
Giang Ly thấy tôi không nói, lại đùa bỡn: “Thực ra cô nói thầm với tôi là được rồi.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh quá khốn nạn! = =
Tôi hỏi Giang Ly: “Anh ngã ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Giang Ly lười nhác nhấc cánh tay lên: “Đỡ tôi dậy trước đi.”
Thế là tôi ngoan ngoãn làm theo. Tuy tận sâu trong đáy lòng tôi có một tiếng nói vẫn luôn gào thét, Quan Tiểu Yến, thực ra mày mới là chủ nhân, là chủ nhân…
Tôi đỡ Giang ly, không thể không lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh có cần đi bệnh viện không? Có đau không?”
Giang Ly chẳng chút khách khí, ép nữa thân người lên người tôi, cau mày rên rỉ, rồi nói: “Cô cũng thật quan tâm đến tôi.”
Tôi lườm anh ta: “Thừa lời! Anh là nô lệ của tôi, nếu như anh tàn phế, ai sé hầu hạ tôi.”
Giang Ly lại nói: “Tôi nếu như tàn phế, thì sẽ đổi lại thành cô hầu hạ tôi.”
Tôi ảo não: “Nghĩ rất hay, nếu như anh tàn phế, tôi sẽ cho anh chết luôn.”
Giang Ly không bị tôi dọa cho sợ hãi, thong thả nói: “Bây giờ tôi cách cảnh tàn phế không còn xa nữa, xem ra cô phải hầu hạ tôi mấy ngày rồi.”
Lúc này, bên cạnh chúng tôi có hai người da trắng đi qua. Một người nhìn Giang Ly một cái, quay người lẩm bẩm nói với người còn lại.
Tôi hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói ngôn ngữ của loại chim gì vậy?”
Giang Ly còn chưa đáp, lúc này một người trong số họ nói một câu tiếng Bắc kinh không lưu loát lắm với tôi: “Cô gái, không phải tôi nói tiếng chim.”
Tôi nhất thời mồ hôi đầm đìa. Cái người này học cái gì không học, lại học lời thô tục của người Trưng Quốc, lời thô tục cũng được, nhưng lại tự chửi mình…
Giang Ly không đợi tôi nói. Cười cười vẻ xin lỗi với hai người kia, kéo tôi rời di.
Tôi vô cũng buồn bã, hỏi Giang ly: “Bọn họ nói tiếng Pháp phải không?”
Giang Ly đã đi xa như thế này rồi vẫn còn cười, gật đầu nói: “Đứng”
Tôi: “Vậy bọn họ đang nói cái hì?”
Giang Ly: “Bọn họ nói cô rất đáng yêu.”
Tôi nhanh chóng hiểu ra, Giang Ly cũng không hiểu tiếng Pháp. Nhưng mà tiểu tử này vẫn được coi là thông minh, khen để bản cô nương vui vẻ, hết giận, tuy nhiên tôi vẫn biết là tôi rất đáng yêu mà (này!)…
Đương nhiên, rất lâu sau đó, khi tôi biết được Giang Ly thực sự có thể nghe hiểu tiếng Pháp, dưới sự áp bức của tôi, anh ta mới chịu nói ra nội dung thật sự của cuộc nói chuyện giữa hai người da trắng đó. Tình huống như sau:
Người da trắng A nói với người da trắng B: “Vừa rồi tôi nhìn thấy người này khi rơi xuống, anh ta làm rất tốt dộng tác bảo vệ, chắc là không bị thương đâu nhỉ?”
Người da trắng B trả lời: “Tôi cũng nhìn thấy rồi, anh ta chắc chắn không bị thương, cô gái này trúng kế rồi.”
Người da trắng A lại nói: “Nhưng mà kỹ thuật trên không của người đàn ông này rất tốt…Co gái, không phải tôi nói tiếng chim.” Cậu ở phía sau là tiếng trung.
Khi tôi và Giang Ly rời khỏi sân trượt tuyết, tôi hỏi anh ta có thể lái xe không, anh ta cắn răng nói: “Cũng có thể.”
Thế là tôi càng thêm áy náy.
Lúc về đến nhà, Giang Ly nằm nhoài ra sofa, không buồn ngước mắt, chỉ huy tôi: “Quan Tiểu Yến, rót cho tôi cốc nước.”
Tôi răm rắp nghe lời, lật đật đi rót nước cho anh ta. Đến lúc này, vai nô lệ và chủ nô lệ đã hoàn toàn tráo đổi cho nhau rồi.
Tôi đành câm nín, nước mắt chảy thành hàng hỏi trời xanh, còn phải giả vờ tạo dáng vẻ vô cùng vui vẻ, bởi vì Giang Ly, người ta là bệnh nhân…Tôi làm sao mà lại xui xẻo như thế này chứ?
Tôi đưa nước cho Giang Ly, cẩn trọng nói: “Giang ly à, anh thực sự không cần đi bệnh viện sao?”
Giang Ly đại lượng xua xua tay: “Không sao, cô không cần lo lắng.”
Tôi càng ái ngại: “Tiền viện phí tôi trả…Dương nhiên, nếu như anh cảm thấy không tiện, anh có thể tự trả…”
Giang Ly uống một ngụm nước, lười nhác đặt cốc nước vào tay tôi, tôi cung kính nhận lấy. Sau đó, Giang Ly nói với dáng vẻ của bệnh nhân: “Đã nói không sao rồi, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Tôi vẫn còn chút có lỗi, muốn nói: “Nếu cô không yên tâm thì ở nhà chăm sóc tôi đi.”
Tôi có chút khó xử: “Nhưng mà tôi phải đi làm…Nếu không, hay là tôi đưa anh đie bệnh viện nhé?”
“Đi làm?” Giang Ly cong cong khóe môi, trong nụ cười có chút gian trá: “Cô đừng có nghĩ nữa.”
Tôi chẳng hiểu gì, vì sao tôi không được nghĩ đến việc đi làm?
Giang Ly đắc ý hếch cằm, nhìn về hướng thư phòng: “Di, trên bàn trong thu phòng có một cuốn tạp chí, tên là thời trang ZZ, cầm nó ra đây.”
Lòng tôi hơi chùng xuống, căng thẳng vô cùng nhìn Giang Ly. Thời trang ZZ? Thời trang ZZ! Hình như tôi và Giang Ly đã từng nhắc đến thời trang ZZ, mà lần đó, vừa hay là tôi có đánh cược với anh ta…Tiểu tử này, không phải thực sự được phỏng vấn đặc biệt trên thời trang ZZ chứ? Trời ơi, làm sao có thể?
Tôi như bị điện giật vậy, đứng bất động, Giang Ly kéo kéo áo tôi, cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Sao thế, cô sợ cái gì?”
Tôi rùng mình một cái, run rẫy đặt cốc nước xuống bàn, sau đó bước loạng choạng đi vào thư phòng.
ở vị trí bắt mắt nhất trên bàn làm việc của Giang Ly, một cuốn tạp chí mới xuất bản lặng lẽ nằm ở đó, đóng bọc rất đẹp đẽ nhưng tôi lại cảm thấy xấu xí.
Sau đó, trên trang nhất của cuốn tạp chí kia, Giang Ly ăn mặc mới mẻ, biểu cảm thư thái, bình tĩnh tự tin mĩm cười, giống như đang nói: “Quan Tiểu Yến, đần ra chưa?
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã đổ, còn may tôi kịp dựa vào bàn. Tôi run rẫy cầm cuốn tạp chí kia lên, cẩn thận nhìn người trên trang nhất, có lẽ, có lẽ chỉ hơi giống Giang Ly nhỉ? Tuy giống như thế này là không có khả năng nhưng mà ngộ nhỡ thì sao?
Tôi lật trang phỏng vấn đặc biệt kia ra, nhìn thấy trình ình cái tên rất to kia, AD?
Tôi nhanh chóng, kích động, tiểu tử trên tạp chí này tên là AD, anh ta không phải tên Giang Ly! Thiện tai, lão nương suýt chút nữa bị tiểu tử này che mắt rồi! Nhưng mà trên thế giới này lại có thể có hai người giống nhau như vậy sao, thật là thần kỳ.
Thế là tôi kích động mang cuốn tạp chí ra ngoài phòng khách, quỳ xuống trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên trên tạp chí nói với anh ta: “Giang Ly, anh muốn bịp ai chứ, người này là AD!”
Giang Ly lúc này đang nằm trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của tôi, đến mắt cũng chẳng buồn mở ra, bình tĩnh nói: “Quên mất không nói với cô, tên hành tẩu giang hồ của tôi chính là AD.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.